Bóng đêm bao trùm, đúng lúc tối nay lại có sương mù, có thể nói là ông trời đã giúp hắn một tay. Hắn im lặng giở một miếng gói lưu ly lên rồi nhìn xuống dưới, bên trong Phượng Nghi cung đúng là rất u tối,an tĩnh đến nỗi cũng không nghe thấy được tiếng của một cây kim rơi.
Bởi vì con mắt nguyên chủ của cực kì tốt nên hắn nhìn không tới một phút đồng hồ, thì đã có thể nhìn rõ cảnh vật bên trong điện.
Trong điện, vẫn là mười sau cái quạt nạm vàng khảm ngọc được đặt sau bức màn che, nhưng mà kì lạ, ngay cả một cung nữ đứng canh giữ cũng không có.
Đang lúc nghĩ ngợi, thì hắn nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài điện truyền tới, bức rèm che rung động, có hai người một trước một sau tiến vào trong điện, đi ở đằng trước là một phu nhân ăn mặc trang trọng búi tóc diễm lệ đó chính là hoàng hậu, mà người chắp hai tay, đeo trường kiếm thong thả đi sau, Tôn Thạch Ngọc đang ngồi trên nóc nhà ngạc nhiên, người đó lại chính là Mạnh Bất Quần!
Quả nhiên, hoàng hậu cũng không có chút đề phòng nào với Mạnh Bất Quần, lại vẫn để cho hắn đi vào Phượng Nghi cung ở trong đêm khuya, nhưng mà điều này cũng khó trách, kiếp trước hắn và Mạnh Bất Quần còn có Dạ Phi, ba người gọi nhau là huynh đệ, lại nhiều năm đóng quân ở biên quan, hoàng hậu rất yêu thương người đệ đệ này của mình, nên cũng đối đãi với Mạnh Bất Quần rất tốt, hôm nay hắn đã chết, tất nhiên hoàng hậu gởi gắm toàn bộ suy nghĩ của mình lên trên người Mạnh Bất Quần.
"Ty chức nghĩ mãi vẫn không ra, sao lan dương Vương Thế tử này lại có tài bắn cung giống với Tướng quân như vậy?" Mạnh Bất Quần khó hiểu nói.
Hoàng hậu xoay người nhìn mạnh Bất Quần rồi nhíu mày lại nói: "Phụ thân của bổn cung cũng nói như vậy, tài bắn cung của Tôn tiểu tử này thật sự giống Tĩnh Nhi như vậy sao?"
Tuy là bà vô cùng hận hắn, nhưng trên thực tế bà chỉ gặp hắn có bảy lần, số lần gặp hắn ngày càng ít, chỉ nhớ đã gặp qua hắn mấy lần lúc nhỏ, về sau hắn bị bệnh rồi nằm trên giường không dậy nổi.
Có một năm sinh nhật hoàng thượng, hắn ôm bệnh vào cung chúc thọ, mà qua vài năm, hơn nữa là trong đêm khuya thái hậu còn đi đến lan dương vương phủ thăm hỏi, vì vậy bà nghe được bệnh tình của hắn vì được xung hỉ nên có chút khởi sắc lúc đó bà cũng không quan tâm, cho nên ngày ấy ở võ trường luyện võ hoàng gia thấy hắn tranh giành với Mạnh Bất Quần mới giật mình.
"Nương nương, cũng không phải là chỉ giống nhau không." Mạnh Bất Quần phiền não nói, "Là giống nhau như đúc, đây mới gọi là điều làm cho ty chức lo sợ."
Hoàng hậu cười lạnh, "Ngươi cần gì phải sợ? Tĩnh nhi đã chết, chẳng lẽ người chết có thể sống lại sao? Không phải ngươi tận mắt nhìn thấy hắn được đưa vào quan tài sao? Người chết còn có thể cho đánh tráo sao? Bây giờ vừa nhắc đến lại còn sợ hãi, ngươi cũng quá vô dụng rồi, chút chuyện nhỏ này liền sợ hãi, ngươi kêu bổn cung sau này còn dám giao phó chuyện quan trọng cho ngươi sao?"
