“Tôi muốn về nhà.” Ôn Bắc Bắc “trảm đinh tiệt thiết” (ý chỉ sự cứng rắn, kiên quyết) nói. Cô không muốn cùng “đăng đồ tử” đi chơi.
Thi Lỗi nhìn cô đương không thể hận bản thân mình cách xa hắn tám tram thước, tâm tình khong khỏi vui vẻ: “Sao thế? Sợ anh ăn em?”
Bắc Bắc hoàn toàn không phát giác rằng tên con trai kia đương trêu mình, vô cùng thành thực trả lời: “Không sợ, nhưng tôi muốn về nhà.” Nói xong, Bắc Bắc liền nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.
Thi Lỗi khẽ thở dài một tiếng, nhún vai: “Vậy đúng là không còn cách nào, anh vốn định cho em đi xem bảo tàng C.”
“Bây giờ là buổi tối, đóng cửa rồi.” Bắc Bắc quay đầu nhìn Thi Lỗi.
“Nhưng thực trùng hợp, anh quen với người quản lý.” Thi Lỗi nhếch môi: “Một mình xem bảo tàng, cơ hội này hẳn là rất khó đi.”
“Thật à?” Bắc Bắc nhíu mày. Bảo tàng C đương tổ chức triển lãm một viên ngọc, lại có nhiều cổ vật được khai quật từ những năm nay, không hề thiếu những cổ vật hiếm. Vốn là, thầy cô cũng muốn mang sinh viên đi, nhưng bởi vì giờ dạy cùng với nhiều lý do khác nên đành hủy bỏ kế hoạch. Lần này, thực rất vừa vặn.
Bắc Bắc suy nghĩ một lát, nói: “Vậy thì đi thôi.”
Thi Lỗi cười khẽ: “Em cũng thật dễ lừa.” Hắn đạp chân ga, hướng bảo tàng đi.
Có quyền có thế lúc nào cũng lợi hơn hẳn. Ví dụ, có thể đi thăm bảo tàng vào buổi tối. Thực ra, điều này đối với Ôn Bắc Bắc mà nói là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Những nơi Ôn Bắc Bắc yêu thích từ trước đến nay chỉ có hai, một là thư viện, hai là bảo tàng. Bắc Bắc vào hai nơi này giống như cá gặp nước, tinh thần dễ chịu và cũng đột nhiên hoạt bát hơn bình thường.
Viên ngọc được trưng bày trong một chiếc hộp thủy tinh rất dày với độ ấm thích hợp, có ánh sáng đèn chiếu vào để quan sát. Viên ngọc trong suốt có màu xanh ngọc bích biên biếc, đẹp đến vô cùng. Cũng thực khó trách, người xưa thường dùng thứ màu tuyệt đẹp này trong thi ca.
Thi Lỗi đi sau Ôn Bắc Bắc. Cô nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút, biểu cảm trên gương mặt, một trăm phần trăm là hưng phấn, như hận không thể dán mắt lên tất cả cổ vật ở đây. Thi Lỗi hắn rất ít khi nhìn thấy được nét mặt thuần túy như thế này ở những người khác. Là sự yêu thích từ nội tâm, không vẩn một chút dơ bẩn nào khác. Cô gái hai mươi tuổi đầu, tâm tính đôi khi lại trong lành như một đứa trẻ.
Triển lãm lần này đều là cổ vật từ thời Tống, Minh, giai đoạn khai quốc. Những cổ vật khai quật được từ hai khu mộ lớn này phần lớn là vàng, bạc, đồ dùng bằng ngọc, có hơn một trăm thứ, các loại chén sứ nhỏ, mâm chậu, trang sức đeo tay, thắt lưng, mỗi một thứ đều có sắc thái riêng, mang hương vị trầm lắng cao quý từ xa xưa.
Bắc Bắc lưu luyến nhìn chung quanh, dừng thực lâu ở cổ vật mới được trưng bày. Thi Lỗi bước lên nhìn một chút, thì ra là một chiếc đĩa trang trí bằng họa tiết song phượng cùng mẫu đơn bằng vàng. Ở trên đóa mẫu đơn có hai con Phượng Hoàng được sắp xếp đối xứng, được khắc với kỹ thuật cùng tài nghệ không thể tưởng tượng được.
“Thật đẹp.” Bắc Bắc bỗng nhiên mở miệng.
