Ở huyện La Giang, dù giao thương có điêu tàn thế nào, thì có hai nơi sẽ luôn có người, không lo không có khách.
Một là tiệm tạp hóa có bán muối, hai chính là cửa hàng lương thực.
Lúc bọn Bạch Thiện Bảo đến đó, tuy trong cửa hàng chỉ có ba người khách, nhưng tiểu nhị cũng chỉ nhấc mí mắt nhìn bọn họ một cái rồi hỏi: "Muốn mua gì?"
Bạch Thiện Bảo nói: "Chúng tôi xem đã.
".
Tiểu nhị gật đầu, "Cứ xem thoải mái đi, muốn mua cái nào thì hỏi giá chỗ tôi.
"
Đang nói chuyện, người khách bên cạnh bỗng hỏi: "Sao bây giờ gạo vẫn bán văn một đấu, ta thấy ở nông thôn cũng thu hoạch lúa mạch rồi.
"
"Một tí lúa mạch vụ đông này cũng chỉ đủ để cho người nông thôn tự trang trải sinh hoạt, ai lại mang đi bán chứ?" Tiểu nhị nói: "Bây giờ lương thực chỗ chúng tôi vẫn phải nhập giá cao từ ngoài về, giá này không tính là cao đâu, nếu ngài muốn đợi giá lương thực giảm, thì phải chờ đến lúc thu hoạch vụ hè, thậm chí là sau thu hoạch vụ thu.
"
Ba người khách đang lưỡng lự không biết có nên mua không nghe thấy thế thì đành bất đắc dĩ nói: "Vậy lấy cho ta một đấu đi.
"
Từ giờ đến lúc thu hoạch vụ hè còn ít nhất một tháng rưỡi nữa, ai có thể để bụng đói chờ đến lúc đấy?
Chẳng qua bọn họ cũng không mua nhiều, bây giờ không giống năm ngoái thiên tai, bọn họ cảm thấy giá lương thực chỉ có càng ngày càng giảm, chứ không thể cao hơn được nữa.
Cho nên bọn họ tình nguyện mất công đi mua thêm mấy lần, mỗi lần chỉ mua một đấu, không quá muốn tiêu tiền hoang phí vì khoản này.
Dương Hòa Thư nhìn tiểu nhị cân gạo cho bọn họ, hỏi ba đứa trẻ, "Trước năm ngoái, giá gạo ở chỗ mấy đứa là bao nhiêu?"
Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ không biết, Bạch nhị lang càng không biết.
Mãn Bảo nói: "Muội thấy nhị ca mang gạo lên huyện thành bán được tám văn một đấu, nghe nói cửa hàng lương thực bán ra mười văn tiền một đấu.
"
Dương Hòa Thư nhíu mày, thế này cũng quá chênh lệch rồi đó?
Hắn đưa tay vê thử một hạt thóc, hỏi tiểu nhị: "Giá thóc bây giờ là bao nhiêu?"
" văn một đấu.
"
"Trước kia thì sao?"
Tiểu nhị cười, hỏi: "Quý khách muốn hỏi hồi mới gần đây hay là càng lâu về trước?"
Dương Hòa Thư cảm thấy hứng thú, hỏi, "Chỉ cần là trước bây giờ thì cứ nói, ta ở bên ngoài chưa từng thấy thóc đắt như vậy bao giờ.
"
"Ai da, đó là ngài chưa từng thấy thôi, không nói lúc khác, chỉ ngay đầu xuân này thôi, giá thóc đã là văn một đấu, càng trước nữa, vào khoảng tháng năm ngoái, lúc lũ mới ngừng nhưng đường bên ngoài bị sụp lở nên lương thực không vào được ấy, có trả văn một đấu còn không mua được kìa.
"
Mãn Bảo nghe mà trợn mắt há mồm, thầm nghĩ trong lòng: Nếu lúc ấy trong hệ thống có nhiều lúa mạch như vậy, chắc chắn bé sẽ nghĩ cách đổi nó thành tiền.
Đáng tiếc không có nếu.
Dương Hòa Thư mặt không đổi sắc, hỏi tiếp, "Vậy càng lâu trước đó thì sao?"
"Lâu hơn trước đó là khi chưa có thiên tai, thật ra mỗi tháng, thậm chí mỗi tuần giá thóc đều sẽ thay đổi, nhưng có khác cũng không chênh lệch bao nhiêu, lúc cao nhất thì không quá mười lăm văn một đấu, đó hình như là lúc mới giáp hạt.
" Tiểu nhị nói: "Còn lúc thấp nhất, mười văn một đấu, hoặc chín văn một đấu cũng là có, đa số đều là lúc vừa qua thu hoạch vụ thu không lâu, lúc ấy có nhiều lương thực mới.
Nếu gạo cũ, có khi tám văn một đấu cũng bán.
"
Dương Hòa Thư thở dài, xem ra thiên tai năm ngoái vẫn có ảnh hưởng rất lớn tới huyện La Giang, năm nay giá lương thực giống như ngồi trên mây, phập phồng liên tục.
Tiểu nhị lại không cho là đúng, nói: "Ngài đừng chê giá lương thực của cửa hàng chúng tôi cao, nghe chủ tôi nói, bên phía Ích Châu mới là đáng thương, bây giờ tuy giá một đấu thóc cũng là , văn, nhưng đó là do có triều đình áp chế, trong cửa hàng thường không bày nhiều lương thực ra, mỗi ngày còn không có đủ để tranh ấy.
