Đầu xuân, nhành cây xanh đâm chồi những lộc non mơn mởn, trên mái hiên tuyết đang dần tan chảy, cỏ xanh tuyết trắng, khiến cho tinh thần con người càng trở nên phấn chấn.
Đông Hạng, chợ phía bắc đã sớm mở.
Sáng sớm là thời điểm mua bán tốt nhất, mấy cửa hàng trên phố đã bắt đầu buôn bán, chỉ là, ngày thường đông người vây quanh mua cháo, bánh bao, hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt.
Phía bắc, chỉ có duy nhất một quán ăn nhỏ, trong ngoài vây đầy người, bên trong ngồi không đủ, nhiều người phải bưng bát ngồi ăn ngoài cửa.
Cũng khó trách, đây là cửa hàng vằn thắn, chủ tiệm là người từ nơi khác đến, thuê quán trà này để buổi sáng mỗi ngày bán vằn thắn, hôm qua vừa mới khai trương quán. Vằn thắn cũng không biết có mùi vị gì ghê gớm, tóm lại, cả phố đều có thể ngửi thấy hương thơm, thực khách bốn phương tám hướng đều bị hấp dẫn mà đến, khiến bọn tiểu nhị của các cửa hàng chung quanh hận đến nghiến răng.
Chưởng quầy là một nha đầu, thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng cũng dễ nhìn, đôi mắt to tròn, mặc quần áo bằng vải bố màu vàng nhạt, tay áo xắn lên, trông có vẻ nhanh nhẹn.
Tay nàng tháo vát bận bịu làm bánh, miệng cũng không nhàn rỗi, hát một giai điệu cổ quái:
Thiên Sơn khúc khúc, Việt vằn thắn,
Thục sao thủ, Ngạc bao diện.
Nhân 3 món nấm hương, thịt lợn, măng,
Hạ Chí mới thật là vằn thắn.
Mấy người ăn vằn thắn nghe thế cười nhỏ, cảm thấy thú vị, hỏi nàng: “Này, tiểu lão bản, ngươi đang hát cái gì vậy?”
Nha đầu kia thực lanh lẹ trả lời: “Điệu hát này là ta tự sáng tác, vằn thắn mọi người đang ăn, ở vùng Thiên Sơn gọi là khúc khúc, lấy thịt dê làm nhân; ở Nam Việt lại kêu là mỳ vằn thắn, nhân là thịt lợn, hải sản, nấu cùng với nhau; vùng Thục Trung kêu là sao thủ, có nhiều loại nguyên liệu dùng làm nhân, đôi khi còn xào lên, nhúng tương ăn; ở Ngạc Châu, lại gọi là bao diện, dùng thịt lừa hoặc thịt bò làm nhân. Thế nhưng vằn thắn này, ngon nhất chính là vùng Giang Chiết, dùng ba thứ nấm hương, thịt lợn, măng làm nhân.”
Thương nhân đi trên đường cùng mọi người ngồi ăn trong quán lắng nghe được đều sửng sốt, liền hỏi, “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì? Tại sao đối với vằn thắn lại hiểu biết như vậy?”
“Ai.” Nha đầu khoát tay chặn lại, cười nói, “Không chỉ đối vằn thắn thôi đâu, các món ăn trong thiên hạ ta đều biết, ta gọi là Phương Nhất Chước.”*
*Nhất Chước: một cái môi, cái thìa.
Vừa nghe tên tiểu lão bản, mọi người đều bật cười, hỏi: “Cô nương, sao lại lấy cái tên khó nghe như vậy?”
Nha đầu kia cũng không để ý, cười nói, “Ta cảm thấy rất tốt, Phương Nhất Chước, không nhiều không ít, Nhất Chước cũng được.”
…
Cho đến tận trưa, cửa hàng vằn thắn mới không còn người nữa, giữa trưa người ăn vằn thắn không nhiều lắm, người có tiền đều ăn cơm quán, không có tiền thì ăn bánh bột ngô hoặc là bánh bao, vằn thắn đã ăn no.
Phương Nhất Chước đem bát đũa thu thập lại, chuẩn bị dọn quán.
Lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng, tựa hồ có người đang bước nhanh đến chỗ nàng.
Phương Nhất Chước quay đầu lại, chỉ thấy một lão già khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, ăn mặc cao quý, vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền. Chỉ thấy hắn đang bấm đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì, điểm chết người nhất là hắn nhắm mắt lại … đang tiến về hướng Phương Nhất Chước.
Nha đầu này cũng may thân thủ nhanh nhẹn, vội vàng tránh ra, thoát khỏi lão nhân, lại thấy hắn sắp đụng phải cái bàn làm bánh, Phương Nhất Chước liền chạy lại đỡ hắn một phen, hô lên: “Cẩn thận!”
Lão nhân kia đột nhiên mở mắt, nắm lấy tay Phương Nhất Chước, kêu to một tiếng, “Chính là ngươi!”
…….
Phương Nhất Chước bị tiếng rống của lão nhân này làm hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn hắn.
Lão nhân cũng nhìn Phương Nhất Chước, sửng sốt một lát, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt mang chút thất vọng.
Thở dài một tiếng, lão nhân buông cổ tay Phương Nhất Chước ra, hướng đến bên cạnh ghế dài ngồi xuống, vẻ nản lòng.
Phương Nhất Chước nhìn nhìn một chút, thấy bộ dạng của lão gia này rất bình thường, không giống có bệnh, khẽ giọng hỏi, “Lão gia tử, có chuyện gì sao?”
Lão nhân giương mắt nhìn Phương Nhất Chước một chút, vẻ mặt rũ rượi nói:”Có việc, có việc, là việc lớn a!”
Phương Nhất Chước lại càng không hiểu, liền hỏi, “Chuyện lớn gì? Ta có thể hỗ trợ hay không?”
“Ai…” Phương Nhất Chước quan tâm hỏi, lão nhân mặt mày lại càng thêm cau có, khoát khoát tay với nàng, nói: “Ngươi đừng quản ta, để cho ta một mình ngẫm lại. Xem ra có thể cứu chữa hay không còn phải xem ông trời, cùng lắm thì ta nhảy xuống sông Đông Ba ở ngoài thành, là xong hết mọi chuyện.”
Phương Nhất Chước nghe xong sửng sốt, bụng bảo dạ… người này phỏng chừng là có chuyện gì khó xử, không nên hỏi nhiều.