Tôn Thạch Ngọc càng nghe càng hoảng sợ, lúc này hoàng hậu lại xa lạ cực kỳ, cũng không còn sự ôn hòa dễ chịu của hoàng hậu khi xưa mà hắn biết.
Hình như Mạnh Bất Quần có chút ảo não khi mình lỡ lời, vội nói: "Ty chức chỉ nói một chút thôi, sao lại có thể sợ tên thế tử đó chứ?"
"Tốt nhất là nói một chút." Lúc này, ánh mắt hoàng hậu nhìn hắn có chút hung dữ, trầm giọng trách mắng: "Hôm đó ở võ trường, biểu hiện của ngươi thật làm cho bổn cung thất vọng, ngươi hãy nghe cho kỹ, bổn cung không tha cho Tĩnh nhi càng không tha cho Tôn tiểu tử kia, nếu như ở trước mặt hoàng thượng hắn không có mắt mà xin tới sa trường cầu công danh, ngươi thay Bổn cung diệt trừ hắn đi."
Tôn Thạch Ngọc nghe được càng chấn động, trong mắt đều là sự kinh ngạc. Đây là ý gì? Sao hoàng hậu lại không tha cho hắn? Không, không thể nào, nhất định là hắn nghe lầm rồi… Tâm trạng của hắn bây giờ có chút thất thần, ngực thì đập liên hồi.
Mạnh Bất Quần không có chút lo lắng nào nói: "Nương nương yên tâm, nếu ty chức có thể thay nương nương diệt trừ Tướng quân, thì con chó Thế tử kia coi là rắm cái gì? Ngày đó ở võ trường hoàng gia, ty chức hơi khinh địch nên mới để cho hắn đạt được ý nguyện, ngày sau quyết sẽ không có xảy ra chuyện như vậy nữa, xin nương nương cho ty chức thêm một lần cơ hội để lấy công chuộc tội!"
Rốt cuộc là có ý gì? Tôn Thạch Ngọc chỉ cảm thấy chóng mặt một hồi, trong lòng hắn rất đau, nhưng lại không dám nghĩ đến lời hoàng hậu nói có ý gì.
Hoàng hậu trịnh trọng nói: "Vì để cho Hiên nhi lên ngai vàng, chuyện gì bổn cung cũng làm ra được, nếu ngươi một lòng trung thành với bổn cung, đợi Hiên nhi lên ngôi, ta sẽ cho ngươi một chức vị cao, nếu phản bội bổn cung, kết quả ra sao thì ngươi nhìn đi ngay cả đệ đệ của ta ta còn hạ thủ được, ngươi biết rõ hậu quả của việc phản bội bổn cung chứ.”
Mạnh Bất Quần lập tức chắp tay quỳ xuống nói: "Nương nương anh minh! Ty chức một lòng đi theo nương nương tuyệt đối không hai lòng!"
Hoàng hậu thu lại sắc mặt giận dữ, hài lòng nhìn hắn một cái nói: "Đứng lên đi."
"Đa tạ nương nương!" Sau khi Mạnh Bất Quần đứng dậy, không hiểu hỏi "Ty chức nhìn hoàng thượng rất thích tên thế tử kia, sao nương nương không sớm loại bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này, để đến hôm nay sẽ thành họa lớn?"
"Sao ngươi biết bổn cung không xuống tay?" Hoàng hậu nở nụ cười, sắc bén nói: “Nha hoàn hầu hạ chuyện thuốc thang của thế tử là người của bổn cung, phụ tử phương thái y chữa trị cho tên thái tử đó cũng đều là người bổn cung, nếu không ngươi làm sao có thể để tên tiểu tử kia có bệnh như vậy, dù chữa trị như thế nào cũng không có khởi sắc?"
