Cô gái đến gần, thấy Ôn Bắc Bắc, liền hỏi Tần Duẫn Chi đứng bên cạnh: “Cô bé này là…” Mày liễu khẽ nhướng, giọng nói cũng thanh thanh dễ nghe, mặc trên người một chiếc T-shirt gọn gàng.
“Em…em đi trước, không quấy rầy tiên sinh.” Ôn Bắc Bắc không chờ Tần Duẫn Chi mở miệng, đã vội vội vàng vàng đưa đồ, rồi chạy xuống lầu như trốn.
Tầm mắt Tần Duẫn Chi dừng ở bóng lưng hốt hoảng của cô, đáy mắt hiện lên một tia sang không rõ. Cô gái kia nghiêng đầu: “Cô bé kỳ lạ. Đưa cho anh cái gì vậy?”
“Bi văn bản dập.” [1] Tần Duẫn Chi khép cửa, trả lời.
“Bản dập?” Cô gái cười khẽ, nụ cười lại mang theo chút khinh thường, “Ưm, nghỉ trưa được một chút, em còn phải quay về.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Tần Duẫn Chi cầm theo di động, đưa cô gái kia ra cửa, cũng không tiễn xuống.
Ôn Bắc Bắc chạy xuống lầu, chưa đến cửa nhà, mà đi ra lan can, ngồi xuống một chiếc ghế dài. Người kia gọi anh là “Duẫn Chi”, còn cô chỉ có thể gọi là “Thầy.” Cô nghĩ bản thân mình có bao nhiêu đặc biệt, có thể ở thư phòng của anh làm một số việc. Nhưng làm bạn bè thì như thế nào, cô kém anh mười tuổi, ở trong mắt anh, căn bản, cô vẫn chỉ là một đứa con nít.
Ôn Bắc Bắc càng nghĩ càng nhụt chí, cả người nằm dài trên ghế. Cô ôm đầu gối, cúi đầu, sau đó cảm thấy đầu gối có chút ướt.
Thi Lỗi vừa mới chạy xe ngang qua sân thì dừng lại, chỉ thấy Ôn Bắc Bắc đang nằm trên ghế dài, thân hình bé nhỏ co lại thành một cục, bàn tay còn tội nghiệp lau nước mắt vẫn đang chảy. Hắn nhíu mày, xuống xe.
“Không phải là em mới đi thưc tập về sao? Ai bắt nạt em?”
Trên đầu Ôn Bắc Bắc vang lên giọng nói con trai, cô ngẩng đầu, lau lau quẹt quẹt nước mắt: “Sao anh lại tới đây?”
Giọng nói của cô còn mang theo chút nghèn nghẹt nức nở. Thi Lỗi vừa nghe, thở dài, trước tiên rút khăn tay để cô lau. Hắn không thể chịu nổi con gái khóc, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Lau đi đã.”
Ôn Bắc Bắc cầm khăn tay, lại mếu máo, muốn khóc tiếp. Thi Lỗi lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Ôi bà cô bà nội ơi, em đừng khóc đừng khóc. Lên xe lên xe, anh đây mang em đi hóng gió.” Nói xong hắn liền mở cửa xe, vừa kéo vừa đẩy Ôn Bắc Bắc vào.
Xe chạy ra ngoài chưa đến năm phút, đầu gối Ôn Bắc Bắc đã ướt, đẫm luôn cả khăn tay. Bộ dạng vừa lau nước mũi vừa gạt nước mắt kia, hệt như cô dâu nhỏ vô dụng mới về nhà chồng. May mắn, xe chạy đến một con đường, gặp một hiệu kem, Thi Lõi dừng xe lại, nói với Ôn Bắc Bắc: “Em đợi đó, anh đi mua đồ ngọt cho mà ăn.”
