Edit: Chickenliverpate
"Bà ta có chuyện tệ hại gì cầu xin nàng?" Tôn Thạch Ngọc nghiêm mặt, hắn cũng không nghe thấy những câu nào khác, chỉ hỏi câu này. Giọng nói tràn đầy địch ý và phòng bị đó khiến Đỗ Phúc Hề bật cười. "Hồi bẩm gia, không có chuyệnh gì lớn, chỉ là muốn cho Thiểu Kiều đi theo làm việc bên cạnh Gia mà thôi, chính là chuyện tệ hại này."
"Đi theo làm việc bên cạnh ta?" Tôn Thạch Ngọc hừ một tiếng, xem thường hỏi ngược lại: "Làm cái gì? Bản thân ta còn nhàn rỗi ở trong phủ, làm thế tử ăn không ngồi rồi từ sáng đến tối, đi theo bên cạnh ta làm cái gì? Ta đi nhà xí, hắn cũng muốn vào giúp ta luôn sao?"
Ánh mắt của hắn trở nên thâm sâu và âm u. Có lẽ cuộc sống kiếp trước của nàng quá đơn thuần, những người ở quê hương nàng có lẽ cũng đều không tranh quyền thế, nhưng hắn đến từ một nơi lắm phong ba bão táp, hắn đã thấy quá nhiều thủ đoạn trạch đấu của đám thê thiếp con cháu của phụ thân hắn, Mực nước bên trong mấy loại cao môn như thế này sâu bao nhiêu, hắn đều đã nhìn thấy tận mắt.
"Ha ha ha, Gia, người thật hài hước." Nàng che miệng cười, ngưng cười mới nói: "Không biết Hà Di Nương nghe ở đâu, nói chàng sắp có chức quan, liền muốn mưu cầu một con đường cho Thiểu Kiều, đưa hắn ta đến bên cạnh chàng, nói là nhờ người đại ca như chàng quản giáo giúp Thiểu Kiều, thật ra là nhờ chàng sắp xếp cho hắn một chức quan nhỏ, tương lai cũng có cơ hội thăng quan tiến chức."
Tôn Thạch Ngọc lạnh lùng: "Vậy thì tốt, ngày Gia phải xuất chinh, chắc chắn sẽ mang tiểu tử kia theo, đến lúc đó bà ta cũng đừng có khóc."
Đỗ Phúc Hề vừa nghĩ tới khi Hà Di Nương phát hiện cái gọi là mang theo bên người lại là tòng quân, sẽ có vẻ mặt như sét đánh ngang tai, nàng không thể nhịn cười, vỗ vào vai Tôn Thạch Ngọc một cái: "Gia, chàng thật là xấu xa."
Tôn Thạch Ngọc cười nhếch mép, chụp lấy tay nàng: "Cái này học ở đâu? Không có quy củ."
Nàng nhún vai le lưỡi: "Ha ha, mọi người ở quê hương thiếp đều làm như vậy." Nàng nhất thời quên mất nữ nhân thời đại này kính phu như trời, sao có thể vỗ bốp bốp lên vai phu quân như vậy, quả thật rất không có quy củ.
"Cũng không cho le lưỡi như vậy, không ra thể thống gì, xem ra phải cho nàng học lại quy củ mới được." Tôn Thạch Ngọc ôm nàng vào trong ngực, bắp đùi đè lên chân ngọc của nàng, bàn tay nhẹ nhàng vén tóc cho nàng. "Mau ngủ đi, ngày mai Gia cùng nàng lại mặt."
Nàng chợt ngước mắt, vô cùng kinh ngạc lặp lại."Lại mặt sao?"
Thật ra theo quy tắc thì sau ba ngày xuất giá thì phải trở về lại mặt, nhưng sau khi nàng gả vào vương phủ cũng chưa từng trở về, chuyện này không hợp lễ nghĩa.
Ban đầu là vì Tôn Thạch Ngọc bệnh liệt giường, hoàn toàn không cách nào đứng dậy, dĩ nhiên là không thể trở về lại mặt, nhưng Vương Phi đã sai Đại Tổng Quản của vương phủ đưa đến Tướng phủ gấp mấy lần lễ lại mặt, cho nàng đầy đủ mặt mũi.
