Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo là khách quen của hiệu sách, vừa vào hiệu sách đã quen cửa quen nẻo dẫn Bạch nhị lang đi tìm bảng chữ mẫu, còn âm thầm thúc giục, "Chọn nhanh lên, chọn xong thì chúng ta đi ra ngoài chơi.
"
Bạch nhị lang bèn định đưa tay lấy bừa một quyển, ai ngờ Mãn Bảo đã mở một bảng chữ mẫu ra, hỏi: "Ngươi thích dạng chữ kiểu gì? Muốn chữ tròn, hay chữ cao gầy một chút? Cũng đâu thể chọn qua loa quá chứ?"
Bạch Thiện Bảo thì lấy hai bảng chữ mẫu vốn đã định chọn cho cậu ra, "Hai quyển này khá tốt, ngươi tự chọn đi.
"
Bạch nhị lang bèn như thể không trâu bắt chó đi cày, bi thương mở bảng chữ mẫu ra, nhỏ giọng hỏi: "Chờ bao giờ về nhà, các ngươi có thể viết bảng chữ mẫu này giúp ta không?"
"Không thể, cha ngươi mà biết thì sẽ tức giận," Mãn Bảo nói: "Chuyện của mình thì mình phải tự làm chứ.
"
Bạch nhị lang bĩu môi, nói: "Nhưng ta không thích viết chữ.
"
Mãn Bảo nói: "Ta cũng không thích ăn trứng gà, Đại Đầu và Đại Nha cũng không thích xuống ruộng cấy mạ.
.
"
Bạch nhị lang tủi thân chọn một bảng chữ mẫu, Mãn Bảo không hiểu cái này có gì đáng buồn tủi, bé lớn từng này mà còn chưa có được một quyển chữ mẫu của riêng mình đó.
Toàn phải mượn của Bạch Thiện Bảo để tập viết theo.
Ở bên này Bạch nhị lang mới hạ quyết tâm, Bạch lão gia bên kia đã chọn được vài quyển sách trong hiệu sách, cười tươi vẫy tay với ba đứa trẻ, "Đến xem sách ta chọn cho mấy đứa này, nhị lang, con xem có sách nào con thích không?"
Bạch nhị lang nhìn sách trên tay phụ thân, không khỏi há hốc mồm, cậu bỗng nhiên thấy hơi hối hận, thật ra huyện thành cũng chẳng đến nỗi thú vị như vậy.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo lại tiến lên, hai người bước đến lật vài trang bèn không còn hứng thú nữa.
Một đứa nói: "Sách này nhà con đã có, không muốn mua nữa.
"
Đứa khác nói: "Sách này con đã xem thử rồi, có rất nhiều chỗ con đọc không hiểu, nên con cảm thấy con còn phải lớn hơn chút nữa mới đọc được.
"
Bạch lão gia kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ, thật ra câu vừa nãy hắn nói là để trêu bọn họ thôi, chứ đây là sách hắn chọn cho mình đọc.
Bạch lão gia trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía con trai nhà hắn.
Bạch nhị lang cũng đang lật thử sách mà Bạch lão gia chọn, phát hiện cậu chẳng biết quyển nào, thậm chí đến tên sách còn chẳng hiểu lắm, nên không khỏi gãi đầu.
Bạch lão gia càng thêm trầm mặc, thấy ánh mắt hai đứa trẻ sáng rực nhìn ra đường phố náo nhiệt bên ngoài, hắn cảm thấy không thể để hai đứa trẻ tự do sinh trưởng như vậy, nếu bọn họ thông minh chăm học như thế, hẳn là nên ước thúc nhiều hơn mới phải.
Vì thế Bạch lão gia nở một nụ cười tươi với hai đứa trẻ, nói: "Các con có muốn mua sách không? Cứ chọn đi, ta mua tặng các con.
"
Bạch Thiện Bảo lắc đầu trước, "Bác họ, nhà con có rất nhiều sách rồi, cứ cách một thời gian là bà nội con lại sẽ mua thêm một ít sách mới về nhà, nhà con không thiếu sách.
"
"Vậy cũng phải có quyển con muốn đọc mà trong nhà con không có chứ? Hiếm lắm mới có dịp lên huyện thành, bác mua cho các con mấy quyển sách, chỉ là các con phải đồng ý với ta, mua về phải đọc, đọc xong rồi ta sẽ kiểm tra.
"
Mãn Bảo lại tự giác cảm thấy nhận đồ quý giá như vậy là không tốt, vì thế cũng từ chối.
Bạch lão gia càng thêm hòa ái với bé, dịu dàng nói: "Đây là thúc thúc mua để khuyến khích các con, những đứa trẻ học giỏi như con, nếu chỉ vì không đủ sách để đọc thì đáng tiếc cỡ nào, cho nên con chỉ cần chọn, thúc thúc mua cho các con.
"
Mãn Bảo vẫn lắc đầu.
Một quyển sách không hề rẻ.
Hơn nữa sách mà Mãn Bảo thích còn không phải mấy loại sách bình thường.
Những loại sách mỏng nhất như , bé có rồi, mấy loại sách thường thấy thì ở chỗ tiên sinh và nhà Bạch Thiện Bảo cũng có, trên cơ bản đều cho bé đọc và sao chép thoải mái.
Cho nên những quyển sách mà Mãn Bảo muốn mua, đều là những quyển vô cùng quý giá.
Mẫu thân nói, trên trời sẽ không có bánh có nhân rơi xuống, nếu có, con nhặt bánh có nhân, thì sau này phải cúng trả cho ông trời một con gà.