Ôn Bắc Bắc còn chưa kịp đáp ứng, hắn liền mở cửa xuống xe. Cô nhìn hắn, từ đầu đến chân là âu phục giày da, đi đến tấm kính trước hiệu kem, lại nhìn tờ menu màu màu mè mè, cân nhắc một chút, lại đi đến, gõ gõ cửa kính xe. Ôn Bắc Bắc vừa nhấn nút kéo cửa sổ xe xuống, hắn liền hỏi: “Em muốn ăn vị gì?”
“Tôi không ăn kem.” Ôn Bắc Bắc cầm khăn tay, lau mũi.
Thi Lỗi trừng mắt nhìn cô một cái: “Anh đã xuống xe rồi, đừng lãng phí tình cảm của anh. Nói nhanh, vị gì!”
Vậy mà còn ép mua ép bán, Ôn Bắc Bắc lười nói cùng hắn, tùy tiện: “Vậy thì sô cô la đi.” Thi Lỗi nghe xong, hài lòng quay lại chỗ cũ mua kem.
Khoảng hai phút xem, Thi Lỗi quay lại xe, đưa kem cho Ôn Bắc Bắc. Ôn Bắc Bắc cầm lấy, dù không muốn ăn cũng cắn một miếng.
“Bác trai nói em mới về, anh qua coi một chút, kết quả lại gặp chuyện như vậy. Rốt cuộc là thế nào?”
Thi Lỗi vừa hỏi, cô nhóc Ôn Bắc Bắc mới ngừng khóc đã muốn rơi lệ, mũi cay cay, biểu tình vô cùng tủi thân. Thi Lỗi nhanh chóng đổi đề tài: “Anh không hỏi nữa, đi thôi.”
Ôn Bắc Bắc buông kem xuống, nghiêng ngươi, hỏi Thi Lỗi: “Anh có thấy tôi rất vô dụng, và cũng chẳng giống phụ nữ gì hết?”
“Muốn nói thật?” Thi Lỗi nhíu mày.
Ôn Bắc Bắc gật gật đầu, vì thế Thi Lỗi nói: “Có dụng vô dụng anh không nói, nhưng để xem cái gọi là phụ nữ.” Thi Lỗi đánh giá Ôn Bắc Bắc từ trên xuống dưới: “Quả thật là không có.”
Tuy rằng đáp án này đã đoán trước được, nhưng Ôn Bắc Bắc vẫn có chút mất mát. Cô ngồi thẳng, tiếp tục im lặng ăn kem.
Nhìn Ôn Bắc Bắc không tiếp tục chảy nước nữa, Thi Lỗi mới nhẹ nhàng thở ra, tưởng dỗ xong rồi, ai ngờ Ôn Bắc Bắc chìa di động đến, nói: “Đọc cho tôi nghe Tam Quốc Chí, đọc một chút cũng được.”
“Hả?” Thi Lỗi chưa kịp phản ứng gì, di động đã được nhét vào tay hắn. Con nhóc này, thực khiến hắn dở khóc dở cười. Mới lúc nãy còn trưng ra bộ dáng dâu nhỏ bị ăn hiếp, nước mắt từa lưa, vừa đảo mắt một cái đã ra lệnh cho hắn. Nhưng nhìn đôi mắt hồng hồng của cô nhóc, rốt cuộc Thi Lỗi cũng không bạo phát, mở file TXT.
“Thái Tổ Vũ Hoàng Đế, chính là người nước Bái…họ Tào, tên Tháo…tự Mạnh Đức, là tướng quốc cuối đời nhà Hán. Vào thời Hán Thuận Đế được phong làm Trung trường thị, sau đó được phong Phí đình hầu. Con nuôi Tào Tung, quan tới hàm Thái Úy. Tào Tung là ngươi sinh ra Thái Tổ.” [2] Thi Lỗi hắn ở nước Mỹ ăn thịt bò nhiều năm, đừng nói là thể văn ngôn (văn nói) viết thư, sách tiếng Trung cũng lâu rồi hắn cũng chưa đọc được chữ nào cho kỹ lưỡng cẩn thận, tất nhiên là đọc ngập ngừng.