Sau này thân thể Tôn Thạch Ngọc hoàn toàn khỏe mạnh, nàng biết chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định sẽ theo nàng lại mặt, nhưng nàng hoàn toàn không muốn về nhà mẹ đẻ, trong lúc nàng trúng độc hôn mê thì Hàn Thị và Đỗ Thải Liên, Đỗ Thải Hà lại làm ra những hành động không ra thể thống gì, thật sự khiến nàng khinh thường và thất vọng, hơn nữa phụ thân nàng cũng chưa từng tới vương phủ thăm nàng, những người đó có thể gọi là người thân sao? Nàng hoàn toàn không đặt lại mặt ở trong lòng.
Chỉ là, vì sao lúc này hắn lại đột nhiên đề cập tới chuyện lại mặt?
"Không phải mỗi ngày mẫu thân nàng đều gửi mấy lượt danh thiếp đến đòi gặp nàng sao, Gia sẽ theo nàng trở về một chuyến, để mẫu thân nàng không còn lý do đến vương phủ sinh sự." Tôn Thạch Ngọc cười cười nhưng trong lòng không cười.
Vẻ mặt phúc hắc đó khiến nàng tò mò hết sức: "Gia, chàng có biện pháp rồi sao?"
Hắn làm náo động trong thọ yến của Thái Hậu, trước đó Hàn Thị đã muốn nhét hai nữ nhi vào trong vương phủ, bây giờ thái độ lại càng ân cần hơn, ngày ngày đều sai người chuyển mấy lượt danh thiếp đến vương phủ, nàng quả thật rất phiền.
Khóe miệng Tôn Thạch Ngọc khẽ nhếch lên. "Ngày mai nàng sẽ biết."
Sáng hôm sau, Đỗ Phúc Hề bị A Chỉ đánh thức, mắt nhắm mắt mở sờ soạng vị trí bên cạnh theo bản năng.
A Chỉ hé miệng cười: "Thế Tử đã đến phòng luyện công từ sáng sớm rồi, phân phó nô tỳ để người ngủ thêm một lúc, bây giờ đến lúc tỉnh dậy rửa mặt chải đầu rồi, đợi lát nữa Thế Tử trở lại là có thể ăn sáng ngay."
Đỗ Phúc Hề lười biếng mở mắt. "Thế Tử nói hôm nay phải về lại mặt."
A Chỉ cười cười. "Thế tử đã dặn dò nô tỳ rồi, muốn người mặc chính phục của Thế Tử Phi."
"Còn phải mặc chính phục của Thế Tử Phi?" Đỗ Phúc Hề hừ hừ thì thầm rồi bước xuống giường. "Rốt cuộc là đang có chủ ý gì?"
A Chỉ cười nói: "Sẽ có chủ ý gì chứ? Thế Tử hiển nhiên là muốn cho người lại mặt thuận lợi vui vẻ, để mọi người đều biết người được sủng ái, khiến phu nhân bỏ đi ý định xấu xa nhét Nhị cô nương, Tam cô nương vào vương phủ."
Theo chủ tử lại mặt, đại nha hoàn như nàng cùng có được vinh yên, hưng phấn không thôi.
Đã lâu không trở về Tướng phủ, ngày Đại cô nương xuất giá, người người đều cho rằng không bao lâu nữa nàng ấy sẽ làm quả phụ, chỉ có lão phu nhân đau lòng thương tiếc trưởng tôn nữ, nhưng vì do Thái Hậu chỉ hôn, nên vô lực ngăn cản, cũng chỉ có thể để Đại cô nương gả vào vương phủ. Hiện tại chẳng những thân thể của Thế Tử rất khỏe, còn là một tay cao thủ bắn tên thủ pháp cao siêu, tài nghệ trấn áp Mạnh Phó Tướng vốn được người người tán dương.
Hoàng Thượng còn ban thưởng một bộ cung tiễn ngự dụng, thật đúng là danh tiếng vượt trội, còn có lời đồn Thế Tử muốn vào triều làm quan, thời gian này, rất nhiều quan phu nhân lần lượt đưa danh thiếp đến lấy lòng Thế Tử Phi, lần này Thế Tử chủ động đề cập chuyện lại mặt, dĩ nhiên là muốn cho người Tướng phủ biết rằng Thế Tử Phi sống tốt như thế nào.