Mạnh Bất Quần chớp mắt một cái, cười lên, "Nương nương cao minh, ty chức bội phục, nếu như mỗi ngày động tay động chân vào thuốc đó thì càng uống sẽ càng suy nhược, vĩnh viễn không thể nào khởi sắc được."
Hoàng hậu bóp bóp cổ tay nói: "Đáng tiếc là vài ngày trước đã phát hiện ra nha hoàn đó có vấn đề, vương phủ liền đổi thái y, ép bổn cung không thể làm gì khác hơn là giết Phương thái y để diệt khẩu, mà nha hoàn kia bởi vì tính mạng người nhà nó còn nằm ở trong tay của bổn cung nên vẫn còn chần chừ, cái gì cũng không dám làm cũng không dám nói sau đó liền cắn lưỡi tự sát, đúng là có đầu óc suy nghĩ, cho nên bổn cung liền tha cho người nhà của nha hoàn đó, nếu như người nào không quản được miệng mình thì tự nhiên bổn cung cũng sẽ không nương tay."
Mạnh Bất Quần hơi suy nghĩ, lập tức cung kính nói: "Hôm nay ty chức phải làm như thế nào? Ty chức ngu muội, kính xin nương nương chỉ bảo."
"Nghe cho kỹ." Hoàng hậu nheo mắt lại nói, "Sau khi Hoàng thượng bổ nhiệm ngươi làm Tướng quân, ngươi không cần phải lui tới thăm hỏi phủ Quốc Công, muốn phân ranh giới rõ ràng, phải biết, Bổn cung cho rằng hoàng thượng kiêng kỵ Vệ gia ta vì trong tay Vệ gia nắm binh phù (binh lính), mới chậm chạp không muốn sắc phong Hiên nhi làm thái tử, vì để cho hoàng thượng an tâm, bổn cung mới đau buồn khi Tĩnh nhi chết, mà ngươi từ nhỏ lớn lên ở phủ Quốc công, như huynh đệ với Tĩnh nhi, phụ thân ngươi cũng là người tâm phúc của bổn cung, ở trong mắt hoàng thượng ngươi và Tĩnh nhi cũng không có khác gì, đều sẽ trở thành hiểm họa cho hoàng thượng, cho nên ngươi phải tránh xa với Phủ Quốc Công, ngoài mặt muốn dựa vào hoàng thượng, trở thành người của hoàng thượng, mà bí mật là người của bổn cung, trung thành với bổn cung, nghe rõ chưa?"
"Ty chức đã hiểu." Mạnh Bất Quần càng cung kính nói: "Chờ bổ nhiệm xong, ty chức liền lập tức dọn khỏi phủ tướng quân, sẽ không nữa bước vào phủ Quốc Công nửa bước."
Tâm trạng Hoàng hậu từ từ buông lỏng xuống, khẽ mỉm cười, trêu ghẹo hỏi: "Đã muốn thành tướng quân rồi sao, vị trí phu nhân tướng quân vẫn còn để đó sao? Hay bổn cung thấy ngươi làm mối, như thế nào? Nếu ngươi muốn thiêm kim khuê các nào cứ nói là được."
Ánh mắt Mạnh Bất Quần chợt buồn bã nói: "Đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng ty chức...... tạm thời không có dự định kết hôn."
"Sao? Vẫn còn oán trách mẫu thân bổn cung sao?" Hoàng hậu cười lạnh nói: "Là nha đầu đó không có liêm sỉ, lão phu nhân đã gả nàng cho ngươi, đã định sẵn hôn ước với ngươi nhưng mà lại đưa tình liếc mắt với phụ thân của bổn cung, quả thật là đê tiện, khó trách lại bị mẫu thân bổn cung đánh sống đánh chết, đây tất cả đều là do ả ta gieo gió gặt bão, không trách được ai."
Ở trong lòng Mạnh Bất Quần thầm rống to, rõ ràng là Quốc Công say rượu đến mất lý trí, thấy tướng mạo Bình Yên yếu đuối nên khi dễ, mới đã kéo nàng vào trong thư phòng và bị phu nhân nhìn thấy liền… Bình Yên cứ như vậy mà bị nhóm người bà tử đánh cho đến chết.