May mắn, một cuộc gọi đến giải cứu hắn. Thi Lỗi liếc nhanh, thấy tên hiện trên màn hình là “Tiên sinh”, hắn hơi nghi nghi, nhưng vẫn đưa điện thoại qua. “Điện thoại em.”
Ôn Bắc Bắc quét mắt qua cái tên kia, lập tức lắc đầu: “Không nghe.”
Thi Lỗi nhìn biểu cảm của cô nhỏ, rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối, tâm tư vòng vòng một chút, nhất thời hiểu ra: “Thì ra là thầy của em. Em đối với anh ta cũng có ý tứ quá. Nhưng lớn tuổi như vậy.”
“Không lớn hơn so với anh.” Ôn Bắc Bắc lập tức nói, nhìn vẻ mặt đâm chọt của Thi Lỗi mới phát hiện bị hắn giăng bẫy, vì thế rầu rĩ đoạt lấy điện thoại: “Đưa đây, anh đọc vô cùng khó nghe.”
“Làm ơn còn mắc oán.” Thi Lỗi cốc đầu Ôn Bắc Bắc: “Anh nói nghe, nếu anh không lớn tuổi bằng anh ta, rõ ràng là em có thể để mắt đến anh một chút. Anh thấy bác trai bác gái đều có ý tác hợp hai đứa mình đó.”
“Tác hợp cái gì?”
“Nếu không phải bác trai bảo anh, sao anh biết được hôm nay em thực tập về. Hai nhà chúng ta ăn cơm, là thân mật chứ còn gì. Dù là một đứa ngốc cũng phải nhìn được chứ.”
“Anh…tôi…” Ôn Bắc Bắc còn chưa thể tiêu hóa được chuyện này, di động lại rung lên. Cô cúi đầu, nhìn thấy một tin nhắn ngắn của Tần Duẫn Chi gửi đến.
“Lên lầu, chúng ta cần nói chuyện một chút.” Ôn Bắc Bắc kinh ngạc nhìn mẩu tin cụt ngủn hồi lâu. Nói một chút? Cũng đúng, giống như lời Thi Lỗi nói, rất nhiều chuyện, Ôn Bắc Bắc ngu ngốc không thể nhìn ra được. Nói không chừng thầy Tần, đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô.
Thi Lỗi nhìn mi mắt Ôn Bắc Bắc nhăn lại, nói: “Anh anh em em cái gì, thế nào, ở bên cạnh anh khiến em bị bẩn à?” Hắn nâng tay, lau khóe môi Ôn Bắc Bắc vừa bị dính chút sô cô la.
Ngón tay hắn ấm áp, vừa chạm vào đã khiến Ôn Bắc Bắc sửng sốt. Nhìn mặt hắn cũng rất nghiêm túc, cô liền đỏ mặt. Một lúc lâu mới có phản ứng, giọng hơi cao lên: “Không muốn ở với anh, đọc sách gì mà như thắt lưỡi. Kem ăn xong rồi, tôi muốn về nhà.”
“Cô Ôn ơi, chị vừa dữ vừa đanh đá, trách không được bác trai bác gái đã sớm quyết định chuyện hôn nhân cho cô.” Thi Lôi thu tay lại, lau kem, khởi động chiếc xe thể thao: “Công bằng một chút mà nói, mấy cổ văn này không phải là sở trường của anh. Mấy chuyện thu mua công ty, đến lúc đó hẵng nói.”
Ôn Bắc Bắc cúi đầu vò vò miếng giấy lót kem lúc nãy, lại bật ra một câu: “Nếu thầy ấy thực sự cực tuyệt tôi, làm sao bây giờ?”
Thật đúng là ba câu không thể rời Tần Duẫn Chi. Thi Lỗi tức đến mức mém chút nữa là hộc máu: “Em còn trẻ, thanh xuân vậy, sao lại thắt cổ ở một thân cây. Hất tóc, từ tốn mà chạy lấy người.”
“Cũng phải…” Ôn Bắc Bắc hít sâu mấy hơi, lại im lặng tự trách chính mình. Đọc nhiều thơ nhiều văn như vậy, thế mà chỉ một việc bé xíu đã khóc lóc.