"
Dương Hòa Thư không ngờ tình hình bên Ích Châu lại tệ thế này, không nhịn được hỏi, "Vậy người dân ăn không đủ no mà không làm ầm lên hả?"
"Làm ầm gì chứ, có thể mua ngầm mà, , văn một đấu, mấy lương thương đó đều bán ngầm hết, người dân sợ bọn họ ngay cả bán ngầm cũng không bán, cho nên không dám để lộ ra.
"
Dương Hòa Thư hoài nghi nhìn hắn, "Làm sao ngươi biết?"
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, Bạch nhị lang cũng không nhìn lương thực nữa, nhao nhao chen lên đưa ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, đúng vậy, làm sao huynh biết?
Bị ba ánh mắt tròn xoe nhìn vào, tiểu nhị không khỏi chột dạ, hắn nhìn trái ngó phải, phát hiện trong cửa hàng lương thực giờ chỉ còn mấy người bọn họ, lúc này mới căng da đầu nhỏ giọng nói: "Ông chủ của tôi cũng muốn vận chuyển lương thực đến Ích Châu kiếm một khoản, nhưng ông ấy có không có phương pháp, còn bị lương thương địa phương bài xích, cuối cùng chỉ miễn cưỡng giữ được vốn trở về.
"
Cho nên tức giận, không khỏi chửi mắng một trận ở hậu viện, mà đã mắng ra lời, không phải hắn sẽ biết sao?
Ba người Mãn Bảo bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra đây cũng là một gian thương!
Mãn Bảo hỏi: "Ích Châu không trồng lúa mạch vụ đông ạ?"
"Ui chao, tôi nói sao bọn họ lại có thể xui thế chứ, năm ngoái chỗ ruộng tốt của bọn họ bị ngập hết, tận đến mùa đông vẫn còn nước đọng, càng đừng nói đất màu mỡ cũng bị trôi đi hết rồi, có thể trồng mới là lạ đó.
"
Dương Hòa Thư lại có thể suy nghĩ toàn diện hơn, chỉ sợ là có ruộng cũng không có ai trồng.
Năm ngoái lúc đê Kiền Vĩ Yến vỡ hắn còn đang ở Hàn Lâm Viện, đúng lúc đang phụ trách việc sao chép công văn chuyển về, nghe nói lúc ấy toàn bộ người dân còn sống ở Ích Châu đều tháo chạy ra ngoài.
Còn chưa chắc sau khi cứu tế thì người dân còn bằng lòng trở lại cố hương không, nếu không có người, thì cho dù có ruộng trồng được thì cũng không có ai trồng.
Ví dụ như bây giờ trong huyện La Giang vẫn còn không ít lưu dân.
Dương Hòa Thư nghĩ đến đây thì dừng lại, nếu tình hình bên phía Ích Châu nghiêm trọng như vậy, vậy sao hắn phải khuyên mấy lưu dân kia trở về?
Giữ người ta lại rồi sắp xếp an trí không phải tốt hơn hả?
Nếu có thể về quê nhà dẫn nốt người nhà thân thích đến đây thì càng tốt.
Ánh mắt Dương Hòa Thư tỏa sáng, đến khi trở về thực tại, liền thấy ba đứa trẻ và tiểu nhị đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn mình.
Hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Sao thế?"
Bốn người đồng loạt lắc đầu, Mãn Bảo nghĩ: Chắc chắn là Dương đại đang nghĩ đến đồ ăn ngon, nếu không sao có thể có dáng vẻ như muốn ch ảy nước miếng thế được?
Chẳng qua Khoa Khoa đã từng nói rồi, nói thật quá cũng sẽ bị người ta ghét, cho nên đôi khi chúng ta phải học cách im lặng.
Bạch Thiện Bảo hỏi hết giá cả lúa mạch và thóc một lượt, sau đó thuận miệng hỏi thêm: "Vậy chỗ các người có mua lương thực không?"
Ánh mắt tiểu nhị sáng lên, cười nói: "Mua chứ, mua chứ.
Nhà tiểu công tử có lương thực muốn bán hả?"
"Các người mua bao nhiêu tiền một đấu lúa mạch?"
" văn một đấu.
"
Đến Dương Hòa Thư cũng không khỏi nhíu mày, "Vừa nãy bọn ta hỏi giá, các người nói bột mì là văn một đấu.
"
"Đúng vậy, nhưng xay lúa mạch thành bột mì cũng mất phí tổn.
"
Vậy cũng không thể mất phí tổn gấp thế chứ?
Tiểu nhị nói: "Giá cả này của chúng tôi đã là phải chăng lắm rồi, nếu các quý khách không tin thì có thể sang các cửa hàng khác hỏi thử, nhà người khác cũng chỉ trả nhiều nhất văn một đấu thôi.
"
Mãn Bảo thì chỉ vào hạt lúa mạch óng ánh trong góc, hỏi: "Cái kia thì sao, cái kia bao nhiêu tiền?"
"Đó là hạt giống lúa mạch, càng đắt, không bán theo đấu, mà bán theo cân, một cân mười hai văn.
"
Một đấu tầm mười hai cân, cho nên một đấu này.
.
Mãn Bảo tính nhẩm, líu lưỡi nói: "Một đấu tận văn lận nha.
"
Bạch Thiện Bảo cũng thấy hạt giống lúa mạch trong góc, hai mắt lóe lên, cậu quay đầu nhìn Mãn Bảo, đúng lúc Mãn Bảo cũng quay sang nhìn cậu, hai người không khỏi nhếch môi cười.
.