Ban đêm, Hạ Hầu Tĩnh chậm rãi tỉnh lại, nhìn bốn phía, mới nhớ ra mình được Đông Phương Triệt mang về.
Nàng giật thân mình, thân thể rất đau, chết tiệt, là công chúa chết tiệt đó làm hại!
Nhớ đến công chúa Thiên Duyệt, Hạ Hầu Tĩnh đầy một bụng tức, nhưng vừa nghĩ đến việc Đông Phương Triệt tới cứu mình, trên mặt Hạ Hầu Tĩnh nở nụ cười hạnh phúc. Vì chứng minh nàng không sợ đau cùng với việc thân thể đã bình phục, nàng tự mình rời giường mặc quần áo, sau đó đi tới cửa, đẩy cửa đang định ra ngoài thì thấy Nhân thúc đứng canh ở cửa, nhất thời nụ cười trên mặt cứng lại.
“Sao thúc lại ở đây?”
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh lại rồi!” Nhân thúc thấy Hạ Hầu Tĩnh đứng trước mặt ông, lão lệ tung hoành, có trời mới biết lúc ông nhận được thông tin từ Đông Phương công tử thiếu chút nữa là ngất xỉu, tiểu thư bị công chúa hoàng triều Thịnh Vinh bắt đi rồi? Vậy cứu thế nào!
May mắn Đông Phương công tử cứu được tiểu thư của bọn họ trở về, bằng không sự tình thật sự không xong. Nhưng việc như này vẫn rất khó xử lý, bởi vì việc công chúa Thiên Duyệt thương tổn tiểu thư là sự thật.
Ai, chỉ mong lúc trở về báo cáo với thành chủ, thành chủ sẽ nhìn trên phần công chúa Thiên Duyệt đã chết mà không tính toán chuyện này nữa, bằng không làm lớn chuyện lên, đối với thành Tứ Phương, đối với hai quốc sẽ không phải là chuyện gì tốt.
“Ta hỏi thúc, vì sao thúc lại ở chỗ này?” Hạ Hầu Tĩnh rất mất hứng, Nhân thúc ở đây có phải do Triệt gọi ông ấy tới không, chàng lại muốn đưa nàng về phải không? Chàng cảm thấy nàng rất vướng bận đúng không?
“Là Đông Phương công tử kêu thuộc hạ đến.” Nhân thúc không nhận thấy Hạ Hầu Tính có điểm không thích hợp, thành thật đáp.
Nhân thúc nói xong mới phát giác hốc mắt Hạ Hầu Tĩnh đã đỏ.
“A, tiểu thư người làm sao vậy, sao người lại khóc, là thuộc hạ nói sai cái gì rồi ư?” Nhân thúc thấy Hạ Hầu Tĩnh như vậy vô cùng bối rối.
“Ta biết, ta rất phiền, ta cũng biết ta không xinh đẹp, ta biết ta không xứng với chàng…” Hạ Hầu Tĩnh nói xong thì òa khóc.
Nàng cũng không muốn, nhưng mà nàng lại không biết nên làm cái gì, nàng thích Đông Phương Triệt, chính là rất thích chàng!
“Tiểu thư, ai nói người đáng ghét, ai nói người không đẹp? Nói cho thuộc hạ biết, thuộc hạ đi giết người đó!” Ai dám nói tiểu thư bọn họ một câu không phải, ông chắc chắn bẻ gãy cổ gã!
Hạ Hầu Tĩnh không để ý tới ông ta, tự mình khóc một hồi lâu, làm cho Nhân thúc nhìn thấy tâm đều đau. Nếu cho ông biết tên hỗn đản nào làm tiểu thư bọn họ thương tâm như vậy, ông nhất định sẽ bẻ gãy cổ tên hỗn đản đó!
Thật lâu sau, Hạ Hầu Tĩnh lau nước mắt của mình, “Mang ta đi phủ Trấn Nam vương, ta muốn tìm nữ nhân kia.”