Đến dưới lầu, Thi Lỗi nghiêng đầu, thấy cô đã không khóc nữa, đôi mắt có chút sung, liền xoa xoa đỉnh đầu cô: “Được rồi, đi lên đi, nói với bác trai anh còn có việc nên phải đi trước. Nếu ông thầy kia của em nhìn em không lọt mắt, cự tuyệt thì tới tìm anh.”
“Cảm ơn anh.” Ôn Bắc Bắc rụt cổ, ngừng một lúc, rồi giang tay cho Thi Lỗi một cái ôm.
Cái ôm bất ngờ nhưng đầy ấm áp dịu dàng từ cô nhỏ khiến cho Thi Lỗi trở tay không kịp. Nhìn Ôn Bắc Bắc mở cửa xuống xe, Thi Lỗi nhìn bóng cô biến mất một hồi lâu, mới lái xe rời đi.
Ôn Bắc Bắc trực tiếp lên lầu sáu, vốn là có tiếng trống thúc dục, tinh thần hang hái, nhưng cứ xong một tầng, rồi đến trước cửa nhà Tần Duẫn Chi lại nhụt chí. Do dự nửa ngày cũng không gõ cửa. Ôn Bắc Bắc rốt cuộc cũng phát hiện, mình chính là một người không có cốt khí gì hết. Đợi đến lúc Ôn Bắc Bắc đưa tay gõ, cửa lại tự mở ra.
Tần Duẫn Chi nghiêng người để cho Ôn Bắc Bắc đi vào. Ôn Bắc Bắc ngồi trên ghế sô pha, lại ngửi được mùi nước hoa của phái nữ, sống mũi lại bắt đầu cay cay.
“Lần này thực tập thuận lợi chứ?”
“Dạ.”
“Không có cái gì thú vị muốn nói với tôi?”
“Không có gì muốn nói.”
Ôn Bắc Bắc trả lời rất là có lệ. Tần Duẫn Chi bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng đi vào vấn đề chính.
“Cô gái lúc nãy, là đối tượng cha mẹ giới thiệu. Học Kinh tế, đang làm cho một công ty nước ngoài.”
“Cô ấy không xứng với thầy.” Bắc Bắc buồn bã nói.
Tần Duẫn Chi cũng không giận, chỉ cười: “Như thế nào là không xứng?”
“Thầy cùng cô ấy, vừa thấy đã không giống nhau. Nhịp sống của cổ nhất định là nhanh, của thầy lại chậm. Mục đích cuộc đời, nhân sinh, hoàn cảnh sống, không hề giống.”
“Bắc Bắc, em còn bé, rất nhiều điều chưa rõ. Tôi đã ba mươi, nên tìm một đối tượng để ổn định cuộc sống.”
Đây là lần đầu tiên Tần Duẫn Chi nói vấn đề này với Ôn Bắc Bắc. Tựa như nói với cô, này Bắc Bắc, cuộc sống chính là như vậy, văn nhân cũng không trốn thoát khỏi thế tục. Ôn Bắc Bắc im lặng một lúc lâu, như là cố gắng tìm một câu trả lời đủ chín chắn.
Thật lâu sau, Tần Duẫn Chi nghe cô nói: “Vậy, thầy không thể đợi một chút được sao?”
Bắc Bắc ngẩng đầu lên, có chút ngập ngừng lập lại một lần nữa: “Sẽ không thể đợi một chút sao?” Cô nuốt xuống nửa câu còn lại, nghẹn ở cổ.
Cô muốn hỏi: chờ em lớn lên chút, được không.
[1]: Bản dập tức là bản sao nguyên khổ hình một vật hoặc motip chạm khắc hay đắp nổi, chủ yếu nhằm truyền đạt tác phẩm nổi như tấm bia, phù điêu, tiền kim loại, huy chương. Ở đây chỉ bản dập văn tự trên một tấm bia ca tụng.
[2]: *xỉu* ừm, đây là nói về thân thế của Tào Tháo.