Nghĩ tới đây, hắn siết chặt quả đấm, ngoài mặt thì chỉ khép mi lại nói: "Ty chức không dám, là Bình Yên không có phúc khí, không trách được ai."
"Thôi." Hoàng hậu nhìn nhìn hắn, sâu kín nói: "Nếu không phải bởi vì trong lòng ngươi có sự phẫn hận khó kìm xuống, ngươi cũng không phản bội Tĩnh nhi, chờ ngươi thành Tướng quân, bổn cung sẽ tìm một mỹ nhân bồi thường cho ngươi, giương mắt lên mà hưởng vinh hoa phú quý, những nỗi băn khoăn cũng không quấy nhiễu ngươi nữa."
Ban đầu vì lợi dụng Mạnh Bất Quần mà bà cũng sợ hắn sẽ không làm việc cho mình, nhưng bởi vì chuyện của ả tiện tì kia mà hắn hận mẫu thân của bà, chỉ có một cách giải trừ mối hận đó là giết con trai dòng chính trưởng của Vệ gia, để cho mẫu thân bà khổ sở. Người không vì mình trời tru đất diệt, vì Hiên nhi, kể cả người thân mình bà đều không tha.
Hai người ở lại tính toán mưu lược một lúc, mà trên nóc nhà Tôn Thạch Ngọc lại như người mất hồn nghe như sét đánh ngang tai, tinh thần của hắn giờ đây rất là rối, một chút cũng không dám nhảy lên.
Vừa mới nghe được những lời mà hoàng hậu nói hắn không thể chấp nhận, xưa nay đều quan tâm chăm sóc đốt tốt với hắn, trưởng tỷ cũng giống như mẫu thân, lại hạ lệnh kêu người lấy tính mạng của hắn, mà nguyên nhân là vì để cho Hiên nhi làm thái tử.
Lúc nghe được những lời đó nó giống như một cái búa giáng một đòn vào trong lòng hắn vậy, đầu óc hắn căng ra hơi khó chịu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không còn lực chống đỡ nữa, thế nhưng không cẩn thận động đến mái ngói bằng ngọc lưu ly, phát ra tiếng vang.
"Người nào?" Mạnh Bất Quần khẽ quát một tiếng, nhìn thấy trên mái hiên có một bóng đen, ngay sau đó liền lấy ám khí trong ngực bắn ra. Cổ tay Tôn Thạch Ngọc bị đau, lập tức để miếng ngói lưu ly trở lại chỗ cũ rồi vươn người nhảy xuống, tiếng động này dẫn tới sự chú ý của thị vệ, tuần vệ phụ trách Vũ lâm quân trong cung hô to "Có thích khách", "Bảo vệ hoàng hậu", giống như cả thị vệ trong hoàng cung đều tới chạy tới Phượng Nghi cung.
Tôn Thạch Ngọc thấy tình thế bất lợi liền triển khai thân hình, chỉ nhảy mấy cái lên xuống liền biến mất ở giữa đám vũ lâm quân. Hắn quen thuộc tất cả đường ở trong cung, bám sát vào bóng tối của bức tường mà đi, thấy ở nơi xa có mấy đội thị vệ hô to lùng bắt thích khách, nhóm lớn cung đình thị vệ cũng xuất động, giơ cao đèn lồng cây đuốc lên đi tìm chung quanh lục soát lùng bắt thích khách, bầu trời đêm tối đen bị cây đuốc chiếu sáng lên, sương mù cũng dần dần được tản đi.
Hắn chịu đựng đau nhức trên tay, bay nhanh trở lại hòn non bộ sau hậu viện cung Từ Ninh, vạch đám lá cây ra, bình tĩnh thay vào chính phục của Thế tử mà hắn đã đặt ở đây.