“A? Tiểu thư người còn muốn giết người ư? Chuyện đó có thể để thuộc hạ làm không?” Có lần giáo huấn trước, lần này lúc Nhân thúc đối mặt với Hạ Hầu Tĩnh có lưu lại một chút tâm nhãn, ông ta không thể lại lạc mất tiểu thư, “Thuộc hạ nhất định sẽ giúp tiểu thư làm việc thỏa đáng, tiểu thư ngài ở chỗ này chờ đợi tin tức của thuộc hạ được không?”
“Ai nói ta muốn giết nàng? Ta muốn tìm nàng hỗ trợ! Thúc muốn đi cùng thì đi, ta không ngăn thúc.” Hạ Hầu Tĩnh lưu lại một câu, liền chạy ra ngoài.
“Ôi, tiểu thư, người đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã xuống!” Nhân thúc nghe vậy vội vàng xông ra ngoài.
★
“Cho nên, ngươi chạy tới đây tìm ta là hy vọng ta thu lưu ngươi vài ngày?” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy buồn cười, lúc trước còn la hét muốn giết nàng, giờ lại muốn nàng thu lưu, cô bé này lấy tự tin từ nơi nào cảm thấy nàng sẽ không so đo hiềm khích trước kia, lại lấy tự tin từ nơi nào cảm thấy nàng sẽ không giết cô bé trước một bước.
“Đúng!” Hạ Hầu Tĩnh gật đầu.
“Ta có nói ta muốn thu lưu ngươi chưa?” Vân Thanh Nhiễm khẽ cười, tuy rằng ngươi là nữ nhân của Đông Phương Triệt, không có nghĩa là ta phải bán cho ngươi phần mặt mũi này.
“Ta sẽ trả tiền phòng.” Hạ Hầu Tĩnh rầu rĩ.
“Tiền phòng?” Vân Thanh Nhiễm cười khẽ, cô bé này coi phủ Trấn Nam vương thành khách điếm? “Dù sao Hạ Hầu cô nương ngươi cũng có tiền như vậy, không bằng ngươi đi ra ngoài tìm khách điếm ở là được, dù ngươi muốn bao cả khách điếm cũng không có vấn đề.”
“Không được.” Hạ Hầu Tĩnh vội vàng cự tuyệt, nếu nàng tìm một khách sạn đến ở, rất nhanh sẽ bị bắt đi, nếu Đông Phương Triệt tự mình đến bắt nàng… Nàng thật sự chỉ có thể ngoan ngoãn bị bắt đi.
“Hạ Hầu tiểu thư tôn kính, thân là thế tử phi ta có quyền đuổi khách nhân mà ta không thích ra khỏi Vương phủ.” Vân Thanh Nhiễm nhìn biểu tình vừa giận vừa không biết làm sao của Hạ Hầu Tĩnh, thật ra trong lòng đã cười đến vui vẻ, nàng xấu xa yên lặng nhìn người khác gấp đến giơ chân.
“Ngươi không đáp ứng ta, vậy phu quân của ngươi đâu, ta đi tìm hắn!” Hạ Hầu Tĩnh thấy đi con đường từ Vân Thanh Nhiễm dường như không dễ, nên muốn đi tìm Quân Mặc Thần, dù thế nào nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp để ở lại nơi này, trừ phủ Trấn Nam vương ra, nàng trốn ở nơi khác đều không có tác dụng.
Bởi vì Hạ Hầu Tĩnh biết chỉ có Vân Thanh Nhiễm nói, Đông Phương Triệt không thể không nghe theo, nếu Vân Thanh Nhiễm thu lưu nàng, Đông Phương Triệt cũng không thể đuổi nàng đi.
“Khụ khụ khụ… Nhà chúng ta do ái phi định đoạt.”
