Mãn Bảo còn nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, "Cháu còn có thể nhận được rất nhiều loại dược liệu khác nữa."
"A, cháu còn nhận được loại dược liệu gì?"
Mãn Bảo liền nhảy xuống ghế dựa, chạy ra ôm một củ mài lem luốc mang vào cho hắn xem, "Chú nhìn này!"
Chưởng quầy kinh ngạc nhìn củ mài rất dài này, lại nhìn Mãn Bảo một cái, hỏi: "Cháu đào cái này?"
"Không phải, là mấy ca ca của cháu đào!"
Không phải thì cháu kiêu ngạo gì chứ?
Chưởng quầy nói: "Mấy đứa nhận ra được củ mài?"
Mãn Bảo nói: "Cháu nhận được nha."
Gần đây Mãn Bảo nhìn thấy không ít tranh vẽ trên sách, bé đều nhớ kỹ từng cái, vì thế đếm từng đầu ngón tay cho chưởng quầy nghe, "Cháu xem qua hoàng kỳ, cam thảo, cháu còn biết cả nhân sâm nữa, chẳng qua cháu thích táo đỏ nhất."
Chưởng quầy dứt khoát ngồi nói chuyện với bé, hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì trên sách nói, táo đỏ ngọt lành thanh mát, cháu thích ăn quả ngọt."
"Nhà cháu có sách dược liệu?"
"Nhà cháu không có, nhưng nhà bạn học cháu có," Mãn Bảo nói: "Nhà bạn học cháu có nhiều sách lắm."
Thái độ của chưởng quầy trịnh trọng thêm hai phần, "Tiểu nương tử đang đi học à? Không biết là học với vị tiên sinh nào?"
"Thầy giáo của cháu họ Trang, ông ấy lợi hại lắm."
Chưởng quầy phát hiện cô gái nhỏ này khá thú vị, bé như thể cảm thấy người bên cạnh bé đều rất lợi hại, bao gồm chính bé.
Tiên sinh bé rất lợi hại, bởi vì biết rất nhiều thứ; bạn học bé rất lợi hại, bởi vì đọc nhiều sách hơn bé, trong nhà còn có rất nhiều sách; mẫu thân bé rất lợi hại, chị dâu rất lợi hại, các ca ca cũng rất lợi hại, ngay cả mấy đứa cháu chỉ dám đứng ngoài cửa nhòm vào kia của bé ở trong miệng bé cũng trở nên rất lợi hại, bởi vì bọn họ có thể làm được những việc bé không làm được.
Chưởng quầy cảm thấy, có thể hiểu rõ điểm này thì bé cũng rất lợi hại.
Đương nhiên, bé cũng cho rằng bản thân mình rất lợi hại, bởi vì bé rất thông minh!
Mãn Bảo là một đứa trẻ hay nói, chưa cần chưởng quầy hỏi tới, bé đã chủ động kể tất tần tật mấy chuyện trong nhà.
Đương nhiên, bé cũng không sợ người lạ, cho nên trong quá trình nói bé cũng hỏi không ít, chưởng quầy tán gẫu với bé thấy rất vui vẻ, hơn nữa người ta cũng đem hết tình huống trong nhà nói cho ngươi rồi, ngươi hỏi một câu, người ta đáp mười câu, người ta hỏi một câu, ngươi ít nhất cũng phải đáp một câu mới phải chứ?
Vì thế Mãn Bảo liền biết chưởng quầy họ Trịnh, hắn cũng là đại phu, trong Tế Thế Đường huyện La Giang chỉ có hai đại phu, ngoại trừ một đại phu ngồi ngoài xem bệnh là Đàm đại phu, thì người còn lại chính là hắn.
Tuy hắn cũng xem bệnh cho người bệnh, nhưng càng hay bốc thuốc hơn, mua dược liệu, ghi sổ hẹn khám, theo lời hắn nói là, cái cửa hàng này là do hắn quản, cho nên hắn chính là người quản lý công việc.
Cả nhà Trịnh đại phu đều ở chỗ này, hắn tới nơi đây cũng được ba bốn năm rồi, đã quen biết hết với mấy người hái thuốc ở đây.
Mãn Bảo liền tò mò hỏi, "Người hái thuốc là gì ạ?"
"Chính là người kiếm sống bằng việc hái thuốc, chẳng qua trong huyện La Giang cũng không có mấy người, chỉ có hai nhà mà thôi, bởi vậy đa số dược liệu đều vận chuyển từ nơi khác tới." Trịnh đại phu nếu đã mua dược liệu của nhà họ Chu, tự nhiên cũng không ngại nói mấy điều này cho bọn họ, "Những dược liệu như thiên nam tinh, thiên hoa phấn, ngũ bội tử, tiền hồ, mộc thông, cây kê huyết đằng, câu đằng, mạch môn, thủy cúc và rễ sắn chờ, hầu như người hái thuốc đều biết. Bọn họ không chỉ biết, còn biết cách bào chế, đưa đến hiệu thuốc chúng ta trên cơ bản đều là dược liệu đã bào chế tốt."
Hắn cười nói: "Như nhà các ngươi một lần chỉ mang đến hai ba loại dược liệu cũng không thể gọi là người hái thuốc, chẳng qua vì đây đều là những dược liệu thường dùng, cho nên chúng ta mới mua hết."
Mãn Bảo ngạc nhiên vô cùng, "Vậy chẳng phải bọn họ có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?"
Trịnh đại phu lắc đầu nói: "Chỉ làm người hái thuốc thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Bọn họ không có ruộng, ăn mặc ở đều dựa vào việc bán dược liệu, trong núi lắm sâu nhiều rắn, hái dược liệu nào có dễ đâu? Vẫn là làm ruộng như nhà các ngươi thì tốt hơn."