Công phu của Thượng Kinh thật lợi hại không tới nửa chung trà liền truyền ra tin tức hoàng cung có thích khách, mấy canh giờ sau, hoàng thượng tự mình hạ lệnh lục soát, truy nã bắt thích khách
Bởi vì con mắt nguyên chủ của cực kì tốt nên hắn nhìn không tới một phút đồng hồ, thì đã có thể nhìn rõ cảnh vật bên trong điện.
Trong điện, vẫn là mười sau cái quạt nạm vàng khảm ngọc được đặt sau bức màn che, nhưng mà kì lạ, ngay cả một cung nữ đứng canh giữ cũng không có.
Đang lúc nghĩ ngợi, thì hắn nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài điện truyền tới, bức rèm che rung động, có hai người một trước một sau tiến vào trong điện, đi ở đằng trước là một phu nhân ăn mặc trang trọng búi tóc diễm lệ đó chính là hoàng hậu, mà người chắp hai tay, đeo trường kiếm thong thả đi sau, Tôn Thạch Ngọc đang ngồi trên nóc nhà ngạc nhiên, người đó lại chính là Mạnh Bất Quần!
Quả nhiên, hoàng hậu cũng không có chút đề phòng nào với Mạnh Bất Quần, lại vẫn để cho hắn đi vào Phượng Nghi cung ở trong đêm khuya, nhưng mà điều này cũng khó trách, kiếp trước hắn và Mạnh Bất Quần còn có Dạ Phi, ba người gọi nhau là huynh đệ, lại nhiều năm đóng quân ở biên quan, hoàng hậu rất yêu thương người đệ đệ này của mình, nên cũng đối đãi với Mạnh Bất Quần rất tốt, hôm nay hắn đã chết, tất nhiên hoàng hậu gởi gắm toàn bộ suy nghĩ của mình lên trên người Mạnh Bất Quần.
"Ty chức nghĩ mãi vẫn không ra, sao lan dương Vương Thế tử này lại có tài bắn cung giống với Tướng quân như vậy?" Mạnh Bất Quần khó hiểu nói.
Hoàng hậu xoay người nhìn mạnh Bất Quần rồi nhíu mày lại nói: "Phụ thân của bổn cung cũng nói như vậy, tài bắn cung của Tôn tiểu tử này thật sự giống Tĩnh Nhi như vậy sao?"
Tuy là bà vô cùng hận hắn, nhưng trên thực tế bà chỉ gặp hắn có bảy lần, số lần gặp hắn ngày càng ít, chỉ nhớ đã gặp qua hắn mấy lần lúc nhỏ, về sau hắn bị bệnh rồi nằm trên giường không dậy nổi.
Có một năm sinh nhật hoàng thượng, hắn ôm bệnh vào cung chúc thọ, mà qua vài năm, hơn nữa là trong đêm khuya thái hậu còn đi đến lan dương vương phủ thăm hỏi, vì vậy bà nghe được bệnh tình của hắn vì được xung hỉ nên có chút khởi sắc lúc đó bà cũng không quan tâm, cho nên ngày ấy ở võ trường luyện võ hoàng gia thấy hắn tranh giành với Mạnh Bất Quần mới giật mình.
"Nương nương, cũng không phải là chỉ giống nhau không." Mạnh Bất Quần phiền não nói, "Là giống nhau như đúc, đây mới gọi là điều làm cho ty chức lo sợ."
Hoàng hậu cười lạnh, "Ngươi cần gì phải sợ? Tĩnh nhi đã chết, chẳng lẽ người chết có thể sống lại sao? Không phải ngươi tận mắt nhìn thấy hắn được đưa vào quan tài sao? Người chết còn có thể cho đánh tráo sao? Bây giờ vừa nhắc đến lại còn sợ hãi, ngươi cũng quá vô dụng rồi, chút chuyện nhỏ này liền sợ hãi, ngươi kêu bổn cung sau này còn dám giao phó chuyện quan trọng cho ngươi sao?"
