Chương Hi Liệt còn đang ngẩn người, Phượng Tam nhẹ nhàng kéo cậu nằm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Liệt, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.” – Chương Hi Liệt lòng dạ mơ hồ, như cảm thấy điều gì không đúng, nhưng lại có một ít an lòng, mãi sau mới chú ý đến cách xưng hô của Phượng Tam với cậu đã thay đổi. Lúc ở nhà, chị cậu cũng gọi cậu như vậy, tuy rằng không thân quen với Phượng Tam, tuy rằng thấy có hơi không hợp, nhưng… có vẻ chấp nhận được.
“Cục cưng…” Phượng Tam lầm rầm một tiếng, nhẹ nhàng cắn vành tai Bảo Quyển.
“Thiếu gia… Người nhẹ một chút…” Bảo Quyển bị hắn húc đến khó chịu, vặn vặn thân mình lại. Không vặn vẹo thì còn đỡ, vừa xoay lưng một cái thì thấy càng khó chịu, không khỏi oán giận: “Xương sống thắt lưng ta đau muốn chết…”
Phượng Tam cười nói: “Vậy hôm nay ngươi ngủ một ngày là được.” Lại xoay người đặt hắn dưới thân, đang lúc động tình, chợt nghe bên ngoài cửa sổ có người gọi: “Thiếu gia…”
Phượng Tam ném cái gối ra ngoài, mắng: “Cút!”
“Thiếu gia…” – Người ngoài cửa sổ cung kính nói: “Kiệu đến rồi.”
Lúc này Phượng Tam mới nhớ ra hôm nay là ngày hắn thành thân. Tân nương tử hắn biết, cô ả là tiểu thư nhà họ Chương ở Bình thành. Nhà họ Chương là thư hương thế gia, đến đời Chương lão gia còn kinh doanh buôn bán, ba ngân trang và vô số cửa hàng trù trang [2] hương liệu phân bố khắp nơi trên Đại Đường. Phàm là nơi có hiệu buôn tất sẽ có chi nhánh của Chương gia, mà tiểu thư Chương gia lại nổi tiếng là mỹ nhân, bao nhiêu công tử danh môn, giang hồ tuấn kiệt muốn chiêm ngưỡng dung nhan cô nàng còn chẳng được, đừng nói tới chuyện cưới đại tiểu thư nhà người ta. Nghĩ đến đêm nay động phòng hoa chúc, Phượng Tam đã thấy đau đầu. Hắn thích đàn ông, dù tiểu thư Chương gia có xinh đẹp đến thế nào đi chăng nữa nhưng vẫn là phụ nữ.
[2] Trù trang: Các trang ấp cửa hàng sản xuất và buôn bán tơ lụa.
Bảo Quyển vùi mặt vào chăn, duỗi một tay đẩy hắn: “Mau đi đi! Nghe nói là đại mỹ nhân đấy, thiếu gia nhanh mà đi rước vào cửa, đừng để người ta thấy thiệt thòi… Vị đó là bảo bối của Chương lão thái gia đấy.”
Phượng Tam xoay mặt hắn lại, thấy trong đôi mắt đen như hạt nho rơm rớm, không khỏi cười cười, sáp đến hôn lên đôi môi hắn rồi mới chậm rãi đứng dậy. Bảo Quyển nhẫn nhịn cảm giác chua xót trong lòng mà đứng dậy, hầu hạ Phượng Tam mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, đi giày, đội mũ chú rể. Phượng Tam giang hai tay mặc Bảo Quyển hầu hạ, mắt lướt qua nhìn vào dáng người trong gương đồng. Trong gương là một bóng người cao lớn bị vây trong lửa đỏ, càng thêm tu mi tuấn mục, tinh thần minh mẫn.
Bảo Quyển lơ đãng nhìn vào, không khỏi ngẩn ra, ôm lấy thắt lưng Phượng Tam, vùi mặt vào ngực hắn. Phượng Tam nâng gương mặt tinh tế của hắn lên hôn một cái, hồi lâu mới buông ra, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
***
Khi ông trời đã muốn thiên vị ai đó thì những người khác chỉ có thể tán thưởng công lao của tạo hóa. Khi còn nhỏ, có lần Phượng Tam theo cha ra ngoài, một gã văn sĩ thấy hắn đã không biết sống chết bình luận: “Dù vui hay buồn, dù cười hay giận [3], cũng thật là quốc sắc.” Ấy vậy mà Phượng lão gia không nói một lời, vươn hai ngón tay, một luồng khí chặt đứt chân gã kia.
[3] Dù vui hay buồn, dù cười hay giận (Nguyên văn: Nghi hỉ nghi sân, nghi cười nghi nộ, thật là quốc sắc.) “Nghi” nghĩa là nên, phù hợp (VD nghi gia nghi thất: nên vợ nên chồng). Câu này ám chỉ ai đó có ở trạng thái tình cảm nào cũng có quốc sắc thiên hương, thường dùng để miêu tả người con gái đẹp.
Sau này Phượng lão gia có nói: “Con ta nuôi là trai, không phải con gái! Gã nói như thế rõ ràng là làm nhục ta.”
Nhưng rốt cuộc Phượng lão gia đã thật sự sợ đứa bé này lớn lên rồi sẽ nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ; thế nên từ nhỏ đã dạy cho hắn các kiểu kỹ năng, đủ loại ngành nghề; ngay cả người hầu bên người cũng là nam giới lực lưỡng hào sảng, đến tận khi hắn mười ba tuổi mới thay các gia đinh thanh tú hầu hạ bên người. Lúc lớn lên rồi Phượng lão gia còn tặng hắn hai thị nữ, nhưng Phượng Tam không có hứng thú. Cũng không biết là có phải do biện pháp của Phượng lão gia rất được hay không mà Phượng Tam càng ngày càng cao lớn, tính trẻ con biến mất, trên khuôn mặt tuyệt sắc có sự từng trải và cả khí thế bức người, vừa nhìn đã thấy tư thế oai hùng hiên ngang, phong thái đường hoàng, vô ý nhướng mày giương mắt cũng có khí thế trang nghiêm lạnh đến thấu xương tỏa ra, cực kỳ khiếp người.
***
Phượng Tam vừa đi vừa mỉm cười chắp tay với người đối diện, một lát mà đã đến hỉ đường. Lúc hắn chưa vào, trong hỉ đường lẫn lộn tiếng náo nhiệt đến chói tai. Hắn vừa bước vào, tiếng người đột ngột chìm hẳn. Tất cả mọi người đều nhìn Phượng Tam, không dám nhìn gần, trong ánh mắt vô thức đều mang cảm giác ngưỡng vọng.
Phượng Tam thầm cười khổ trong lòng. Pháo nổ vang rền, đón tân nương tử, đã bái thiên địa, uống rượu giao bôi, trong hỗn loạn lần lượt làm hết, được quan khách như sao vây quanh trăng cuốn lấy, đưa vào động phòng dán màu đỏ rực.
***
Nến đỏ cháy bùng, tân nương tử ngồi nghiêm chỉnh.
