Chu tứ lang dại ra, hỏi: "Muội lấy đâu ra nhiều gừng giống như vậy?"
Hắn không nhớ là nhà mình để cho bé nhiều gừng giống như vậy.
"Muội đã nói với đại tẩu, tẩu ấy sẽ đưa một nửa số gừng gieo dưới vườn rau cho muội, vườn nhà Thiện Bảo cũng có không ít," còn có một ít mua từ trung tâm mua sắm, chẳng qua Mãn Bảo sẽ không nói cái này, bé vung tay nhỏ lên nói: "Tóm lại là đủ trồng.
"
Chu nhị lang nghe xong thì gật đầu liên tục, "Muội đã có dự tính rồi thì được.
"
Hắn cảm thấy cho dù năm nay ông trời không thương, thì gừng vẫn có thể sống được, cái này cũng có thể bán được không ít tiền, Chu nhị lang biết rõ gừng đáng giá thế nào.
Hơn nữa, thu hoạch của một mẫu gừng cũng không ít, chỉ cần tính số gừng mà năm sáu phân đất kia của lão tứ sản xuất ra được là biết.
Chu Hổ cũng không biết rốt cuộc thì gừng kiếm được bao nhiêu tiền, năm kia nhà hắn cũng xin nhà họ Chu mấy nhánh gừng về nhà trồng, trồng hai năm, cũng đủ cho nhà mình ăn rồi.
Đặc biệt là bây giờ sức khỏe thê tử không tốt, đại phu nói có thể dùng gừng nấu với đường đỏ, cho nên gừng còn hơi không đủ dùng.
Chẳng qua chỉ cần hỏi thím Tiền, là sẽ được mấy nhánh mang về.
Chu Hổ ngẫm nghĩ, quyết định sau khi về nhà sẽ trồng thêm gừng trong vườn rau, ít nhất phải bảo đảm nhà mình đủ ăn.
Lúc Chu Hổ còn đang trầm tư, Chu tứ lang lại nhảy lên, la lớn: "Muội trồng hai mẫu? Vậy đến mùa thu đông, từng đấy gừng có thể bán hết sao? Không phải sẽ bị ép giá chết?"
Mãn Bảo nói: "Gừng có thể làm dược liệu, hiệu thuốc vẫn luôn mua, muội định phơi khô rồi bán cho hiệu thuốc.
"
Mãn Bảo vừa mới dứt lời, Khoa Khoa bỗng nhiên nói một câu: "Ký chủ, muốn làm gừng khô thì phải cần gừng già đã sinh trưởng hai năm, không thể dùng gừng mới trồng một năm được, cho nên nếu ngươi muốn làm gừng khô, phải chờ đến mùa thu năm sau mới được.
"
Mãn Bảo nghe thế thì sửng sốt, sau đó quay đầu nói với Chu tứ lang: "Tứ ca, nếu không thì mùa thu năm nay huynh đừng bán gừng, để muội bán đi, còn gừng của huynh thì giữ lại, đợi đến mùa thu năm sau hãy đào.
Muội vừa mới nhớ ra, muốn làm gừng khô phải cần gừng già đã trồng được hai năm.
"
Chu tứ lang há hốc mồm.
Mãn Bảo nói: "Thật ra giá gừng khô cũng rất cao.
"
Chu tứ lang sâu kín nói: "Cháu trai nhỏ của muội sắp ra đời rồi, muội đang tính để nó năm đầu tiên đã không được mặc quần áo mới ư?"
Mãn Bảo, "! "
Chu nhị lang không để ý tới bọn họ, dù sao bây giờ người trồng được nhiều gừng nhất bán trên huyện thành là nhà họ Chu, bất kể là tứ đệ, muội út hay là tam đệ thì cũng đều là người một nhà, kiếm tiền cũng là kiếm vào túi tiền nhà mình.
Cho nên hắn không lo lắng chút nào.
Chu Hổ còn không mấy hiểu bọn họ đang nói gì, nên càng không thể phát biểu ý kiến.
Chu ngũ lang luôn luôn đứng bên phía Mãn Bảo, lén nói với Mãn Bảo: "Nói với cha mẹ, để cha mẹ chống lưng cho muội.
"
Chu tứ lang nghe thấy, trực tiếp xắn tay áo định đánh Chu ngũ lang, "Uổng công ta đối tốt với đệ như vậy, lần trước đi mò trứng chim còn dành cho đệ hai quả, mà đệ đối xử với ta như thế?"
Mãn Bảo la lên, "Ngũ ca chạy mau!"
Hai anh em đùa giỡn chạy đi xa.
Chu Hổ hâm mộ vô cùng, nói với Chu nhị lang: "Nhiều huynh đệ tốt thật, không những có thể giúp đỡ lẫn nhau, mà bình thường cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
"
Như nhà hắn chỉ có mỗi mình hắn, nếu một người ngã bệnh, thì không có một ai giúp được cả.
Chu nhị lang ngẩng đầu cười với hắn, "Bây giờ huynh thấy náo nhiệt, đó là chưa thấy lúc bọn họ cãi nhau đáng ghét cỡ nào.
"
Dù sao thứ mà nhà họ Chu không thiếu nhất chính là náo nhiệt, thiếu nhất chính là yên tĩnh.
Tới huyện thành, Chu nhị lang lười đi cùng bọn họ, trực tiếp phất tay bảo bọn họ tự đi làm chuyện của mình, hắn phải bày quán bán đồ.
