“Ôn Bắc Bắc.” Tần Duẫn Chi thở dài một hơi, gọi tên cô: “Có thể đứng lên trước được không?”
Ôn Bắc Bắc há miệng, sớm đã quên sạch rằng tư thế vị trí của hai người giờ phút này có bao nhiêu là xấu hổ. Tần Duẫn Chi nhắc, cô mới giật mình phát hiện, lập tức chống tay lung tung đứng lên, chân vừa chạm đất, bởi vì đau đớn, biểu cảm có thể nói là đau đến nhe răng.
Trong lòng Tần Duẫn Chi chợt hoảng lên, vài giây không kịp thích ứng, nhưng cũng rất nhanh đứng dậy, đưa tay đỡ Ôn Bắc Bắc về lại chỗ ngồi của mình. Ôn Bắc Bắc vừa rời khỏi Tần Duẫn Chi một chút, nhưng giờ anh lại đỡ cánh tay cô, hơi thở nhẹ nhàng ổn định đột nhiên vây bọc cô ở khoảng cách gần, khiến mặt cô hồng lên như bị lửa đốt.
Đợi Ôn Bắc Bắc ngồi vào chỗ của mình, Tần Duẫn Chi cũng đã đứng thẳng người, căng thẳng coi như đi qua. Ôn Bắc Bắc cụp mắt xuống, đỉnh đầu đưa về phía Tần Duẫn Chi, chỉ sợ anh thấy vẻ mặt đầy ngượng ngùng xấu hổ của mình. Tần Duẫn Chi cũng không dự đoán được mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
“Thực xin lỗi.” Ôn Bắc Bắc có chút ngập ngừng nói, uất hận bản thân không thể tìm được cái động nào chui vào cho xong.
Bộ dáng như cô dâu mới về nhà chồng kia, cộng thêm vẻ mặt như vậy khiến Tần Duẫn Chi có chút bất mãn. Mặc dù anh cũng được tính là thầy cô, nhưng tính cách ôn hòa, không thể hiểu được vì sao cô lại sợ anh như vậy, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ. Nhất là nhớ tới mấy hôm trước, Ôn Bắc Bắc gọi cái người “con của bạn ba”, cười nói tự nhiên như vậy, không hiểu sao Tần Duẫn Chi lại có chút giận giận.
“Ôn Bắc Bắc, em ngẩng đầu lên.” Giọng Tần Duẫn Chi không cao, nhưng vẻ mặt lại không ôn hòa như bình thường.
Ôn Bắc Bắc nghe vậy, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh. Khi vừa bắt gặp ánh mắt kia, con ngươi lúc nào cũng dịu dàng, đen trắng rõ ràng, nhưng Ôn Bắc Bắc lại cảm thấy bên trong chứa điều gì đó không hài lòng cùng tức giận.
“Thứ nhất, tôi không nói gì nặng nề. Thứ hai, tôi cũng không trách em. Huống chi, bây giờ em cũng không học tiết của tôi, cũng không phải là học sinh tôi, chúng ta coi như là bạn bè của nhau. Em cứ sợ tôi như vậy, là vì sao?”
Tần Duẫn Chi chậm rãi nói từng chữ, Ôn Bắc Bắc đáp lại bằng vẻ mặt ngây ra. Anh nói, bọn họ xem như là “bạn bè”? Bắc Bắc cào cào mái tóc ngắn của mình theo thói quen, cảm thấy không chỉ là kinh ngạc hay vui vẻ. Thì ra trong mắt anh, cô đã trở thành một người bạn, mà không phải là một trong số sinh viên của anh nha.
Cô không đáp, Tần Duẫn Chi cũng không tiếp tục hỏi nữa, vẫn đứng đối diện cô. Ôn Bắc Bắc không chịu nổi ánh mắt này, định nói gì đó, nhưng rốt cuộc là ngu ngơ mở miệng: “Cũng không phải là sợ…Chỉ là…Luôn gây phiền phức cho thầy Tần…em ngại…” Nói đến câu cuối cùng, giọng cô trở thành tiếng ruồi đập cánh luôn.
“Trong cuộc sống luôn sẽ có những tình huống xảy ra khó tránh được, tôi cũng chưa từng cảm thấy em gây phiền toái gì.” Tần Duẫn Chi vươn tay, lại thở dài một tiếng, xoa xoa đầu cô, chỉnh lại mái tóc hơi rối: “Tôi về, em nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có việc gì khó khăn, bố mẹ em không ở nhà thì gọi điện thoại cho tôi, nghe hiểu không?”
Anh bên cạnh cô, từ tốn nói. Tuy rằng anh đương ngồi quá gần khiến cô mất tâm mất trí, hoàn toàn không nghe không hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn gật đầu như giã tỏi.