Phượng Tam đứng thật lâu, mãi mới ngồi xuống đối diện tân nương.
Hắn đang trầm ngâm, tân nương đột nhiên nhảy dựng lên, hất khăn voan xuống, chỉ vào hắn hét lớn: “Ngươi nhìn cho rõ, ta là đàn ông, cấm được đụng vào ta!”
Phượng Tam đưa mắt nhìn lên, không khỏi nao nao. Cậu thiếu niên kia lông mi dựng thẳng, mắt trừng tròn vo, nhưng không ngăn được vẻ thanh tú tuấn dật! Áo cưới đỏ thẫm được thiết kế vừa khít với dáng người, cuốn vòng quanh cơ thể thanh mảnh, cổ cậu ta kiêu ngạo rướn lên, thái độ gay gắt khiến vẻ mặt có khí chất cao quý khác biệt.
Phượng Tam nheo đôi mắt phượng, nhếch mũi, mỉm cười nhìn hắn: “Ồ, ngươi là nam?”
Thiếu niên giật mũ phượng xuống, hung tợn nói: “Không sai!”
Phượng Tam lắc đầu: “Ta không tin.”
Thiếu niên hừ một tiếng, bắt đầu cởi quần áo: “Không tin, ta cởi ra cho ngươi xem.”
Phượng Tam gật như giã tỏi: “Được, ngươi cởi.”
Mọi chuyện trên thế giới này đều thường thường như thế. Thứ bạn muốn bạn không chiếm được, thứ bạn có nhưng bạn lại không cần. Mà có khi, thứ mà bạn cho là bạn không cần, cuộc sống sẽ khiến bạn phát hiện ra, thật ra thứ bên cạnh bạn chính là thứ bạn muốn nhất. Việc này, chung quy có thể tổng kết lại bằng một câu hay nhất: Trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Đến khi thiếu niên cởi sạch bộ áo cưới, trần truồng đứng trước mặt Phượng Tam, trong lòng Phượng Tam đã có một cảm giác nói không nên lời, hắn khí định thần nhàn mà mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm: Sao trên đời này lại có người đáng yêu như thế cơ chứ?
Tân nương tử nhìn chằm chằm Phượng Tam, ngẩng đầu ngạo nghễ: “Chị ta đã sớm có người trong lòng, tuyệt đối không gả cho hạng công tử phong lưu như ngươi!”
Phượng Tam tiếp tục mỉm cười, không hề có vẻ vội vàng.
Hắn không vội, thiếu niên lại vội, cậu kêu lên: “Ngươi đừng mơ tưởng bắt được chị ta về.” Vừa nói, cậu vừa nở một nụ cười có vẻ vô cùng tà ác, nói: “Lúc này, chỉ sợ gạo đã thành cơm rồi.”
Phượng Tam thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thiếu niên ngẩn ra. Tình hình này có vẻ cổ quái, giống như chém một nhát đao, biết rõ là đang bổ về phía sắt thép cứng rắn, ai ngờ đao lại chìm vào hư không, không hề nghe thấy tiếng chém “choang” chói tai như đã mường tưởng, lại càng khiến lòng thấy khó chịu. Cậu trừng Phượng Tam: “Những điều muốn nói ta đều đã nói, ta ở đây, muốn chém muốn giết tùy ngươi làm gì cũng được.”
Phượng Tam thản nhiên hỏi: “Ngươi là em trai Chương tiểu thư?”
“Không sai.”
“Tên ngươi là gì?”
“Đại trượng phu đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Chương Hi Liệt!”
Tên này mang sát khí [4], Phượng Tam khẽ nhíu mày, thở dài: “Tên ta là Phượng Hoài Quang, bạn bè gọi ta là Phượng Khanh, ta đứng hàng thứ ba, cũng có người gọi ta Tam lang.”
[4] Chương Hi Liệt: Chương là họ, Hi trong từ hi vọng, mong mỏi, Liệt trong từ mãnh liệt, Hi Liệt là hi vọng mãnh liệt mang sắc thái thái quá.
Chương Hi Liệt cười lạnh: “Mặc xác ngươi tên gì! Ngươi muốn sao thì làm đi!”
Phượng Tam cười nhẹ: “Ta không thể giết ngươi.” Thấy Chương Hi Liệt lộ ra vẻ nghi ngờ đề phòng, hắn thở dài: “Ta biết nhà ngươi không phải mười phần đồng ý với hôn sự này, thật ra ta cũng không muốn.”
Chương Hi Liệt một phen đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi cũng có ý trung nhân?”
Phượng Tam thản nhiên nói: “Không phải.”
Chương Hi Liệt nghĩ ngợi, đột nhiên hiểu ra điều gì, gật đầu nói: “Ta nói lỡ lời. Công tử Phượng Tam phong lưu tiêu sái, buông thả phóng túng, sao lại có ý trung nhân cho được.” Ngữ khí đột nhiên chuyển ác, cắn răng nói: “Ngươi căn bản là không có tâm!”
Phượng Tam cũng không tức giận, nhàn nhã nói: “Tùy ngươi nói.”
Chương Hi Liệt mất kiên nhẫn: “Nếu mọi người đều không vui vẻ thì vừa khéo. Ngươi thả ta đi, chúng ta hai người riêng biệt!”
“Thả đi?” – Phượng Tam nhìn cậu, rõ ràng là mỉm cười, trong mắt lại có hơi lạnh xẹt qua: “Ta thả ngươi đi thì dễ, nhưng khó là sau này ăn nói thế nào với Chương gia. Chương gia vốn là môn đệ thư hương, đời này Chương lão tiên sinh là kỳ nhân chốn thương giới, không thể không mang khí khái của dòng dõi thế gia. Chương lão gia sao lại coi trọng con rể như ta được, tự nhiên là bị cha ta làm cho hết cách. Nay ngươi làm loạn hôn sự này lên…” – Phượng Tam thở dài, khẽ lắc đầu: “Tính tình cha ta thế nào, các ngươi tự biết rõ. Lúc ông nổi giận, chẳng ai có cách khuyên can. Nếu từ việc nhỏ này mà bới ra…”
Phần còn lại Phượng Tam dừng lại không nói. Nhưng càng như vậy càng khiến trái tim người nghe băng giá. Sắc mặt Chương Hi Liệt thoáng đổi, mãi sau mới căm hận nói: “Ác bá! Các ngươi là ác bá!”
Phượng Tam nói: “Ta có kế này, một mũi tên trúng hai con chim, liệu ngươi có muốn nghe?”
Chương Hi Liệt ngạc nhiên hỏi: “Kế gì?”
Phượng Tam nói: “Ta không muốn cưới, chị ngươi không muốn gả. Bây giờ nếu chuyện ngươi thay chị gả đi bị phát hiện, chuyện khác chưa nói đến, cha ta mà biết chắc chắn sẽ bắt chị ngươi quay về. Nếu quả thật gạo đã nấu thành cơm, cha ta làm sao nhịn được cơn giận này? Ông nhất định sẽ bắt chị ngươi đến từ đường nhà họ Phượng ta, lấy máu tươi rửa sạch nỗi nhục.” – Chương Hi Liệt toàn thân chấn động, sắp nhảy dựng lên, bị Phượng Tam níu lại: ” Kế duy nhất, đành phải làm giả hoá thật.”