Cách bình phong, từ bên trong truyền ra giọng nói của Quân Mặc Thần, bóp chết ý đồ đổi người đến thương lượng của Hạ Hầu Tĩnh.
“Này, thân là nam nhân, sao ngươi có thể dung túng thê tử của mình như vậy!” Hạ Hầu Tĩnh buồn bực hướng về phía thân ảnh sau bức bình phong nói, tức giận giậm chân.
“Ngươi đang ghen tị với ái phi của ta à?” Quân Mặc Thần đáp trả một câu làm tức chết người không đền mạng.
“Ta, ta không hiếm lạ loại ma ốm như ngươi! Không thể sống được mấy ngày, chẳng lẽ ngươi không nên nói ít đi mấy câu, tiết kiệm một chút khí lực à?” Hạ Hầu Tĩnh tự nói với mình ở trong lòng, nàng không ghen tị với người khác đâu! Nhất là làm thế tử phi của tên ma ốm này, có cái gì đáng ghen tị, cũng không biết đến ngày nào sẽ phải thủ tiết ấy!
“Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, có nhiều thứ chỉ khi dùng qua mới biết là tốt, phải không, Thanh Nhiễm?” Khi nói chuyện, Quân Mặc Thần đã từ phòng trong đi ra, đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, cũng không quản có người khác ở đây hay không, ngồi xuống sát bên Vân Thanh Nhiễm, ôm nàng vào trong lòng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Tĩnh nhìn thấy thế tử ốm yếu trong truyền thuyết, kinh ngạc không nhỏ.
Thế tử này, sao lại có chút khác so với lời đồn, quả thực là trông có bệnh, gương mặt tái nhợt, chỉ là… nàng dường như cảm thấy nam nhân này không có dấu hiệu lập tức sẽ chết.
Còn một điểm khiến nàng kinh ngạc là dung mạo của hắn, vị thế tử này rất tuấn tú… Nam nhân sao có thể đẹp đến như vậy?
Hạ Hầu Tĩnh thầm so sánh Quân Mặc Thần và Đông Phương Triệt ở trong lòng một phen, phong cách của hai người bọn họ khác xa nhau, so sánh ra, Đông Phương Triệt nghiêng về lạnh lùng, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Triệt đều không dám đến gần chàng, còn Quân Mặc Thần, tuấn mỹ xuất trần, cảm giác hắn không nhiễm một chút bụi đất nào.
Hạ Hầu Tĩnh từ trong mắt Quân Mặc Thần thấy được sủng nịch, ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, không nghi ngờ gì, đó chính là ánh mắt của một người nam nhân nhìn về phía nữ nhân của mình, có sủng nịch có bá đạo có dục vọng chiếm hữu.
Chỉ là Vân Thanh Nhiễm bị hắn ôm dường như không chú ý tới phần nhu tình này của hắn, lúc mới đầu bị hắn ôm Vân Thanh Nhiễm còn có chút không thích nhích thân thể của mình, như muốn giãy dụa, sau khi khẽ động một chút không có kết quả nàng mới nhận mệnh để Quân Mặc Thần ôm lấy mình.
Động tác của Quân Mặc Thần làm cho Vân Thanh Nhiễm có chút không thích ứng, đối phương là Hạ Hầu Tĩnh, bọn họ không có lý do để diễn mà?
Nếu người đứng đối diện tương tự như công chúa Thiên Duyệt, ngược lại Vân Thanh Nhiễm rất có tâm tình diễn một chút, biểu diễn cho nàng ta cảnh ân ái của phu thê hai người bọn họ, nhưng hiển nhiên công chúa Thiên Duyệt đã không còn cơ hội này nữa, Dạ Hoằng Nghị ác độc quả thật là lục thân không nhận, nữ nhi thân sinh cũng bị ông ta chém.
(: bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con)
“Buồn nôn.” Hạ Hầu Tĩnh tuy rằng lớn mật, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu nha đầu, cho tới bây giờ không dám thân mật với nam nhân nào như thế, nhìn thấy dáng vẻ dính ngấy của Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên không ít, không được tự nhiên hạ tầm mắt, nói thầm một câu.