Để cho lão nhân kia tự suy ngẫm, Phương Nhất Chước liếc mắt xem xét bếp lò bên cạnh, còn khoảng mười miếng vằn thắn khô, là vừa mới bán còn thừa. Nàng đi tới, đặt lên bếp một cái nồi, lại từ trong bát múc ra một khối mỡ heo nhỏ thả vào trong nồi trộn lẫn, không lâu sau, trên chảo nóng nổi lên một tầng mỡ bạc. Mỡ nóng lên, nàng thái một nắm hành hoa, hướng trong nồi thả vào, dùng cái môi đảo qua đảo lại, nháy mắt… Hương tỏa bốn phía.
Lão nhân mang vẻ mặt u sầu, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng mặt đến nhìn thoáng qua… Thực thơm a!
Khi nồi đã nóng đến thích hợp, Phương Nhất Chước đem vài cái vằn thắn đổ vào bên trong chảo, không cần dùng đến môi, chỉ cầm quai nồi, nhẹ nhàng khéo léo lật lên lật xuống mấy cái. Không bao lâu, toàn bộ vằn thắn từ màu trắng chuyển thành màu vàng óng đều đều, bên trên còn dính một tầng hành thái xanh mượt.
Lão nhân ngây ngô nhìn, có chút ngốc, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, lẩm bẩm… Cái này cũng quá thơm đi!
Phương Nhất Chước chỉ lật vài cái, lập tức nhấc nồi sang một bên, đem nắp nồi đậy lại, chợt nghe trong nồi vang lên tiếng lốp bốp của dầu sôi, một lát sau, nàng cầm lên một nắm vừng trắng, đem nắp nồi mở ra, vung tay vào trong nồi nóng hầm hập… Cổ tay xoay xoay, vừng trắng liền được rắc đều đều lên trên mỗi miếng vằn thắn.
Phương Nhất Chước đem vằn thắn múc ra khỏi nồi, xếp vào một cái mâm, chỉ thấy vằn thắn vàng óng như sao, phía trong nổi lên nhân bánh, mặt trên là bánh quế trong suốt, còn dính đầy sắc xanh, trắng của hành thái cùng vừng, vô cùng đẹp mặt.
Đem vằn thắn đặt vào bên trong khay, Phương Nhất Chước lại múc hai chén nước dùng để nấu vằn thắn còn có cả thịt xương vào bát, rồi nhanh tay nhanh chân làm một bát nước tương dấm chua, đặt tất cả vào trong mâm, bưng đến bàn trước mặt lão nhân.
Phương Nhất Chước ngồi xuống, cầm một đĩa tương cho chính mình, cái kia đưa cho lão nhân, nói: “Lão gia tử, ăn cơm đi!”
Lão nhân có chút mơ hồ, hỏi: “Đây là cho ta?”
“Vâng.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, lấy lọ hạt tiêu trên bàn múc một muỗng nhỏ, đổ vào trong đĩa. Gắp lấy một miếng vằn thắn chấm đường dấm chua lại chấm tiếp tiêu, rồi đưa đến miệng cắn một miếng, tiếng “ca xích”, nhẹ nhàng giòn rụm vang lên. Da bánh mỏng lại giòn, nhân bánh nóng hổi, tỏa ra bên ngoài nước canh trơn mềm. Phương Nhất Chước ăn hai miếng, đôi mắt tròn híp lại, “Ừm… Thật ngon!”
Lão nhân lúc trước ra ngoài là vì tâm sự trong lòng, một chút thèm ăn đều không có, nhưng vằn thắn này hương vị thật thơm, hắn liền cảm thấy chính mình hình như đói có chút choáng váng.
“Ta không gọi đồ ăn.” Lão nhân có chút ngượng ngùng nói, “Ta vì cảm thấy khó chịu nên ra ngoài, một quan tiền cũng không mang.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Lão gia tử, cứ ăn đi, hai người ăn cơm vui hơn.”
Lão nhân cao thấp đánh giá Nhất Chước một chút, cảm thấy, nha đầu kia làm người thật tốt. Liền kẹp lấy một miếng vằn thắn đưa đến miệng… Nháy mắt, hương thơm lan tỏa trong miệng.
“Ừ!” Lão nhân nhanh chóng hướng miệng đút miếng thứ hai, một bên hàm hàm hồ hồ tán thưởng: “Ăn ngon! Tuyệt thế mỹ vị!”
Phương Nhất Chước nhìn hắn cười, nói: “Lão gia tử, ăn canh đi, ăn ngon một chút, có thể giúp ngươi đem chuyện buồn phiền trong lòng quên hết!”
“Ừ.” Lão nhân gật đầu, vừa húp canh vừa ăn vằn thắn, chỉ biết nói hai chữ —— thật ngon!
…
Ăn xong cơm, Phương Nhất Chước thu dọn lại mọi thứ, lão nhân kia ngồi ở trên ghế, chăm chú nhìn nàng, nếu có suy nghĩ gì, trên mặt cũng là âm tình bất định.
“Lão gia tử, ngươi có việc cần giúp đỡ đúng không?” Phương Nhất Chước quay đầu nhìn thấy lão nhân vẫn mang nét mặt buồn rầu nhăn nhó như cũ, liền thuận miệng hỏi.
“Đúng…” Lão nhân nắm ngón trỏ cùng ngón giữa lại bấm vài quẻ, nâng mặt nhìn Phương Nhất Chước, nói: “Ta hôm nay gặp một kiếp nạn lớn. Sáng nay thức dậy xem quẻ, Phật tổ nói: xuất môn nhắm mắt lại đi về phía trước, người đầu tiên đụng vào chính là quý nhân, có thể cứu tính mạng ta.”
Phương Nhất Chước nghe buồn cười, liền hỏi, “Là ta đúng không?”
“Đúng.” Lão nhân nghiêm túc gật đầu, hỏi, “Nha đầu, ngươi hãy làm người tốt, giúp ta, được không?”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, có chút khó xử, “Ta ngoại trừ nấu cơm cái gì cũng không giỏi, hơn nữa cũng vô tài vô thế(không tài sản, không địa vị), lão gia tử ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”
Lão nhân cúi đầu con ngươi chuyển động, lát sau lại giương mắt nói, “Biết nấu ăn là được!”
“A?” Phương Nhất Chước sửng sốt, “Biết nấu ăn, sau đó thì sao?”
“Nha đầu, không dối gạt ngươi, hôm nay ta mời được một vị khách quý đến phủ của ta dự tiệc.” Lão nhân nhìn Phương Nhất Chước: “Khách nhân này là người tuyệt đối không thể đắc tội, mà người này lại đặc biệt thích ăn ngon, không thể tiếp đãi hắn bằng những thức ăn bình thường … Ta đây không phải là sầu lo vì không tìm thấy đầu bếp sao? Vị khách này nếu như hầu hạ không tốt, mệnh của lão nhân ta cũng khó giữ a!”
“Nghiêm trọng như vậy?” Phương Nhất Chước cũng có chút giật mình, tự hỏi là ai mà bá đạo đến thế.