Chương Hi Liệt kinh ngạc: “Thế nào là làm giả hoá thật?”
Phượng Tam thản nhiên nói: “Ngươi và ta giả vợ chồng.”
Chương Hi Liệt cảm thấy khó xử: “Chuyện này làm giả làm sao, mà cũng không phải kế lâu dài.”
Phượng Tam nói: “Trước cứ qua được cửa trước mắt, chuyện sau này sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Chương Hi Liệt cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, quả nhiên không còn kế nào khác. Phượng Tam kéo hắn ngồi xuống giường, dịu dàng hỏi: “Ngươi không lạnh sao?”
Thời tiết đã cuối xuân đầu hạ, ban đêm có cảm giác mát lạnh. Chương Hi Liệt vừa rồi chỉ lo khẳng khái chứng minh thân phận, lúc này mới thấy lạnh toát, vội vàng gật đầu. Phượng Tam mở chăn ra, để cậu chui vào, còn mình cũng bắt đầu cởi quần áo nằm vào chăn, thấy Chương Hi Liệt mắt mở trừng trừng nhìn mình mới mỉm cười nói: “Đã giả vợ chồng thì phải giả sao cho giống một chút. Khiến ngươi thiệt thòi rồi.”
Chương Hi Liệt nghĩ rằng: “Vậy cũng không tất phải cởi quần áo chứ.” Lời này rốt cuộc khó mà nói ra, chỉ phải làm bộ khinh thường: “Là đàn ông cả, cần gì giải thích.”
Phượng Tam cười cười, nằm xuống bên cạnh cậu. Nằm một lát, đôi tay hắn lặng lẽ mò qua cầm lấy tính khí của Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt bị cọ cọ giật nảy lên, Phượng Tam đè cậu lại, ngạc nhiên nói: “Ngươi làm gì thế?”
Chương Hi Liệt cả giận nói: “Ngươi có bệnh à, sờ cái gì mà sờ!”
Phượng Tam vạn phần ngạc nhiên: “Ngươi thật sự là đàn ông sao?”
Chương Hi Liệt càng thêm tức giận: “Không phải ngươi vừa thấy sao?”
Phượng Tam chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết đàn ông ở cạnh nhau thì làm cái gì?”
Chương Hi Liệt cắn răng: “Làm cái gì?”
Phượng Tam thở dài, vẻ mặt khoan dung đôn hậu, trên mặt lại viết rành rành chín chữ to: “Thằng bé này sao mà ngốc như vậy chớ~”, dùng móng tay gãi gãi trên đầu thứ đang mềm nhũn của Chương Hi Liệt, đắc ý nói: “Đàn ông mà ở cạnh nhau, tất nhiên là kiểm tra nhau xem của ai lớn hơn, ai giống đàn ông hơn.”
Chương Hi Liệt chộp lấy tay Phượng Tam, sau một lúc im lặng mới hừ một tiếng, nói: “Không được sờ ta.”
Phượng Tam nghĩ rằng: “Nơi này chỉ có ta và ngươi, không sờ ngươi thì sờ ai?” Mặt lại mỉm cười: “Hóa ra là ngươi không tự tin. Không vội không vội, ngươi còn nhỏ, một ngày nào đó, ngươi sẽ lớn lên thành đàn ông đích thực.”
Tuổi trẻ khó mà chịu được kích thích, Chương Hi Liệt nghe mà tóc tai chổng ngược, vành mắt như muốn nứt ra, hừ một tiếng, đưa tay cầm lấy dục vọng của Phượng Tam, khinh thường nói: “So thì so.” Tay cậu lạnh như băng khiến Phượng Tam hít một hơi lạnh, phía dưới đã có biến hóa, không khỏi thầm mắng mình chẳng ra gì. Chương Hi Liệt tuổi không lớn, tuy mới chỉ là thằng nhóc con, nhưng ít nhiều cũng biết vài chuyện, phát giác thấy sự biến hóa của Phượng Tam, hoảng sợ, vội vàng rút tay ra.
Phượng Tam không chút hoang mang cầm tay hắn, cười nói: “Sợ rồi sao?”
Chương Hi Liệt ném cho một ánh mắt xem thường: “Ai thèm sợ!”
Phượng Tam cười nói: “Được, chúng ta nghiêm chỉnh một lần.” Buông rèm lụa xuống, đẩy chăn ra sang một bên, khoanh chân ngồi dậy.
“Ngươi làm gì đấy?” Chương Hi Liệt hoảng sợ.
“Dấn thân mà không hiểu thì sao mà so.” Phượng Tam chậm rãi nói, ánh mắt dừng lại ở thứ đang hơi ngẩng đầu của mình, chuyển qua hạ thân của Chương Hi Liệt, tai nghe thấy tiếng cắn răng, không khỏi mỉm cười.
Hắn từ nhỏ đã luyện võ, đi theo lão gia vào Nam ra Bắc, buông thả đã thành thói quen. Đối với đàn ông, nếm chút đắng cay là điều tất yếu. Ví dụ như hiện tại, làn da Phượng Tam do phơi nắng mà có màu đồng cổ tự nhiên, rất có hương vị đàn ông; còn Chương Hi Liệt lại trắng như trứng gà bóc. Phượng Tam có lồng ngực rộng lớn, bằng phẳng, hoàn mỹ, có thể khiến người khác tưởng tượng được trong thân hình này chất chứa một sức mạnh, hơn nữa các khối cơ lớn, đẹp như đao khắc; còn Chương Hi Liệt lại eo nhỏ hông hẹp, dáng vẻ lại đẹp, cơ thể mảnh khảnh đặc trưng của thiếu niên, tuy nói dựa vào dáng vẻ này, sau này việc rèn luyện cũng có giới hạn, nhưng đấy là chuyện sau này, hiện nay cùng Phượng Tam đối la đối trống ở đây, khó tránh khỏi việc khiến người khác cảm thấy tự ti.
Phượng Tam tách ngón cái và ngón trỏ ra, cầm lấy dục vọng của mình, lại nắm lấy cái đó của Chương Hi Liệt. Gương mặt Chương Hi Liệt lúc trắng lúc xanh, kêu một tiếng: “Không so nữa!” rồi nhảy thoắt xuống giường. Phượng Tam suýt nữa cười đến ngất xỉu, một tay kéo cậu trở về, đẩy ngã xuống giường, cúi người đè lên cậu, thấp giọng nói: “Có người đến!”
Chương Hi Liệt hoảng sợ, không dám động đậy gì nữa, vểnh tai lắng nghe, bên ngoài cửa sổ không có động tĩnh gì, tưởng là người nọ đã đi rồi mới dịu lại, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, khuôn mặt cứng đờ, lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì!”