Cô gái đến gần, thấy Ôn Bắc Bắc, liền hỏi Tần Duẫn Chi đứng bên cạnh: “Cô bé này là…” Mày liễu khẽ nhướng, giọng nói cũng thanh thanh dễ nghe, mặc trên người một chiếc T-shirt gọn gàng.
“Em…em đi trước, không quấy rầy tiên sinh.” Ôn Bắc Bắc không chờ Tần Duẫn Chi mở miệng, đã vội vội vàng vàng đưa đồ, rồi chạy xuống lầu như trốn.
Tầm mắt Tần Duẫn Chi dừng ở bóng lưng hốt hoảng của cô, đáy mắt hiện lên một tia sang không rõ. Cô gái kia nghiêng đầu: “Cô bé kỳ lạ. Đưa cho anh cái gì vậy?”
“Bi văn bản dập.” [] Tần Duẫn Chi khép cửa, trả lời.
“Bản dập?” Cô gái cười khẽ, nụ cười lại mang theo chút khinh thường, “Ưm, nghỉ trưa được một chút, em còn phải quay về.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Tần Duẫn Chi cầm theo di động, đưa cô gái kia ra cửa, cũng không tiễn xuống.
Ôn Bắc Bắc chạy xuống lầu, chưa đến cửa nhà, mà đi ra lan can, ngồi xuống một chiếc ghế dài. Người kia gọi anh là “Duẫn Chi”, còn cô chỉ có thể gọi là “Thầy.” Cô nghĩ bản thân mình có bao nhiêu đặc biệt, có thể ở thư phòng của anh làm một số việc. Nhưng làm bạn bè thì như thế nào, cô kém anh mười tuổi, ở trong mắt anh, căn bản, cô vẫn chỉ là một đứa con nít.
Ôn Bắc Bắc càng nghĩ càng nhụt chí, cả người nằm dài trên ghế. Cô ôm đầu gối, cúi đầu, sau đó cảm thấy đầu gối có chút ướt.
Thi Lỗi vừa mới chạy xe ngang qua sân thì dừng lại, chỉ thấy Ôn Bắc Bắc đang nằm trên ghế dài, thân hình bé nhỏ co lại thành một cục, bàn tay còn tội nghiệp lau nước mắt vẫn đang chảy. Hắn nhíu mày, xuống xe.
“Không phải là em mới đi thưc tập về sao? Ai bắt nạt em?”
Trên đầu Ôn Bắc Bắc vang lên giọng nói con trai, cô ngẩng đầu, lau lau quẹt quẹt nước mắt: “Sao anh lại tới đây?”
Giọng nói của cô còn mang theo chút nghèn nghẹt nức nở. Thi Lỗi vừa nghe, thở dài, trước tiên rút khăn tay để cô lau. Hắn không thể chịu nổi con gái khóc, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Lau đi đã.”
Ôn Bắc Bắc cầm khăn tay, lại mếu máo, muốn khóc tiếp. Thi Lỗi lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Ôi bà cô bà nội ơi, em đừng khóc đừng khóc. Lên xe lên xe, anh đây mang em đi hóng gió.” Nói xong hắn liền mở cửa xe, vừa kéo vừa đẩy Ôn Bắc Bắc vào.
Xe chạy ra ngoài chưa đến năm phút, đầu gối Ôn Bắc Bắc đã ướt, đẫm luôn cả khăn tay. Bộ dạng vừa lau nước mũi vừa gạt nước mắt kia, hệt như cô dâu nhỏ vô dụng mới về nhà chồng. May mắn, xe chạy đến một con đường, gặp một hiệu kem, Thi Lõi dừng xe lại, nói với Ôn Bắc Bắc: “Em đợi đó, anh đi mua đồ ngọt cho mà ăn.”