Tôn Thạch Ngọc càng nghe càng hoảng sợ, lúc này hoàng hậu lại xa lạ cực kỳ, cũng không còn sự ôn hòa dễ chịu của hoàng hậu khi xưa mà hắn biết.
Hình như Mạnh Bất Quần có chút ảo não khi mình lỡ lời, vội nói: "Ty chức chỉ nói một chút thôi, sao lại có thể sợ tên thế tử đó chứ?"
"Tốt nhất là nói một chút." Lúc này, ánh mắt hoàng hậu nhìn hắn có chút hung dữ, trầm giọng trách mắng: "Hôm đó ở võ trường, biểu hiện của ngươi thật làm cho bổn cung thất vọng, ngươi hãy nghe cho kỹ, bổn cung không tha cho Tĩnh nhi càng không tha cho Tôn tiểu tử kia, nếu như ở trước mặt hoàng thượng hắn không có mắt mà xin tới sa trường cầu công danh, ngươi thay Bổn cung diệt trừ hắn đi."
Tôn Thạch Ngọc nghe được càng chấn động, trong mắt đều là sự kinh ngạc. Đây là ý gì? Sao hoàng hậu lại không tha cho hắn? Không, không thể nào, nhất định là hắn nghe lầm rồi… Tâm trạng của hắn bây giờ có chút thất thần, ngực thì đập liên hồi.
Mạnh Bất Quần không có chút lo lắng nào nói: "Nương nương yên tâm, nếu ty chức có thể thay nương nương diệt trừ Tướng quân, thì con chó Thế tử kia coi là rắm cái gì? Ngày đó ở võ trường hoàng gia, ty chức hơi khinh địch nên mới để cho hắn đạt được ý nguyện, ngày sau quyết sẽ không có xảy ra chuyện như vậy nữa, xin nương nương cho ty chức thêm một lần cơ hội để lấy công chuộc tội!"
Rốt cuộc là có ý gì? Tôn Thạch Ngọc chỉ cảm thấy chóng mặt một hồi, trong lòng hắn rất đau, nhưng lại không dám nghĩ đến lời hoàng hậu nói có ý gì.
Hoàng hậu trịnh trọng nói: "Vì để cho Hiên nhi lên ngai vàng, chuyện gì bổn cung cũng làm ra được, nếu ngươi một lòng trung thành với bổn cung, đợi Hiên nhi lên ngôi, ta sẽ cho ngươi một chức vị cao, nếu phản bội bổn cung, kết quả ra sao thì ngươi nhìn đi ngay cả đệ đệ của ta ta còn hạ thủ được, ngươi biết rõ hậu quả của việc phản bội bổn cung chứ.”
Mạnh Bất Quần lập tức chắp tay quỳ xuống nói: "Nương nương anh minh! Ty chức một lòng đi theo nương nương tuyệt đối không hai lòng!"
Hoàng hậu thu lại sắc mặt giận dữ, hài lòng nhìn hắn một cái nói: "Đứng lên đi."
"Đa tạ nương nương!" Sau khi Mạnh Bất Quần đứng dậy, không hiểu hỏi "Ty chức nhìn hoàng thượng rất thích tên thế tử kia, sao nương nương không sớm loại bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này, để đến hôm nay sẽ thành họa lớn?"
"Sao ngươi biết bổn cung không xuống tay?" Hoàng hậu nở nụ cười, sắc bén nói: “Nha hoàn hầu hạ chuyện thuốc thang của thế tử là người của bổn cung, phụ tử phương thái y chữa trị cho tên thái tử đó cũng đều là người bổn cung, nếu không ngươi làm sao có thể để tên tiểu tử kia có bệnh như vậy, dù chữa trị như thế nào cũng không có khởi sắc?"
Mạnh Bất Quần chớp mắt một cái, cười lên, "Nương nương cao minh, ty chức bội phục, nếu như mỗi ngày động tay động chân vào thuốc đó thì càng uống sẽ càng suy nhược, vĩnh viễn không thể nào khởi sắc được."