Phượng Tam một mặt dịu dàng, chậm rãi vuốt ve tính khí của Chương Hi Liệt, một mặt làm như không có việc gì nói: “Ta sợ ngươi tự ti, sau này sẽ hình thành bóng ma tâm lý, cho nên giúp nó lớn thêm một chút.”
Khoái cảm tê dại chạy dọc sống lưng, Chương Hi Liệt run lên một chút, khuôn mặt xanh trắng trở màu ửng hồng, dồn sức đẩy Phượng Tam ra. Phượng Tam lập tức đè lại cậu, đè thấp giọng nói: “Người ở thính phòng đến.” Chương Hi Liệt còn muốn nói gì đó, miệng lại cứng đờ, bị đầu lưỡi nóng rực của Phượng Tam cuốn lấy, ư ưm nói không ra lời. Bàn tay của Phượng Tam giống như một con rắn nhỏ bốn bề trêu chọc, Chương Hi Liệt thở dốc, cơ thể như có dòng điện chạy qua khiến cậu run rẩy.
Đang lúc Chương Hi Liệt lòng dạ rối bời, đôi môi của Phượng Tam đã rời đi, thản nhiên nói: “Người đi rồi, ngủ đi.”
Chương Hi Liệt chậm rãi phục hồi tinh thần, không khỏi phẫn nộ, trừng mắt nhìn Phượng Tam mà quát: “Phượng Hoài Quang!”
“Sao?” Phượng Tam đã nằm xuống, nghi hoặc nhìn Chương Hi Liệt, có vẻ đang hỏi, vẻ mặt vô tội, giống như trẻ sơ sinh vừa được tắm rửa rồi ôm lên giường, nghĩ nghĩ, chậm rãi chống người ngồi dậy, có vẻ hết cách mà rằng: “Ngươi không phải là không thể so sao… Nếu ngươi muốn so, ta có thể tiếp tục.”
Sắc mặt Chương Hi Liệt từ hồng hóa trắng, lại từ trắng biến hồng, phẫn nộ: “Đồ vô lại!”
Nét mặt Phượng Tam càng thêm hoang mang, nhíu mày nói: “Muốn so thì lại so, không so thì thôi. Lề mà lề mề, ngươi mà giống đàn ông ư?”
Chương Hi Liệt sắp giận đến xỉu rồi, nếu ánh mắt có thể giết người, ánh mắt Chương Hi Liệt đã có thể giết một đám người, nhưng giết mãi mà vẫn không giết chết nổi công tử Phượng Tam. Ánh mắt Chương Hi Liệt nếu là đao thì ánh mắt Phượng Tam chính là vỏ đao. Chương Hi Liệt lớn bằng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên gặp người như thế: Hắn đứng trước mặt ngươi, dầu muối không dính [5], bách độc bất xâm, dù ngươi có đục một lỗ thủng lên trời cũng đừng trông cậy hắn nhấc được cánh lông mi.
[5] Dầu muối không dính (Du diêm bất tiến): Không dính những thứ vụn vặt, ám chỉ những con người được khen ngợi thì không hưng phấn, bị phê bình thì không quan tâm.
Phượng Tam nhìn cậu tức giận đến đáng thương, thở dài nói: “Ngươi giận à?”
Chương Hi Liệt hừ một tiếng.
Phượng Tam hỏi: “Vì sao ngươi lại giận?”
Chương Hi Liệt lại hừ một tiếng.
Phượng Tam thật sự đang chơi đoán chữ: “Chẳng lẽ vì ta hôn ngươi?”
Sắc mặt Chương Hi Liệt thay đổi, lại hừ một tiếng.
Phượng Tam xoa xoa đầu Chương Hi Liệt, mái tóc vừa thô vừa cứng, khó trách tính tình không tốt, hắn hơi thở dài: “Chương công tử, tuy rằng ta chưa có ý trung nhân, tuy rằng ta không biết mình sẽ tìm người như thế nào để chung sống trọn đời, tuy rằng ngươi vẫn chưa lớn thành đàn ông chân chính, nhưng… ngươi là nam, hiểu không?”
Chương Hi Liệt ngây người một hồi lâu, gật đầu, ngẩng đầu nhìn vào mắt Phượng Tam. Ánh mắt Phượng Tam đẹp vô cùng, ngăm đen, sáng ngời, sâu không lường được, nhất là… nó ấm áp và khoan dung. Một khi nhìn vào ánh mắt như vậy, ngươi sẽ không nhịn được mà cảm thấy là do mình sai, còn Phượng Tam, hắn khoan dung, sủng nịch tha thứ cho ngươi.
Phượng Tam lại nằm xuống, thay đổi một tư thế thoải mái, nhắm mắt thản nhiên nói: “Ngủ đi. Ngày mai còn có một vở kịch. Sự bình an của chị ngươi và tự do hạnh phúc của ta đều trông cậy vào sự biểu diễn ngày mai của ngươi đấy.”
Chương Hi Liệt còn đang ngẩn người, Phượng Tam nhẹ nhàng kéo cậu nằm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Liệt, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.” – Chương Hi Liệt lòng dạ mơ hồ, như cảm thấy điều gì không đúng, nhưng lại có một ít an lòng, mãi sau mới chú ý đến cách xưng hô của Phượng Tam với cậu đã thay đổi. Lúc ở nhà, chị cậu cũng gọi cậu như vậy, tuy rằng không thân quen với Phượng Tam, tuy rằng thấy có hơi không hợp, nhưng… có vẻ chấp nhận được.
Chương Hi Liệt thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh Phượng Tam. Chỉ chốc lát sau, hô hấp của Phượng Tam trở nên bình ổn, chứng tỏ hắn đã ngủ, cậu mới thấy yên lòng. Một ngày huyên náo rầm rĩ đã qua, lúc này yên tĩnh hồi tưởng lại, đúng là vạn phần hoang đường. Phượng Tam cũng không hung ác, nhưng khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, nhưng đấy lại là thứ trực giác nói không rõ ràng. Chương Hi Liệt ngỡ ngàng nhìn tấm màn đỏ thẫm trên đầu, không hề thấy buồn ngủ. Phượng Tam ở trong mộng lầm rầm một tiếng, cuộn người lại, nhấc chân đè lên Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt nhẹ nhàng đẩy chân hắn ra, động tác nhẹ nhàng không phải lo cho hắn, mà là vì Phượng Tam lúc tỉnh tạo cho người ta áp lực thật sự quá lớn.
Chân Phượng Tam bị mở ra, má lại sáp vào bên cạnh Chương Hi Liệt. Người ta đang ngủ ai cũng có vẻ hiền lành, Phượng Tam cũng không ngoại lệ. Từ trước đến nay Chương Hi Liệt chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp như thế, không khỏi có chút hoang mang. Lông mi Phượng Tam đen như mực, mũi thẳng, môi dày, có vẻ ung dung mà hoa mỹ khác thường.