“Đó là, vô giá.”
“Có mùi tiền.” Bắc bắc bĩu môi, tầm mắt lại không rời khỏi cổ vật kia.
“Không có mùi tiền trên người anh, em sẽ không vào được.”
Bắc Bắc không trả lời, ngược lại nói: “Người đầu tiên để cho nó nhìn thấy ánh sáng mặt trời, người đầu tiên được nhìn thấy nó, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc. Thật đúng là may mắn.”
Cô cũng mơ ước trở thành một chuyên gia khảo cổ, không biết có thể có được một phần may mắn như vậy không.
Chiếc xe Thi Lỗi dừng dưới lầu nhà Bắc Bắc đã hơn mười giờ. Bắc Bắc vẫn còn đắm chìm trong cơn hưng phấn chưa hết.
“Chuyện đó, hôm nay cảm ơn anh.” Xe dừng lại, Ôn Bắc Bắc vô cùng thành khẩn nói với Thi Lỗi, hoàn toàn không hề có sự trốn tránh ngượng ngùng pha chút ghét ghét như lúc gặp mặt.
Nha đầu này thực là đáng yêu. Thi Lỗi nhếch môi: “Vậy thì có gì để trả lại không?”
Ôn Bắc Bắc nheo nheo mắt, sau đó mở cửa xe: “Hẹn gặp lại, không tiễn.”
Ai biết được, chân Ôn Bắc Bắc còn chưa chạm đất, Thi Lỗi liền gọi một tiếng “Ôn Bắc Bắc.” Không gọi thì không sao, vừa mới lên tiếng, chân Ôn Bắc Bắc đã đứng không vững, lại thêm đôi giày cao gót khiến chân bị trẹo. Ôn Bắc Bắc va vào cửa xe một cái, mồ hôi chảy ra, Thi Lỗi liền xuống xe đứng bên cạnh cô.
“Chưa thấy có người nào ngốc như vậy, xuống xe cũng có thể trẹo chân.” Thi Lỗi lắc lắc đầu, tỏ vẻ bất mãn.
Ôn Bắc Bắc mở to hai mắt nhìn, ý tưởng dùng ánh mắt oán niệm khiến cho tên con trai này cảm thấy áy náy, xem ra cũng thực phí công.
“Đưa em đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, chỉ đau một chút thôi, lát nữa xoa rượu thuốc vào sẽ tốt hơn.”
Đối với lòng tin này của cô, hiển nhiên Thi Lỗi không đồng ý được, tiến lên ôm lấy Ôn Bắc Bắc nhét vào ghế phụ.
Nhưng Ôn Bắc Bắc không phản kháng, ngược lại còn im lặng không nói nên lời. Cái ôm đột ngột này của Thi Lỗi khiến cô cảm thấy choáng váng. Đến khi Thi Lỗi buông tay ra, Ôn Bắc Bắc mới giật thót, nói: “Thi Lỗi, tôi không muốn đi bệnh viện.”
“Con nít không nên cáu kỉnh. Ôn Bắc Bắc, chẳng lẽ em muốn thành người què hay sao?”
Thi Lỗi xoa xoa tóc Ôn Bắc Bắc, sau đó vừa tính đóng cửa xe, trực tiếp tống cô gái nhỏ đến bệnh viện, vừa mới động tay lại có một giọng nói ôn hòa vang lên, “Ôn Bắc Bắc?”
Cả người Ôn Bắc Bắc thót lên một cái, miệng lưỡi trở nên cứng ngắc, lắp bắp: “Thầy, thầy Tần…”
Tần Duẫn Chi vừa mới xuống lầu đổ rác, lúc quay trở về lại nghe lời qua tiếng lại, giọng nữ lại rất quen thuộc. Cho đến khi có tiếng đàn ông gọi Ôn Bắc Bắc, anh mới xác định đây đúng là giọng của Bắc Bắc.
Động tác đóng cửa xe của Thi Lỗi chợt ngừng lại. Người gọi là thầy Tần trong miệng Ôn Bắc Bắc đi đến bên cạnh xe. Đèn từ những căn hộ nhờ nhờ chiếu sáng, Thi Lỗi chỉ lờ mờ thấy đây là một người đàn ông có diện mạo ôn nhuận.
“Xảy ra chuyện gì? Vị này là?” Tần Duẫn Chi hỏi, lại nhìn Thi Lỗi, ánh mắt cũng không phải dễ chịu gì.