Lão nhân hỏi tiếp, “Nha đầu, ta xem ngươi rất có khả năng … Ách, ngươi theo ta hồi phủ nấu một bàn tiệc rượu đi? Ta cho ngươi năm trăm lượng!”
Phương Nhất Chước trợn trừng mắt, vươn năm đầu ngón tay: “Năm trăm lượng? Đủ ta sống mấy đời đó lão gia!!!.”
“Vậy ngươi có thể giúp ta hay không?” Lão nhân dường như rất vội, “Ta họ Phương, gọi là Phương Thọ, là chủ nhân của tòa nhà kia.” Nói xong, giơ tay chỉ về hướng bắc, một tòa nhà ở ngã tư so với huyện nha còn nguy nga hơn. “Ta không lừa ngươi, người trong mười dặm tám hướng này đều biết ta là nhà giàu nhất ở Đông Hạng phủ này!”
Phương Nhất Chước gật gật đầu, thể hiện chính mình tin tưởng, nàng mới đến Đông Hạng phủ hai ngày, liền nghe người ta nói qua chuyện này, còn nói Phương viên ngoại làm người khẳng khái, hào hiệp, hay làm việc thiện, phỏng chừng là người tốt.
“Ngươi theo ta đi một chuyến đi, nha đầu.” Lão nhân nói, “Chuyện này rất gấp.”
“Được…” Phương Nhất Chước gật gật đầu, dù sao nàng cũng đang thiếu bạc, vụ mua bán này lại rất tốt, liền đồng ý: “Lão gia tử ngươi chờ, ta thu dọn quán một chút.”
“Không cần!” Lão gia tử duỗi tay túm nàng, nói: “Chút nữa ta phái người tới giúp ngươi thu dọn, trước ngươi cứ theo ta đi, mau lên, sắp không còn kịp rồi!”
“À… được!” Phương Nhất Chước mơ hồ đi theo lão nhân kia.
——————–
Sau nửa canh giờ, Phương Nhất Chước cầm cái môi, đứng ở trong nhà bếp của Phương phủ.
Trước mắt nồi, bát, môi, bồn cái gì cần có đều có, các loại nguyên liệu nấu ăn cũng đều là tươi ngon vừa mua.
Phương Nhất Chước nhìn trái nhìn phải, phát hiện cũng không có người giúp đỡ, tự lẩm bẩm Phương viên ngoại cũng quá keo kiệt đi, có tiền như thế lại không tìm lấy mấy hạ nhân?
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, nấu một chút cơm được năm trăm lượng bạc, rất có lợi, phải đem hết bản lĩnh ra mới được! Tiền này lưu lại, ngày sau nàng còn có thể mở quán cơm lớn một chút, sống thật tốt.
Nghĩ đến đây, Phương Nhất Chước vén tay áo, chuẩn bị chảo nóng để xào rau, giúp Phương lão gia chuẩn bị một bàn ăn thật ngon. Chính là, nàng vừa mới ngồi xổm xuống chuẩn bị đốt nóng bếp lò, liền cảm thấy sau đầu tê rần, “Đông” một tiếng… Lập tức hôn mê bất tỉnh.
Phương Thọ cầm trên tay một cái que nhóm lửa, đứng trên đất nhìn Phương Nhất Chước bị đánh ngất, hỏi con trai Phương Miểu bên cạnh: “Nhìn xem nàng thế nào, đừng bị ta đánh chết đi!”
Phương Miểu cúi đầu nhìn nhìn, rồi lắc đầu nói, “Còn sống, cha… thế này cũng được sao?”
“Ai nha.” Lão nhân hướng hắn hắn xua tay, nói, “Còn quản không được sao, cái này gọi là không phải nàng chết chính là ta mất mạng, lúc này còn có thể nghĩ nhiều?”
Phương Miểu lại nhìn nhìn Phương Nhất Chước trên đất, nhỏ giọng nói thầm, “Như vậy quá thiếu đạo đức, cô nương này cũng không động đến chúng ta.”
“Ngươi nghĩ rằng ta hy vọng sao?” Lão nhân trừng con mình, “Đây chẳng phải là lửa cháy đến nơi không có biện pháp ư?”
Đang nói, ngoài cửa quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, tới rồi, tới rồi!”
Phương viên ngoại vừa nghe, liền nâng lên bả vai Phương Nhất Chước, hướng quản gia cùng con nói: “Đến! Mau nâng ra ngoài!”
Thiêu hỏa côn là que cời bếp đó.
Đầu xuân, nhành cây xanh đâm chồi những lộc non mơn mởn, trên mái hiên tuyết đang dần tan chảy, cỏ xanh tuyết trắng, khiến cho tinh thần con người càng trở nên phấn chấn.
Đông Hạng, chợ phía bắc đã sớm mở.
Sáng sớm là thời điểm mua bán tốt nhất, mấy cửa hàng trên phố đã bắt đầu buôn bán, chỉ là, ngày thường đông người vây quanh mua cháo, bánh bao, hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt.
Phía bắc, chỉ có duy nhất một quán ăn nhỏ, trong ngoài vây đầy người, bên trong ngồi không đủ, nhiều người phải bưng bát ngồi ăn ngoài cửa.
Cũng khó trách, đây là cửa hàng vằn thắn, chủ tiệm là người từ nơi khác đến, thuê quán trà này để buổi sáng mỗi ngày bán vằn thắn, hôm qua vừa mới khai trương quán. Vằn thắn cũng không biết có mùi vị gì ghê gớm, tóm lại, cả phố đều có thể ngửi thấy hương thơm, thực khách bốn phương tám hướng đều bị hấp dẫn mà đến, khiến bọn tiểu nhị của các cửa hàng chung quanh hận đến nghiến răng.
Chưởng quầy là một nha đầu, thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng cũng dễ nhìn, đôi mắt to tròn, mặc quần áo bằng vải bố màu vàng nhạt, tay áo xắn lên, trông có vẻ nhanh nhẹn.
Tay nàng tháo vát bận bịu làm bánh, miệng cũng không nhàn rỗi, hát một giai điệu cổ quái:
Thiên Sơn khúc khúc, Việt vằn thắn,
Thục sao thủ, Ngạc bao diện.
Nhân món nấm hương, thịt lợn, măng,
Hạ Chí mới thật là vằn thắn.
Mấy người ăn vằn thắn nghe thế cười nhỏ, cảm thấy thú vị, hỏi nàng: “Này, tiểu lão bản, ngươi đang hát cái gì vậy?”