Chương Hi Liệt liếm môi, đột nhiên hiểu được mình đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi với Phượng Tam, không khỏi hoảng sợ. Phượng Tam ngủ mơ vặn vẹo thân mình một chút, vùi đầu vào hõm vai Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt giật thót, cơ thể cứng đờ, không dám động đậy, vụng trộm nhìn Phượng Tam một cái: Lông mi hắn dài quá, giống như đang mỉm cười vậy.
“Cục cưng…” Phượng Tam lầm rầm một tiếng, nhẹ nhàng cắn vành tai Bảo Quyển.
“Thiếu gia… Người nhẹ một chút…” Bảo Quyển bị hắn húc đến khó chịu, vặn vặn thân mình lại. Không vặn vẹo thì còn đỡ, vừa xoay lưng một cái thì thấy càng khó chịu, không khỏi oán giận: “Xương sống thắt lưng ta đau muốn chết…”
Phượng Tam cười nói: “Vậy hôm nay ngươi ngủ một ngày là được.” Lại xoay người đặt hắn dưới thân, đang lúc động tình, chợt nghe bên ngoài cửa sổ có người gọi: “Thiếu gia…”
Phượng Tam ném cái gối ra ngoài, mắng: “Cút!”
“Thiếu gia…” – Người ngoài cửa sổ cung kính nói: “Kiệu đến rồi.”
Lúc này Phượng Tam mới nhớ ra hôm nay là ngày hắn thành thân. Tân nương tử hắn biết, cô ả là tiểu thư nhà họ Chương ở Bình thành. Nhà họ Chương là thư hương thế gia, đến đời Chương lão gia còn kinh doanh buôn bán, ba ngân trang và vô số cửa hàng trù trang [2] hương liệu phân bố khắp nơi trên Đại Đường. Phàm là nơi có hiệu buôn tất sẽ có chi nhánh của Chương gia, mà tiểu thư Chương gia lại nổi tiếng là mỹ nhân, bao nhiêu công tử danh môn, giang hồ tuấn kiệt muốn chiêm ngưỡng dung nhan cô nàng còn chẳng được, đừng nói tới chuyện cưới đại tiểu thư nhà người ta. Nghĩ đến đêm nay động phòng hoa chúc, Phượng Tam đã thấy đau đầu. Hắn thích đàn ông, dù tiểu thư Chương gia có xinh đẹp đến thế nào đi chăng nữa nhưng vẫn là phụ nữ.
[2] Trù trang: Các trang ấp cửa hàng sản xuất và buôn bán tơ lụa.
Bảo Quyển vùi mặt vào chăn, duỗi một tay đẩy hắn: “Mau đi đi! Nghe nói là đại mỹ nhân đấy, thiếu gia nhanh mà đi rước vào cửa, đừng để người ta thấy thiệt thòi… Vị đó là bảo bối của Chương lão thái gia đấy.”
Phượng Tam xoay mặt hắn lại, thấy trong đôi mắt đen như hạt nho rơm rớm, không khỏi cười cười, sáp đến hôn lên đôi môi hắn rồi mới chậm rãi đứng dậy. Bảo Quyển nhẫn nhịn cảm giác chua xót trong lòng mà đứng dậy, hầu hạ Phượng Tam mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, đi giày, đội mũ chú rể. Phượng Tam giang hai tay mặc Bảo Quyển hầu hạ, mắt lướt qua nhìn vào dáng người trong gương đồng. Trong gương là một bóng người cao lớn bị vây trong lửa đỏ, càng thêm tu mi tuấn mục, tinh thần minh mẫn.
Bảo Quyển lơ đãng nhìn vào, không khỏi ngẩn ra, ôm lấy thắt lưng Phượng Tam, vùi mặt vào ngực hắn. Phượng Tam nâng gương mặt tinh tế của hắn lên hôn một cái, hồi lâu mới buông ra, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
***
Khi ông trời đã muốn thiên vị ai đó thì những người khác chỉ có thể tán thưởng công lao của tạo hóa. Khi còn nhỏ, có lần Phượng Tam theo cha ra ngoài, một gã văn sĩ thấy hắn đã không biết sống chết bình luận: “Dù vui hay buồn, dù cười hay giận [3], cũng thật là quốc sắc.” Ấy vậy mà Phượng lão gia không nói một lời, vươn hai ngón tay, một luồng khí chặt đứt chân gã kia.
[3] Dù vui hay buồn, dù cười hay giận (Nguyên văn: Nghi hỉ nghi sân, nghi cười nghi nộ, thật là quốc sắc.) “Nghi” nghĩa là nên, phù hợp (VD nghi gia nghi thất: nên vợ nên chồng). Câu này ám chỉ ai đó có ở trạng thái tình cảm nào cũng có quốc sắc thiên hương, thường dùng để miêu tả người con gái đẹp.
Sau này Phượng lão gia có nói: “Con ta nuôi là trai, không phải con gái! Gã nói như thế rõ ràng là làm nhục ta.”
Nhưng rốt cuộc Phượng lão gia đã thật sự sợ đứa bé này lớn lên rồi sẽ nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ; thế nên từ nhỏ đã dạy cho hắn các kiểu kỹ năng, đủ loại ngành nghề; ngay cả người hầu bên người cũng là nam giới lực lưỡng hào sảng, đến tận khi hắn mười ba tuổi mới thay các gia đinh thanh tú hầu hạ bên người. Lúc lớn lên rồi Phượng lão gia còn tặng hắn hai thị nữ, nhưng Phượng Tam không có hứng thú. Cũng không biết là có phải do biện pháp của Phượng lão gia rất được hay không mà Phượng Tam càng ngày càng cao lớn, tính trẻ con biến mất, trên khuôn mặt tuyệt sắc có sự từng trải và cả khí thế bức người, vừa nhìn đã thấy tư thế oai hùng hiên ngang, phong thái đường hoàng, vô ý nhướng mày giương mắt cũng có khí thế trang nghiêm lạnh đến thấu xương tỏa ra, cực kỳ khiếp người.
***
Phượng Tam vừa đi vừa mỉm cười chắp tay với người đối diện, một lát mà đã đến hỉ đường. Lúc hắn chưa vào, trong hỉ đường lẫn lộn tiếng náo nhiệt đến chói tai. Hắn vừa bước vào, tiếng người đột ngột chìm hẳn. Tất cả mọi người đều nhìn Phượng Tam, không dám nhìn gần, trong ánh mắt vô thức đều mang cảm giác ngưỡng vọng.
Phượng Tam thầm cười khổ trong lòng. Pháo nổ vang rền, đón tân nương tử, đã bái thiên địa, uống rượu giao bôi, trong hỗn loạn lần lượt làm hết, được quan khách như sao vây quanh trăng cuốn lấy, đưa vào động phòng dán màu đỏ rực.
***
Nến đỏ cháy bùng, tân nương tử ngồi nghiêm chỉnh.
Phượng Tam đứng thật lâu, mãi mới ngồi xuống đối diện tân nương.
Hắn đang trầm ngâm, tân nương đột nhiên nhảy dựng lên, hất khăn voan xuống, chỉ vào hắn hét lớn: “Ngươi nhìn cho rõ, ta là đàn ông, cấm được đụng vào ta!”