Đỗ Phúc Hề mặc chính phục của Thế Tử Phi, chọn một bộ trang sức quý trọng bằng phỉ thúy đeo trên đầu, rồi sai A Chỉ bỏ vào trong hà bao vài món đồ chơi nho nhỏ, chuẩn bị về Tướng phủ thưởng cho người khác.
Sau khi ăn mặc thỏa đáng thì Tôn Thạch Ngọc cũng vừa trở lại, ngay cả hắn cũng thay một bộ chính phục của Thế Tử, anh khí bừng bừng.
Hai người cùng nhau dùng bữa sáng, cùng đi đến viện tử của Vương Phi để thỉnh an, thuận tiện báo cho Vương Phi một tiếng trước khi lên xe ngựa của vương phủ, thị vệ đi trước mở đường, ám vệ đi theo phía sau, nghi trượng của Thế Tử chầm chậm di chuyển, Đỗ Phúc Hề không nhịn được xốc màn kiệu nhìn ra bên ngoài.
Thượng Kinh phồn vinh, đáng tiếc sau khi nàng đến đây vẫn còn chưa được dạo chơi thỏa thích, lần trước cùng với hắn đến thiên hạ đệ nhất phẩm bên bờ hồ ăn cơm thì đụng phải Mạnh Bất Quần làm mất hứng, nếu như có thể cùng hắn tản bộ trên cầu khúc thì thật tốt, hoặc là ngồi thuyền du hồ, phong nhã biết bao nhiêu......
"Chẳng lẽ phong cảnh nhìn còn đẹp hơn Gia?" Tôn Thạch Ngọc bất ngờ kéo nàng ngồi lên trên đùi hắn, vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, nhếch môi.
"Rốt cuộc là quê hương của nàng là loại địa phương nào, rất khác biệt với nơi này sap?"
Đến nay hắn vẫn không tin thiên hạ này còn có một nơi không thể đến được, nhưng nếu chính nàng cũng không biết quê nàng ở đâu, thì không thể nào dẫn hắn trở về xem thử được.
"Là vô cùng khác, không có chỗ nào giống." Đỗ Phúc Hề cười nói. "Hóa ra Gia cũng ăn giấm chua với phong cảnh nha? Thiếp thân nhìn một chút cũng không được sao?"
Tôn Thạch Ngọc hừ một tiếng: "Có Gia ở đây, chỉ có thể nhìn Gia, Gia đây là gia quy."
Nàng bật cười."Gia quy cái gì chứ, tự luyến đến như vậy."
Tôn Thạch Ngọc nhướng mày kiếm."Đợi khi Gia không cho nàng tuân thủ gia quy, thì nàng chỉ có khóc mà thôi."
Đỗ Phúc Hề ôm lấy cổ hắn, hôn một cái rồi nói: "Đúng vậy, tạ ơn Gia, thiếp thân sẽ thận trọng tuân thủ gia quy của chàng, thiếp thân thật cảm động đến rơi nước mắt, đối với phần đại ân đại đức này của tướng công, nhất định suốt đời khó quên......"
Nụ hôn của nàng khiến cơ thể hắn nóng lên, hắn cau mày, hai tay siết chặt eo nàng: "To gan như vậy, là muốn Gia làm nàng ngay tại chỗ này hay sao......"
Đỗ Phúc Hề chợt nghĩ đến hai chữ "xe rung", gương mặt không khỏi đỏ lên.
Kiếp trước gọi "xe rung" (làm tình trên xe), hiện tại phải gọi ngựa rung sao? Chà chà, thật kỳ cục, cũng là xe ngựa, có một chữ xe, gọi là "xe rung" cũng được thôi......
"Lại đang nghĩ cái gì? Nói, một chữ cũng không được giấu diếm." Tôn Thạch Ngọc chợt nắm lấy cằm nàng, để nàng chỉ có thể nhìn thẳng vào hắn, đối với sự phân tâm của nàng hắn rất không vui.
Đỗ Phúc Hề đỏ mặt tới mang tai, lắp bắp nói: "Cũng không có gì, là... ở quê hương của ta, gọi làm trong xe ngựa.... cái đó gọi là xe rung, chỉ nghĩ đến cái này mà thôi."
