Tuy rằng Bạch địa chủ kẹt, nhưng lúc ngày mùa cũng rất chịu chi tiền, cho nên thường hay trả mười tám đến hai mươi văn tiền công.
Trước kia nhà họ Chu không trồng gừng, cũng không lên huyện thành bán rau xanh, tiền làm công ở nhà Bạch địa chủ là một nguồn thu nhập rất quan trọng của nhà họ Chu.
Mỗi năm đi làm công ngắn hạn cho Bạch địa chủ có thể kiếm được ít nhất là một nghìn văn tiền, đây là số tối thiểu.
Trên cơ bản thì tiền thuốc của mẫu thân bọn họ là từ đây mà ra.
Cho nên trong tiềm thức, Mãn Bảo luôn cho rằng đứa ở kiếm được nhiều tiền hơn làm công ngắn ngày, bởi vì bọn họ thường xuyên có việc làm.
Ba đứa ở lại ưu thương nhìn Mãn Bảo, nói: "Mãn tiểu thư cứ nói đùa.
"
Tiền công của đứa ở không tính theo ngày, mà tính theo tháng.
Tiền công mỗi tháng của bọn họ là văn, bao ăn bao ở.
Những lúc ngày mùa, thức ăn là do thôn trang phát xuống, sau ngày mùa, nhà họ Bạch sẽ cho bọn họ một ít lương thực phụ, muốn ăn bao nhiêu thì tự mình nấu.
Vậy nên nếu ăn ít, thì có thể tiết kiệm cho mình một ít lương thực, nếu ăn nhiều, có thể lấy tiền công của mình để mua.
Mãn Bảo đếm thử, nói: " văn cũng không ít mà, sao các huynh không cưới được vợ?"
Ba đứa ở càng ưu thương, cúi đầu gặm màn thầu, không muốn nói chuyện với Mãn Bảo nữa.
Mãn Bảo lại rất muốn tìm hiểu bọn họ, tối qua cha già đã dạy Mãn Bảo, nếu muốn người dưới làm việc tốt thì phải cho người ta ăn cơm no, bảo bé không được khắt khe với đứa ở.
Mà hôm nay trước khi bọn họ định ra ngoài, bà nội Lưu cũng cố ý gọi ba người bọn họ lại, bảo bọn họ sau này phải nghiêm túc với chuyện trồng trọt này, tự mình mua chuộc lòng người, không thể cái gì cũng trông cậy vào Bạch trang đầu.
Mãn Bảo cảm thấy bé không cần mua chuộc các ca ca và thanh niên trong thôn, dường như Bạch trang đầu cũng rất nghe lời bọn họ, đối với bọn họ cũng tốt, đặc biệt là đối với Thiện Bảo.
Thiện Bảo nói đông, Bạch trang đầu chắc chắn sẽ không nói tây.
Cho nên bé nhìn khắp một lượt, cuối cùng ngồi xổm trước mặt ba đứa ở.
Bé cảm thấy bé cần nói chuyện cuộc đời với bọn họ.
Ba đứa ở bị yêu cầu nói về chuyện cuộc đời:.
Ba đứa ở bị bé theo đuôi không có cách nào, mà đây cũng không phải chuyện gì không thể nói được, dù sao bây giờ cũng là lúc nghỉ trưa, đang rảnh rỗi.
Chủ yếu là bọn họ hoài nghi Mãn Bảo, lời bọn họ nói bé có thể nghe hiểu sao?
Không sai, ba người không cảm thấy sự nghèo khổ của bọn họ là điều không thể nói ra miệng, đứa ở nghèo khổ là chuyện mọi người đều biết, bọn họ chỉ cảm thấy nói với Mãn Bảo cũng giống như người mù đốt đèn, không có ý nghĩa gì.
"Tiền tiêu vặt tháng trước của tôi còn thừa văn, trước Tết phát một tháng tiền công, còn có một bao lì xì, hẳn là còn khoảng văn, tôi định lên chợ mua ít thịt, mua cả gạo và mì nữa, muốn một cái Tết ấm no, thì cũng phải tiêu hết số tiền này rồi.
"
"Tháng trước tôi bị bệnh, chỉ tiền thuốc thôi đã hết văn, lại bị mất mười ngày không ra ruộng, tiền công chỉ còn một nửa, tôi còn đang muốn tiết kiệm chút tiền mua bộ quần áo đẹp chút để mặc đây.
"
"Tiền của tôi đều để mua rượu và đồ nhắm.
"
Ba người cùng nhìn về phía Mãn Bảo, "Cho nên Mãn tiểu thư, trên người chúng tôi chẳng có đồng nào, như vậy cũng có thể cưới được vợ sao?"
Mãn Bảo sợ ngây người, "Các huynh tiêu tiền kinh vậy, đại ca ta tiêu cả năm cũng chưa đến một trăm văn, đây còn là do vào huyện thành phải giao phí vào thành, thỉnh thoảng lên huyện thành mua mấy cái bánh bao, hoặc là mua kẹo hay bánh ngọt cho bọn ta mới phải tiêu tiền.
.
"
Cho nên ở trong mắt bé, một tháng văn thật sự rất nhiều.
Một năm ít nhất cũng phải tích được hai điếu tiền ( văn) chứ?
Khoảng năm điếu tiền là có thể cưới được một cô vợ rồi, cho nên chỉ cần cố khoảng ba năm là được.
Bé không hiểu vì sao bọn họ lại không cưới vợ.