Nha đầu kia thực lanh lẹ trả lời: “Điệu hát này là ta tự sáng tác, vằn thắn mọi người đang ăn, ở vùng Thiên Sơn gọi là khúc khúc, lấy thịt dê làm nhân; ở Nam Việt lại kêu là mỳ vằn thắn, nhân là thịt lợn, hải sản, nấu cùng với nhau; vùng Thục Trung kêu là sao thủ, có nhiều loại nguyên liệu dùng làm nhân, đôi khi còn xào lên, nhúng tương ăn; ở Ngạc Châu, lại gọi là bao diện, dùng thịt lừa hoặc thịt bò làm nhân. Thế nhưng vằn thắn này, ngon nhất chính là vùng Giang Chiết, dùng ba thứ nấm hương, thịt lợn, măng làm nhân.”
Thương nhân đi trên đường cùng mọi người ngồi ăn trong quán lắng nghe được đều sửng sốt, liền hỏi, “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì? Tại sao đối với vằn thắn lại hiểu biết như vậy?”
“Ai.” Nha đầu khoát tay chặn lại, cười nói, “Không chỉ đối vằn thắn thôi đâu, các món ăn trong thiên hạ ta đều biết, ta gọi là Phương Nhất Chước.”
Nhất Chước: một cái môi, cái thìa.
Vừa nghe tên tiểu lão bản, mọi người đều bật cười, hỏi: “Cô nương, sao lại lấy cái tên khó nghe như vậy?”
Nha đầu kia cũng không để ý, cười nói, “Ta cảm thấy rất tốt, Phương Nhất Chước, không nhiều không ít, Nhất Chước cũng được.”
…
Cho đến tận trưa, cửa hàng vằn thắn mới không còn người nữa, giữa trưa người ăn vằn thắn không nhiều lắm, người có tiền đều ăn cơm quán, không có tiền thì ăn bánh bột ngô hoặc là bánh bao, vằn thắn đã ăn no.
Phương Nhất Chước đem bát đũa thu thập lại, chuẩn bị dọn quán.
Lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng, tựa hồ có người đang bước nhanh đến chỗ nàng.
Phương Nhất Chước quay đầu lại, chỉ thấy một lão già khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, ăn mặc cao quý, vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền. Chỉ thấy hắn đang bấm đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì, điểm chết người nhất là hắn nhắm mắt lại … đang tiến về hướng Phương Nhất Chước.
Nha đầu này cũng may thân thủ nhanh nhẹn, vội vàng tránh ra, thoát khỏi lão nhân, lại thấy hắn sắp đụng phải cái bàn làm bánh, Phương Nhất Chước liền chạy lại đỡ hắn một phen, hô lên: “Cẩn thận!”
Lão nhân kia đột nhiên mở mắt, nắm lấy tay Phương Nhất Chước, kêu to một tiếng, “Chính là ngươi!”
…….
Phương Nhất Chước bị tiếng rống của lão nhân này làm hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn hắn.
Lão nhân cũng nhìn Phương Nhất Chước, sửng sốt một lát, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt mang chút thất vọng.
Thở dài một tiếng, lão nhân buông cổ tay Phương Nhất Chước ra, hướng đến bên cạnh ghế dài ngồi xuống, vẻ nản lòng.
Phương Nhất Chước nhìn nhìn một chút, thấy bộ dạng của lão gia này rất bình thường, không giống có bệnh, khẽ giọng hỏi, “Lão gia tử, có chuyện gì sao?”
Lão nhân giương mắt nhìn Phương Nhất Chước một chút, vẻ mặt rũ rượi nói:”Có việc, có việc, là việc lớn a!”
Phương Nhất Chước lại càng không hiểu, liền hỏi, “Chuyện lớn gì? Ta có thể hỗ trợ hay không?”
“Ai…” Phương Nhất Chước quan tâm hỏi, lão nhân mặt mày lại càng thêm cau có, khoát khoát tay với nàng, nói: “Ngươi đừng quản ta, để cho ta một mình ngẫm lại. Xem ra có thể cứu chữa hay không còn phải xem ông trời, cùng lắm thì ta nhảy xuống sông Đông Ba ở ngoài thành, là xong hết mọi chuyện.”
Phương Nhất Chước nghe xong sửng sốt, bụng bảo dạ… người này phỏng chừng là có chuyện gì khó xử, không nên hỏi nhiều.
Để cho lão nhân kia tự suy ngẫm, Phương Nhất Chước liếc mắt xem xét bếp lò bên cạnh, còn khoảng mười miếng vằn thắn khô, là vừa mới bán còn thừa. Nàng đi tới, đặt lên bếp một cái nồi, lại từ trong bát múc ra một khối mỡ heo nhỏ thả vào trong nồi trộn lẫn, không lâu sau, trên chảo nóng nổi lên một tầng mỡ bạc. Mỡ nóng lên, nàng thái một nắm hành hoa, hướng trong nồi thả vào, dùng cái môi đảo qua đảo lại, nháy mắt… Hương tỏa bốn phía.
Lão nhân mang vẻ mặt u sầu, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng mặt đến nhìn thoáng qua… Thực thơm a!
Khi nồi đã nóng đến thích hợp, Phương Nhất Chước đem vài cái vằn thắn đổ vào bên trong chảo, không cần dùng đến môi, chỉ cầm quai nồi, nhẹ nhàng khéo léo lật lên lật xuống mấy cái. Không bao lâu, toàn bộ vằn thắn từ màu trắng chuyển thành màu vàng óng đều đều, bên trên còn dính một tầng hành thái xanh mượt.
Lão nhân ngây ngô nhìn, có chút ngốc, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, lẩm bẩm… Cái này cũng quá thơm đi!
Phương Nhất Chước chỉ lật vài cái, lập tức nhấc nồi sang một bên, đem nắp nồi đậy lại, chợt nghe trong nồi vang lên tiếng lốp bốp của dầu sôi, một lát sau, nàng cầm lên một nắm vừng trắng, đem nắp nồi mở ra, vung tay vào trong nồi nóng hầm hập… Cổ tay xoay xoay, vừng trắng liền được rắc đều đều lên trên mỗi miếng vằn thắn.
Phương Nhất Chước đem vằn thắn múc ra khỏi nồi, xếp vào một cái mâm, chỉ thấy vằn thắn vàng óng như sao, phía trong nổi lên nhân bánh, mặt trên là bánh quế trong suốt, còn dính đầy sắc xanh, trắng của hành thái cùng vừng, vô cùng đẹp mặt.
Đem vằn thắn đặt vào bên trong khay, Phương Nhất Chước lại múc hai chén nước dùng để nấu vằn thắn còn có cả thịt xương vào bát, rồi nhanh tay nhanh chân làm một bát nước tương dấm chua, đặt tất cả vào trong mâm, bưng đến bàn trước mặt lão nhân.