“Tôi…” Thi Lỗi vừa định mở miệng, lại bị Ôn Bắc Bắc vội vội vàng vàng cắt ngang. Cô sẽ không cho phép “đăng đồ tử” nói bất cứ điều gì.
“Anh ấy là con của bạn ba em. Còn cái kia, chân em bị trẹo…nhưng không muốn đi bệnh viện…” Tay Ôn Bắc Bắc quấn lại với nhau, giọng nói có nghèn nghẹt buồn buồn. Cô ghét nhất là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
“Ôn Bắc Bắc.” Thi Lỗi nheo mắt, cô nhỏ này như vậy, giống hệt như hắn phụ bạc gì cô vậy.
Tần Duẫn Chi nhíu mày, nói với Thi Lỗi, “Bắc Bắc là sinh viên của tôi, nếu cô bé không muốn đi bệnh viện, tôi nghĩ tôi có thể chăm sóc cô bé.”
Thi Lỗi nhìn nhìn Tần Duẫn Chi, lại ngó ngó Ôn Bắc Bắc. Vẻ mặt nha đầu này hướng về Tần Duẫn Chi vô cùng cảm kích. Cảnh tượng này, sao lại không được tự nhiên, rốt cuộc hắn lại trở thành người xấu là thế nào?
“Vậy được rồi, vừa lúc anh phải trở về đón ông già.” Thi Lỗi cười ha ha, cố ý xoa xoa tóc Ôn Bắc Bắc trước mặt Tần Duẫn Chi, trừng mắt nhìn cô một cái: “Vậy, lần khác lại gặp.”
Ôn Bắc Bắc quay đầu liếc hắn một cái, thở dài, “Gặp anh như gặp quỷ.”
Tần Duẫn Chi nhìn hành động thân thiết của hai người, có chút gì đó khó chịu rất mơ hồ. Trước mặt anh, Bắc Bắc lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, vô cùng câu nệ. Đối với người gọi là bạn bè kia, lại có vẻ tự nhiên chân thật hơn nhiều lắm.
“Em đi được không? Thôi để tôi cõng em.” Tần Duẫn Chi hỏi Bắc Bắc.
Bắc Bắc hoảng hốt, nhanh nhẩu nói, “Đi được đi được ạ.” Leo lên lưng thầy, nhất định là vô cùng mất mặt. Bắc Bắc vịn cửa xe, nhìn Tần Duẫn Chi. Tần Duẫn Chi đóng cửa xe lại hộ cô, Thi Lỗi lại không nói thêm điều gì, chỉ “ý vị thâm trường” (ý sâu xa) nhìn thoáng Tần Duẫn Chi một cái, lái xe rời đi.
Bắc Bắc có ý lê chân đi một chút, nhưng vừa chạm đến đất liền đau, đúng là không thể dùng lực được, đành phải nhảy lò cò. Tần Duẫn Chi thở dài, “Em cũng đừng cậy khỏe.” Anh đến trước mặt Bắc Bắc, ngồi thụp xuống, sau đó vỗ vỗ vai, “Tôi cõng em lên lầu.”
“Không cần, không cần ạ..” Bắc Bắc nhanh nhẹn lắc đầu, “Rất phiền thầy…”
“Vậy em muốn tôi bế em?” Tần Duẫn Chi quay đầu nhìn, trọng âm trong cầu đều đặt vào từ “bế.”
Chẳng lẽ anh ấy nhìn thấy Thi Lỗi ôm mình? Bắc Bắc cảm thấy dường như mình đang làm chuyện có lỗi, nhưng lập tức nhắc nhở bản thân mình bớt nghĩ lại. Cô liên tục nói, “Không phải, không phải đâu ạ.” Sau đó, vô cũng ngoan ngoãn leo lên lưng Tần Duẫn Chi, toàn bộ gương mặt đỏ lên như thể đủ để luộc chín trứng gà.
Vì thế, Tần Duẫn Chi không nói gì thêm nữa, đứng dậy cõng Ôn Bắc Bắc lên lầu. Ôn Bắc Bắc không yên, khoác tay lên vai Tần Duẫn Chi, chầm chậm ôm chặt.
Vốn là nên cảm thấy mất mặt, nhưng thực chết tiệt, không hiểu vì sao, cô lại có chút vui vẻ.