"Xe rung?" Tôn Thạch Ngọc thông minh cỡ nào chứ, nghĩ một chút liền hiểu, hắn bất giác mỉm cười, chữ chấn này còn được dùng rất tuyệt diệu nha, nhưng một nữ nhân gia như nàng lại biết những thứ này, khiến cho hắn rất khó chịu.
Hắn lạnh giọng hỏi: "Nàng hãy thành thật nói, kiếp trước đã từng yêu mến nam nhân sao?"
Đỗ Phúc Hề hơi sững sờ. Không phải chuyện này đã hỏi trước đó rồi sao? Tại sao lại hỏi nữa? Nàng thật sự đã quên lúc trước mình trả lời như thế nào rồi.
Nàng ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu diếm, dù thế nào cũng không phải là chuyện này, liền thành thực nói: "Có một người."
Trong lòng Tôn Thạch Ngọc không thoải mái, trên mặt không biến sắc: "Lan Lăng Vương?"
Hắn xác thực rất để ý cái tên Lan Lăng Vương nào đó, cũng tuấn mỹ như đời trước của hắn, lúc ra trận cũng sẽ mang mặt nạ, cũng chiến công hiển hách, điểm quan trọng là, khi nàng nói về tên Lan Lăng Vương kia thì vẻ mặt sẽ sáng lên......
"Không phải không phải, sao ta xứng thích Lan Lăng Vương chứ." Đỗ Phúc Hề không thể nín cười nói.
Lời này Tôn Thạch Ngọc càng không thích nghe, nói như vậy tên Lan Lăng Vương này tôn quý đến nỗi ngay cả thích cũng không xứng sao, bây giờ nàng đã gả cho hắn làm thê tử thì nói như thế nào? Chẳng lẽ hắn không hơn được tên Lan Lăng Vương này, cho nên mới xứng với hắn, nhưng không xứng với Lan Lăng Vương? Thật sự là cách nói khiến người ta không thích.
"Rốt cuộc là người phương nào? Tiểu ca sát vách nhà nàng sao?" Tôn Thạch Ngọc đã hoàn toàn tức giận.
Trên mặt Đỗ Phúc Hề đột nhiên hiện lên một tia ấm áp, mỉm cười. "Là người phụ trách trường võ thuật của bọn ta, rất quan tâm đến ta, ta cũng chỉ âm thầm thích hắn mà thôi, hắn cũng không biết, hơn nữa hắn cũng có người trong lòng rồi, hiện tại chắc là đã thành thân......"
Nàng vốn đang suy nghĩ, lúc tham gia hôn lễ của Cố Diêu Thành, chắc nàng sẽ uống thật say đến quên trời đất, nhưng hiện tại đã không còn loại phiền não này nữa rồi.
"Đã thành thân?" Sắc mặt của hắn hơi thả lỏng, cái này hắn thích nghe. Hắn cúi đầu hôn nàng, ở trước môi nàng nói: "Về sau không được tưởng niệm nam nhân đã có thê thiếp, chỉ có thể nghĩ đến Gia suốt đời này."
Đỗ Phúc Hề lại bật cười. "Gia có điều không biết, hiện tại đúng là như vậy mà."
Tôn Thạch Ngọc ngậm vành tai nàng, vuốt ve mái tóc dài như thác nước của nàng, một tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, mười ngón tay đan vào nhau, mang theo ý cười nói: "Về sớm, ta sẽ dẫn nàng đi dạo chung quanh một lúc."
Đỗ Phúc Hề âm thầm thở dài. Hắn tự ép buộc bản thân cả ngày lẫn đêm. Lúc mới thành thân, nàng lau người cho hắn, hai bàn tay rõ ràng là mười ngón tay của con cháu gia đình phú quý không dính chút nước bẩn, sạch sẽ gọn gàng, nhưng hôm nay, lòng bàn tay của hắn lại trở nên thô ráp, còn xuất hiện một lớp chai thật dầy, khớp xương cũng to hơn, đây rõ ràng là những vết chai do luyện tập cưỡi ngựa, cầm dây cương và luyện kiếm mà tạo ra.