"Vì sao bọn họ không có ruộng?" Mãn Bảo nói: "Thôn chúng cháu nhà nào cũng có ruộng, trưởng thôn nói, trong nhà không đủ ruộng thì cứ đi khai hoang, bảo đảm sẽ đủ."
Trịnh đại phu: "......"
Hắn do dự một chút mới nói: "Có lẽ là vì không biết làm ruộng?"
"Không biết có thể học mà," Mãn Bảo nói: "Trước kia chúng cháu cũng không nhận được dược liệu, nhưng bây giờ đã biết nha, sau này còn có thể biết càng nhiều loại nữa."
Trịnh đại phu nhân cơ hội hỏi: "Sau này nhà cháu còn bán dược liệu nữa?"
"Chỉ cần thấy thì sẽ bán," Mãn Bảo cũng nhân cơ hội hỏi hắn, "Hiệu thuốc nhà ngài còn mua nữa không? Có phải loại dược liệu gì cũng mua?"
Trịnh đại phu tỏ vẻ, chỉ cần là dược liệu, mang tới hắn sẽ mua.
Mãn Bảo vui vẻ, còn hỏi hắn, "Vậy ngài có sách dược liệu không, sách dược nhà bạn học cháu vẽ nhiều loại xấu lắm, cháu nhìn lúc lâu cũng không nhận ra, nếu ngài có sách tốt hơn thì cho cháu mượn xem thử, nếu lần sau cháu nhìn thấy dược liệu là có thể nhận ra nó."
Trịnh đại phu nhìn khuôn mặt nhỏ của Mãn Bảo, trầm mặc một lát rồi ra sau viện tìm cho bé một quyển sách, "Đọc xong thì trả lại ta, đừng làm hỏng."
Chu đại lang và Chu nhị lang giờ mới mồ hôi đầy đầu tính rõ ràng hai khoản tiền, vừa quay đầu lại đã thấy muội út của bọn họ nhận lấy một quyển sách từ trong tay chưởng quầy.
Hai huynh đệ: "......"
Mãn Bảo vui vẻ nhận lấy, còn cẩn thận lấy giấy dầu bọc sách lại, sau đó đưa củ mài bọn họ đào được cho hắn, "Chú chưởng quầy, ngài mang về hầm ăn đi, củ mài có thể hầm cùng thịt gà, bổ khí dưỡng tỳ, vô cùng tốt."
Mi mắt Trịnh đại phu khẽ rung lên, cười hỏi: "Cháu còn biết cả cái này?"
Mãn Bảo kiêu ngạo: "Đương nhiên ạ, củ mài còn thế làm bánh củ mài đó."
Đương nhiên, mấy cái này đều là do Khoa Khoa vừa mới nói cho bé, bởi vì bé cầm sách của người ta, cũng phải đưa lại thứ gì đó để đáp lễ.
Khoa Khoa nói đưa củ mài rất tốt.
Trịnh đại phu cũng không lấy không củ mài của bé, vẫn cân cho bé để mua, hắn còn nói: "Lần sau nếu còn đào được củ mài, thì đừng mang cái tươi đến, mà thái thành lát phơi khô mang tới hiệu thuốc, ta sẽ lấy hai mươi văn một cân. Hoặc mấy đứa cũng có thể mang củ tươi ra chợ bán, có mấy nhà giàu có thể sẽ mua về làm dược thiện."
Mãn Bảo không muốn lấy tiền của hắn, khăng khăng mời hắn ăn.
Trịnh đại phu nghĩ nghĩ, không từ chối nữa, nhưng không lấy hết, chỉ lấy hai củ, "Còn lại thì cháu mang về đi thôi."
Chu đại lang và Chu nhị lang nhìn thoáng sách trong tay muội út, liên tục khom lưng tạm biệt Trịnh đại phu.
Trịnh đại phu cười phất tay, "Đừng làm hỏng sách của ta, nhớ trả lại ta."
Mãn Bảo vỗ bộ ngực nhỏ đồng ý, ôm sách bò lên trên xe đẩy tay, nói với đại ca nhị ca: "Giờ chúng ta đi mua gà."
Biết muội út lại muốn ăn gà, Chu đại lang nghĩ đến mẹ hắn, không nhịn được nói: "Mãn Bảo, nhà ta ăn tận bốn con gà rồi, mẹ nói, nếu còn mua gà về nữa, bà ấy sẽ đuổi ta và nhị ca muội ra khỏi nhà, không thể lãng phí tiền như vậy được."
"Được thôi, vậy chúng ta không mua gà nữa, chúng ta mua thịt dê!"
Chu đại lang tiếp tục khuyên, Mãn Bảo liền xòe tay ra trước mặt hắn, "Đại ca, huynh đưa tiền bọn ta kiếm được cho ta, chúng ta tự cầm."
Chu đại lang lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Chu nhị lang dỗ bé, "Mãn Bảo, muội cầm nhiều tiền như vậy không an toàn, vẫn là để đại ca nhị ca cầm giúp muội đi."
"Vậy các huynh cho ta văn mua thịt, không thì ta sẽ khóc."
Chu đại lang và Chu nhị lang rối rắm không thôi, Mãn Bảo rất ít khi khóc, nhưng bọn hắn rất sợ bé khóc, bởi vì đứa nhỏ này vừa khóc liền dễ thở hổn hển, khóc lâu còn sẽ nôn, cuối cùng có thể bé sẽ không sao hết, nhưng bọn hắn thì quá nửa sẽ bị dọa chết khiếp, cho nên do dự một chút, vẫn móc ra văn đưa cho bé.