Hoàng hậu bóp bóp cổ tay nói: "Đáng tiếc là vài ngày trước đã phát hiện ra nha hoàn đó có vấn đề, vương phủ liền đổi thái y, ép bổn cung không thể làm gì khác hơn là giết Phương thái y để diệt khẩu, mà nha hoàn kia bởi vì tính mạng người nhà nó còn nằm ở trong tay của bổn cung nên vẫn còn chần chừ, cái gì cũng không dám làm cũng không dám nói sau đó liền cắn lưỡi tự sát, đúng là có đầu óc suy nghĩ, cho nên bổn cung liền tha cho người nhà của nha hoàn đó, nếu như người nào không quản được miệng mình thì tự nhiên bổn cung cũng sẽ không nương tay."
Mạnh Bất Quần hơi suy nghĩ, lập tức cung kính nói: "Hôm nay ty chức phải làm như thế nào? Ty chức ngu muội, kính xin nương nương chỉ bảo."
"Nghe cho kỹ." Hoàng hậu nheo mắt lại nói, "Sau khi Hoàng thượng bổ nhiệm ngươi làm Tướng quân, ngươi không cần phải lui tới thăm hỏi phủ Quốc Công, muốn phân ranh giới rõ ràng, phải biết, Bổn cung cho rằng hoàng thượng kiêng kỵ Vệ gia ta vì trong tay Vệ gia nắm binh phù (binh lính), mới chậm chạp không muốn sắc phong Hiên nhi làm thái tử, vì để cho hoàng thượng an tâm, bổn cung mới đau buồn khi Tĩnh nhi chết, mà ngươi từ nhỏ lớn lên ở phủ Quốc công, như huynh đệ với Tĩnh nhi, phụ thân ngươi cũng là người tâm phúc của bổn cung, ở trong mắt hoàng thượng ngươi và Tĩnh nhi cũng không có khác gì, đều sẽ trở thành hiểm họa cho hoàng thượng, cho nên ngươi phải tránh xa với Phủ Quốc Công, ngoài mặt muốn dựa vào hoàng thượng, trở thành người của hoàng thượng, mà bí mật là người của bổn cung, trung thành với bổn cung, nghe rõ chưa?"
"Ty chức đã hiểu." Mạnh Bất Quần càng cung kính nói: "Chờ bổ nhiệm xong, ty chức liền lập tức dọn khỏi phủ tướng quân, sẽ không nữa bước vào phủ Quốc Công nửa bước."
Tâm trạng Hoàng hậu từ từ buông lỏng xuống, khẽ mỉm cười, trêu ghẹo hỏi: "Đã muốn thành tướng quân rồi sao, vị trí phu nhân tướng quân vẫn còn để đó sao? Hay bổn cung thấy ngươi làm mối, như thế nào? Nếu ngươi muốn thiêm kim khuê các nào cứ nói là được."
Ánh mắt Mạnh Bất Quần chợt buồn bã nói: "Đa tạ ý tốt của nương nương, nhưng ty chức...... tạm thời không có dự định kết hôn."
"Sao? Vẫn còn oán trách mẫu thân bổn cung sao?" Hoàng hậu cười lạnh nói: "Là nha đầu đó không có liêm sỉ, lão phu nhân đã gả nàng cho ngươi, đã định sẵn hôn ước với ngươi nhưng mà lại đưa tình liếc mắt với phụ thân của bổn cung, quả thật là đê tiện, khó trách lại bị mẫu thân bổn cung đánh sống đánh chết, đây tất cả đều là do ả ta gieo gió gặt bão, không trách được ai."
Ở trong lòng Mạnh Bất Quần thầm rống to, rõ ràng là Quốc Công say rượu đến mất lý trí, thấy tướng mạo Bình Yên yếu đuối nên khi dễ, mới đã kéo nàng vào trong thư phòng và bị phu nhân nhìn thấy liền… Bình Yên cứ như vậy mà bị nhóm người bà tử đánh cho đến chết.