Nhìn mái tóc lay động, coi như Ôn Bắc Bắc đã đồng ý, Tần Duẫn Chi mới đứng dậy: “Tôi đi, em cứ ngồi yên.” Nói xong quay người ra cửa.
Đến lúc Tần Duẫn Chi khép cửa lại, bóng dáng anh khuất hẳn, Ôn Bắc Bắc mới sực nhớ phải nói ‘hẹn gặp lại.’ Ngồi trên sô pha, trong lòng cô là mớ hỗn độn. Cứ việc cô thích Tần Duẫn Chi, nhưng cứ nhớ tới chuyện đậu đỏ ngày trước, cơ hồ như muốn buông xuôi, cho dù một lúc sau lại biết mình không bỏ xuống được, cũng quyết định mỗi mình mình tương tư đơn phương như vậy.
Chỉ là hôm nay, anh nói, bọn họ là bạn bè, anh cũng chưa bao giờ nghĩ cô gây phiền phức gì, anh thay cô vuốt lại tóc, khoảng cách giữa cô và anh, gần như là chỉ còn trong gang tấc. Chính những điều này khiến Ôn Bắc Bắc như khôi phục hẳn. Cô vẫn có hy vọng, không phải sao? Có lẽ, anh cũng có chút thích cô?
Ôn Bắc Bắc chán nản lắc đầu. Mối tình đầu, quả thực là ám người.
Tục ngữ nói, thương gân động cốt một trăm ngày. Ôn Bắc Bắc liền học theo, ở nhà chơi nguyên tháng, đợi đến khi đi học lại thì có chút không quen. Cốc Mễ mấy ngày trước gọi điện cho Ôn Bắc Bắc, lại gặp ba mẹ Bắc Bắc nói cô bị thương ở chân, cũng ân cần thăm hỏi một phen. Ôn Bắc Bắc đem hết sự tình hôm với Tần Duẫn Chi báo cáo đầy đủ cho Cốc Mễ, hỏi Cốc Mễ xem như vầy bản thân mình có phải là còn có cơ hội hay hy vọng gì đó không.
Cốc Mễ lại hất vào mặt Ôn Bắc Bắc một chậu nước lạnh. Cô bạn nói, đàn ông đều thích chơi trò mập mờ, không tin được. Mấy lời này của Cốc Mễ vô cùng có lý, tuy rằng cô bạn không nói rõ, nhưng cả hai hiểu lẫn nhau, và Ôn Bắc Bắc cũng có thể nhìn thấy được, tình cảm của Cốc Mễ ở Thượng Hải cũng không thuận lợi.
Ôn Bắc Bắc có một lòng tin vô cùng kỳ lạ cùng cứng đầu, rằng Tần Duẫn Chi không phải là người bình thường. Nhưng có lẽ chính là tình cảm của mình, Ôn Bắc Bắc mới cảm thấy Tần Duẫn Chi trong mắt cô là độc nhất vô nhị.
Tháng tư, tiết trời Thẩm Dương ấm áp lại khô ráo. Nhân lúc còn được chơi bời ở nhà, Ôn Bắc Bắc đã đọc xong cuốn sách mượn Tần Duẫn Chi lúc trước. Lựa thời điểm Tần Duẫn Chi ở nhà, cô lên lầu, lại không nghĩ đến nhà Tần Duẫn Chi lại đương có khách.
Vẫn như cũ, Tần Duẫn Chi để cho Ôn Bắc Bắc vào nhà, bảo cô tự đi vào thư phòng chọn sách. Ôn Bắc Bắc đi ngang qua phòng khách, bắt gặp một người đàn ông xấp xỉ tuổi Tần Duẫn Chi đương ngồi trên sô pha, cũng không quá để ý, chỉ dám nhìn sơ sơ rồi vội vàng chui vào thư phòng. Người ta có khách, Ôn Bắc Bắc cũng không ở lại nhà Tần Duẫn Chi lâu, chọn xong sách liền xuống lầu.
Ôn Bắc Bắc đi rồi, Tần Duẫn Chi khép cửa trở lại phòng khách, chỉ thấy người trên sô pha đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa. Đây là bạn cùng phòng của Tần Duẫn Chi ở trường Đại học, tuy cũng là sinh viên ở viện văn, nhưng tính tình cũng không cứng nhắc khó khăn, ngược lại khá nóng tính, không có nửa phần gì gọi là văn vẻ.
“Ồ, Tần Duẫn Chi, hấp dẫn quá nhé.”
“Cái gì?”
“Hờ, cậu giả vờ ngốc cái gì? Cô nhóc vừa ở trong thư phòng cậu. Cái nơi đó, khi nào thì để cho người ta tự ý ra vào vậy hửm?” Người đàn ông vuốt cằm, nói: “Khai lẹ đi, cô nhóc kia là ai?”