"Bà ta có chuyện tệ hại gì cầu xin nàng?" Tôn Thạch Ngọc nghiêm mặt, hắn cũng không nghe thấy những câu nào khác, chỉ hỏi câu này. Giọng nói tràn đầy địch ý và phòng bị đó khiến Đỗ Phúc Hề bật cười. "Hồi bẩm gia, không có chuyệnh gì lớn, chỉ là muốn cho Thiểu Kiều đi theo làm việc bên cạnh Gia mà thôi, chính là chuyện tệ hại này."
"Đi theo làm việc bên cạnh ta?" Tôn Thạch Ngọc hừ một tiếng, xem thường hỏi ngược lại: "Làm cái gì? Bản thân ta còn nhàn rỗi ở trong phủ, làm thế tử ăn không ngồi rồi từ sáng đến tối, đi theo bên cạnh ta làm cái gì? Ta đi nhà xí, hắn cũng muốn vào giúp ta luôn sao?"
Ánh mắt của hắn trở nên thâm sâu và âm u. Có lẽ cuộc sống kiếp trước của nàng quá đơn thuần, những người ở quê hương nàng có lẽ cũng đều không tranh quyền thế, nhưng hắn đến từ một nơi lắm phong ba bão táp, hắn đã thấy quá nhiều thủ đoạn trạch đấu của đám thê thiếp con cháu của phụ thân hắn, Mực nước bên trong mấy loại cao môn như thế này sâu bao nhiêu, hắn đều đã nhìn thấy tận mắt.
"Ha ha ha, Gia, người thật hài hước." Nàng che miệng cười, ngưng cười mới nói: "Không biết Hà Di Nương nghe ở đâu, nói chàng sắp có chức quan, liền muốn mưu cầu một con đường cho Thiểu Kiều, đưa hắn ta đến bên cạnh chàng, nói là nhờ người đại ca như chàng quản giáo giúp Thiểu Kiều, thật ra là nhờ chàng sắp xếp cho hắn một chức quan nhỏ, tương lai cũng có cơ hội thăng quan tiến chức."
Tôn Thạch Ngọc lạnh lùng: "Vậy thì tốt, ngày Gia phải xuất chinh, chắc chắn sẽ mang tiểu tử kia theo, đến lúc đó bà ta cũng đừng có khóc."
Đỗ Phúc Hề vừa nghĩ tới khi Hà Di Nương phát hiện cái gọi là mang theo bên người lại là tòng quân, sẽ có vẻ mặt như sét đánh ngang tai, nàng không thể nhịn cười, vỗ vào vai Tôn Thạch Ngọc một cái: "Gia, chàng thật là xấu xa."
Tôn Thạch Ngọc cười nhếch mép, chụp lấy tay nàng: "Cái này học ở đâu? Không có quy củ."
Nàng nhún vai le lưỡi: "Ha ha, mọi người ở quê hương thiếp đều làm như vậy." Nàng nhất thời quên mất nữ nhân thời đại này kính phu như trời, sao có thể vỗ bốp bốp lên vai phu quân như vậy, quả thật rất không có quy củ.
"Cũng không cho le lưỡi như vậy, không ra thể thống gì, xem ra phải cho nàng học lại quy củ mới được." Tôn Thạch Ngọc ôm nàng vào trong ngực, bắp đùi đè lên chân ngọc của nàng, bàn tay nhẹ nhàng vén tóc cho nàng. "Mau ngủ đi, ngày mai Gia cùng nàng lại mặt."
Nàng chợt ngước mắt, vô cùng kinh ngạc lặp lại."Lại mặt sao?"
Thật ra theo quy tắc thì sau ba ngày xuất giá thì phải trở về lại mặt, nhưng sau khi nàng gả vào vương phủ cũng chưa từng trở về, chuyện này không hợp lễ nghĩa.
Ban đầu là vì Tôn Thạch Ngọc bệnh liệt giường, hoàn toàn không cách nào đứng dậy, dĩ nhiên là không thể trở về lại mặt, nhưng Vương Phi đã sai Đại Tổng Quản của vương phủ đưa đến Tướng phủ gấp mấy lần lễ lại mặt, cho nàng đầy đủ mặt mũi.