“Nếu ngại buồn nôn, thì nhanh trở về đi, đừng làm phiền Thanh Nhiễm của ta, ngươi không biết rằng thời gian của chúng ta rất quý giá à?” Quân Mặc Thần dùng một tay ôm lấy thắt lưng Vân Thanh Nhiễm để mình và Vân Thanh Nhiễm càng dựa sát vào nhau hơn.
Hai ngày nay Quân Mặc Thần không có việc gì đều đặc biệt thích ôm lấy Vân Thanh Nhiễm, dính cùng một chỗ, hưởng thụ xúc cảm mềm mại, thân thể ấm áp của nàng, mỹ kỳ danh viết: nàng là bảo bối ấm giường ngự dụng của ta, cần phải đợi mệnh mười hai canh giờ.
Vân Thanh Nhiễm vốn muốn kháng nghị, nhưng mỗi lần đều bị thân thể lạnh như băng của Quân Mặc Thần kích thích, đành phải buông tha.
Chỉ là không nghĩ đến thỏa hiệp của nàng đổi lấy lòng tham không đáy của Quân Mặc Thần, xem đi, hiện tại ở ngay trước mặt người ngoài cũng không hề cố kỵ.
Quân Mặc Thần chạm đến bụng Vân Thanh Nhiễm có chút không vui nhíu mày, vì sao nuôi nàng mãi mà không mập chứ? Thân mình này của hắn thoạt nhìn còn nhiều thịt hơn nàng.
Rõ ràng là nữ nhân đang mang thai, thân hình còn đơn bạc như vậy, gầy nhỏ mỏng manh, cũng không thấy nhiều hơn chút thịt nào, điều này làm cho Quân Thanh Nhiễm hoài nghi nàng thật sự có thể thai nghén cục cưng không, thân thể chịu nổi sao?
Nhìn Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, trong lòng Hạ Hầu Tĩnh thật sự có chút ghen tị, nếu giữa nàng và Đông Phương Triệt cũng có thể thân mật như vậy thì tốt.
Ai, có điều nàng cũng biết mình không xứng với Đông Phương Triệt, luôn la hét với mọi người Đông Phương Triệt là phu quân của nàng, kỳ thật chỉ là muốn cổ động bản thân mà thôi, chàng sẽ không thừa nhận. Từ nhỏ đến lớn, lão cha đều nói với nàng, thích thứ gì thì phải lấy tới tay, không được chần chờ, cho nên nàng vẫn luôn cố gắng đuổi theo bước chân của Đông Phương Triệt, nhưng đáng tiếc, chàng không cảm kích một chút nào.
“Không được, hôm nay ta sẽ ở lại đây, các ngươi đừng hòng đuổi ta đi!” Hạ Hầu Tĩnh thấy dáng vẻ thân mật của phu thê hai người này, đành phải mặt dày nói. Cho dù bị bọn họ buồn nôn muốn chết, cũng tốt hơn bị Đông Phương Triệt đưa về thành Tứ Phương, nàng không phải không muốn trở về thành Tứ Phương, mà là không muốn bị Đông Phương Triệt vứt bỏ.
“Muốn ở nơi này cũng không phải không được.” Vân Thanh Nhiễm bỗng nhiên nói.
“Thật sự?” Đối với việc Vân Thanh Nhiễm đột nhiên sửa miệng, Hạ Hầu Tĩnh giữ thái độ chần chừ.
“Đương nhiên là có điều kiện.” Vân Thanh Nhiễm cười dịu dàng, tốt xấu gì cũng là nữ hài tử trong lòng của đại sư huynh nàng, lại là chủ nhân có tiền, một miếng thịt mỡ lớn như vậy, nếu bỏ qua thì thật không phù hợp với tính tình của nàng.