Tần Duẫn Chi lắc lắc đầu, hỏi ngược: “Cậu có nhớ năm chúng ta tổ chức hội thảo văn học không, phần thứ nhất buổi thảo luận, cậu chủ trì, về tam quốc. Cậu phân tích nhân vật Lưu Bị, nhưng lại xuất hiện một nha đầu đả kích Lưu Bị, nói hắn là hai mặt, cãi nhau ầm ĩ với cậu, kết quả là khiến buổi sinh hoạt kia hỏng bét.”
“Kể mấy chuyện cũ rích đó làm gì. Năm đó cũng tức giận quá, bây giờ nghĩ lại thật quá ngây thơ.” Người đàn ông đương nói, đột nhiên ngừng lại: “Sẽ không…vừa rồi chính là con nhóc…”
Tần Duẫn Chi gật gật đầu: “Quả thật rất khéo, nhưng cũng không có gì khó hiểu. Cô bé là con gái của giáo sư dạy lịch sử, bằng không lúc đó, chỉ mới hơn mười tuổi, làm sao có thể chạy đến Đại học D, làm sao có thể tay đôi với cậu được.”
“A, không thể tưởng tượng được cô nhóc kia lại như vậy, bây giờ lớn lên cũng khá xinh. Ôi chao, cách nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại, nắm chắc cơ hội đi!”
“Còn nhỏ.”
“Ê Tần Duẫn Chi, cậu không nhớ được hả, theo điều tra, giáo sư lão thành danh tiếng đầy trời của trường mình, cưới cô vợ còn nhỏ hơn mười tuổi gì đó. Nhóc con kia, năm nay hai mươi, hoa nở vừa lúc, cậu không hái, đừng có ngu ngốc mà dâng lên tay người khác.”
Tần Duẫn Chi nghe vậy, chỉ cười, không nói tiếp, mà chỉ châm thêm trà cho người ngồi đối diện.
“Không phải là…cậu còn nhớ đến chuyện của Tần Nhiễm?”
Tay hơi ngừng một chút, Tần Duẫn Chi buông ấm trà xuống: “Cô bé không hề giống với Tần Nhiễm.”
“Vậy thì cậu còn chờ cái gì hả? Xem cách cô nhóc đến nhà cậu cũng không phải là lần một lần hai. Nếu cậu thực sự cảm thấy cô bé không có gì đặc biệt, chỉ sợ là không hề để người ta có cơ hội đến gần thêm bước nào.”
Tần Duẫn Chi cười cười, xem như là cam chịu, mở miệng nói: “Cô bé còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, có nhiều chuyện đáng giá để cô ấy còn theo đuổi quên mình, cảm thụ cuộc sống. Mà người như mình, không phải là sự lựa chọn tốt nhất.”
Câu nói vô cùng lý trí. Đối với bản thân anh, Ôn Bắc Bắc vẫn còn nhiều điều đáng giá để theo đuổi. Chỉ là trong nội tâm, Tần Duẫn Chi cũng rất rõ ràng, nếu anh đúng là không có tâm tư gì dành cho Ôn Bắc Bắc, cũng sẽ không xen lẫn chuyện giữa cô bé và Thi Lỗi, cũng sẽ không nói rằng xem cô là bạn bè.
Tâm tư ấy, thực không nên.
“Ôn Bắc Bắc.” Tần Duẫn Chi thở dài một hơi, gọi tên cô: “Có thể đứng lên trước được không?”
Ôn Bắc Bắc há miệng, sớm đã quên sạch rằng tư thế vị trí của hai người giờ phút này có bao nhiêu là xấu hổ. Tần Duẫn Chi nhắc, cô mới giật mình phát hiện, lập tức chống tay lung tung đứng lên, chân vừa chạm đất, bởi vì đau đớn, biểu cảm có thể nói là đau đến nhe răng.
Trong lòng Tần Duẫn Chi chợt hoảng lên, vài giây không kịp thích ứng, nhưng cũng rất nhanh đứng dậy, đưa tay đỡ Ôn Bắc Bắc về lại chỗ ngồi của mình. Ôn Bắc Bắc vừa rời khỏi Tần Duẫn Chi một chút, nhưng giờ anh lại đỡ cánh tay cô, hơi thở nhẹ nhàng ổn định đột nhiên vây bọc cô ở khoảng cách gần, khiến mặt cô hồng lên như bị lửa đốt.
Đợi Ôn Bắc Bắc ngồi vào chỗ của mình, Tần Duẫn Chi cũng đã đứng thẳng người, căng thẳng coi như đi qua. Ôn Bắc Bắc cụp mắt xuống, đỉnh đầu đưa về phía Tần Duẫn Chi, chỉ sợ anh thấy vẻ mặt đầy ngượng ngùng xấu hổ của mình. Tần Duẫn Chi cũng không dự đoán được mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
“Thực xin lỗi.” Ôn Bắc Bắc có chút ngập ngừng nói, uất hận bản thân không thể tìm được cái động nào chui vào cho xong.