Sau này thân thể Tôn Thạch Ngọc hoàn toàn khỏe mạnh, nàng biết chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định sẽ theo nàng lại mặt, nhưng nàng hoàn toàn không muốn về nhà mẹ đẻ, trong lúc nàng trúng độc hôn mê thì Hàn Thị và Đỗ Thải Liên, Đỗ Thải Hà lại làm ra những hành động không ra thể thống gì, thật sự khiến nàng khinh thường và thất vọng, hơn nữa phụ thân nàng cũng chưa từng tới vương phủ thăm nàng, những người đó có thể gọi là người thân sao? Nàng hoàn toàn không đặt lại mặt ở trong lòng.
Chỉ là, vì sao lúc này hắn lại đột nhiên đề cập tới chuyện lại mặt?
"Không phải mỗi ngày mẫu thân nàng đều gửi mấy lượt danh thiếp đến đòi gặp nàng sao, Gia sẽ theo nàng trở về một chuyến, để mẫu thân nàng không còn lý do đến vương phủ sinh sự." Tôn Thạch Ngọc cười cười nhưng trong lòng không cười.
Vẻ mặt phúc hắc đó khiến nàng tò mò hết sức: "Gia, chàng có biện pháp rồi sao?"
Hắn làm náo động trong thọ yến của Thái Hậu, trước đó Hàn Thị đã muốn nhét hai nữ nhi vào trong vương phủ, bây giờ thái độ lại càng ân cần hơn, ngày ngày đều sai người chuyển mấy lượt danh thiếp đến vương phủ, nàng quả thật rất phiền.
Khóe miệng Tôn Thạch Ngọc khẽ nhếch lên. "Ngày mai nàng sẽ biết."
Sáng hôm sau, Đỗ Phúc Hề bị A Chỉ đánh thức, mắt nhắm mắt mở sờ soạng vị trí bên cạnh theo bản năng.
A Chỉ hé miệng cười: "Thế Tử đã đến phòng luyện công từ sáng sớm rồi, phân phó nô tỳ để người ngủ thêm một lúc, bây giờ đến lúc tỉnh dậy rửa mặt chải đầu rồi, đợi lát nữa Thế Tử trở lại là có thể ăn sáng ngay."
Đỗ Phúc Hề lười biếng mở mắt. "Thế Tử nói hôm nay phải về lại mặt."
A Chỉ cười cười. "Thế tử đã dặn dò nô tỳ rồi, muốn người mặc chính phục của Thế Tử Phi."
"Còn phải mặc chính phục của Thế Tử Phi?" Đỗ Phúc Hề hừ hừ thì thầm rồi bước xuống giường. "Rốt cuộc là đang có chủ ý gì?"
A Chỉ cười nói: "Sẽ có chủ ý gì chứ? Thế Tử hiển nhiên là muốn cho người lại mặt thuận lợi vui vẻ, để mọi người đều biết người được sủng ái, khiến phu nhân bỏ đi ý định xấu xa nhét Nhị cô nương, Tam cô nương vào vương phủ."
Theo chủ tử lại mặt, đại nha hoàn như nàng cùng có được vinh yên, hưng phấn không thôi.
Đã lâu không trở về Tướng phủ, ngày Đại cô nương xuất giá, người người đều cho rằng không bao lâu nữa nàng ấy sẽ làm quả phụ, chỉ có lão phu nhân đau lòng thương tiếc trưởng tôn nữ, nhưng vì do Thái Hậu chỉ hôn, nên vô lực ngăn cản, cũng chỉ có thể để Đại cô nương gả vào vương phủ. Hiện tại chẳng những thân thể của Thế Tử rất khỏe, còn là một tay cao thủ bắn tên thủ pháp cao siêu, tài nghệ trấn áp Mạnh Phó Tướng vốn được người người tán dương.
Hoàng Thượng còn ban thưởng một bộ cung tiễn ngự dụng, thật đúng là danh tiếng vượt trội, còn có lời đồn Thế Tử muốn vào triều làm quan, thời gian này, rất nhiều quan phu nhân lần lượt đưa danh thiếp đến lấy lòng Thế Tử Phi, lần này Thế Tử chủ động đề cập chuyện lại mặt, dĩ nhiên là muốn cho người Tướng phủ biết rằng Thế Tử Phi sống tốt như thế nào.