Cha nói, trên đời này có cả người xấu lẫn người tốt, nhưng người xu lợi phải chiếm đến chín phần.
Không có ai mà không thích lợi lộc, nếu có một người đối tốt với con chẳng vì lý do gì, đó có thể là vì con đáng yêu; nhưng người kia tốt đến nỗi còn vì con tiêu rất nhiều tiền, vậy chắc chắn là đối phương có mưu đồ gì đó.
Chu lão đầu đã sớm lập ra quy củ cho Mãn Bảo, nói: "Quà tặng dưới văn thì con cứ nhận thoải mái, nếu lớn hơn văn, con không được lấy, cha mẹ cũng không trả nổi.
"
Cho nên Mãn Bảo cẩn thận nhìn mấy quyển sách cực dày trên kệ sách cách đó không xa, kiên quyết từ chối ý tốt của Bạch lão gia.
Trong lòng bé thấy hơi tiếc nuối, nếu Bạch lão gia tặng bé mấy món đồ chơi xinh đẹp trên đường thì tốt, bé đã từng hỏi giá rồi, đều không đắt lắm.
Bạch lão gia không tặng được quyển sách nào, cũng thấy hơi tiếc, sau đó quay đầu nhìn về phía con của hắn.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo có thể từ chối, nhưng con của hắn thì không thể từ chối đúng không?
Vì thế Bạch lão gia nở nụ cười với con hắn, hào phóng phất tay nói: "Nhị lang, con đi tìm xem con còn thích quyển sách nào nữa không, mang ra đây, cha mua hết cho con.
"
Bạch nhị lang muốn khóc, lắc đầu nói: "Không ạ, cha, con cảm thấy trong nhà mình nhiều sách lắm rồi, con dùng sách cũ của đại ca là được.
"
"Không được, ta xử lý mọi việc giữa huynh đệ các con rất công bằng, đại ca con có thứ gì, con cũng sẽ có thứ ấy.
"
Bạch nhị lang yếu ớt nói: "Nhưng mà, con, con cảm thấy dùng sách cũ của đại ca cũng rất tốt.
"
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo hiểu đại khái sự đau khổ của cậu, quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình.
Cuối cùng Bạch nhị lang vẫn không đấu lại Bạch lão gia, ở dưới sự bức bách của cha, cậu đành phải đi chọn vài quyển sách cậu không hề thích.
Chờ đến khi đi ra khỏi hiệu sách, không chỉ mỗi Bạch nhị lang có cảm giác sống sót sau tai nạn, mà chính Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chủ hiệu sách cười tới nỗi híp cả mắt lại, ân cần giúp Bạch lão gia mang sách, giấy và bút mực lên trên xe ngựa, sau đó đứng trước cửa vui sướng vẫy tay tạm biệt với đám Mãn Bảo.
Đám Mãn Bảo không ngồi lên xe ngựa, mà đi dạo dọc theo đường phố.
Bởi vì đã vào mùa đông, mọi người rảnh rỗi hơn, vì thế trên đường phố cũng có nhiều cơ sở kinh doanh hoạt động hơn, tuy rằng vẫn mất phí vào thành, nhưng mọi người vẫn rất thích vào thành đi dạo.
Đương nhiên, đa số là người chưa thành thân, hoặc mấy anh chàng cô nàng đến tuổi làm mai mối, số khác là những người có gia cảnh khá giàu có, không tiếc mấy văn tiền vào thành.
Bởi vậy dọc đường đa số là các quầy bán đồ ăn, bán các loại đồ trang sức và đồ chơi.
Có rất nhiều món đồ chơi Bạch nhị lang và Bạch Thiện Bảo đều đã chơi rồi, thậm chí bây giờ vẫn còn đang nằm ở nhà, nhưng lúc bọn họ nhìn thấy trên đường có bán vẫn không kìm được mà muốn mua.
Hai người bọn họ còn như thế, huống chi Mãn Bảo.
Đồ chơi của bé đều là do người nhà mình làm cho, nhà họ Chu chưa bao giờ mua đồ chơi cho trẻ con, đều cảm thấy nếu đã có tiền mua đồ chơi thì lấy tiền đó để mua đồ ăn chẳng phải sẽ tốt hơn à?
Dù sao đồ ăn còn có thể vào bụng, con đồ chơi chỉ chơi được một thời gian là hết thích, quá lãng phí.
Cho nên Mãn Bảo nhìn thấy chong chóng tre xoay trong gió sẽ thích, thấy con ngựa nhỏ cũng thích, thấy con quay bằng gỗ cũng thích.
.
Tuy bình thường Bạch lão gia hơi keo, nhưng đối với mấy món đồ chơi cho trẻ con này vẫn rất hào phóng, quan trọng là mấy thứ này cũng không đắt chút nào.
Rẻ thì hai ba văn, đắt thì trên dưới mười văn, cho nên hắn rất hào phóng tỏ vẻ với ba đứa trẻ, thích cái gì thì cứ lấy, hắn trả tiền!
Mãn Bảo hỏi giá thử, cảm thấy những giá này vẫn nằm trong quy củ của cha già, vì thế vui vẻ chọn món đồ chơi mình thích.
Bạch Thiện Bảo càng không khách khí.
Đi chưa đến mét, trong lòng ba đứa trẻ đã ôm không ít thứ, ba người đều vô cùng vui sướng, cuối cũng cũng cảm thấy lần vào thành này là quyết định đúng đắn.
.