Bạch lão gia cầm chắc cái bát, hỏi: "Hạt giống lúa mạch này của các con làm bằng vàng hả?"
Bạch nhị lang nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Không ạ.
"
Bạch lão gia thật sự muốn cầm cái bát úp vào mặt cậu.
Hắn đặt bát đũa xuống, day trán nói: "Thôi, ta không nói với con, ăn cơm xong thì con gọi Thiện Bảo và Mãn Bảo tới đây, để ta nói chuyện với bọn họ.
"
Bạch nhị lang hậm hực và một miếng cơm to, rõ ràng đã thống nhất bên chỗ cha là cậu nói, chỗ bà Lưu thì bọn họ nói, dựa vào đâu mà chỗ cha cũng phải bọn họ tới nói mới được?
Bạch lão gia liếc mắt nhìn con trai một cái, nghiêm túc nói: "Nhị lang, Thiện Bảo và Mãn Bảo đều là sư huynh sư tỷ của con, sau này con không được gọi thẳng tên, mà phải gọi sư huynh sư tỷ biết chưa?"
Bạch nhị lang nước mắt lưng tròng nhìn cha cậu.
Bạch lão gia thấy vậy thì hơi mềm lòng, thả lỏng ngữ điệu, nói: "Cho dù không gọi sư huynh sư tỷ, thì con cũng có thể gọi nhũ danh của bọn họ mà, Thiện Bảo là em họ của con, Mãn Bảo cũng nhỏ hơn con, có phải không?"
"Vậy con gọi nhũ danh của bọn họ!" Bạch nhị lang nhanh chóng quyết định, sau đó lại thuận thế đẩy mạnh tiêu thụ hạt giống lúa mạch của bọn họ lần nữa, "Cha, người mua hạt giống lúa mạch của bọn con chỉ có lợi mà không có hại, hôm nay bọn con đã vào cửa hàng lương thực trên huyện thành xem thử rồi, bọn họ toàn bán văn một đấu hạt giống lúa mạch đó, mà hạt giống lúa mạch của bọn họ còn không bằng bọn con.
"
"Sao con lại biết là không bằng?"
"Đương nhiên là con biết, không phải nhà chúng ta mua hạt giống lúa mạch từ cửa hàng lương thực sao ạ? Nhưng nông trang của bọn con mua hạt giống của nhà Mãn Bảo, sản lượng trên mẫu cao nhất của chúng con là thạch, thấp nhất cũng được thạch rưỡi đó.
"
Bạch lão gia trợn tròn mắt, không khỏi ngồi thẳng dậy, "Con nói cái gì, sản lượng trên mẫu cao nhất của các con là bao nhiêu?"
Giọng nói quá lớn, làm Bạch nhị lang sợ tới mức suýt ngã xuống ghế, Bạch lão phu nhân vẫn luôn im lặng ăn cơm không khỏi trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đang nói chuyện tử tế, tự dưng con quát nó làm gì?"
Bạch lão gia đang định trả lời, Bạch lão phu nhân đột nhiên nói: "Được rồi, uổng công các con còn là người có học, không biết là không được nói chuyện khi ăn à.
Đang ăn cơm không nói nữa, ăn cơm trước cho ta.
"
Lời của Bạch lão gia liền bị nghẹn trong l ồng ngực, suýt thì nghẹn chết.
Hắn nhìn con trai ngốc muốn nói gì đó, nhưng dưới cái trừng mắt của mẫu thân, hắn không dám mở miệng tiếp, chỉ có thể cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.
Sau đó đặt bát đũa xuống, cũng mặc kệ Bạch nhị lang đã no hay chưa, trực tiếp xách cậu ra ngoài, "Mẹ, nhị lang đã ăn no rồi, con đi kiểm tra bài tập của nó.
"
Bạch lão phu nhân và Bạch phu nhân không kịp ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn mang con đi.
Thấy vẻ mặt Bạch phu nhân đầy lo lắng, Bạch lão phu nhân liền nói: "Được rồi, đừng có lo, nghe giọng kia thì có vẻ là chuyện tốt, hắn sẽ không đánh lão nhị đâu.
"
Bạch nhị lang cũng cảm thấy cha sẽ không đánh cậu, cho nên ngoan ngoãn đi cùng hắn.
Bạch lão giả xách con trai đến thư phòng, xoay người phân phó người hầu: "Đến phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn nữa, ừm, bánh ngọt, thịt và mấy loại canh ngọt chuẩn bị nhiều vào, xong đi mời đường thiếu gia và Mãn tiểu thư tới, cứ nói ta có việc muốn bàn với bọn họ.
"
Đợi đám người hầu đi rồi, Bạch lão gia mới bảo con trai ngồi lên ghế, hỏi: "Nói đi, sản lượng lúa mạch của các con thật sự cao vậy hả?"
"Đương nhiên ạ, đây là Bạch trang đầu và ba đứa ở cùng nhau cân đó ạ, bọn con cũng vào kho nhìn tận mắt rồi," Lúc trước Bạch nhị lang đã bị Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo nhồi nhét vào đầu một đống số liệu, trong đám con số lung tung rối loạn đó cũng nhớ được một vài con số đơn giản, cũng tự ngẫm ra một số điều, "Cha, nếu cha dùng hạt giống của bọn con, sau một năm kho lúa tràn đầy, sau hai năm phú khả địch quốc.
"
Phú khả địch quốc: Tài sản sánh ngang với ngân khố quốc gia.
Bạch lão gia: ".
.
Ai dạy con nói câu này?"