Mãn Bảo tính thử cho bọn họ nghe, "Nhị ca và tứ ca ta là người tiêu nhiều tiền nhất trong nhà, nhưng bọn họ cũng không tiêu nhiều lắm, như nhị ca ta, lúc bận thì có khi phải lên huyện thành bán hàng mỗi ngày, lần nào mẹ ta cũng sẽ đưa hai mươi văn cho hắn.
Nhưng ngoài phí vào thành và phí quầy hàng, thỉnh thoảng thêm một hai văn để mua canh nóng, số còn lại hắn đều tích cóp để mang về nhà cho nhị tẩu ta.
.
"
Loại chuyện như này đương nhiên Chu nhị lang sẽ lén làm, nhưng lúc hai vợ chồng cất tiền sẽ không trốn được khỏi tầm mắt của con gái bé nhất là Tam Nha.
Tam Nha mà biết, thì Nhị Nha cũng sẽ biết, mà Nhị Nha biết, thì Mãn Bảo cũng sẽ biết.
"Còn có tứ ca ta, trước kia chỉ cần hắn có tiền trên tay là sẽ mua đồ ăn cho mình, hoặc là mua đồ cho chúng ta ăn, nhưng từ khi có tứ tẩu thì hắn kẹt lắm, có tiền thì sẽ giữ lại để mua đường đỏ cho tứ tẩu trước, sau đó lại mua vải dệt cho cháu trai ta.
.
Cho nên mỗi lần vào thành cũng tiêu không quá mười văn tiền, sao các huynh có thể tiêu nhiều tiền như vậy chứ?"
Ba đứa ở khó chịu, một người căm giận nói: "Nếu chúng tôi có vợ, chúng tôi cũng có thể tích tiền.
"
Hai người còn lại vô cùng tán thành.
"Nhưng muốn cưới vợ thì cũng phải tích tiền mới có thể cưới được, hơn nữa như các huynh thì chỉ có tiền thôi cũng không được, các huynh còn phải làm mình trông sạch sẽ gọn gàng chút.
" Người có rất nhiều ca ca là Mãn Bảo từ khi hiểu chuyện đã biết, muốn cưới được vợ, vậy ngươi không chỉ cần có ruộng, có nhà, có tiền, mà bản thân còn phải sạch sẽ, phải có năng lực mới được.
Mãn Bảo thấy thái độ không cho là đúng của ba người, thuộc tính lảm nhảm mở ra, liếc mắt quan sát bàn tay dơ dáy của bọn họ, không cầm vào, mà ngồi xổm trước mặt bọn họ nói lời thấm thía: "Nhà họ Chu của ta, các huynh có biết không?"
Ba người gật đầu, sao có thể không biết?
Bọn họ làm đứa ở cho nhà Bạch lão gia cũng được - năm rồi, đã vô cùng quen thuộc với mỗi thôn dân của thôn Thất Lí, nhà họ Chu ở thôn Thất Lí cũng có thể được xem là một nhà có tiếng.
"Nhà họ Chu bọn ta có ruộng không?"
Ba người gật đầu.
"Có nhà không?"
Ba người lại gật đầu lần nữa.
"Thanh danh tốt không?"
Ba người nhìn Mãn Bảo, chậm rãi gật đầu.
"Nhưng các huynh không biết, từ nhỏ cha mẹ ta đã nói với mấy người tứ ca ta, phải làm việc chăm chỉ, phải sạch sẽ, như vậy sau này trưởng thành mới có thể cưới được vợ.
" Mãn Bảo nói: "Trước kia cha mẹ ta cũng lo lắm, sợ tứ ca ta không cưới được vợ, điều kiện nhà ta tốt thế mà còn như vậy, các huynh không ruộng không nhà, nếu mà không làm mình sạch sẽ gọn gàng, chăm chỉ hơn, cô nương nhà người ta sao có thể coi trọng các huynh được?"
Đứa ở một nói: "Mãn tiểu thư, chúng tôi không trông chờ cô nương nào coi trọng chúng tôi, chỉ cần có quả phụ nào đó coi trọng chúng tôi là được.
"
Đứa ở hai nói: "Không sai, với cả Mãn tiểu thư à, sở dĩ cha mẹ cô sợ tứ ca cô không cưới được vợ không phải là vì tứ ca cô không sạch sẽ, mà là vì thanh danh của tứ ca cô không tốt mà?"
Đứa ở ba nói: "Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi không tích được tiền, nhưng chúng tôi cũng không đánh bạc.
"
Mãn Bảo bèn xem kĩ mặt từng người, lắc đầu nói: "Nếu các huynh nghĩ như vậy thì các huynh toi rồi, chỉ sợ cả đời các huynh cũng không cưới nổi vợ, cho dù có là quả phụ cũng khó.
"
"Vì sao?"
"Bởi vì các huynh xấu đó, các huynh xem tứ ca ta, đẹp trai không!"
Ba đứa ở cùng nghiêng đầu nhìn Chu tứ lang đang đứng trên một tảng đá hào hứng nói chuyện với người ta cách đó không xa, sau đó rối rít thu hồi ánh mắt.
Mãn Bảo tiếp tục nói: "Tuy rằng tứ ca ta phạm phải sai lầm, nhưng hắn đẹp trai, dù không quá thích sạch sẽ nhưng ít nhất thì quần áo hắn cũng sạch sẽ gọn gàng, diện mạo cũng sáng sủa, nếu không sao tứ tẩu ta có thể coi trọng hắn chứ? Các huynh nhìn lại chính mình xem.
À, không nên tự nhìn chính mình, mà phải nhìn đối phương ấy, bây giờ ba người các huynh đều không khác nhau lắm đâu.
"
Ba đứa ở liền quay ra nhìn nhau, sau đó chê bai quay mặt đi.
.