Phương Nhất Chước ngồi xuống, cầm một đĩa tương cho chính mình, cái kia đưa cho lão nhân, nói: “Lão gia tử, ăn cơm đi!”
Lão nhân có chút mơ hồ, hỏi: “Đây là cho ta?”
“Vâng.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, lấy lọ hạt tiêu trên bàn múc một muỗng nhỏ, đổ vào trong đĩa. Gắp lấy một miếng vằn thắn chấm đường dấm chua lại chấm tiếp tiêu, rồi đưa đến miệng cắn một miếng, tiếng “ca xích”, nhẹ nhàng giòn rụm vang lên. Da bánh mỏng lại giòn, nhân bánh nóng hổi, tỏa ra bên ngoài nước canh trơn mềm. Phương Nhất Chước ăn hai miếng, đôi mắt tròn híp lại, “Ừm… Thật ngon!”
Lão nhân lúc trước ra ngoài là vì tâm sự trong lòng, một chút thèm ăn đều không có, nhưng vằn thắn này hương vị thật thơm, hắn liền cảm thấy chính mình hình như đói có chút choáng váng.
“Ta không gọi đồ ăn.” Lão nhân có chút ngượng ngùng nói, “Ta vì cảm thấy khó chịu nên ra ngoài, một quan tiền cũng không mang.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Lão gia tử, cứ ăn đi, hai người ăn cơm vui hơn.”
Lão nhân cao thấp đánh giá Nhất Chước một chút, cảm thấy, nha đầu kia làm người thật tốt. Liền kẹp lấy một miếng vằn thắn đưa đến miệng… Nháy mắt, hương thơm lan tỏa trong miệng.
“Ừ!” Lão nhân nhanh chóng hướng miệng đút miếng thứ hai, một bên hàm hàm hồ hồ tán thưởng: “Ăn ngon! Tuyệt thế mỹ vị!”
Phương Nhất Chước nhìn hắn cười, nói: “Lão gia tử, ăn canh đi, ăn ngon một chút, có thể giúp ngươi đem chuyện buồn phiền trong lòng quên hết!”
“Ừ.” Lão nhân gật đầu, vừa húp canh vừa ăn vằn thắn, chỉ biết nói hai chữ —— thật ngon!
…
Ăn xong cơm, Phương Nhất Chước thu dọn lại mọi thứ, lão nhân kia ngồi ở trên ghế, chăm chú nhìn nàng, nếu có suy nghĩ gì, trên mặt cũng là âm tình bất định.
“Lão gia tử, ngươi có việc cần giúp đỡ đúng không?” Phương Nhất Chước quay đầu nhìn thấy lão nhân vẫn mang nét mặt buồn rầu nhăn nhó như cũ, liền thuận miệng hỏi.
“Đúng…” Lão nhân nắm ngón trỏ cùng ngón giữa lại bấm vài quẻ, nâng mặt nhìn Phương Nhất Chước, nói: “Ta hôm nay gặp một kiếp nạn lớn. Sáng nay thức dậy xem quẻ, Phật tổ nói: xuất môn nhắm mắt lại đi về phía trước, người đầu tiên đụng vào chính là quý nhân, có thể cứu tính mạng ta.”
Phương Nhất Chước nghe buồn cười, liền hỏi, “Là ta đúng không?”
“Đúng.” Lão nhân nghiêm túc gật đầu, hỏi, “Nha đầu, ngươi hãy làm người tốt, giúp ta, được không?”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, có chút khó xử, “Ta ngoại trừ nấu cơm cái gì cũng không giỏi, hơn nữa cũng vô tài vô thế(không tài sản, không địa vị), lão gia tử ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”
Lão nhân cúi đầu con ngươi chuyển động, lát sau lại giương mắt nói, “Biết nấu ăn là được!”
“A?” Phương Nhất Chước sửng sốt, “Biết nấu ăn, sau đó thì sao?”
“Nha đầu, không dối gạt ngươi, hôm nay ta mời được một vị khách quý đến phủ của ta dự tiệc.” Lão nhân nhìn Phương Nhất Chước: “Khách nhân này là người tuyệt đối không thể đắc tội, mà người này lại đặc biệt thích ăn ngon, không thể tiếp đãi hắn bằng những thức ăn bình thường … Ta đây không phải là sầu lo vì không tìm thấy đầu bếp sao? Vị khách này nếu như hầu hạ không tốt, mệnh của lão nhân ta cũng khó giữ a!”
“Nghiêm trọng như vậy?” Phương Nhất Chước cũng có chút giật mình, tự hỏi là ai mà bá đạo đến thế.
Lão nhân hỏi tiếp, “Nha đầu, ta xem ngươi rất có khả năng … Ách, ngươi theo ta hồi phủ nấu một bàn tiệc rượu đi? Ta cho ngươi năm trăm lượng!”
Phương Nhất Chước trợn trừng mắt, vươn năm đầu ngón tay: “Năm trăm lượng? Đủ ta sống mấy đời đó lão gia!!!.”
“Vậy ngươi có thể giúp ta hay không?” Lão nhân dường như rất vội, “Ta họ Phương, gọi là Phương Thọ, là chủ nhân của tòa nhà kia.” Nói xong, giơ tay chỉ về hướng bắc, một tòa nhà ở ngã tư so với huyện nha còn nguy nga hơn. “Ta không lừa ngươi, người trong mười dặm tám hướng này đều biết ta là nhà giàu nhất ở Đông Hạng phủ này!”
Phương Nhất Chước gật gật đầu, thể hiện chính mình tin tưởng, nàng mới đến Đông Hạng phủ hai ngày, liền nghe người ta nói qua chuyện này, còn nói Phương viên ngoại làm người khẳng khái, hào hiệp, hay làm việc thiện, phỏng chừng là người tốt.
“Ngươi theo ta đi một chuyến đi, nha đầu.” Lão nhân nói, “Chuyện này rất gấp.”
“Được…” Phương Nhất Chước gật gật đầu, dù sao nàng cũng đang thiếu bạc, vụ mua bán này lại rất tốt, liền đồng ý: “Lão gia tử ngươi chờ, ta thu dọn quán một chút.”
“Không cần!” Lão gia tử duỗi tay túm nàng, nói: “Chút nữa ta phái người tới giúp ngươi thu dọn, trước ngươi cứ theo ta đi, mau lên, sắp không còn kịp rồi!”
“À… được!” Phương Nhất Chước mơ hồ đi theo lão nhân kia.
——————–
Sau nửa canh giờ, Phương Nhất Chước cầm cái môi, đứng ở trong nhà bếp của Phương phủ.
Trước mắt nồi, bát, môi, bồn cái gì cần có đều có, các loại nguyên liệu nấu ăn cũng đều là tươi ngon vừa mua.
