Cho dù nhà họ Chu có thói quen ghi chép, thì cũng chỉ ghi sản lượng mẫu đất tốt nhất và mẫu đất kém nhất.
Mà sở dĩ nhà bọn họ ghi lại cái này, là bởi vì Tiền thị.
Chu đại lang lén nói với bọn họ, khi hắn còn nhỏ, năm nào cứ đến gieo trồng vụ xuân và thu hoạch vụ thu là cha mẹ cũng sẽ cãi nhau.
Cãi nhau lúc gieo trồng vụ xuân là vì Tiền thị ghét Chu lão đầu lười, bảo ông xới nhiều cho đất xốp hơn một chút mà ông không nghe;
Còn lúc thu hoạch vụ thu cãi nhau là vì nhà họ nhiều người ít ruộng, lúc thu hoạch lương thực Tiền thị có tính kiểu gì cũng thấy không đủ để nhà họ ăn một năm, vì thế lại phải nợ vào chi phí gieo trồng vụ xuân năm sau.
Lúc ấy bọn Chu đại lang còn nhỏ, chưa được chia ruộng, mà thằng nhóc choai choai ăn nghèo ông già, đặc biệt là lúc - tuổi mới lớn, một đứa trẻ còn ăn nhiều hơn Chu lão đầu, huống chi ông còn có nhiều con trai như vậy.
Tiền thị lo lắng gần chết.
Cho nên Tiền thị chẳng cần thầy dạy cũng học được cách ghi sổ so sánh, dùng những kí hiệu mà bà và Chu lão đầu đều hiểu để ghi lại mẫu đất này đã rải bao nhiêu hạt giống trong vụ xuân, dùng bao nhiêu phân bón, tưới nước vào đâu, lúc thu hoạch vụ thu thì được bao nhiêu cân.
Giấy là loại giấy vàng thường dùng để quét mộ, bút là than đen trong bếp, bên trên toàn là những kí hiệu kỳ quái, như một vòng tròn, một đường sóng, dù sao Mãn Bảo đọc nó cũng như đọc sách trời vậy.
Nhưng Chu lão đầu và Tiền thị lại có thể biết những ký hiệu đó tượng trưng cho cái gì.
Năm ngoái, vì để đổi hạt giống lúa mạch nên Mãn Bảo đã lôi mấy tờ giấy đó ra, sau đó Tiền thị phiên dịch những ký hiệu đó cho bé, rồi Mãn Bảo ghi lại những số liệu đó lần nữa.
Đến bây giờ, nhà họ Chu sẽ cân sản lượng của mẫu lúa tốt nhất và mẫu lúa kém nhất sau mỗi mùa thu hoạch, chỉ là bây giờ người phụ trách ghi chép là Mãn Bảo, ghi bằng chữ và số mà mọi người đều biết.
Mãn Bảo không chỉ ghi chép lại số liệu nhà mình, mà còn ghi lại cả số liệu của nông trang bọn họ, hơn nữa còn ghi hết.
Ghi chép từng mẫu đất, sau đó tính tổng, còn phải chia bình quân sản lượng trên mẫu.
Đương nhiên, bình quân sản lượng trên mẫu này vẫn do Trang tiên sinh tính giúp bọn họ, không còn cách nào, tuy rằng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đều tự nhận mình thông minh, nhưng sau khi tính sản lượng của hơn hai mươi mẫu, hai người bọn họ toàn cho ra kết quả không giống nhau.
Hai người đều tự cho là mình đã học được cách tính bình quân sản lượng trên mẫu nên không ai thuyết phục được ai, vì vậy phải mang đến cho Trang tiên sinh "phán xử.
"
Trang tiên sinh bèn tính cho bọn họ một lần, ừm, trùng hợp là, trong hai đứa trẻ chẳng đứa nào tính đúng, người tám lạng người nửa cân, không ai vênh mặt được.
Nhưng Trang tiên sinh tính xong lại sợ ngây người.
Tuy rằng ông không biết quá nhiều về việc đồng áng, nhưng cũng biết sản lượng như này là rất cao.
Trang tiên sinh nhìn số liệu trên giấy, lại nhìn hai đứa trẻ còn đang cúi đầu nghiên cứu mình sai ở đâu, hỏi: "Lúa mạch của các con đâu? Bán rồi?"
"Vẫn chưa ạ.
" Cuối cùng Bạch Thiện Bảo cũng tìm được chỗ sai của mình, vừa tính nhẩm vừa nói chẳng chút để ý: "Con bảo Bạch trang đầu đi hỏi giá ở cửa hàng lương thực, bọn họ đúng là gian thương, rõ ràng bán ra thì rõ đắt, nhưng lại muốn mua của bọn con với giá thấp, cho nên con quyết định chờ chú Ngô của Bạch nhị tới rồi lại tính.
"
Mãn Bảo vô cùng tán thành, gật đầu: "Nếu chú Ngô kia cũng ra giá thấp, vậy chẳng bằng đưa lương thực cho nhị ca ta, bảo huynh ấy mang ra chợ bán.
"
Bạch Thiện Bảo hả một tiếng, hỏi: "Chúng ta có thể mang ra đường bán hả?"
"Cũng có nói là không cho bán đâu.
.
"
Trang tiên sinh ho nhẹ một tiếng, nói: "Bán ít thì không sao, chỉ có mấy bao lương thực thì nha huyện sẽ không tra xét, nhưng các con định bán gần hai mươi mẫu lúa mạch, vậy phải xin công văn của nha huyện mới được.