Bộ dáng như cô dâu mới về nhà chồng kia, cộng thêm vẻ mặt như vậy khiến Tần Duẫn Chi có chút bất mãn. Mặc dù anh cũng được tính là thầy cô, nhưng tính cách ôn hòa, không thể hiểu được vì sao cô lại sợ anh như vậy, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ. Nhất là nhớ tới mấy hôm trước, Ôn Bắc Bắc gọi cái người “con của bạn ba”, cười nói tự nhiên như vậy, không hiểu sao Tần Duẫn Chi lại có chút giận giận.
“Ôn Bắc Bắc, em ngẩng đầu lên.” Giọng Tần Duẫn Chi không cao, nhưng vẻ mặt lại không ôn hòa như bình thường.
Ôn Bắc Bắc nghe vậy, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh. Khi vừa bắt gặp ánh mắt kia, con ngươi lúc nào cũng dịu dàng, đen trắng rõ ràng, nhưng Ôn Bắc Bắc lại cảm thấy bên trong chứa điều gì đó không hài lòng cùng tức giận.
“Thứ nhất, tôi không nói gì nặng nề. Thứ hai, tôi cũng không trách em. Huống chi, bây giờ em cũng không học tiết của tôi, cũng không phải là học sinh tôi, chúng ta coi như là bạn bè của nhau. Em cứ sợ tôi như vậy, là vì sao?”
Tần Duẫn Chi chậm rãi nói từng chữ, Ôn Bắc Bắc đáp lại bằng vẻ mặt ngây ra. Anh nói, bọn họ xem như là “bạn bè”? Bắc Bắc cào cào mái tóc ngắn của mình theo thói quen, cảm thấy không chỉ là kinh ngạc hay vui vẻ. Thì ra trong mắt anh, cô đã trở thành một người bạn, mà không phải là một trong số sinh viên của anh nha.
Cô không đáp, Tần Duẫn Chi cũng không tiếp tục hỏi nữa, vẫn đứng đối diện cô. Ôn Bắc Bắc không chịu nổi ánh mắt này, định nói gì đó, nhưng rốt cuộc là ngu ngơ mở miệng: “Cũng không phải là sợ…Chỉ là…Luôn gây phiền phức cho thầy Tần…em ngại…” Nói đến câu cuối cùng, giọng cô trở thành tiếng ruồi đập cánh luôn.
“Trong cuộc sống luôn sẽ có những tình huống xảy ra khó tránh được, tôi cũng chưa từng cảm thấy em gây phiền toái gì.” Tần Duẫn Chi vươn tay, lại thở dài một tiếng, xoa xoa đầu cô, chỉnh lại mái tóc hơi rối: “Tôi về, em nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có việc gì khó khăn, bố mẹ em không ở nhà thì gọi điện thoại cho tôi, nghe hiểu không?”
Anh bên cạnh cô, từ tốn nói. Tuy rằng anh đương ngồi quá gần khiến cô mất tâm mất trí, hoàn toàn không nghe không hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn gật đầu như giã tỏi.
Nhìn mái tóc lay động, coi như Ôn Bắc Bắc đã đồng ý, Tần Duẫn Chi mới đứng dậy: “Tôi đi, em cứ ngồi yên.” Nói xong quay người ra cửa.
Đến lúc Tần Duẫn Chi khép cửa lại, bóng dáng anh khuất hẳn, Ôn Bắc Bắc mới sực nhớ phải nói ‘hẹn gặp lại.’ Ngồi trên sô pha, trong lòng cô là mớ hỗn độn. Cứ việc cô thích Tần Duẫn Chi, nhưng cứ nhớ tới chuyện đậu đỏ ngày trước, cơ hồ như muốn buông xuôi, cho dù một lúc sau lại biết mình không bỏ xuống được, cũng quyết định mỗi mình mình tương tư đơn phương như vậy.
Chỉ là hôm nay, anh nói, bọn họ là bạn bè, anh cũng chưa bao giờ nghĩ cô gây phiền phức gì, anh thay cô vuốt lại tóc, khoảng cách giữa cô và anh, gần như là chỉ còn trong gang tấc. Chính những điều này khiến Ôn Bắc Bắc như khôi phục hẳn. Cô vẫn có hy vọng, không phải sao? Có lẽ, anh cũng có chút thích cô?
Ôn Bắc Bắc chán nản lắc đầu. Mối tình đầu, quả thực là ám người.