Phượng Tam đưa mắt nhìn lên, không khỏi nao nao. Cậu thiếu niên kia lông mi dựng thẳng, mắt trừng tròn vo, nhưng không ngăn được vẻ thanh tú tuấn dật! Áo cưới đỏ thẫm được thiết kế vừa khít với dáng người, cuốn vòng quanh cơ thể thanh mảnh, cổ cậu ta kiêu ngạo rướn lên, thái độ gay gắt khiến vẻ mặt có khí chất cao quý khác biệt.
Phượng Tam nheo đôi mắt phượng, nhếch mũi, mỉm cười nhìn hắn: “Ồ, ngươi là nam?”
Thiếu niên giật mũ phượng xuống, hung tợn nói: “Không sai!”
Phượng Tam lắc đầu: “Ta không tin.”
Thiếu niên hừ một tiếng, bắt đầu cởi quần áo: “Không tin, ta cởi ra cho ngươi xem.”
Phượng Tam gật như giã tỏi: “Được, ngươi cởi.”
Mọi chuyện trên thế giới này đều thường thường như thế. Thứ bạn muốn bạn không chiếm được, thứ bạn có nhưng bạn lại không cần. Mà có khi, thứ mà bạn cho là bạn không cần, cuộc sống sẽ khiến bạn phát hiện ra, thật ra thứ bên cạnh bạn chính là thứ bạn muốn nhất. Việc này, chung quy có thể tổng kết lại bằng một câu hay nhất: Trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Đến khi thiếu niên cởi sạch bộ áo cưới, trần truồng đứng trước mặt Phượng Tam, trong lòng Phượng Tam đã có một cảm giác nói không nên lời, hắn khí định thần nhàn mà mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm: Sao trên đời này lại có người đáng yêu như thế cơ chứ?
Tân nương tử nhìn chằm chằm Phượng Tam, ngẩng đầu ngạo nghễ: “Chị ta đã sớm có người trong lòng, tuyệt đối không gả cho hạng công tử phong lưu như ngươi!”
Phượng Tam tiếp tục mỉm cười, không hề có vẻ vội vàng.
Hắn không vội, thiếu niên lại vội, cậu kêu lên: “Ngươi đừng mơ tưởng bắt được chị ta về.” Vừa nói, cậu vừa nở một nụ cười có vẻ vô cùng tà ác, nói: “Lúc này, chỉ sợ gạo đã thành cơm rồi.”
Phượng Tam thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thiếu niên ngẩn ra. Tình hình này có vẻ cổ quái, giống như chém một nhát đao, biết rõ là đang bổ về phía sắt thép cứng rắn, ai ngờ đao lại chìm vào hư không, không hề nghe thấy tiếng chém “choang” chói tai như đã mường tưởng, lại càng khiến lòng thấy khó chịu. Cậu trừng Phượng Tam: “Những điều muốn nói ta đều đã nói, ta ở đây, muốn chém muốn giết tùy ngươi làm gì cũng được.”
Phượng Tam thản nhiên hỏi: “Ngươi là em trai Chương tiểu thư?”
“Không sai.”
“Tên ngươi là gì?”
“Đại trượng phu đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Chương Hi Liệt!”
Tên này mang sát khí [4], Phượng Tam khẽ nhíu mày, thở dài: “Tên ta là Phượng Hoài Quang, bạn bè gọi ta là Phượng Khanh, ta đứng hàng thứ ba, cũng có người gọi ta Tam lang.”
[4] Chương Hi Liệt: Chương là họ, Hi trong từ hi vọng, mong mỏi, Liệt trong từ mãnh liệt, Hi Liệt là hi vọng mãnh liệt mang sắc thái thái quá.
Chương Hi Liệt cười lạnh: “Mặc xác ngươi tên gì! Ngươi muốn sao thì làm đi!”
Phượng Tam cười nhẹ: “Ta không thể giết ngươi.” Thấy Chương Hi Liệt lộ ra vẻ nghi ngờ đề phòng, hắn thở dài: “Ta biết nhà ngươi không phải mười phần đồng ý với hôn sự này, thật ra ta cũng không muốn.”
Chương Hi Liệt một phen đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi cũng có ý trung nhân?”
Phượng Tam thản nhiên nói: “Không phải.”
Chương Hi Liệt nghĩ ngợi, đột nhiên hiểu ra điều gì, gật đầu nói: “Ta nói lỡ lời. Công tử Phượng Tam phong lưu tiêu sái, buông thả phóng túng, sao lại có ý trung nhân cho được.” Ngữ khí đột nhiên chuyển ác, cắn răng nói: “Ngươi căn bản là không có tâm!”
Phượng Tam cũng không tức giận, nhàn nhã nói: “Tùy ngươi nói.”
Chương Hi Liệt mất kiên nhẫn: “Nếu mọi người đều không vui vẻ thì vừa khéo. Ngươi thả ta đi, chúng ta hai người riêng biệt!”
“Thả đi?” – Phượng Tam nhìn cậu, rõ ràng là mỉm cười, trong mắt lại có hơi lạnh xẹt qua: “Ta thả ngươi đi thì dễ, nhưng khó là sau này ăn nói thế nào với Chương gia. Chương gia vốn là môn đệ thư hương, đời này Chương lão tiên sinh là kỳ nhân chốn thương giới, không thể không mang khí khái của dòng dõi thế gia. Chương lão gia sao lại coi trọng con rể như ta được, tự nhiên là bị cha ta làm cho hết cách. Nay ngươi làm loạn hôn sự này lên…” – Phượng Tam thở dài, khẽ lắc đầu: “Tính tình cha ta thế nào, các ngươi tự biết rõ. Lúc ông nổi giận, chẳng ai có cách khuyên can. Nếu từ việc nhỏ này mà bới ra…”
Phần còn lại Phượng Tam dừng lại không nói. Nhưng càng như vậy càng khiến trái tim người nghe băng giá. Sắc mặt Chương Hi Liệt thoáng đổi, mãi sau mới căm hận nói: “Ác bá! Các ngươi là ác bá!”
Phượng Tam nói: “Ta có kế này, một mũi tên trúng hai con chim, liệu ngươi có muốn nghe?”
Chương Hi Liệt ngạc nhiên hỏi: “Kế gì?”
Phượng Tam nói: “Ta không muốn cưới, chị ngươi không muốn gả. Bây giờ nếu chuyện ngươi thay chị gả đi bị phát hiện, chuyện khác chưa nói đến, cha ta mà biết chắc chắn sẽ bắt chị ngươi quay về. Nếu quả thật gạo đã nấu thành cơm, cha ta làm sao nhịn được cơn giận này? Ông nhất định sẽ bắt chị ngươi đến từ đường nhà họ Phượng ta, lấy máu tươi rửa sạch nỗi nhục.” – Chương Hi Liệt toàn thân chấn động, sắp nhảy dựng lên, bị Phượng Tam níu lại: ” Kế duy nhất, đành phải làm giả hoá thật.”