"Không ai dạy, con nghe từ chỗ Mãn Bảo.
"
Vừa nghe đã thấy khoác lác, hắn có chút lo lắng: "Sao mấy cái tốt con không học, toàn học mấy cái này?"
"Ai nói cái tốt con không học? Con biết trồng trọt, cha biết không? Con biết cân đó, cha biết không? Con còn biết buộc bao lương thực bằng dây thừng, cha biết không?"
Bạch lão gia:.
Bây giờ đang là lúc ăn cơm tối, tất nhiên Mãn Bảo cũng đang ở nhà ăn cơm, chẳng qua nhà họ Chu ăn cơm muộn hơn nhà họ Bạch một chút, cho nên bé vừa mới ngồi vào bàn, vừa mới cầm bát đũa lên đã nghe thấy cửa chính vang lên tiếng gõ.
Đại Đầu chạy ra mở cửa.
Người hầu nhà họ Bạch đứng hành lễ ngay trước cửa, cười tỏ vẻ đã quấy rầy, sau đó nói: "Chu lão gia, lão gia nhà tôi mời Mãn tiểu thư qua đó nói chuyện.
"
Chu lão đầu do dự nói: "Chờ con nhóc này ăn cơm tối xong rồi qua đó được không, đến lúc đó ta sẽ bảo mấy anh trai nàng đưa nàng qua.
"
"Cái này.
.
" Người hầu khó xử nói: "Chu lão gia, lão gia nhà chúng tôi đã cố ý chuẩn bị cơm canh cho ba vị chủ tử nhỏ, hẳn là đường thiếu gia đã qua đó, chỉ chờ Mãn tiểu thư thôi.
.
"
Chu lão đầu lập tức nói: "Được rồi, cậu dẫn nàng đi đi, nàng vẫn còn nhỏ, nếu có gì không hiểu thì các cậu quan tâm nàng chút nhé.
"
Sau đó quay sang nói với Mãn Bảo: "Con đừng ăn vội, ta bảo đại tẩu con để dành cơm cho con, con sang nhà Bạch lão gia xem ngài ấy có chuyện gì cần nói trước.
"
Bây giờ nhà họ Chu đã chia hai bàn cơm, Mãn Bảo là đứa trẻ duy nhất ở bàn bên này, nghe vậy thì bỏ bát đũa xuống, đi ra ngoài cùng người hầu.
Chờ đến khi Đại Đầu đóng cửa lại, Chu lão đầu liền sẻ cơm trong bát Mãn Bảo cho vợ mình một ít, còn lại thì đổ hết vào bát mình.
Tiểu Tiền thị đang muốn cất bát đi:.
Chu lão đầu nhìn nàng, nói: "Nhà họ Bạch còn có thể thiếu một bát cơm của Mãn Bảo hả?"
Tiền thị liếc ông một cái, đưa bát canh trứng của Mãn Bảo cho Chu tam lang, nói: "Mang cho Ngũ Đầu ăn đi.
"
Chu tam lang đáp vâng.
Nhà họ Chu bắt đầu ăn cơm.
Tới nhà họ Bạch, quả nhiên Bạch Thiện Bảo đã tới rồi, đang ngồi trước bàn ăn cơm, thấy Mãn Bảo thì vẫy tay với bé.
Vốn dĩ Bạch nhị lang cũng chưa ăn no, thấy hai người ăn ngon lành, liền cũng ngồi xuống ăn cùng.
Bạch lão gia vui tươi hớn hở ngồi ở bên cạnh nói với bọn họ: "Thiện Bảo à, hai mươi mẫu lúa mạch kia của bọn con tổng cộng thu hoạch được bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều lắm, thạch thôi ạ.
"
Bạch lão gia tính thử, lòng khẽ run, "Các con trồng kiểu gì vậy?"
"Trồng như bình thường thôi ạ.
"
Bạch lão gia ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể hỏi như vậy, vì thế thay đổi cách hỏi khác, "Ai dạy các con trồng trọt?"
Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đồng loạt nhìn về phía Mãn Bảo.
Mãn Bảo nói: "Cha con!"
Bé nói: "Nhà con trồng như thế nào, thì con sẽ bảo Bạch trang đầu trồng như thế, nếu Bạch trang đầu vẫn không hiểu thì sẽ đi hỏi cha, cha con sẽ nói hết cho ông ấy.
"
Bạch lão gia gật đầu, "Hạt giống để trồng.
.
"
"Hạt giống cũng là của nhà con.
"
"Nhà con mua ở đâu?"
"Không phải mua, là nhà con tự để dành," Mãn Bảo nói: "Năm ngoái thiên tai, chỉ có lúa mạch nhà con là tốt nhất, cho nên người trong thôn đều đến đổi hạt giống lúa mạch của nhà con, cha con bèn dứt khoát để lại hết số lúa mạch đó làm hạt giống.
"
Mãn Bảo biết hắn đang nghi ngờ cái gì, cẩn thận giải thích: "Sau đó chúng con có nông trang nhỏ, muốn trồng lúa mạch trong nông trang, con bèn nói với cha con, để Bạch trang đầu đến nhà con mua hạt giống lúa mạch.
"
Dù sao cũng không cần nhiều lắm, tổng cộng chỉ có tầm cân hạt giống lúa mạch, gần như gần bằng số lúa mạch còn lại.
Nhưng trong lòng Bạch lão gia lại thấy rất nghi ngờ, vì sao hạt giống lúa mạch của nhà họ Chu lại tốt đến vậy?.