Tục ngữ nói, thương gân động cốt một trăm ngày. Ôn Bắc Bắc liền học theo, ở nhà chơi nguyên tháng, đợi đến khi đi học lại thì có chút không quen. Cốc Mễ mấy ngày trước gọi điện cho Ôn Bắc Bắc, lại gặp ba mẹ Bắc Bắc nói cô bị thương ở chân, cũng ân cần thăm hỏi một phen. Ôn Bắc Bắc đem hết sự tình hôm với Tần Duẫn Chi báo cáo đầy đủ cho Cốc Mễ, hỏi Cốc Mễ xem như vầy bản thân mình có phải là còn có cơ hội hay hy vọng gì đó không.
Cốc Mễ lại hất vào mặt Ôn Bắc Bắc một chậu nước lạnh. Cô bạn nói, đàn ông đều thích chơi trò mập mờ, không tin được. Mấy lời này của Cốc Mễ vô cùng có lý, tuy rằng cô bạn không nói rõ, nhưng cả hai hiểu lẫn nhau, và Ôn Bắc Bắc cũng có thể nhìn thấy được, tình cảm của Cốc Mễ ở Thượng Hải cũng không thuận lợi.
Ôn Bắc Bắc có một lòng tin vô cùng kỳ lạ cùng cứng đầu, rằng Tần Duẫn Chi không phải là người bình thường. Nhưng có lẽ chính là tình cảm của mình, Ôn Bắc Bắc mới cảm thấy Tần Duẫn Chi trong mắt cô là độc nhất vô nhị.
Tháng tư, tiết trời Thẩm Dương ấm áp lại khô ráo. Nhân lúc còn được chơi bời ở nhà, Ôn Bắc Bắc đã đọc xong cuốn sách mượn Tần Duẫn Chi lúc trước. Lựa thời điểm Tần Duẫn Chi ở nhà, cô lên lầu, lại không nghĩ đến nhà Tần Duẫn Chi lại đương có khách.
Vẫn như cũ, Tần Duẫn Chi để cho Ôn Bắc Bắc vào nhà, bảo cô tự đi vào thư phòng chọn sách. Ôn Bắc Bắc đi ngang qua phòng khách, bắt gặp một người đàn ông xấp xỉ tuổi Tần Duẫn Chi đương ngồi trên sô pha, cũng không quá để ý, chỉ dám nhìn sơ sơ rồi vội vàng chui vào thư phòng. Người ta có khách, Ôn Bắc Bắc cũng không ở lại nhà Tần Duẫn Chi lâu, chọn xong sách liền xuống lầu.
Ôn Bắc Bắc đi rồi, Tần Duẫn Chi khép cửa trở lại phòng khách, chỉ thấy người trên sô pha đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa. Đây là bạn cùng phòng của Tần Duẫn Chi ở trường Đại học, tuy cũng là sinh viên ở viện văn, nhưng tính tình cũng không cứng nhắc khó khăn, ngược lại khá nóng tính, không có nửa phần gì gọi là văn vẻ.
“Ồ, Tần Duẫn Chi, hấp dẫn quá nhé.”
“Cái gì?”
“Hờ, cậu giả vờ ngốc cái gì? Cô nhóc vừa ở trong thư phòng cậu. Cái nơi đó, khi nào thì để cho người ta tự ý ra vào vậy hửm?” Người đàn ông vuốt cằm, nói: “Khai lẹ đi, cô nhóc kia là ai?”
Tần Duẫn Chi lắc lắc đầu, hỏi ngược: “Cậu có nhớ năm chúng ta tổ chức hội thảo văn học không, phần thứ nhất buổi thảo luận, cậu chủ trì, về tam quốc. Cậu phân tích nhân vật Lưu Bị, nhưng lại xuất hiện một nha đầu đả kích Lưu Bị, nói hắn là hai mặt, cãi nhau ầm ĩ với cậu, kết quả là khiến buổi sinh hoạt kia hỏng bét.”
“Kể mấy chuyện cũ rích đó làm gì. Năm đó cũng tức giận quá, bây giờ nghĩ lại thật quá ngây thơ.” Người đàn ông đương nói, đột nhiên ngừng lại: “Sẽ không…vừa rồi chính là con nhóc…”
Tần Duẫn Chi gật gật đầu: “Quả thật rất khéo, nhưng cũng không có gì khó hiểu. Cô bé là con gái của giáo sư dạy lịch sử, bằng không lúc đó, chỉ mới hơn mười tuổi, làm sao có thể chạy đến Đại học D, làm sao có thể tay đôi với cậu được.”
“A, không thể tưởng tượng được cô nhóc kia lại như vậy, bây giờ lớn lên cũng khá xinh. Ôi chao, cách nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại, nắm chắc cơ hội đi!”
“Còn nhỏ.”
“Ê Tần Duẫn Chi, cậu không nhớ được hả, theo điều tra, giáo sư lão thành danh tiếng đầy trời của trường mình, cưới cô vợ còn nhỏ hơn mười tuổi gì đó. Nhóc con kia, năm nay hai mươi, hoa nở vừa lúc, cậu không hái, đừng có ngu ngốc mà dâng lên tay người khác.”