Phương Nhất Chước nhìn trái nhìn phải, phát hiện cũng không có người giúp đỡ, tự lẩm bẩm Phương viên ngoại cũng quá keo kiệt đi, có tiền như thế lại không tìm lấy mấy hạ nhân?
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, nấu một chút cơm được năm trăm lượng bạc, rất có lợi, phải đem hết bản lĩnh ra mới được! Tiền này lưu lại, ngày sau nàng còn có thể mở quán cơm lớn một chút, sống thật tốt.
Nghĩ đến đây, Phương Nhất Chước vén tay áo, chuẩn bị chảo nóng để xào rau, giúp Phương lão gia chuẩn bị một bàn ăn thật ngon. Chính là, nàng vừa mới ngồi xổm xuống chuẩn bị đốt nóng bếp lò, liền cảm thấy sau đầu tê rần, “Đông” một tiếng… Lập tức hôn mê bất tỉnh.
Phương Thọ cầm trên tay một cái que nhóm lửa, đứng trên đất nhìn Phương Nhất Chước bị đánh ngất, hỏi con trai Phương Miểu bên cạnh: “Nhìn xem nàng thế nào, đừng bị ta đánh chết đi!”
Phương Miểu cúi đầu nhìn nhìn, rồi lắc đầu nói, “Còn sống, cha… thế này cũng được sao?”
“Ai nha.” Lão nhân hướng hắn hắn xua tay, nói, “Còn quản không được sao, cái này gọi là không phải nàng chết chính là ta mất mạng, lúc này còn có thể nghĩ nhiều?”
Phương Miểu lại nhìn nhìn Phương Nhất Chước trên đất, nhỏ giọng nói thầm, “Như vậy quá thiếu đạo đức, cô nương này cũng không động đến chúng ta.”
“Ngươi nghĩ rằng ta hy vọng sao?” Lão nhân trừng con mình, “Đây chẳng phải là lửa cháy đến nơi không có biện pháp ư?”
Đang nói, ngoài cửa quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, tới rồi, tới rồi!”
Phương viên ngoại vừa nghe, liền nâng lên bả vai Phương Nhất Chước, hướng quản gia cùng con nói: “Đến! Mau nâng ra ngoài!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
* Thiêu hỏa côn là que cời bếp đó.
Đầu xuân, nhành cây xanh đâm chồi những lộc non mơn mởn, trên mái hiên tuyết đang dần tan chảy, cỏ xanh tuyết trắng, khiến cho tinh thần con người càng trở nên phấn chấn.
Đông Hạng, chợ phía bắc đã sớm mở.
Sáng sớm là thời điểm mua bán tốt nhất, mấy cửa hàng trên phố đã bắt đầu buôn bán, chỉ là, ngày thường đông người vây quanh mua cháo, bánh bao, hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt.
Phía bắc, chỉ có duy nhất một quán ăn nhỏ, trong ngoài vây đầy người, bên trong ngồi không đủ, nhiều người phải bưng bát ngồi ăn ngoài cửa.
Cũng khó trách, đây là cửa hàng vằn thắn, chủ tiệm là người từ nơi khác đến, thuê quán trà này để buổi sáng mỗi ngày bán vằn thắn, hôm qua vừa mới khai trương quán. Vằn thắn cũng không biết có mùi vị gì ghê gớm, tóm lại, cả phố đều có thể ngửi thấy hương thơm, thực khách bốn phương tám hướng đều bị hấp dẫn mà đến, khiến bọn tiểu nhị của các cửa hàng chung quanh hận đến nghiến răng.
Chưởng quầy là một nha đầu, thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng cũng dễ nhìn, đôi mắt to tròn, mặc quần áo bằng vải bố màu vàng nhạt, tay áo xắn lên, trông có vẻ nhanh nhẹn.
Tay nàng tháo vát bận bịu làm bánh, miệng cũng không nhàn rỗi, hát một giai điệu cổ quái:
Thiên Sơn khúc khúc, Việt vằn thắn,
Thục sao thủ, Ngạc bao diện.
Nhân 3 món nấm hương, thịt lợn, măng,
Hạ Chí mới thật là vằn thắn.
Mấy người ăn vằn thắn nghe thế cười nhỏ, cảm thấy thú vị, hỏi nàng: “Này, tiểu lão bản, ngươi đang hát cái gì vậy?”
Nha đầu kia thực lanh lẹ trả lời: “Điệu hát này là ta tự sáng tác, vằn thắn mọi người đang ăn, ở vùng Thiên Sơn gọi là khúc khúc, lấy thịt dê làm nhân; ở Nam Việt lại kêu là mỳ vằn thắn, nhân là thịt lợn, hải sản, nấu cùng với nhau; vùng Thục Trung kêu là sao thủ, có nhiều loại nguyên liệu dùng làm nhân, đôi khi còn xào lên, nhúng tương ăn; ở Ngạc Châu, lại gọi là bao diện, dùng thịt lừa hoặc thịt bò làm nhân. Thế nhưng vằn thắn này, ngon nhất chính là vùng Giang Chiết, dùng ba thứ nấm hương, thịt lợn, măng làm nhân.”
Thương nhân đi trên đường cùng mọi người ngồi ăn trong quán lắng nghe được đều sửng sốt, liền hỏi, “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì? Tại sao đối với vằn thắn lại hiểu biết như vậy?”
“Ai.” Nha đầu khoát tay chặn lại, cười nói, “Không chỉ đối vằn thắn thôi đâu, các món ăn trong thiên hạ ta đều biết, ta gọi là Phương Nhất Chước.”*
*Nhất Chước: một cái môi, cái thìa.
Vừa nghe tên tiểu lão bản, mọi người đều bật cười, hỏi: “Cô nương, sao lại lấy cái tên khó nghe như vậy?”
Nha đầu kia cũng không để ý, cười nói, “Ta cảm thấy rất tốt, Phương Nhất Chước, không nhiều không ít, Nhất Chước cũng được.”
…
Cho đến tận trưa, cửa hàng vằn thắn mới không còn người nữa, giữa trưa người ăn vằn thắn không nhiều lắm, người có tiền đều ăn cơm quán, không có tiền thì ăn bánh bột ngô hoặc là bánh bao, vằn thắn đã ăn no.
Phương Nhất Chước đem bát đũa thu thập lại, chuẩn bị dọn quán.
Lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng, tựa hồ có người đang bước nhanh đến chỗ nàng.
Phương Nhất Chước quay đầu lại, chỉ thấy một lão già khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, ăn mặc cao quý, vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền. Chỉ thấy hắn đang bấm đầu ngón tay, miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì, điểm chết người nhất là hắn nhắm mắt lại … đang tiến về hướng Phương Nhất Chước.
