Cuối cùng Chu lão đầu vẫn đồng ý đổi đủ mẫu ruộng ở chỗ đó cho Mãn Bảo, cộng thêm mẫu đất núi của Chu tứ lang, đưa cho Mãn Bảo tổng cộng mẫu.
Nghe có vẻ rất nhiều, nhưng ai cũng biết ruộng chia theo nhân khẩu gần như là vô dụng.
Thấy Chu lão đầu nhấn mạnh thêm lần nữa là nhà bọn họ góp mẫu đất, mấy huynh đệ nhà họ Chu cùng thầm khinh bỉ ông trong lòng, cảm thấy cha già không thật thà gì.
Nhưng bọn họ không dám nói ra.
Mãn Bảo nhận được lời hứa hẹn của Chu lão đầu, giờ tan học hôm sau liền cõng rương đựng sách tung ta tung tăng đi theo Bạch Thiện Bảo về nhà cậu bàn bạc tiếp.
Nghe nói nhà họ Chu bằng lòng bỏ ra hai mươi mẫu ruộng và một ngọn núi, Bạch lão gia bèn kinh ngạc nhìn về phía bé.
Nhà bọn họ có thể lấy ruộng cho trẻ con chơi, đó là vì nhà bọn họ nhiều ruộng, chưa nói ở mấy địa phương khác, chỉ tính riêng trong trấn Bạch Mã Quan này thôi, nhà Bạch lão gia đã có gần mười khoảnh rồi.
Nhà họ Chu, ừm, cũng không thể nói là khó khăn, nhưng chắc chắn không giàu có.
Bạch lão gia không khỏi cảm thán, nhà bọn họ cũng chiều con thật.
Vì thế nhìn về phía Lưu thị.
Lưu thị bèn cười nói: "Như vậy rất tốt, nhà con ra mẫu, hơn nữa còn có sách nông nghiệp của con, nhà nhị lang ra mẫu, còn Thiện Bảo ra sức người sức của, thành quả sẽ chia đều ba phần, thế nào?"
Lúc Lưu thị nói lời này thì nhìn về phía Bạch lão gia.
Bởi vì trông có vẻ là ông người chịu thiệt nhất.
Bạch lão gia bèn cười nói: "Con không có ý kiến gì."
Đương nhiên hắn không có ý kiến, ruộng này vốn chỉ lấy ra cho nhị lang chơi thôi, hơn nữa con nhà mình nhà mình biết, cuối cùng chuyện ruộng đồng này vẫn là do Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo nhọc lòng thôi.
Đặc biệt là sách nông nghiệp còn là của Mãn Bảo.
Đúng vậy, sách của hai nhà bọn họ vẫn luôn để cho bọn trẻ xem thả cửa, nên chuyện bọn trẻ đọc sách của Mãn Bảo cũng coi là hợp tình hợp lý.
Nhưng ở ngoài ba nhà bọn họ, tri thức đáng quý cỡ nào, phải giữ độc quyền ra sao, Bạch lão gia cũng đã từng có cơ hội được tự mình trải nghiệm.
Lúc còn trẻ, hắn từng cùng Bạch Khải ra ngoài du học, có đôi khi vì một quyển sách, còn phải cầu ông xin bà, dùng hết mọi phương pháp, mới có cơ may được đọc.
Chứ trong phần lớn tình huống, ngay cả tư cách được nhìn bìa sách thôi còn không có.
Không phải ai cũng sẵn lòng lấy sách dưới đáy hòm của nhà mình ra để chia sẻ với người khác.
Đặc biệt còn là những quyển sách kỹ thuật có thể ứng dụng trong thực tế đời sống.
Bạch lão gia nghĩ, nếu bọn họ có thể đạt được chút thành tựu gì tất nhiên là tốt, mà có bị lỗ cũng không sao, chỉ là quyền sử dụng một trăm mẫu đất này trong mấy năm mà thôi, nếu có thể dạy cho con mình trở lên tốt hơn, khoản tiêu tốn này rất đáng giá.