Tần Duẫn Chi nghe vậy, chỉ cười, không nói tiếp, mà chỉ châm thêm trà cho người ngồi đối diện.
“Không phải là…cậu còn nhớ đến chuyện của Tần Nhiễm?”
Tay hơi ngừng một chút, Tần Duẫn Chi buông ấm trà xuống: “Cô bé không hề giống với Tần Nhiễm.”
“Vậy thì cậu còn chờ cái gì hả? Xem cách cô nhóc đến nhà cậu cũng không phải là lần một lần hai. Nếu cậu thực sự cảm thấy cô bé không có gì đặc biệt, chỉ sợ là không hề để người ta có cơ hội đến gần thêm bước nào.”
Tần Duẫn Chi cười cười, xem như là cam chịu, mở miệng nói: “Cô bé còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, có nhiều chuyện đáng giá để cô ấy còn theo đuổi quên mình, cảm thụ cuộc sống. Mà người như mình, không phải là sự lựa chọn tốt nhất.”
Câu nói vô cùng lý trí. Đối với bản thân anh, Ôn Bắc Bắc vẫn còn nhiều điều đáng giá để theo đuổi. Chỉ là trong nội tâm, Tần Duẫn Chi cũng rất rõ ràng, nếu anh đúng là không có tâm tư gì dành cho Ôn Bắc Bắc, cũng sẽ không xen lẫn chuyện giữa cô bé và Thi Lỗi, cũng sẽ không nói rằng xem cô là bạn bè.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ôn Bắc Bắc.” Tần Duẫn Chi thở dài một hơi, gọi tên cô: “Có thể đứng lên trước được không?”
Ôn Bắc Bắc há miệng, sớm đã quên sạch rằng tư thế vị trí của hai người giờ phút này có bao nhiêu là xấu hổ. Tần Duẫn Chi nhắc, cô mới giật mình phát hiện, lập tức chống tay lung tung đứng lên, chân vừa chạm đất, bởi vì đau đớn, biểu cảm có thể nói là đau đến nhe răng.
Trong lòng Tần Duẫn Chi chợt hoảng lên, vài giây không kịp thích ứng, nhưng cũng rất nhanh đứng dậy, đưa tay đỡ Ôn Bắc Bắc về lại chỗ ngồi của mình. Ôn Bắc Bắc vừa rời khỏi Tần Duẫn Chi một chút, nhưng giờ anh lại đỡ cánh tay cô, hơi thở nhẹ nhàng ổn định đột nhiên vây bọc cô ở khoảng cách gần, khiến mặt cô hồng lên như bị lửa đốt.
Đợi Ôn Bắc Bắc ngồi vào chỗ của mình, Tần Duẫn Chi cũng đã đứng thẳng người, căng thẳng coi như đi qua. Ôn Bắc Bắc cụp mắt xuống, đỉnh đầu đưa về phía Tần Duẫn Chi, chỉ sợ anh thấy vẻ mặt đầy ngượng ngùng xấu hổ của mình. Tần Duẫn Chi cũng không dự đoán được mọi chuyện lại xảy ra như thế này.
“Thực xin lỗi.” Ôn Bắc Bắc có chút ngập ngừng nói, uất hận bản thân không thể tìm được cái động nào chui vào cho xong.
Bộ dáng như cô dâu mới về nhà chồng kia, cộng thêm vẻ mặt như vậy khiến Tần Duẫn Chi có chút bất mãn. Mặc dù anh cũng được tính là thầy cô, nhưng tính cách ôn hòa, không thể hiểu được vì sao cô lại sợ anh như vậy, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ. Nhất là nhớ tới mấy hôm trước, Ôn Bắc Bắc gọi cái người “con của bạn ba”, cười nói tự nhiên như vậy, không hiểu sao Tần Duẫn Chi lại có chút giận giận.
“Ôn Bắc Bắc, em ngẩng đầu lên.” Giọng Tần Duẫn Chi không cao, nhưng vẻ mặt lại không ôn hòa như bình thường.
Ôn Bắc Bắc nghe vậy, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh. Khi vừa bắt gặp ánh mắt kia, con ngươi lúc nào cũng dịu dàng, đen trắng rõ ràng, nhưng Ôn Bắc Bắc lại cảm thấy bên trong chứa điều gì đó không hài lòng cùng tức giận.
“Thứ nhất, tôi không nói gì nặng nề. Thứ hai, tôi cũng không trách em. Huống chi, bây giờ em cũng không học tiết của tôi, cũng không phải là học sinh tôi, chúng ta coi như là bạn bè của nhau. Em cứ sợ tôi như vậy, là vì sao?”