Nghĩ tới đây, hắn siết chặt quả đấm, ngoài mặt thì chỉ khép mi lại nói: "Ty chức không dám, là Bình Yên không có phúc khí, không trách được ai."
"Thôi." Hoàng hậu nhìn nhìn hắn, sâu kín nói: "Nếu không phải bởi vì trong lòng ngươi có sự phẫn hận khó kìm xuống, ngươi cũng không phản bội Tĩnh nhi, chờ ngươi thành Tướng quân, bổn cung sẽ tìm một mỹ nhân bồi thường cho ngươi, giương mắt lên mà hưởng vinh hoa phú quý, những nỗi băn khoăn cũng không quấy nhiễu ngươi nữa."
Ban đầu vì lợi dụng Mạnh Bất Quần mà bà cũng sợ hắn sẽ không làm việc cho mình, nhưng bởi vì chuyện của ả tiện tì kia mà hắn hận mẫu thân của bà, chỉ có một cách giải trừ mối hận đó là giết con trai dòng chính trưởng của Vệ gia, để cho mẫu thân bà khổ sở. Người không vì mình trời tru đất diệt, vì Hiên nhi, kể cả người thân mình bà đều không tha.
Hai người ở lại tính toán mưu lược một lúc, mà trên nóc nhà Tôn Thạch Ngọc lại như người mất hồn nghe như sét đánh ngang tai, tinh thần của hắn giờ đây rất là rối, một chút cũng không dám nhảy lên.
Vừa mới nghe được những lời mà hoàng hậu nói hắn không thể chấp nhận, xưa nay đều quan tâm chăm sóc đốt tốt với hắn, trưởng tỷ cũng giống như mẫu thân, lại hạ lệnh kêu người lấy tính mạng của hắn, mà nguyên nhân là vì để cho Hiên nhi làm thái tử.
Lúc nghe được những lời đó nó giống như một cái búa giáng một đòn vào trong lòng hắn vậy, đầu óc hắn căng ra hơi khó chịu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không còn lực chống đỡ nữa, thế nhưng không cẩn thận động đến mái ngói bằng ngọc lưu ly, phát ra tiếng vang.
"Người nào?" Mạnh Bất Quần khẽ quát một tiếng, nhìn thấy trên mái hiên có một bóng đen, ngay sau đó liền lấy ám khí trong ngực bắn ra. Cổ tay Tôn Thạch Ngọc bị đau, lập tức để miếng ngói lưu ly trở lại chỗ cũ rồi vươn người nhảy xuống, tiếng động này dẫn tới sự chú ý của thị vệ, tuần vệ phụ trách Vũ lâm quân trong cung hô to "Có thích khách", "Bảo vệ hoàng hậu", giống như cả thị vệ trong hoàng cung đều tới chạy tới Phượng Nghi cung.
Tôn Thạch Ngọc thấy tình thế bất lợi liền triển khai thân hình, chỉ nhảy mấy cái lên xuống liền biến mất ở giữa đám vũ lâm quân. Hắn quen thuộc tất cả đường ở trong cung, bám sát vào bóng tối của bức tường mà đi, thấy ở nơi xa có mấy đội thị vệ hô to lùng bắt thích khách, nhóm lớn cung đình thị vệ cũng xuất động, giơ cao đèn lồng cây đuốc lên đi tìm chung quanh lục soát lùng bắt thích khách, bầu trời đêm tối đen bị cây đuốc chiếu sáng lên, sương mù cũng dần dần được tản đi.
Hắn chịu đựng đau nhức trên tay, bay nhanh trở lại hòn non bộ sau hậu viện cung Từ Ninh, vạch đám lá cây ra, bình tĩnh thay vào chính phục của Thế tử mà hắn đã đặt ở đây.
Công phu của Thượng Kinh thật lợi hại không tới nửa chung trà liền truyền ra tin tức hoàng cung có thích khách, mấy canh giờ sau, hoàng thượng tự mình hạ lệnh lục soát, truy nã bắt thích khách