Chẳng qua vẫn dặn dò Mãn Bảo một câu, "Nếu mà trâu đắt quá, đắt hơn bốn lượng thì muội đừng mua.
"
Chu Hổ cũng do dự, "Không thì chúng ta đến chợ trâu xem giá thị trường trước, chẳng may trâu ở nha huyện còn đắt hơn trâu ở chợ thì sao?"
Mãn Bảo cảm thấy hắn nói có lý, vì thế cả đám cùng đi dạo chợ trâu.
Chợ trâu chính là một con phố không quá dài, trong đó còn bán cả những súc vật khá lớn như ngựa, la, lừa, ừm, còn có cả lợn nữa.
Huyện La Giang chỉ lớn từng đó, đương nhiên sẽ không có nhiều người bán trâu.
Bọn họ đi từ đầu phố đến cuối phố, chỉ nhìn thấy ba con trâu, trong đó một con còn già đến nỗi phải nằm xuống đất, đang cố sức ăn một ít cỏ non từ tay người chủ.
Mãn Bảo tò mò ngồi xổm xuống xem, người dắt trâu chỉ nhìn quần áo của bé một cái rồi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Trâu này già quá rồi, bán để đi mổ, không phải mang đi cày ruộng.
"
"Nó bao nhiêu tuổi ạ?"
Chủ nhân thở dài nói: "Chắc tầm mười lăm tuổi, ta nhớ lúc mua nó, người bán nói nó tuổi, đang lúc tráng niên, nó tới nhà ta được chín năm rồi.
"
Mãn Bảo líu lưỡi.
Ở bên cạnh là một con nghé con, người nắm dây thừng nói nó hai tuổi, có thể ra đồng làm một ít việc nhẹ.
Con còn lại là một con trâu đang độ sung sức, tầm tuổi, nhưng chào giá cũng cao, Chu Hổ hỏi thử, phải đủ văn mới bán.
Bốn người rời khỏi chợ trâu, niềm tin của Chu Hổ đã chịu đả kích, hắn nhỏ giọng nói: "Quá đắt.
"
Mãn Bảo thì kéo bọn họ đến một tiệm cầm đồ, đi đến trước quầy, kiễng chân lên cũng chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, bé hỏi tiểu nhị bên trong, "Bây giờ một lượng bạc có thể đổi được bao nhiêu tiền đồng?"
Tiểu nhị nhìn bé, lại nhìn ba người thanh niên phía sau bé, ho nhẹ một tiếng, nói: "Xem chất lượng bạc, nếu tốt thì có thể đổi văn tiền, ít thì có thể đổi được tầm văn.
"
"Nếu là bạc quan thì sao?"
"Vậy được văn.
"
Mãn Bảo gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, phất tay tạm biệt tiểu nhị, xoay người lại kéo bọn họ vào một cửa hàng bạc hỏi thử, được đáp án tương đồng thì kéo Chu Hổ đến nha huyện.
"Chúng ta đến nha huyện xem trâu trước, nếu mà tốt thì chúng ta nợ.
"
Trâu của nha huyện đương nhiên sẽ không ở trong nha huyện, mà là ở trong một cái lều tranh lộng gió bên cạnh nha huyện, nơi này vốn là một mảnh đất trống, bây giờ dựng tạm một cái lều tranh cho trâu nghỉ ngơi, còn gọi người chuyên chăm trâu đến trông nom.
Trong lều tranh có hơn hai mươi con trâu, tuy rằng chỗ này nhỏ, nhưng còn trông giống chợ trâu hơn cả chợ trâu.
Hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, lấy hộ tịch từ trong túi ra để Chu tứ lang báo danh vào xem trâu, Chu tứ lang nhìn hộ tịch trong tay, há hốc mồm hỏi, "Muội lấy cái này từ đâu?"
Thứ này không phải vẫn luôn do cha cầm sao?
"Muội bảo mẹ lấy cho muội!"
"Thế mẹ biết muội muốn làm gì rồi hả?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Muội không nói cho mẹ, nhưng mẹ nói với muội, trong nhà còn đủ tiền.
"
Chu tứ lang nghe thế thì yên tâm, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi là lạ, hắn đánh giá Mãn Bảo một lúc, chần chừ nói: "Mãn Bảo, không phải muội là tiên tử chuyển thế dưới tòa Thiên Tôn lão gia thật chứ?"
Từ sau khi mẹ khỏi bệnh, hắn luôn cảm thấy mẹ càng chiều Mãn Bảo hơn.
Tuy rằng trước kia cũng chiều bé, nhưng sẽ không dung túng bé như thế.
Chu ngũ lang đã tin tưởng không chút nghi ngờ từ lâu, nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đương nhiên là thật, không phải mẹ đã nói nhiều lần rồi sao? Nếu Mãn Bảo không phải tiên tử chuyển thế, sao Thiên Tôn lão gia có thể chữa khỏi cho mẹ được?"
Chu tứ lang nghĩ thấy cũng đúng, lại nhìn Ngũ đệ khờ khạo rồi ảo não không thôi, thế mà giờ phút này hắn mới nghĩ ra điểm này, đúng vậy, nếu Mãn Bảo không phải tiên tử chuyển thế, sao bệnh của mẹ chỉ cần qua một đêm đã khỏi?
Bây giờ còn khỏe mạnh hơn cả người bình thường, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.