“Tôi muốn về nhà.” Ôn Bắc Bắc “trảm đinh tiệt thiết” (ý chỉ sự cứng rắn, kiên quyết) nói. Cô không muốn cùng “đăng đồ tử” đi chơi.
Thi Lỗi nhìn cô đương không thể hận bản thân mình cách xa hắn tám tram thước, tâm tình khong khỏi vui vẻ: “Sao thế? Sợ anh ăn em?”
Bắc Bắc hoàn toàn không phát giác rằng tên con trai kia đương trêu mình, vô cùng thành thực trả lời: “Không sợ, nhưng tôi muốn về nhà.” Nói xong, Bắc Bắc liền nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.
Thi Lỗi khẽ thở dài một tiếng, nhún vai: “Vậy đúng là không còn cách nào, anh vốn định cho em đi xem bảo tàng C.”
“Bây giờ là buổi tối, đóng cửa rồi.” Bắc Bắc quay đầu nhìn Thi Lỗi.
“Nhưng thực trùng hợp, anh quen với người quản lý.” Thi Lỗi nhếch môi: “Một mình xem bảo tàng, cơ hội này hẳn là rất khó đi.”
“Thật à?” Bắc Bắc nhíu mày. Bảo tàng C đương tổ chức triển lãm một viên ngọc, lại có nhiều cổ vật được khai quật từ những năm nay, không hề thiếu những cổ vật hiếm. Vốn là, thầy cô cũng muốn mang sinh viên đi, nhưng bởi vì giờ dạy cùng với nhiều lý do khác nên đành hủy bỏ kế hoạch. Lần này, thực rất vừa vặn.
Bắc Bắc suy nghĩ một lát, nói: “Vậy thì đi thôi.”
Thi Lỗi cười khẽ: “Em cũng thật dễ lừa.” Hắn đạp chân ga, hướng bảo tàng đi.
Có quyền có thế lúc nào cũng lợi hơn hẳn. Ví dụ, có thể đi thăm bảo tàng vào buổi tối. Thực ra, điều này đối với Ôn Bắc Bắc mà nói là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Những nơi Ôn Bắc Bắc yêu thích từ trước đến nay chỉ có hai, một là thư viện, hai là bảo tàng. Bắc Bắc vào hai nơi này giống như cá gặp nước, tinh thần dễ chịu và cũng đột nhiên hoạt bát hơn bình thường.
Viên ngọc được trưng bày trong một chiếc hộp thủy tinh rất dày với độ ấm thích hợp, có ánh sáng đèn chiếu vào để quan sát. Viên ngọc trong suốt có màu xanh ngọc bích biên biếc, đẹp đến vô cùng. Cũng thực khó trách, người xưa thường dùng thứ màu tuyệt đẹp này trong thi ca.
Thi Lỗi đi sau Ôn Bắc Bắc. Cô nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút, biểu cảm trên gương mặt, một trăm phần trăm là hưng phấn, như hận không thể dán mắt lên tất cả cổ vật ở đây. Thi Lỗi hắn rất ít khi nhìn thấy được nét mặt thuần túy như thế này ở những người khác. Là sự yêu thích từ nội tâm, không vẩn một chút dơ bẩn nào khác. Cô gái hai mươi tuổi đầu, tâm tính đôi khi lại trong lành như một đứa trẻ.
Triển lãm lần này đều là cổ vật từ thời Tống, Minh, giai đoạn khai quốc. Những cổ vật khai quật được từ hai khu mộ lớn này phần lớn là vàng, bạc, đồ dùng bằng ngọc, có hơn một trăm thứ, các loại chén sứ nhỏ, mâm chậu, trang sức đeo tay, thắt lưng, mỗi một thứ đều có sắc thái riêng, mang hương vị trầm lắng cao quý từ xa xưa.
Bắc Bắc lưu luyến nhìn chung quanh, dừng thực lâu ở cổ vật mới được trưng bày. Thi Lỗi bước lên nhìn một chút, thì ra là một chiếc đĩa trang trí bằng họa tiết song phượng cùng mẫu đơn bằng vàng. Ở trên đóa mẫu đơn có hai con Phượng Hoàng được sắp xếp đối xứng, được khắc với kỹ thuật cùng tài nghệ không thể tưởng tượng được.
“Thật đẹp.” Bắc Bắc bỗng nhiên mở miệng.