Nha đầu này cũng may thân thủ nhanh nhẹn, vội vàng tránh ra, thoát khỏi lão nhân, lại thấy hắn sắp đụng phải cái bàn làm bánh, Phương Nhất Chước liền chạy lại đỡ hắn một phen, hô lên: “Cẩn thận!”
Lão nhân kia đột nhiên mở mắt, nắm lấy tay Phương Nhất Chước, kêu to một tiếng, “Chính là ngươi!”
…….
Phương Nhất Chước bị tiếng rống của lão nhân này làm hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn hắn.
Lão nhân cũng nhìn Phương Nhất Chước, sửng sốt một lát, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt mang chút thất vọng.
Thở dài một tiếng, lão nhân buông cổ tay Phương Nhất Chước ra, hướng đến bên cạnh ghế dài ngồi xuống, vẻ nản lòng.
Phương Nhất Chước nhìn nhìn một chút, thấy bộ dạng của lão gia này rất bình thường, không giống có bệnh, khẽ giọng hỏi, “Lão gia tử, có chuyện gì sao?”
Lão nhân giương mắt nhìn Phương Nhất Chước một chút, vẻ mặt rũ rượi nói:”Có việc, có việc, là việc lớn a!”
Phương Nhất Chước lại càng không hiểu, liền hỏi, “Chuyện lớn gì? Ta có thể hỗ trợ hay không?”
“Ai…” Phương Nhất Chước quan tâm hỏi, lão nhân mặt mày lại càng thêm cau có, khoát khoát tay với nàng, nói: “Ngươi đừng quản ta, để cho ta một mình ngẫm lại. Xem ra có thể cứu chữa hay không còn phải xem ông trời, cùng lắm thì ta nhảy xuống sông Đông Ba ở ngoài thành, là xong hết mọi chuyện.”
Phương Nhất Chước nghe xong sửng sốt, bụng bảo dạ… người này phỏng chừng là có chuyện gì khó xử, không nên hỏi nhiều.
Để cho lão nhân kia tự suy ngẫm, Phương Nhất Chước liếc mắt xem xét bếp lò bên cạnh, còn khoảng mười miếng vằn thắn khô, là vừa mới bán còn thừa. Nàng đi tới, đặt lên bếp một cái nồi, lại từ trong bát múc ra một khối mỡ heo nhỏ thả vào trong nồi trộn lẫn, không lâu sau, trên chảo nóng nổi lên một tầng mỡ bạc. Mỡ nóng lên, nàng thái một nắm hành hoa, hướng trong nồi thả vào, dùng cái môi đảo qua đảo lại, nháy mắt… Hương tỏa bốn phía.
Lão nhân mang vẻ mặt u sầu, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng mặt đến nhìn thoáng qua… Thực thơm a!
Khi nồi đã nóng đến thích hợp, Phương Nhất Chước đem vài cái vằn thắn đổ vào bên trong chảo, không cần dùng đến môi, chỉ cầm quai nồi, nhẹ nhàng khéo léo lật lên lật xuống mấy cái. Không bao lâu, toàn bộ vằn thắn từ màu trắng chuyển thành màu vàng óng đều đều, bên trên còn dính một tầng hành thái xanh mượt.
Lão nhân ngây ngô nhìn, có chút ngốc, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, lẩm bẩm… Cái này cũng quá thơm đi!
Phương Nhất Chước chỉ lật vài cái, lập tức nhấc nồi sang một bên, đem nắp nồi đậy lại, chợt nghe trong nồi vang lên tiếng lốp bốp của dầu sôi, một lát sau, nàng cầm lên một nắm vừng trắng, đem nắp nồi mở ra, vung tay vào trong nồi nóng hầm hập… Cổ tay xoay xoay, vừng trắng liền được rắc đều đều lên trên mỗi miếng vằn thắn.
Phương Nhất Chước đem vằn thắn múc ra khỏi nồi, xếp vào một cái mâm, chỉ thấy vằn thắn vàng óng như sao, phía trong nổi lên nhân bánh, mặt trên là bánh quế trong suốt, còn dính đầy sắc xanh, trắng của hành thái cùng vừng, vô cùng đẹp mặt.
Đem vằn thắn đặt vào bên trong khay, Phương Nhất Chước lại múc hai chén nước dùng để nấu vằn thắn còn có cả thịt xương vào bát, rồi nhanh tay nhanh chân làm một bát nước tương dấm chua, đặt tất cả vào trong mâm, bưng đến bàn trước mặt lão nhân.
Phương Nhất Chước ngồi xuống, cầm một đĩa tương cho chính mình, cái kia đưa cho lão nhân, nói: “Lão gia tử, ăn cơm đi!”
Lão nhân có chút mơ hồ, hỏi: “Đây là cho ta?”
“Vâng.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, lấy lọ hạt tiêu trên bàn múc một muỗng nhỏ, đổ vào trong đĩa. Gắp lấy một miếng vằn thắn chấm đường dấm chua lại chấm tiếp tiêu, rồi đưa đến miệng cắn một miếng, tiếng “ca xích”, nhẹ nhàng giòn rụm vang lên. Da bánh mỏng lại giòn, nhân bánh nóng hổi, tỏa ra bên ngoài nước canh trơn mềm. Phương Nhất Chước ăn hai miếng, đôi mắt tròn híp lại, “Ừm… Thật ngon!”
Lão nhân lúc trước ra ngoài là vì tâm sự trong lòng, một chút thèm ăn đều không có, nhưng vằn thắn này hương vị thật thơm, hắn liền cảm thấy chính mình hình như đói có chút choáng váng.
“Ta không gọi đồ ăn.” Lão nhân có chút ngượng ngùng nói, “Ta vì cảm thấy khó chịu nên ra ngoài, một quan tiền cũng không mang.”
Phương Nhất Chước nở nụ cười, nói: “Lão gia tử, cứ ăn đi, hai người ăn cơm vui hơn.”
Lão nhân cao thấp đánh giá Nhất Chước một chút, cảm thấy, nha đầu kia làm người thật tốt. Liền kẹp lấy một miếng vằn thắn đưa đến miệng… Nháy mắt, hương thơm lan tỏa trong miệng.
“Ừ!” Lão nhân nhanh chóng hướng miệng đút miếng thứ hai, một bên hàm hàm hồ hồ tán thưởng: “Ăn ngon! Tuyệt thế mỹ vị!”
Phương Nhất Chước nhìn hắn cười, nói: “Lão gia tử, ăn canh đi, ăn ngon một chút, có thể giúp ngươi đem chuyện buồn phiền trong lòng quên hết!”
“Ừ.” Lão nhân gật đầu, vừa húp canh vừa ăn vằn thắn, chỉ biết nói hai chữ —— thật ngon!