Ôn Bắc Bắc còn chưa kịp đáp ứng, hắn liền mở cửa xuống xe. Cô nhìn hắn, từ đầu đến chân là âu phục giày da, đi đến tấm kính trước hiệu kem, lại nhìn tờ menu màu màu mè mè, cân nhắc một chút, lại đi đến, gõ gõ cửa kính xe. Ôn Bắc Bắc vừa nhấn nút kéo cửa sổ xe xuống, hắn liền hỏi: “Em muốn ăn vị gì?”
“Tôi không ăn kem.” Ôn Bắc Bắc cầm khăn tay, lau mũi.
Thi Lỗi trừng mắt nhìn cô một cái: “Anh đã xuống xe rồi, đừng lãng phí tình cảm của anh. Nói nhanh, vị gì!”
Vậy mà còn ép mua ép bán, Ôn Bắc Bắc lười nói cùng hắn, tùy tiện: “Vậy thì sô cô la đi.” Thi Lỗi nghe xong, hài lòng quay lại chỗ cũ mua kem.
Khoảng hai phút xem, Thi Lỗi quay lại xe, đưa kem cho Ôn Bắc Bắc. Ôn Bắc Bắc cầm lấy, dù không muốn ăn cũng cắn một miếng.
“Bác trai nói em mới về, anh qua coi một chút, kết quả lại gặp chuyện như vậy. Rốt cuộc là thế nào?”
Thi Lỗi vừa hỏi, cô nhóc Ôn Bắc Bắc mới ngừng khóc đã muốn rơi lệ, mũi cay cay, biểu tình vô cùng tủi thân. Thi Lỗi nhanh chóng đổi đề tài: “Anh không hỏi nữa, đi thôi.”
Ôn Bắc Bắc buông kem xuống, nghiêng ngươi, hỏi Thi Lỗi: “Anh có thấy tôi rất vô dụng, và cũng chẳng giống phụ nữ gì hết?”
“Muốn nói thật?” Thi Lỗi nhíu mày.
Ôn Bắc Bắc gật gật đầu, vì thế Thi Lỗi nói: “Có dụng vô dụng anh không nói, nhưng để xem cái gọi là phụ nữ.” Thi Lỗi đánh giá Ôn Bắc Bắc từ trên xuống dưới: “Quả thật là không có.”
Tuy rằng đáp án này đã đoán trước được, nhưng Ôn Bắc Bắc vẫn có chút mất mát. Cô ngồi thẳng, tiếp tục im lặng ăn kem.
Nhìn Ôn Bắc Bắc không tiếp tục chảy nước nữa, Thi Lỗi mới nhẹ nhàng thở ra, tưởng dỗ xong rồi, ai ngờ Ôn Bắc Bắc chìa di động đến, nói: “Đọc cho tôi nghe Tam Quốc Chí, đọc một chút cũng được.”
“Hả?” Thi Lỗi chưa kịp phản ứng gì, di động đã được nhét vào tay hắn. Con nhóc này, thực khiến hắn dở khóc dở cười. Mới lúc nãy còn trưng ra bộ dáng dâu nhỏ bị ăn hiếp, nước mắt từa lưa, vừa đảo mắt một cái đã ra lệnh cho hắn. Nhưng nhìn đôi mắt hồng hồng của cô nhóc, rốt cuộc Thi Lỗi cũng không bạo phát, mở file TXT.
“Thái Tổ Vũ Hoàng Đế, chính là người nước Bái…họ Tào, tên Tháo…tự Mạnh Đức, là tướng quốc cuối đời nhà Hán. Vào thời Hán Thuận Đế được phong làm Trung trường thị, sau đó được phong Phí đình hầu. Con nuôi Tào Tung, quan tới hàm Thái Úy. Tào Tung là ngươi sinh ra Thái Tổ.” [] Thi Lỗi hắn ở nước Mỹ ăn thịt bò nhiều năm, đừng nói là thể văn ngôn (văn nói) viết thư, sách tiếng Trung cũng lâu rồi hắn cũng chưa đọc được chữ nào cho kỹ lưỡng cẩn thận, tất nhiên là đọc ngập ngừng.