“Đó là, vô giá.”
“Có mùi tiền.” Bắc bắc bĩu môi, tầm mắt lại không rời khỏi cổ vật kia.
“Không có mùi tiền trên người anh, em sẽ không vào được.”
Bắc Bắc không trả lời, ngược lại nói: “Người đầu tiên để cho nó nhìn thấy ánh sáng mặt trời, người đầu tiên được nhìn thấy nó, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc. Thật đúng là may mắn.”
Cô cũng mơ ước trở thành một chuyên gia khảo cổ, không biết có thể có được một phần may mắn như vậy không.
Chiếc xe Thi Lỗi dừng dưới lầu nhà Bắc Bắc đã hơn mười giờ. Bắc Bắc vẫn còn đắm chìm trong cơn hưng phấn chưa hết.
“Chuyện đó, hôm nay cảm ơn anh.” Xe dừng lại, Ôn Bắc Bắc vô cùng thành khẩn nói với Thi Lỗi, hoàn toàn không hề có sự trốn tránh ngượng ngùng pha chút ghét ghét như lúc gặp mặt.
Nha đầu này thực là đáng yêu. Thi Lỗi nhếch môi: “Vậy thì có gì để trả lại không?”
Ôn Bắc Bắc nheo nheo mắt, sau đó mở cửa xe: “Hẹn gặp lại, không tiễn.”
Ai biết được, chân Ôn Bắc Bắc còn chưa chạm đất, Thi Lỗi liền gọi một tiếng “Ôn Bắc Bắc.” Không gọi thì không sao, vừa mới lên tiếng, chân Ôn Bắc Bắc đã đứng không vững, lại thêm đôi giày cao gót khiến chân bị trẹo. Ôn Bắc Bắc va vào cửa xe một cái, mồ hôi chảy ra, Thi Lỗi liền xuống xe đứng bên cạnh cô.
“Chưa thấy có người nào ngốc như vậy, xuống xe cũng có thể trẹo chân.” Thi Lỗi lắc lắc đầu, tỏ vẻ bất mãn.
Ôn Bắc Bắc mở to hai mắt nhìn, ý tưởng dùng ánh mắt oán niệm khiến cho tên con trai này cảm thấy áy náy, xem ra cũng thực phí công.
“Đưa em đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, chỉ đau một chút thôi, lát nữa xoa rượu thuốc vào sẽ tốt hơn.”
Đối với lòng tin này của cô, hiển nhiên Thi Lỗi không đồng ý được, tiến lên ôm lấy Ôn Bắc Bắc nhét vào ghế phụ.
Nhưng Ôn Bắc Bắc không phản kháng, ngược lại còn im lặng không nói nên lời. Cái ôm đột ngột này của Thi Lỗi khiến cô cảm thấy choáng váng. Đến khi Thi Lỗi buông tay ra, Ôn Bắc Bắc mới giật thót, nói: “Thi Lỗi, tôi không muốn đi bệnh viện.”
“Con nít không nên cáu kỉnh. Ôn Bắc Bắc, chẳng lẽ em muốn thành người què hay sao?”
Thi Lỗi xoa xoa tóc Ôn Bắc Bắc, sau đó vừa tính đóng cửa xe, trực tiếp tống cô gái nhỏ đến bệnh viện, vừa mới động tay lại có một giọng nói ôn hòa vang lên, “Ôn Bắc Bắc?”
Cả người Ôn Bắc Bắc thót lên một cái, miệng lưỡi trở nên cứng ngắc, lắp bắp: “Thầy, thầy Tần…”
Tần Duẫn Chi vừa mới xuống lầu đổ rác, lúc quay trở về lại nghe lời qua tiếng lại, giọng nữ lại rất quen thuộc. Cho đến khi có tiếng đàn ông gọi Ôn Bắc Bắc, anh mới xác định đây đúng là giọng của Bắc Bắc.
Động tác đóng cửa xe của Thi Lỗi chợt ngừng lại. Người gọi là thầy Tần trong miệng Ôn Bắc Bắc đi đến bên cạnh xe. Đèn từ những căn hộ nhờ nhờ chiếu sáng, Thi Lỗi chỉ lờ mờ thấy đây là một người đàn ông có diện mạo ôn nhuận.
“Xảy ra chuyện gì? Vị này là?” Tần Duẫn Chi hỏi, lại nhìn Thi Lỗi, ánh mắt cũng không phải dễ chịu gì.