"
Mãn Bảo bèn đảo con ngươi, nói: "Vậy một ngày phải bán tầm mấy bao mới hết ạ?"
Trang tiên sinh: "Cùng một người.
.
"
"Không phải cùng một người ạ," Mãn Bảo vui sướng nói: "Con có sáu người anh trai, còn có cháu trai và cháu gái, còn có ba người bọn con, mỗi người bán mấy bao là xong rồi.
"
Trong lúc nhất thời, Trang tiên sinh thế mà không tìm được lời để phản bác, chẳng qua hình như ông cũng không định nói cái này.
.
Trang tiên sinh ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của mình, ông bất đắc dĩ dặn dò hai đứa trẻ, "Các con tạm thời đừng bán lúa mạch đi, cứ chờ trước đã, đúng rồi, lúa mạch của các con đã bọc kĩ chưa, gần đây trời mưa nhiều, các con đừng để nó bị ẩm.
"
"Tiên sinh yên tâm đi ạ, sẽ không bị ẩm đâu," Bạch Thiện Bảo nói: "Bây giờ những bao lúa kia đều để ở nhà con, nhà con mới xây được mấy năm, sao có thể bị dột?"
Bạch Thiện Bảo nói tới đây thì quay sang nói với Mãn Bảo: "Chúng ta không có kho hàng, cho nên phải trả phí kho hàng cho nhà ta.
"
Mãn Bảo nói: "Ngươi thật nhỏ mọn!"
"Đây là xử lý công việc theo phép công.
"
"Được rồi, ngươi muốn trả bao nhiêu?"
Bạch Thiện Bảo nào biết giá thị trường? Ngẫm nghĩ rồi nói: "Để ta bảo Bạch trang đầu lên huyện thành hỏi giá thị trường rồi nói.
"
"Tiền thuê nhà ở trong thôn sao có thể so với trong huyện?" Mãn Bảo cố gắng vì lợi ích của bọn họ, "Hơn nữa phòng kho nhà ngươi để không đấy cũng là lãng phí, cho chúng ta thuê mới là dùng hết công dụng, cho nên ngươi phải định giá rẻ hơn.
"
"Vậy ngươi nói bao nhiêu thì được?"
"Bằng một phần mười huyện thành đi.
"
Bạch Thiện Bảo cũng không phải muốn kiếm tiền trung gian, mà chỉ là để chứng tỏ với bà nội và mẫu thân, cậu cũng không chiếm lời của nhà mình, bọn họ dùng phòng trong nhà cũng đều là thanh toán đàng hoàng, cho nên không chút băn khoăn đồng ý, "Được.
"
Trang tiên sinh nhìn hai đứa trẻ nói vài ba câu đã xong một cuộc giao dịch, bèn cất giấy trên bàn đi, nói: "Hai ngày nay lúc nào các con rảnh thì lên huyện thành mua một bộ bàn tính về, ta sẽ bắt đầu dạy các con dùng bàn tính.
"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo há hốc mồm, nhớ tới khi trước ở trường học từng thấy Trang tiên sinh dạy các sư huynh dùng bàn tính, có chút lo lắng, thiếu tự tin, "Tiên sinh, bọn con vẫn còn nhỏ mà, đã phải học bàn tính rồi ạ?"
"Không nhỏ, huống chi học tập cũng không thể lấy tuổi ra luận, mà là lấy năng lực và điều kiện.
Bây giờ các con đã có năng lực để học, vì sao không học?"
Bạch Thiện Bảo ủ rũ hạ bả vai, "Dạ vâng, về nhà con sẽ chuyển lời cho Bạch nhị.
"
Lại tăng thêm một môn học rồi, không mấy vui vẻ.
Ai dè Trang tiên sinh vuốt râu cười nói: "Bạch nhị chưa cần học bàn tính vội, hai người các con học trước.
"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo:.
Hai người ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài, Mãn Bảo tranh thủ nhìn hộp tiền trong hệ thống, hỏi: "Một bộ bàn tính bao nhiêu tiền?"
"Không biết.
" Bạch Thiện Bảo căn bản không phải lo lắng chuyện như này, điều cậu lo lắng chính là, "Giờ học bàn tính, vậy có phải bài tập của chúng ta lại nhiều thêm nữa không? Sau này còn có thời gian ra ngoài chơi không?"
Từ sau khi chơi nông trang này, bọn họ đã rất ít khi ra ngoài chơi, mùa nước đầu xuân năm nay còn chưa đi bắt cá lần nào, không, ngay cả bờ sông cũng chưa tới gần, chờ đến khi bọn họ nhớ ra, mùa nước có thể bắt được rất nhiều cá đã qua rồi.
Mãn Bảo dừng bước, "Quên hỏi tiên sinh bao giờ cho chúng ta nghỉ rồi, nếu vào thành mua bàn tính, thì xem như nghỉ đúng không?"
Hai người liếc nhau, xoay người chạy vào tiểu viện.
Từ sau khi thu hoạch xong lúa mạch, cũng gieo xong một cây mạ cuối cùng, Trang tiên sinh đã lấy cớ muốn bổ sung chương trình học bị thiếu vì bận rộn vụ xuân lúc trước, cả một khoảng thời gian rất dài sau này bọn họ sẽ không có ngày nghỉ.
.