May mắn, một cuộc gọi đến giải cứu hắn. Thi Lỗi liếc nhanh, thấy tên hiện trên màn hình là “Tiên sinh”, hắn hơi nghi nghi, nhưng vẫn đưa điện thoại qua. “Điện thoại em.”
Ôn Bắc Bắc quét mắt qua cái tên kia, lập tức lắc đầu: “Không nghe.”
Thi Lỗi nhìn biểu cảm của cô nhỏ, rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối, tâm tư vòng vòng một chút, nhất thời hiểu ra: “Thì ra là thầy của em. Em đối với anh ta cũng có ý tứ quá. Nhưng lớn tuổi như vậy.”
“Không lớn hơn so với anh.” Ôn Bắc Bắc lập tức nói, nhìn vẻ mặt đâm chọt của Thi Lỗi mới phát hiện bị hắn giăng bẫy, vì thế rầu rĩ đoạt lấy điện thoại: “Đưa đây, anh đọc vô cùng khó nghe.”
“Làm ơn còn mắc oán.” Thi Lỗi cốc đầu Ôn Bắc Bắc: “Anh nói nghe, nếu anh không lớn tuổi bằng anh ta, rõ ràng là em có thể để mắt đến anh một chút. Anh thấy bác trai bác gái đều có ý tác hợp hai đứa mình đó.”
“Tác hợp cái gì?”
“Nếu không phải bác trai bảo anh, sao anh biết được hôm nay em thực tập về. Hai nhà chúng ta ăn cơm, là thân mật chứ còn gì. Dù là một đứa ngốc cũng phải nhìn được chứ.”
“Anh…tôi…” Ôn Bắc Bắc còn chưa thể tiêu hóa được chuyện này, di động lại rung lên. Cô cúi đầu, nhìn thấy một tin nhắn ngắn của Tần Duẫn Chi gửi đến.
“Lên lầu, chúng ta cần nói chuyện một chút.” Ôn Bắc Bắc kinh ngạc nhìn mẩu tin cụt ngủn hồi lâu. Nói một chút? Cũng đúng, giống như lời Thi Lỗi nói, rất nhiều chuyện, Ôn Bắc Bắc ngu ngốc không thể nhìn ra được. Nói không chừng thầy Tần, đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô.
Thi Lỗi nhìn mi mắt Ôn Bắc Bắc nhăn lại, nói: “Anh anh em em cái gì, thế nào, ở bên cạnh anh khiến em bị bẩn à?” Hắn nâng tay, lau khóe môi Ôn Bắc Bắc vừa bị dính chút sô cô la.
Ngón tay hắn ấm áp, vừa chạm vào đã khiến Ôn Bắc Bắc sửng sốt. Nhìn mặt hắn cũng rất nghiêm túc, cô liền đỏ mặt. Một lúc lâu mới có phản ứng, giọng hơi cao lên: “Không muốn ở với anh, đọc sách gì mà như thắt lưỡi. Kem ăn xong rồi, tôi muốn về nhà.”
“Cô Ôn ơi, chị vừa dữ vừa đanh đá, trách không được bác trai bác gái đã sớm quyết định chuyện hôn nhân cho cô.” Thi Lôi thu tay lại, lau kem, khởi động chiếc xe thể thao: “Công bằng một chút mà nói, mấy cổ văn này không phải là sở trường của anh. Mấy chuyện thu mua công ty, đến lúc đó hẵng nói.”
Ôn Bắc Bắc cúi đầu vò vò miếng giấy lót kem lúc nãy, lại bật ra một câu: “Nếu thầy ấy thực sự cực tuyệt tôi, làm sao bây giờ?”
Thật đúng là ba câu không thể rời Tần Duẫn Chi. Thi Lỗi tức đến mức mém chút nữa là hộc máu: “Em còn trẻ, thanh xuân vậy, sao lại thắt cổ ở một thân cây. Hất tóc, từ tốn mà chạy lấy người.”
“Cũng phải…” Ôn Bắc Bắc hít sâu mấy hơi, lại im lặng tự trách chính mình. Đọc nhiều thơ nhiều văn như vậy, thế mà chỉ một việc bé xíu đã khóc lóc.