Chương Hi Liệt kinh ngạc: “Thế nào là làm giả hoá thật?”
Phượng Tam thản nhiên nói: “Ngươi và ta giả vợ chồng.”
Chương Hi Liệt cảm thấy khó xử: “Chuyện này làm giả làm sao, mà cũng không phải kế lâu dài.”
Phượng Tam nói: “Trước cứ qua được cửa trước mắt, chuyện sau này sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Chương Hi Liệt cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, quả nhiên không còn kế nào khác. Phượng Tam kéo hắn ngồi xuống giường, dịu dàng hỏi: “Ngươi không lạnh sao?”
Thời tiết đã cuối xuân đầu hạ, ban đêm có cảm giác mát lạnh. Chương Hi Liệt vừa rồi chỉ lo khẳng khái chứng minh thân phận, lúc này mới thấy lạnh toát, vội vàng gật đầu. Phượng Tam mở chăn ra, để cậu chui vào, còn mình cũng bắt đầu cởi quần áo nằm vào chăn, thấy Chương Hi Liệt mắt mở trừng trừng nhìn mình mới mỉm cười nói: “Đã giả vợ chồng thì phải giả sao cho giống một chút. Khiến ngươi thiệt thòi rồi.”
Chương Hi Liệt nghĩ rằng: “Vậy cũng không tất phải cởi quần áo chứ.” Lời này rốt cuộc khó mà nói ra, chỉ phải làm bộ khinh thường: “Là đàn ông cả, cần gì giải thích.”
Phượng Tam cười cười, nằm xuống bên cạnh cậu. Nằm một lát, đôi tay hắn lặng lẽ mò qua cầm lấy tính khí của Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt bị cọ cọ giật nảy lên, Phượng Tam đè cậu lại, ngạc nhiên nói: “Ngươi làm gì thế?”
Chương Hi Liệt cả giận nói: “Ngươi có bệnh à, sờ cái gì mà sờ!”
Phượng Tam vạn phần ngạc nhiên: “Ngươi thật sự là đàn ông sao?”
Chương Hi Liệt càng thêm tức giận: “Không phải ngươi vừa thấy sao?”
Phượng Tam chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết đàn ông ở cạnh nhau thì làm cái gì?”
Chương Hi Liệt cắn răng: “Làm cái gì?”
Phượng Tam thở dài, vẻ mặt khoan dung đôn hậu, trên mặt lại viết rành rành chín chữ to: “Thằng bé này sao mà ngốc như vậy chớ~”, dùng móng tay gãi gãi trên đầu thứ đang mềm nhũn của Chương Hi Liệt, đắc ý nói: “Đàn ông mà ở cạnh nhau, tất nhiên là kiểm tra nhau xem của ai lớn hơn, ai giống đàn ông hơn.”
Chương Hi Liệt chộp lấy tay Phượng Tam, sau một lúc im lặng mới hừ một tiếng, nói: “Không được sờ ta.”
Phượng Tam nghĩ rằng: “Nơi này chỉ có ta và ngươi, không sờ ngươi thì sờ ai?” Mặt lại mỉm cười: “Hóa ra là ngươi không tự tin. Không vội không vội, ngươi còn nhỏ, một ngày nào đó, ngươi sẽ lớn lên thành đàn ông đích thực.”
Tuổi trẻ khó mà chịu được kích thích, Chương Hi Liệt nghe mà tóc tai chổng ngược, vành mắt như muốn nứt ra, hừ một tiếng, đưa tay cầm lấy dục vọng của Phượng Tam, khinh thường nói: “So thì so.” Tay cậu lạnh như băng khiến Phượng Tam hít một hơi lạnh, phía dưới đã có biến hóa, không khỏi thầm mắng mình chẳng ra gì. Chương Hi Liệt tuổi không lớn, tuy mới chỉ là thằng nhóc con, nhưng ít nhiều cũng biết vài chuyện, phát giác thấy sự biến hóa của Phượng Tam, hoảng sợ, vội vàng rút tay ra.
Phượng Tam không chút hoang mang cầm tay hắn, cười nói: “Sợ rồi sao?”
Chương Hi Liệt ném cho một ánh mắt xem thường: “Ai thèm sợ!”
Phượng Tam cười nói: “Được, chúng ta nghiêm chỉnh một lần.” Buông rèm lụa xuống, đẩy chăn ra sang một bên, khoanh chân ngồi dậy.
“Ngươi làm gì đấy?” Chương Hi Liệt hoảng sợ.
“Dấn thân mà không hiểu thì sao mà so.” Phượng Tam chậm rãi nói, ánh mắt dừng lại ở thứ đang hơi ngẩng đầu của mình, chuyển qua hạ thân của Chương Hi Liệt, tai nghe thấy tiếng cắn răng, không khỏi mỉm cười.
Hắn từ nhỏ đã luyện võ, đi theo lão gia vào Nam ra Bắc, buông thả đã thành thói quen. Đối với đàn ông, nếm chút đắng cay là điều tất yếu. Ví dụ như hiện tại, làn da Phượng Tam do phơi nắng mà có màu đồng cổ tự nhiên, rất có hương vị đàn ông; còn Chương Hi Liệt lại trắng như trứng gà bóc. Phượng Tam có lồng ngực rộng lớn, bằng phẳng, hoàn mỹ, có thể khiến người khác tưởng tượng được trong thân hình này chất chứa một sức mạnh, hơn nữa các khối cơ lớn, đẹp như đao khắc; còn Chương Hi Liệt lại eo nhỏ hông hẹp, dáng vẻ lại đẹp, cơ thể mảnh khảnh đặc trưng của thiếu niên, tuy nói dựa vào dáng vẻ này, sau này việc rèn luyện cũng có giới hạn, nhưng đấy là chuyện sau này, hiện nay cùng Phượng Tam đối la đối trống ở đây, khó tránh khỏi việc khiến người khác cảm thấy tự ti.
Phượng Tam tách ngón cái và ngón trỏ ra, cầm lấy dục vọng của mình, lại nắm lấy cái đó của Chương Hi Liệt. Gương mặt Chương Hi Liệt lúc trắng lúc xanh, kêu một tiếng: “Không so nữa!” rồi nhảy thoắt xuống giường. Phượng Tam suýt nữa cười đến ngất xỉu, một tay kéo cậu trở về, đẩy ngã xuống giường, cúi người đè lên cậu, thấp giọng nói: “Có người đến!”
Chương Hi Liệt hoảng sợ, không dám động đậy gì nữa, vểnh tai lắng nghe, bên ngoài cửa sổ không có động tĩnh gì, tưởng là người nọ đã đi rồi mới dịu lại, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, khuôn mặt cứng đờ, lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì!”
Phượng Tam một mặt dịu dàng, chậm rãi vuốt ve tính khí của Chương Hi Liệt, một mặt làm như không có việc gì nói: “Ta sợ ngươi tự ti, sau này sẽ hình thành bóng ma tâm lý, cho nên giúp nó lớn thêm một chút.”
