“Muội ấy không phải!” Vân Tử Hy rút kiếm ra lần nữa, kiếm chưa ra khỏi vỏ, hắn dùng vỏ kiếm đụng mạnh xuống ngực của Quân Kiệt, làm cho Quân Kiệt lui về phía sau, không thể không mở ra một con đường cho Vân Tử Hy đi vào.
Vân Tử Hy đem Quân Kiệt đánh lui sang một bên, liền thu kiếm bước vào Tiểu Trúc.
Quân Kiệt từ dưới đất lảo đảo bò dậy, tay phải che ngực, nam nhân này là ai, thân thủ thực mạnh, nhìn tình huống này, hắn không thể không thông báo cho thế tử gia.
Vân Tử Hy đi thẳng đến chỗ ở của Vân Thanh Nhiễm, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đang ở trong phòng nói chuyện với bọn nha hoàn, Vân Tử Hy mới dừng cước bộ.
Là muội ấy, thật sự là muội ấy, là Thanh Nhiễm, muội ấy không khóc, không nháo, muội ấy mỉm cười, muội ấy là Tiểu Thanh Nhiễm mà hắn quen thuộc.
Vân Tử Hy không nghe được thanh âm của Vân Thanh Nhiễm cùng nha hoàn, ý cười trên mặt dần dần hiện ra.
Vân Thanh Nhiễm nhạy cảm phát giác được phía sau mình có người nhìn chăm chú, xoay người, thấy được Vân tử Hy, nam tử một thân chiến bào chưa cởi, anh khí bức người, tư thế oai hùng hiên ngang.
Nam nhân nhìn về phía nàng với ánh mắt thực nóng bỏng, làm cho Vân Thanh Nhiễm có chút không được tự nhiên.
Lục Trúc cùng Hồng Mai đến phủ chưa lâu, đương nhiên là không biết Vân Tử Hy.
“Tên hỗn đản này, sao ngươi có thể tùy tiện vào khuê phòng của tiểu thư nhà ta!” Lục Trúc chỉ vào Vân Tử Hy tức giận nói.
Vân Tử Hy đối với lời nói của Lục Trúc làm như không nghe thấy, hắn nhìn Vân Thanh Nhiễm một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Thanh Nhiễm, muội thực sự khỏe rồi…”
Là ảo giác của nàng sao? Vân Thanh Nhiễm dường như thấy được khóe mắt nam nhân này ướt át.
Vân Tử Hy lại đi đến gần hơn nữa, Vân Thanh Nhiễm theo bản năng lùi về phía sau, duy trì khoảng cách với nam nhân trước mặt: “Ngươi là ai?”
Vân Tử Hy dừng lại, “Thanh Nhiễm, muội làm sao vậy? Huynh là ca ca của muội, muội sao lại không nhận ra ta? Huynh là ca ca đây, có phải đã thay đổi quá nhiều, nên muội không nhận ra không?”
Vân Tử Hy liếc mắt một cái liền nhận ra Vân Thanh Nhiễm, dù đã không gặp nhiều năm, tiểu cô nương năm đó đã trở nên duyên dáng yêu kiều. Hắn vẫn nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì hắn nhìn nàng lớn lên, khuôn mặt của nàng đã sớm khắc sâu trong đầu của hắn.
Ca ca ư?
Vân Thanh Nhiễm có một ca ca xuất chinh đánh giặc, đại thiếu gia Vân phủ —— Vân Tử Hy, chính là người trước mắt này sao?
Lục Trúc cùng Hồng Mai nghe được lời nói của Vân Tử Hy, liền bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là đại thiếu gia à!
Lục Trúc chột dạ, nàng mới rồi vừa gọi đại thiếu gia là tên hỗn đản!
“Đại thiếu gia, sau khi tiểu thư khỏi bệnh liền không nhớ mọi việc trước kia, cho nên người mới không nhận ra ngài.” Lục Trúc phản ứng lại, giải thích mọi việc cho Vân Tử Hy.
Không nhớ rõ mọi chuyện trước kia?
Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng chỉ cần muội muội có thể khỏi bệnh là tốt rồi: “Không sao, Thanh Nhiễm, huynh không phải là người xấu, huynh là ca ca của muội, chuyện trước kia không nhớ thì không cần phải cố nhớ làm gì, quan trọng là, muội hết bệnh rồi.”
Trên mặt Vân Tử Hy mang theo vui mừng, tươi cười ấm áp.
Vân Thanh Nhiễm cảm giác được hắn rất quan tâm đến nàng, liền gật đầu với hắn: “Cảm ơn.”
“Đúng rồi, Thanh Nhiễm, vì sao muội lại đáp ứng gả cho thế tử gia?” Vân Tử Hy vẫn không quên chuyện quan trọng như vậy, thật vất vả muội muội mới khỏi bệnh, sao có thể gả cho một người như vậy đây?
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, ca ca này của nàng vừa mới trở về, sự tình phát sinh chắc hắn không biết: “Ca ca, muội không biết gả cho thế tử gia thì có gì không ổn”
“Không ổn, đương nhiên không ổn, huynh không đồng ý, huynh không đồng ý muội gả cho Quân Mặc Thần!” Thái độ của Vân Tử Hy thập phần kiên định, “Tóm lại, chuyện này không nói nhiều nữa, muội không cần lo lắng Vân phủ sẽ không đồng ý, mọi chuyện còn lại để cho ca ca xử lí.”