“Tôi…” Thi Lỗi vừa định mở miệng, lại bị Ôn Bắc Bắc vội vội vàng vàng cắt ngang. Cô sẽ không cho phép “đăng đồ tử” nói bất cứ điều gì.
“Anh ấy là con của bạn ba em. Còn cái kia, chân em bị trẹo…nhưng không muốn đi bệnh viện…” Tay Ôn Bắc Bắc quấn lại với nhau, giọng nói có nghèn nghẹt buồn buồn. Cô ghét nhất là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
“Ôn Bắc Bắc.” Thi Lỗi nheo mắt, cô nhỏ này như vậy, giống hệt như hắn phụ bạc gì cô vậy.
Tần Duẫn Chi nhíu mày, nói với Thi Lỗi, “Bắc Bắc là sinh viên của tôi, nếu cô bé không muốn đi bệnh viện, tôi nghĩ tôi có thể chăm sóc cô bé.”
Thi Lỗi nhìn nhìn Tần Duẫn Chi, lại ngó ngó Ôn Bắc Bắc. Vẻ mặt nha đầu này hướng về Tần Duẫn Chi vô cùng cảm kích. Cảnh tượng này, sao lại không được tự nhiên, rốt cuộc hắn lại trở thành người xấu là thế nào?
“Vậy được rồi, vừa lúc anh phải trở về đón ông già.” Thi Lỗi cười ha ha, cố ý xoa xoa tóc Ôn Bắc Bắc trước mặt Tần Duẫn Chi, trừng mắt nhìn cô một cái: “Vậy, lần khác lại gặp.”
Ôn Bắc Bắc quay đầu liếc hắn một cái, thở dài, “Gặp anh như gặp quỷ.”
Tần Duẫn Chi nhìn hành động thân thiết của hai người, có chút gì đó khó chịu rất mơ hồ. Trước mặt anh, Bắc Bắc lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, vô cùng câu nệ. Đối với người gọi là bạn bè kia, lại có vẻ tự nhiên chân thật hơn nhiều lắm.
“Em đi được không? Thôi để tôi cõng em.” Tần Duẫn Chi hỏi Bắc Bắc.
Bắc Bắc hoảng hốt, nhanh nhẩu nói, “Đi được đi được ạ.” Leo lên lưng thầy, nhất định là vô cùng mất mặt. Bắc Bắc vịn cửa xe, nhìn Tần Duẫn Chi. Tần Duẫn Chi đóng cửa xe lại hộ cô, Thi Lỗi lại không nói thêm điều gì, chỉ “ý vị thâm trường” (ý sâu xa) nhìn thoáng Tần Duẫn Chi một cái, lái xe rời đi.
Bắc Bắc có ý lê chân đi một chút, nhưng vừa chạm đến đất liền đau, đúng là không thể dùng lực được, đành phải nhảy lò cò. Tần Duẫn Chi thở dài, “Em cũng đừng cậy khỏe.” Anh đến trước mặt Bắc Bắc, ngồi thụp xuống, sau đó vỗ vỗ vai, “Tôi cõng em lên lầu.”
“Không cần, không cần ạ..” Bắc Bắc nhanh nhẹn lắc đầu, “Rất phiền thầy…”
“Vậy em muốn tôi bế em?” Tần Duẫn Chi quay đầu nhìn, trọng âm trong cầu đều đặt vào từ “bế.”
Chẳng lẽ anh ấy nhìn thấy Thi Lỗi ôm mình? Bắc Bắc cảm thấy dường như mình đang làm chuyện có lỗi, nhưng lập tức nhắc nhở bản thân mình bớt nghĩ lại. Cô liên tục nói, “Không phải, không phải đâu ạ.” Sau đó, vô cũng ngoan ngoãn leo lên lưng Tần Duẫn Chi, toàn bộ gương mặt đỏ lên như thể đủ để luộc chín trứng gà.
Vì thế, Tần Duẫn Chi không nói gì thêm nữa, đứng dậy cõng Ôn Bắc Bắc lên lầu. Ôn Bắc Bắc không yên, khoác tay lên vai Tần Duẫn Chi, chầm chậm ôm chặt.
Vốn là nên cảm thấy mất mặt, nhưng thực chết tiệt, không hiểu vì sao, cô lại có chút vui vẻ.