Tần Duẫn Chi chậm rãi nói từng chữ, Ôn Bắc Bắc đáp lại bằng vẻ mặt ngây ra. Anh nói, bọn họ xem như là “bạn bè”? Bắc Bắc cào cào mái tóc ngắn của mình theo thói quen, cảm thấy không chỉ là kinh ngạc hay vui vẻ. Thì ra trong mắt anh, cô đã trở thành một người bạn, mà không phải là một trong số sinh viên của anh nha.
Cô không đáp, Tần Duẫn Chi cũng không tiếp tục hỏi nữa, vẫn đứng đối diện cô. Ôn Bắc Bắc không chịu nổi ánh mắt này, định nói gì đó, nhưng rốt cuộc là ngu ngơ mở miệng: “Cũng không phải là sợ…Chỉ là…Luôn gây phiền phức cho thầy Tần…em ngại…” Nói đến câu cuối cùng, giọng cô trở thành tiếng ruồi đập cánh luôn.
“Trong cuộc sống luôn sẽ có những tình huống xảy ra khó tránh được, tôi cũng chưa từng cảm thấy em gây phiền toái gì.” Tần Duẫn Chi vươn tay, lại thở dài một tiếng, xoa xoa đầu cô, chỉnh lại mái tóc hơi rối: “Tôi về, em nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có việc gì khó khăn, bố mẹ em không ở nhà thì gọi điện thoại cho tôi, nghe hiểu không?”
Anh bên cạnh cô, từ tốn nói. Tuy rằng anh đương ngồi quá gần khiến cô mất tâm mất trí, hoàn toàn không nghe không hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn gật đầu như giã tỏi.
Nhìn mái tóc lay động, coi như Ôn Bắc Bắc đã đồng ý, Tần Duẫn Chi mới đứng dậy: “Tôi đi, em cứ ngồi yên.” Nói xong quay người ra cửa.
Đến lúc Tần Duẫn Chi khép cửa lại, bóng dáng anh khuất hẳn, Ôn Bắc Bắc mới sực nhớ phải nói ‘hẹn gặp lại.’ Ngồi trên sô pha, trong lòng cô là mớ hỗn độn. Cứ việc cô thích Tần Duẫn Chi, nhưng cứ nhớ tới chuyện đậu đỏ ngày trước, cơ hồ như muốn buông xuôi, cho dù một lúc sau lại biết mình không bỏ xuống được, cũng quyết định mỗi mình mình tương tư đơn phương như vậy.
Chỉ là hôm nay, anh nói, bọn họ là bạn bè, anh cũng chưa bao giờ nghĩ cô gây phiền phức gì, anh thay cô vuốt lại tóc, khoảng cách giữa cô và anh, gần như là chỉ còn trong gang tấc. Chính những điều này khiến Ôn Bắc Bắc như khôi phục hẳn. Cô vẫn có hy vọng, không phải sao? Có lẽ, anh cũng có chút thích cô?
Ôn Bắc Bắc chán nản lắc đầu. Mối tình đầu, quả thực là ám người.
Tục ngữ nói, thương gân động cốt một trăm ngày. Ôn Bắc Bắc liền học theo, ở nhà chơi nguyên tháng, đợi đến khi đi học lại thì có chút không quen. Cốc Mễ mấy ngày trước gọi điện cho Ôn Bắc Bắc, lại gặp ba mẹ Bắc Bắc nói cô bị thương ở chân, cũng ân cần thăm hỏi một phen. Ôn Bắc Bắc đem hết sự tình hôm với Tần Duẫn Chi báo cáo đầy đủ cho Cốc Mễ, hỏi Cốc Mễ xem như vầy bản thân mình có phải là còn có cơ hội hay hy vọng gì đó không.
Cốc Mễ lại hất vào mặt Ôn Bắc Bắc một chậu nước lạnh. Cô bạn nói, đàn ông đều thích chơi trò mập mờ, không tin được. Mấy lời này của Cốc Mễ vô cùng có lý, tuy rằng cô bạn không nói rõ, nhưng cả hai hiểu lẫn nhau, và Ôn Bắc Bắc cũng có thể nhìn thấy được, tình cảm của Cốc Mễ ở Thượng Hải cũng không thuận lợi.
Ôn Bắc Bắc có một lòng tin vô cùng kỳ lạ cùng cứng đầu, rằng Tần Duẫn Chi không phải là người bình thường. Nhưng có lẽ chính là tình cảm của mình, Ôn Bắc Bắc mới cảm thấy Tần Duẫn Chi trong mắt cô là độc nhất vô nhị.
Tháng tư, tiết trời Thẩm Dương ấm áp lại khô ráo. Nhân lúc còn được chơi bời ở nhà, Ôn Bắc Bắc đã đọc xong cuốn sách mượn Tần Duẫn Chi lúc trước. Lựa thời điểm Tần Duẫn Chi ở nhà, cô lên lầu, lại không nghĩ đến nhà Tần Duẫn Chi lại đương có khách.