…
Ăn xong cơm, Phương Nhất Chước thu dọn lại mọi thứ, lão nhân kia ngồi ở trên ghế, chăm chú nhìn nàng, nếu có suy nghĩ gì, trên mặt cũng là âm tình bất định.
“Lão gia tử, ngươi có việc cần giúp đỡ đúng không?” Phương Nhất Chước quay đầu nhìn thấy lão nhân vẫn mang nét mặt buồn rầu nhăn nhó như cũ, liền thuận miệng hỏi.
“Đúng…” Lão nhân nắm ngón trỏ cùng ngón giữa lại bấm vài quẻ, nâng mặt nhìn Phương Nhất Chước, nói: “Ta hôm nay gặp một kiếp nạn lớn. Sáng nay thức dậy xem quẻ, Phật tổ nói: xuất môn nhắm mắt lại đi về phía trước, người đầu tiên đụng vào chính là quý nhân, có thể cứu tính mạng ta.”
Phương Nhất Chước nghe buồn cười, liền hỏi, “Là ta đúng không?”
“Đúng.” Lão nhân nghiêm túc gật đầu, hỏi, “Nha đầu, ngươi hãy làm người tốt, giúp ta, được không?”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, có chút khó xử, “Ta ngoại trừ nấu cơm cái gì cũng không giỏi, hơn nữa cũng vô tài vô thế(không tài sản, không địa vị), lão gia tử ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”
Lão nhân cúi đầu con ngươi chuyển động, lát sau lại giương mắt nói, “Biết nấu ăn là được!”
“A?” Phương Nhất Chước sửng sốt, “Biết nấu ăn, sau đó thì sao?”
“Nha đầu, không dối gạt ngươi, hôm nay ta mời được một vị khách quý đến phủ của ta dự tiệc.” Lão nhân nhìn Phương Nhất Chước: “Khách nhân này là người tuyệt đối không thể đắc tội, mà người này lại đặc biệt thích ăn ngon, không thể tiếp đãi hắn bằng những thức ăn bình thường … Ta đây không phải là sầu lo vì không tìm thấy đầu bếp sao? Vị khách này nếu như hầu hạ không tốt, mệnh của lão nhân ta cũng khó giữ a!”
“Nghiêm trọng như vậy?” Phương Nhất Chước cũng có chút giật mình, tự hỏi là ai mà bá đạo đến thế.
Lão nhân hỏi tiếp, “Nha đầu, ta xem ngươi rất có khả năng … Ách, ngươi theo ta hồi phủ nấu một bàn tiệc rượu đi? Ta cho ngươi năm trăm lượng!”
Phương Nhất Chước trợn trừng mắt, vươn năm đầu ngón tay: “Năm trăm lượng? Đủ ta sống mấy đời đó lão gia!!!.”
“Vậy ngươi có thể giúp ta hay không?” Lão nhân dường như rất vội, “Ta họ Phương, gọi là Phương Thọ, là chủ nhân của tòa nhà kia.” Nói xong, giơ tay chỉ về hướng bắc, một tòa nhà ở ngã tư so với huyện nha còn nguy nga hơn. “Ta không lừa ngươi, người trong mười dặm tám hướng này đều biết ta là nhà giàu nhất ở Đông Hạng phủ này!”
Phương Nhất Chước gật gật đầu, thể hiện chính mình tin tưởng, nàng mới đến Đông Hạng phủ hai ngày, liền nghe người ta nói qua chuyện này, còn nói Phương viên ngoại làm người khẳng khái, hào hiệp, hay làm việc thiện, phỏng chừng là người tốt.
“Ngươi theo ta đi một chuyến đi, nha đầu.” Lão nhân nói, “Chuyện này rất gấp.”
“Được…” Phương Nhất Chước gật gật đầu, dù sao nàng cũng đang thiếu bạc, vụ mua bán này lại rất tốt, liền đồng ý: “Lão gia tử ngươi chờ, ta thu dọn quán một chút.”
“Không cần!” Lão gia tử duỗi tay túm nàng, nói: “Chút nữa ta phái người tới giúp ngươi thu dọn, trước ngươi cứ theo ta đi, mau lên, sắp không còn kịp rồi!”
“À… được!” Phương Nhất Chước mơ hồ đi theo lão nhân kia.
——————–
Sau nửa canh giờ, Phương Nhất Chước cầm cái môi, đứng ở trong nhà bếp của Phương phủ.
Trước mắt nồi, bát, môi, bồn cái gì cần có đều có, các loại nguyên liệu nấu ăn cũng đều là tươi ngon vừa mua.
Phương Nhất Chước nhìn trái nhìn phải, phát hiện cũng không có người giúp đỡ, tự lẩm bẩm Phương viên ngoại cũng quá keo kiệt đi, có tiền như thế lại không tìm lấy mấy hạ nhân?
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, nấu một chút cơm được năm trăm lượng bạc, rất có lợi, phải đem hết bản lĩnh ra mới được! Tiền này lưu lại, ngày sau nàng còn có thể mở quán cơm lớn một chút, sống thật tốt.
Nghĩ đến đây, Phương Nhất Chước vén tay áo, chuẩn bị chảo nóng để xào rau, giúp Phương lão gia chuẩn bị một bàn ăn thật ngon. Chính là, nàng vừa mới ngồi xổm xuống chuẩn bị đốt nóng bếp lò, liền cảm thấy sau đầu tê rần, “Đông” một tiếng… Lập tức hôn mê bất tỉnh.
Phương Thọ cầm trên tay một cái que nhóm lửa, đứng trên đất nhìn Phương Nhất Chước bị đánh ngất, hỏi con trai Phương Miểu bên cạnh: “Nhìn xem nàng thế nào, đừng bị ta đánh chết đi!”
Phương Miểu cúi đầu nhìn nhìn, rồi lắc đầu nói, “Còn sống, cha… thế này cũng được sao?”
“Ai nha.” Lão nhân hướng hắn hắn xua tay, nói, “Còn quản không được sao, cái này gọi là không phải nàng chết chính là ta mất mạng, lúc này còn có thể nghĩ nhiều?”
Phương Miểu lại nhìn nhìn Phương Nhất Chước trên đất, nhỏ giọng nói thầm, “Như vậy quá thiếu đạo đức, cô nương này cũng không động đến chúng ta.”
“Ngươi nghĩ rằng ta hy vọng sao?” Lão nhân trừng con mình, “Đây chẳng phải là lửa cháy đến nơi không có biện pháp ư?”
Đang nói, ngoài cửa quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, tới rồi, tới rồi!”
Phương viên ngoại vừa nghe, liền nâng lên bả vai Phương Nhất Chước, hướng quản gia cùng con nói: “Đến! Mau nâng ra ngoài!”