Đỗ Phúc Hề mặc chính phục của Thế Tử Phi, chọn một bộ trang sức quý trọng bằng phỉ thúy đeo trên đầu, rồi sai A Chỉ bỏ vào trong hà bao vài món đồ chơi nho nhỏ, chuẩn bị về Tướng phủ thưởng cho người khác.
Sau khi ăn mặc thỏa đáng thì Tôn Thạch Ngọc cũng vừa trở lại, ngay cả hắn cũng thay một bộ chính phục của Thế Tử, anh khí bừng bừng.
Hai người cùng nhau dùng bữa sáng, cùng đi đến viện tử của Vương Phi để thỉnh an, thuận tiện báo cho Vương Phi một tiếng trước khi lên xe ngựa của vương phủ, thị vệ đi trước mở đường, ám vệ đi theo phía sau, nghi trượng của Thế Tử chầm chậm di chuyển, Đỗ Phúc Hề không nhịn được xốc màn kiệu nhìn ra bên ngoài.
Thượng Kinh phồn vinh, đáng tiếc sau khi nàng đến đây vẫn còn chưa được dạo chơi thỏa thích, lần trước cùng với hắn đến thiên hạ đệ nhất phẩm bên bờ hồ ăn cơm thì đụng phải Mạnh Bất Quần làm mất hứng, nếu như có thể cùng hắn tản bộ trên cầu khúc thì thật tốt, hoặc là ngồi thuyền du hồ, phong nhã biết bao nhiêu......
"Chẳng lẽ phong cảnh nhìn còn đẹp hơn Gia?" Tôn Thạch Ngọc bất ngờ kéo nàng ngồi lên trên đùi hắn, vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, nhếch môi.
"Rốt cuộc là quê hương của nàng là loại địa phương nào, rất khác biệt với nơi này sap?"
Đến nay hắn vẫn không tin thiên hạ này còn có một nơi không thể đến được, nhưng nếu chính nàng cũng không biết quê nàng ở đâu, thì không thể nào dẫn hắn trở về xem thử được.
"Là vô cùng khác, không có chỗ nào giống." Đỗ Phúc Hề cười nói. "Hóa ra Gia cũng ăn giấm chua với phong cảnh nha? Thiếp thân nhìn một chút cũng không được sao?"
Tôn Thạch Ngọc hừ một tiếng: "Có Gia ở đây, chỉ có thể nhìn Gia, Gia đây là gia quy."
Nàng bật cười."Gia quy cái gì chứ, tự luyến đến như vậy."
Tôn Thạch Ngọc nhướng mày kiếm."Đợi khi Gia không cho nàng tuân thủ gia quy, thì nàng chỉ có khóc mà thôi."
Đỗ Phúc Hề ôm lấy cổ hắn, hôn một cái rồi nói: "Đúng vậy, tạ ơn Gia, thiếp thân sẽ thận trọng tuân thủ gia quy của chàng, thiếp thân thật cảm động đến rơi nước mắt, đối với phần đại ân đại đức này của tướng công, nhất định suốt đời khó quên......"
Nụ hôn của nàng khiến cơ thể hắn nóng lên, hắn cau mày, hai tay siết chặt eo nàng: "To gan như vậy, là muốn Gia làm nàng ngay tại chỗ này hay sao......"
Đỗ Phúc Hề chợt nghĩ đến hai chữ "xe rung", gương mặt không khỏi đỏ lên.
Kiếp trước gọi "xe rung" (làm tình trên xe), hiện tại phải gọi ngựa rung sao? Chà chà, thật kỳ cục, cũng là xe ngựa, có một chữ xe, gọi là "xe rung" cũng được thôi......
"Lại đang nghĩ cái gì? Nói, một chữ cũng không được giấu diếm." Tôn Thạch Ngọc chợt nắm lấy cằm nàng, để nàng chỉ có thể nhìn thẳng vào hắn, đối với sự phân tâm của nàng hắn rất không vui.
Đỗ Phúc Hề đỏ mặt tới mang tai, lắp bắp nói: "Cũng không có gì, là... ở quê hương của ta, gọi làm trong xe ngựa.... cái đó gọi là xe rung, chỉ nghĩ đến cái này mà thôi."