Vẫn như cũ, Tần Duẫn Chi để cho Ôn Bắc Bắc vào nhà, bảo cô tự đi vào thư phòng chọn sách. Ôn Bắc Bắc đi ngang qua phòng khách, bắt gặp một người đàn ông xấp xỉ tuổi Tần Duẫn Chi đương ngồi trên sô pha, cũng không quá để ý, chỉ dám nhìn sơ sơ rồi vội vàng chui vào thư phòng. Người ta có khách, Ôn Bắc Bắc cũng không ở lại nhà Tần Duẫn Chi lâu, chọn xong sách liền xuống lầu.
Ôn Bắc Bắc đi rồi, Tần Duẫn Chi khép cửa trở lại phòng khách, chỉ thấy người trên sô pha đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa. Đây là bạn cùng phòng của Tần Duẫn Chi ở trường Đại học, tuy cũng là sinh viên ở viện văn, nhưng tính tình cũng không cứng nhắc khó khăn, ngược lại khá nóng tính, không có nửa phần gì gọi là văn vẻ.
“Ồ, Tần Duẫn Chi, hấp dẫn quá nhé.”
“Cái gì?”
“Hờ, cậu giả vờ ngốc cái gì? Cô nhóc vừa ở trong thư phòng cậu. Cái nơi đó, khi nào thì để cho người ta tự ý ra vào vậy hửm?” Người đàn ông vuốt cằm, nói: “Khai lẹ đi, cô nhóc kia là ai?”
Tần Duẫn Chi lắc lắc đầu, hỏi ngược: “Cậu có nhớ năm chúng ta tổ chức hội thảo văn học không, phần thứ nhất buổi thảo luận, cậu chủ trì, về tam quốc. Cậu phân tích nhân vật Lưu Bị, nhưng lại xuất hiện một nha đầu đả kích Lưu Bị, nói hắn là hai mặt, cãi nhau ầm ĩ với cậu, kết quả là khiến buổi sinh hoạt kia hỏng bét.”
“Kể mấy chuyện cũ rích đó làm gì. Năm đó cũng tức giận quá, bây giờ nghĩ lại thật quá ngây thơ.” Người đàn ông đương nói, đột nhiên ngừng lại: “Sẽ không…vừa rồi chính là con nhóc…”
Tần Duẫn Chi gật gật đầu: “Quả thật rất khéo, nhưng cũng không có gì khó hiểu. Cô bé là con gái của giáo sư dạy lịch sử, bằng không lúc đó, chỉ mới hơn mười tuổi, làm sao có thể chạy đến Đại học D, làm sao có thể tay đôi với cậu được.”
“A, không thể tưởng tượng được cô nhóc kia lại như vậy, bây giờ lớn lên cũng khá xinh. Ôi chao, cách nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại, nắm chắc cơ hội đi!”
“Còn nhỏ.”
“Ê Tần Duẫn Chi, cậu không nhớ được hả, theo điều tra, giáo sư lão thành danh tiếng đầy trời của trường mình, cưới cô vợ còn nhỏ hơn mười tuổi gì đó. Nhóc con kia, năm nay hai mươi, hoa nở vừa lúc, cậu không hái, đừng có ngu ngốc mà dâng lên tay người khác.”
Tần Duẫn Chi nghe vậy, chỉ cười, không nói tiếp, mà chỉ châm thêm trà cho người ngồi đối diện.
“Không phải là…cậu còn nhớ đến chuyện của Tần Nhiễm?”
Tay hơi ngừng một chút, Tần Duẫn Chi buông ấm trà xuống: “Cô bé không hề giống với Tần Nhiễm.”
“Vậy thì cậu còn chờ cái gì hả? Xem cách cô nhóc đến nhà cậu cũng không phải là lần một lần hai. Nếu cậu thực sự cảm thấy cô bé không có gì đặc biệt, chỉ sợ là không hề để người ta có cơ hội đến gần thêm bước nào.”
Tần Duẫn Chi cười cười, xem như là cam chịu, mở miệng nói: “Cô bé còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, có nhiều chuyện đáng giá để cô ấy còn theo đuổi quên mình, cảm thụ cuộc sống. Mà người như mình, không phải là sự lựa chọn tốt nhất.”
Câu nói vô cùng lý trí. Đối với bản thân anh, Ôn Bắc Bắc vẫn còn nhiều điều đáng giá để theo đuổi. Chỉ là trong nội tâm, Tần Duẫn Chi cũng rất rõ ràng, nếu anh đúng là không có tâm tư gì dành cho Ôn Bắc Bắc, cũng sẽ không xen lẫn chuyện giữa cô bé và Thi Lỗi, cũng sẽ không nói rằng xem cô là bạn bè.