Bạch lão gia cười tủm tỉm nhìn Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cùng nhau soạn ra mẫu hợp đồng ký kết, sau đó bảo thằng con ngốc nhà hắn ký tên.
Thằng con ngốc kia của hắn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, cứ thế đặt bút ký tên của mình lên.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng ký tên mình lên.
Bản hợp đồng này đương nhiên phải sao thành ba phần, Bạch Thiện Bảo lười không muốn chép, vì thế cậu lấy hợp đồng gốc, sau đó nói với hai đồng bọn nhỏ: "Các ngươi tự chép đi, chép xong rồi chúng ta lại ký tên."
Bạch nhị lang không có vấn đề gì, Mãn Bảo lại nói: "Bản hợp đồng này lúc nãy ta cũng có ghi, ngươi phải chép hộ ta một nửa."
"Ngươi tự viết đi, có mỗi hai trang giấy."
"Không được," Mãn Bảo nói: "Ta còn phải làm bài tập, hôm nay đã lỡ mất rất nhiều thời gian rồi, ngươi phải viết giúp ta một tờ."
Bạch Thiện Bảo đành phải đồng ý.
Bạch nhị lang ngây ngốc nãy giờ lúc này mới kịp phản ứng, "Ta, ta cũng có bài tập phải làm."
Hai người không đoái hoài đến cậu, chờ cậu nói lại lần nữa, Mãn Bảo mới cổ vũ cậu, "Chắc chắn ngươi có thể làm được, nhà ngươi có nhiều đèn dầu mà, có thể thức đêm."
Bạch lão gia:.
Làm sao bây giờ, giờ khắc này muốn thằng con trai bị hai đứa này gài quá, đây chính là hợp đồng đấy, con không xem còn chưa tính, khó khăn lắm mới có cơ hội tự mình chép, thế mà còn định đẩy ra ngoài?
Ký xong hợp đồng, Bạch lão gia liền cười nói: "Một trăm mẫu ruộng cho các con đều ở bên chỗ ven núi, ở đó nhiều ruộng cạn, ít ruộng nước, còn có nhiều núi, đất ruộng cằn cỗi, cho nên năm nay mảnh đó chỉ trồng hơn hai mươi mẫu lúa mạch, còn lại đều để không, bây giờ các con muốn luôn, hay là để đầu xuân sang năm mới trồng?"
Tuy rằng năm nay Bạch lão gia cũng trồng một vụ lúa mạch đông, nhưng cũng không phải trồng trên tất cả các ruộng, trên cơ bản chỉ chọn những nơi ruộng đất màu mỡ, có đủ độ phì nhiêu để trồng.
Nhà họ Chu và mấy nhà trong thôn cũng như thế.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ coi vụ lúa mạch mùa đông này như lương thực ăn tạm trong bốn năm tháng thời kì giáp hạ năm sau thôi, cũng không định trồng để kiếm tiền.
Giống lúa mạch cũng rất tốn đó, một mẫu ruộng cần hai mươi cân giống mới đủ.
Nhà họ Chu cũng chỉ trồng hai mươi mẫu lúa mạch, trên cơ bản chỉ chọn mấy mảnh ruộng ở gần cửa thôn và vịnh to, ruộng chỗ đó có độ phì nhiêu khá dày, dễ tưới tiêu.
Cho nên vùng đồng ruộng ở chỗ ven núi toàn để không.
Có thể nói, ruộng ở chỗ ven núi ngoài nhà Bạch lão gia, không có ai sẽ trồng lúa mạch vụ đông ở đó, bởi vì độ phì ở chỗ đó rất mỏng, đi đến đó cũng rất xa.
Tận đến khi Mãn Bảo được cha dẫn đi tìm người đổi ruộng mới từ từ ngộ ra mưu tính của Bạch lão gia.