Khoái cảm tê dại chạy dọc sống lưng, Chương Hi Liệt run lên một chút, khuôn mặt xanh trắng trở màu ửng hồng, dồn sức đẩy Phượng Tam ra. Phượng Tam lập tức đè lại cậu, đè thấp giọng nói: “Người ở thính phòng đến.” Chương Hi Liệt còn muốn nói gì đó, miệng lại cứng đờ, bị đầu lưỡi nóng rực của Phượng Tam cuốn lấy, ư ưm nói không ra lời. Bàn tay của Phượng Tam giống như một con rắn nhỏ bốn bề trêu chọc, Chương Hi Liệt thở dốc, cơ thể như có dòng điện chạy qua khiến cậu run rẩy.
Đang lúc Chương Hi Liệt lòng dạ rối bời, đôi môi của Phượng Tam đã rời đi, thản nhiên nói: “Người đi rồi, ngủ đi.”
Chương Hi Liệt chậm rãi phục hồi tinh thần, không khỏi phẫn nộ, trừng mắt nhìn Phượng Tam mà quát: “Phượng Hoài Quang!”
“Sao?” Phượng Tam đã nằm xuống, nghi hoặc nhìn Chương Hi Liệt, có vẻ đang hỏi, vẻ mặt vô tội, giống như trẻ sơ sinh vừa được tắm rửa rồi ôm lên giường, nghĩ nghĩ, chậm rãi chống người ngồi dậy, có vẻ hết cách mà rằng: “Ngươi không phải là không thể so sao… Nếu ngươi muốn so, ta có thể tiếp tục.”
Sắc mặt Chương Hi Liệt từ hồng hóa trắng, lại từ trắng biến hồng, phẫn nộ: “Đồ vô lại!”
Nét mặt Phượng Tam càng thêm hoang mang, nhíu mày nói: “Muốn so thì lại so, không so thì thôi. Lề mà lề mề, ngươi mà giống đàn ông ư?”
Chương Hi Liệt sắp giận đến xỉu rồi, nếu ánh mắt có thể giết người, ánh mắt Chương Hi Liệt đã có thể giết một đám người, nhưng giết mãi mà vẫn không giết chết nổi công tử Phượng Tam. Ánh mắt Chương Hi Liệt nếu là đao thì ánh mắt Phượng Tam chính là vỏ đao. Chương Hi Liệt lớn bằng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên gặp người như thế: Hắn đứng trước mặt ngươi, dầu muối không dính [5], bách độc bất xâm, dù ngươi có đục một lỗ thủng lên trời cũng đừng trông cậy hắn nhấc được cánh lông mi.
[5] Dầu muối không dính (Du diêm bất tiến): Không dính những thứ vụn vặt, ám chỉ những con người được khen ngợi thì không hưng phấn, bị phê bình thì không quan tâm.
Phượng Tam nhìn cậu tức giận đến đáng thương, thở dài nói: “Ngươi giận à?”
Chương Hi Liệt hừ một tiếng.
Phượng Tam hỏi: “Vì sao ngươi lại giận?”
Chương Hi Liệt lại hừ một tiếng.
Phượng Tam thật sự đang chơi đoán chữ: “Chẳng lẽ vì ta hôn ngươi?”
Sắc mặt Chương Hi Liệt thay đổi, lại hừ một tiếng.
Phượng Tam xoa xoa đầu Chương Hi Liệt, mái tóc vừa thô vừa cứng, khó trách tính tình không tốt, hắn hơi thở dài: “Chương công tử, tuy rằng ta chưa có ý trung nhân, tuy rằng ta không biết mình sẽ tìm người như thế nào để chung sống trọn đời, tuy rằng ngươi vẫn chưa lớn thành đàn ông chân chính, nhưng… ngươi là nam, hiểu không?”
Chương Hi Liệt ngây người một hồi lâu, gật đầu, ngẩng đầu nhìn vào mắt Phượng Tam. Ánh mắt Phượng Tam đẹp vô cùng, ngăm đen, sáng ngời, sâu không lường được, nhất là… nó ấm áp và khoan dung. Một khi nhìn vào ánh mắt như vậy, ngươi sẽ không nhịn được mà cảm thấy là do mình sai, còn Phượng Tam, hắn khoan dung, sủng nịch tha thứ cho ngươi.
Phượng Tam lại nằm xuống, thay đổi một tư thế thoải mái, nhắm mắt thản nhiên nói: “Ngủ đi. Ngày mai còn có một vở kịch. Sự bình an của chị ngươi và tự do hạnh phúc của ta đều trông cậy vào sự biểu diễn ngày mai của ngươi đấy.”
Chương Hi Liệt còn đang ngẩn người, Phượng Tam nhẹ nhàng kéo cậu nằm xuống, dịu dàng nói: “Tiểu Liệt, đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.” – Chương Hi Liệt lòng dạ mơ hồ, như cảm thấy điều gì không đúng, nhưng lại có một ít an lòng, mãi sau mới chú ý đến cách xưng hô của Phượng Tam với cậu đã thay đổi. Lúc ở nhà, chị cậu cũng gọi cậu như vậy, tuy rằng không thân quen với Phượng Tam, tuy rằng thấy có hơi không hợp, nhưng… có vẻ chấp nhận được.
Chương Hi Liệt thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh Phượng Tam. Chỉ chốc lát sau, hô hấp của Phượng Tam trở nên bình ổn, chứng tỏ hắn đã ngủ, cậu mới thấy yên lòng. Một ngày huyên náo rầm rĩ đã qua, lúc này yên tĩnh hồi tưởng lại, đúng là vạn phần hoang đường. Phượng Tam cũng không hung ác, nhưng khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, nhưng đấy lại là thứ trực giác nói không rõ ràng. Chương Hi Liệt ngỡ ngàng nhìn tấm màn đỏ thẫm trên đầu, không hề thấy buồn ngủ. Phượng Tam ở trong mộng lầm rầm một tiếng, cuộn người lại, nhấc chân đè lên Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt nhẹ nhàng đẩy chân hắn ra, động tác nhẹ nhàng không phải lo cho hắn, mà là vì Phượng Tam lúc tỉnh tạo cho người ta áp lực thật sự quá lớn.
Chân Phượng Tam bị mở ra, má lại sáp vào bên cạnh Chương Hi Liệt. Người ta đang ngủ ai cũng có vẻ hiền lành, Phượng Tam cũng không ngoại lệ. Từ trước đến nay Chương Hi Liệt chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp như thế, không khỏi có chút hoang mang. Lông mi Phượng Tam đen như mực, mũi thẳng, môi dày, có vẻ ung dung mà hoa mỹ khác thường.
Chương Hi Liệt liếm môi, đột nhiên hiểu được mình đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi với Phượng Tam, không khỏi hoảng sợ. Phượng Tam ngủ mơ vặn vẹo thân mình một chút, vùi đầu vào hõm vai Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt giật thót, cơ thể cứng đờ, không dám động đậy, vụng trộm nhìn Phượng Tam một cái: Lông mi hắn dài quá, giống như đang mỉm cười vậy.