Đến dưới lầu, Thi Lỗi nghiêng đầu, thấy cô đã không khóc nữa, đôi mắt có chút sung, liền xoa xoa đỉnh đầu cô: “Được rồi, đi lên đi, nói với bác trai anh còn có việc nên phải đi trước. Nếu ông thầy kia của em nhìn em không lọt mắt, cự tuyệt thì tới tìm anh.”
“Cảm ơn anh.” Ôn Bắc Bắc rụt cổ, ngừng một lúc, rồi giang tay cho Thi Lỗi một cái ôm.
Cái ôm bất ngờ nhưng đầy ấm áp dịu dàng từ cô nhỏ khiến cho Thi Lỗi trở tay không kịp. Nhìn Ôn Bắc Bắc mở cửa xuống xe, Thi Lỗi nhìn bóng cô biến mất một hồi lâu, mới lái xe rời đi.
Ôn Bắc Bắc trực tiếp lên lầu sáu, vốn là có tiếng trống thúc dục, tinh thần hang hái, nhưng cứ xong một tầng, rồi đến trước cửa nhà Tần Duẫn Chi lại nhụt chí. Do dự nửa ngày cũng không gõ cửa. Ôn Bắc Bắc rốt cuộc cũng phát hiện, mình chính là một người không có cốt khí gì hết. Đợi đến lúc Ôn Bắc Bắc đưa tay gõ, cửa lại tự mở ra.
Tần Duẫn Chi nghiêng người để cho Ôn Bắc Bắc đi vào. Ôn Bắc Bắc ngồi trên ghế sô pha, lại ngửi được mùi nước hoa của phái nữ, sống mũi lại bắt đầu cay cay.
“Lần này thực tập thuận lợi chứ?”
“Dạ.”
“Không có cái gì thú vị muốn nói với tôi?”
“Không có gì muốn nói.”
Ôn Bắc Bắc trả lời rất là có lệ. Tần Duẫn Chi bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng đi vào vấn đề chính.
“Cô gái lúc nãy, là đối tượng cha mẹ giới thiệu. Học Kinh tế, đang làm cho một công ty nước ngoài.”
“Cô ấy không xứng với thầy.” Bắc Bắc buồn bã nói.
Tần Duẫn Chi cũng không giận, chỉ cười: “Như thế nào là không xứng?”
“Thầy cùng cô ấy, vừa thấy đã không giống nhau. Nhịp sống của cổ nhất định là nhanh, của thầy lại chậm. Mục đích cuộc đời, nhân sinh, hoàn cảnh sống, không hề giống.”
“Bắc Bắc, em còn bé, rất nhiều điều chưa rõ. Tôi đã ba mươi, nên tìm một đối tượng để ổn định cuộc sống.”
Đây là lần đầu tiên Tần Duẫn Chi nói vấn đề này với Ôn Bắc Bắc. Tựa như nói với cô, này Bắc Bắc, cuộc sống chính là như vậy, văn nhân cũng không trốn thoát khỏi thế tục. Ôn Bắc Bắc im lặng một lúc lâu, như là cố gắng tìm một câu trả lời đủ chín chắn.
Thật lâu sau, Tần Duẫn Chi nghe cô nói: “Vậy, thầy không thể đợi một chút được sao?”
Bắc Bắc ngẩng đầu lên, có chút ngập ngừng lập lại một lần nữa: “Sẽ không thể đợi một chút sao?” Cô nuốt xuống nửa câu còn lại, nghẹn ở cổ.
Cô muốn hỏi: chờ em lớn lên chút, được không.
[]: Bản dập tức là bản sao nguyên khổ hình một vật hoặc motip chạm khắc hay đắp nổi, chủ yếu nhằm truyền đạt tác phẩm nổi như tấm bia, phù điêu, tiền kim loại, huy chương. Ở đây chỉ bản dập văn tự trên một tấm bia ca tụng.
[]: xỉu ừm, đây là nói về thân thế của Tào Tháo.