"Xe rung?" Tôn Thạch Ngọc thông minh cỡ nào chứ, nghĩ một chút liền hiểu, hắn bất giác mỉm cười, chữ chấn này còn được dùng rất tuyệt diệu nha, nhưng một nữ nhân gia như nàng lại biết những thứ này, khiến cho hắn rất khó chịu.
Hắn lạnh giọng hỏi: "Nàng hãy thành thật nói, kiếp trước đã từng yêu mến nam nhân sao?"
Đỗ Phúc Hề hơi sững sờ. Không phải chuyện này đã hỏi trước đó rồi sao? Tại sao lại hỏi nữa? Nàng thật sự đã quên lúc trước mình trả lời như thế nào rồi.
Nàng ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu diếm, dù thế nào cũng không phải là chuyện này, liền thành thực nói: "Có một người."
Trong lòng Tôn Thạch Ngọc không thoải mái, trên mặt không biến sắc: "Lan Lăng Vương?"
Hắn xác thực rất để ý cái tên Lan Lăng Vương nào đó, cũng tuấn mỹ như đời trước của hắn, lúc ra trận cũng sẽ mang mặt nạ, cũng chiến công hiển hách, điểm quan trọng là, khi nàng nói về tên Lan Lăng Vương kia thì vẻ mặt sẽ sáng lên......
"Không phải không phải, sao ta xứng thích Lan Lăng Vương chứ." Đỗ Phúc Hề không thể nín cười nói.
Lời này Tôn Thạch Ngọc càng không thích nghe, nói như vậy tên Lan Lăng Vương này tôn quý đến nỗi ngay cả thích cũng không xứng sao, bây giờ nàng đã gả cho hắn làm thê tử thì nói như thế nào? Chẳng lẽ hắn không hơn được tên Lan Lăng Vương này, cho nên mới xứng với hắn, nhưng không xứng với Lan Lăng Vương? Thật sự là cách nói khiến người ta không thích.
"Rốt cuộc là người phương nào? Tiểu ca sát vách nhà nàng sao?" Tôn Thạch Ngọc đã hoàn toàn tức giận.
Trên mặt Đỗ Phúc Hề đột nhiên hiện lên một tia ấm áp, mỉm cười. "Là người phụ trách trường võ thuật của bọn ta, rất quan tâm đến ta, ta cũng chỉ âm thầm thích hắn mà thôi, hắn cũng không biết, hơn nữa hắn cũng có người trong lòng rồi, hiện tại chắc là đã thành thân......"
Nàng vốn đang suy nghĩ, lúc tham gia hôn lễ của Cố Diêu Thành, chắc nàng sẽ uống thật say đến quên trời đất, nhưng hiện tại đã không còn loại phiền não này nữa rồi.
"Đã thành thân?" Sắc mặt của hắn hơi thả lỏng, cái này hắn thích nghe. Hắn cúi đầu hôn nàng, ở trước môi nàng nói: "Về sau không được tưởng niệm nam nhân đã có thê thiếp, chỉ có thể nghĩ đến Gia suốt đời này."
Đỗ Phúc Hề lại bật cười. "Gia có điều không biết, hiện tại đúng là như vậy mà."
Tôn Thạch Ngọc ngậm vành tai nàng, vuốt ve mái tóc dài như thác nước của nàng, một tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, mười ngón tay đan vào nhau, mang theo ý cười nói: "Về sớm, ta sẽ dẫn nàng đi dạo chung quanh một lúc."
Đỗ Phúc Hề âm thầm thở dài. Hắn tự ép buộc bản thân cả ngày lẫn đêm. Lúc mới thành thân, nàng lau người cho hắn, hai bàn tay rõ ràng là mười ngón tay của con cháu gia đình phú quý không dính chút nước bẩn, sạch sẽ gọn gàng, nhưng hôm nay, lòng bàn tay của hắn lại trở nên thô ráp, còn xuất hiện một lớp chai thật dầy, khớp xương cũng to hơn, đây rõ ràng là những vết chai do luyện tập cưỡi ngựa, cầm dây cương và luyện kiếm mà tạo ra.