Một trăm mẫu ruộng không quá phì nhiêu, lại cách xa đồng ruộng, cho bọn họ chơi thì có sao.
Mãn Bảo không kìm được hỏi Chu lão đầu đang thỏa thuê đắc ý đổi ruộng mới, "Cha, nếu Bạch lão gia đồng ý đổi một trăm mẫu ruộng ở vịnh to cho bọn con chơi, thì người có bằng lòng đổi hai mươi mẫu ruộng ở vịnh to cho con chơi không?"
"Tất nhiên là không!" Chu lão đầu liếc bé một cái, nói: "Chỗ ruộng đó cha con chăm bẵm suốt hai mươi năm, mãi mới có thể làm nó màu mỡ như vậy, sao có thể cho con cầm chơi chứ?"
"Dạ." Quả nhiên, người lớn đều là kẻ gian trá, hừ!
Chu lão đầu lấy ra hơn sáu mẫu ruộng bạc màu ở chỗ khác - gần thôn hơn chỗ ven núi này một xíu - để đổi sáu mẫu ruộng bạc màu của người trong thôn ở đây cho kề với ruộng của Bạch lão gia, cho Mãn Bảo góp đủ mẫu.
Ở trong thôn, muốn bán ruộng vĩnh nghiệp thì khá là phiền phức, phải ký công văn đảm bảo với nha môn mới bán được, nhưng nếu chỉ đổi thôi thì dễ hơn nhiều, trên cơ bản chỉ cần hai nhà quyết định xong rồi nói cho trưởng thôn và lí trưởng một tiếng để ghi vào hồ sơ là được.
Ruộng bạc màu đổi ruộng bạc màu, đương nhiên, ngươi bằng lòng lấy ruộng màu mỡ để đổi ruộng bạc màu thì bên trên cũng chẳng thể có ý kiến.
Cũng bởi vì thế, nên chuyện mua bán ruộng đồng cũng không thể cấm hoàn toàn.
Đổi ruộng xong, ba đồng bọn nhỏ liền bớt chút thời gian đi nhìn khoảnh ruộng thuộc về bọn họ.
Chu tứ lang phụ trách dẫn bọn họ đi, tới nơi thì chỉ vào rừng cây rậm rạp kia, nói: "Đây, ngọn núi này chính là của ta, chỉ là núi này không đủ bốn mươi mẫu, cho nên đất hoang ở xung quanh núi này cũng là của ta."
Ba đứa trẻ nhìn cỏ dại mọc um tùm, đá sỏi dày đặc dưới chân núi, tò mò hỏi: "Chỗ ruộng này có thể làm gì?"
Chu tứ lang nghiêm trang nói: "Có thể dùng để nghỉ chân, ven núi này cách thôn quá xa, lúc mọi người tới đây trồng trọt, nếu mệt, có thể nằm dưới tán cây trên đất hoang của ta nghỉ ngơi, đói bụng, thì có thể ngồi trên mấy tảng đá to này ăn gì đó."
Ba đứa trẻ:.
Cây ở đây thật sự rất tạp nham, thực vật dưới chân núi hầu hết đều là bụi cây, nếu không thì cũng là cây gì đó rất cao, nhánh cây xum xuê, che khuất mấy tảng đá, mọi người phủi sạch là có thể ngồi lên trên, vừa râm mát vừa sạch sẽ.
Mãn Bảo gật đầu, "Chỗ này không tệ, lúc chúng ta làm bài tập có thể tìm được mấy tảng đá bằng phẳng."
Bạch nhị lang: "Chơi trốn tìm ở đây chắc chắn người khác sẽ không tìm ra."
Bạch Thiện Bảo: "Nuôi gà trong núi này, nó sẽ không bay đi thành gà rừng chứ?"
Chu tứ lang:.
Ba đứa trẻ này thật sự có thể trồng trọt hả?.