“Ca ca, là muội tự nguyện gả cho thế tử gia.” Thái độ Vân Thanh Nhiễm cũng vô cùng kiên định.
Vân Thanh Nhiễm vừa dứt lời, Vân Tử Hy liền đến gần, hai tay nắm chặt bả vai nàng: “Vì sao? Vì sao phải làm như vậy? Muội không để ý bên ngoài bàn tán gì sao, trước kia muội bị bệnh, nay hết bệnh rồi, muội sao có thể gả cho một người có thân thể như vậy, muội phải gả cho một nam tử xuất sắc.”
“Vân thiếu tướng quân cảm thấy bản thế tử không đủ xuất sắc sao? Khụ khụ…” Chỉ thấy Quân Mặc Thần chậm rãi từ bên ngoài đi vào, cười như không cười nhìn Vân tử Hy.
Vân Tử Hy buông Vân Thanh Nhiễm ra, quay người lại, theo lý thuyết khi hắn nhìn thấy Quân Mặc Thần thì phải hành lễ, nhưng hắn không làm, trực tiếp đi tới trước mặt Quân Mặc Thần.
“Thế tử gia, ta mặc kệ người khác nói muội muội ta thế nào, ở trong mắt ta muội ấy là đẹp nhất, ưu tú nhất, đáng ra phải được gả cho một người tốt, được yêu thương cả đời, nhưng mà thế tử gia, người không làm được!” Ở các phương diện khác Quân Mặc Thần đều tốt, nhưng mà hắn là một người sắp chết!
“Khụ khụ, thiếu tướng quân nói như vậy là không đồng ý đem Thanh Nhiễm gả cho bản thế tử?” Ánh mắt Quân Mặc Thần thập phần lợi hại, trong ngôn ngữ lộ ra chút uy hiếp.
Vân Tử Hy cũng bị khí thế của Quân Mặc Thần làm cho kinh ngạc, không nghĩ tới, một người ốm yếu như Quân Mặc Thần cũng có một mặt làm cho người ta sợ hãi như vậy, hắn dừng lại một lát, vẫn kiên định trả lời: “Không sai, ta không đồng ý việc Thanh Nhiễm gả cho thế tử gia.”
Vân Tử Hy nói xong, mọi người nín thở chờ đợi phản ứng của Quân Mặc Thần.
Nhưng mà, ai cũng không ngờ được, giây tiếp theo, Quân Mặc Thần đột nhiên khóc rống lên, vừa khóc vừa la hét: “Khụ khụ, chẳng lẽ nói, bản thế tử nhất định phải lẻ loi một mình đến chết sao? Nam nhi khác mới mười bẩy, mười tám liền cưới vợ, bản thế tử là thế tử, đã sống hơn hai mươi năm đều không có thế tử phi, sau này chết rồi, khụ khụ khụ… Mà ta vốn chưa có chết… Vốn định ô ô ô… Phụ vương mẫu hậu ta chỉ có mình ta, sau này ta hai chân duỗi thẳng người nằm ngang, ít ra thì còn có vợ ta chiếu cố bọn họ, sau này sẽ chăm sóc họ trước lúc lâm chung, nhưng mà… ô ô ô…”
Lời nói của thế tử gia làm cho người ta thương cảm, chỉ là lời này từ trong miệng một đại nam nhân, trên gương mặt làm khuynh đảo chúng sinh kia lại còn có hàng nước mắt.
Bức tranh này tràn ngập quỷ dị cùng thương cảm.
Khóe miệng Vân Thanh Nhiễm mãnh liệt run rẩy…
Lúc trước nghe nói Quân Mặc Thần ở nơi của thái hậu một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi kết hôn cùng Vân Thanh Nhiễm, làm cho thái hậu cùng hoàng thượng không thể không đồng ý, hạ chỉ tứ hôn, nàng còn tưởng việc này chỉ là trên phố truyền bậy bạ, hôm nay vừa thấy mới biết những lời nói đó không phải là giả!
Quân Mặc Thần khóc thê thảm, than thở khóc lóc, “Quân Kiệt, khụ khụ khụ… Ngươi nói cho gia, ô ô, gia chỉ là muốn kết hôn lấy vợ, chút yêu cầu ấy có quá đáng không?”
“Gia, không quá đáng, một chút cũng không quá đáng!” Quân Kiệt đối với khả năng khóc của gia nhà mình thì không hề có lực chống đỡ, liền chiều theo ý của Quân Mặc Thần.
“Nhưng mà đại cữu gia tương lai không đồng ý, khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Khóc nữa khóc mãi, Quân Mặc Thần ho càng thêm lợi hại.
Quân Kiệt cố gắng giúp đỡ Quân Mặc Thần thuận khí, “Gia, không có việc gì đâu, hôn sự này hoàng thượng cùng thái hậu đều đã đồng ý, cho dù thiếu tướng quân muốn ngăn cản cũng không thể vãn hồi, người vợ này sẽ là của ngài, chạy cũng không thoát, không thoát được đâu!”
“Nương tử là của ta?” Quân Mặc Thần dừng khóc.
“Đúng, là của thế tử gia ngài!”
Y Giai: Ôi mẹ ơi, ta ôm bụng đi chết đây đập đập bàn =)))))))))))