Vạn Quý phi chết không nhắm mắt, thế nhưng tính mạng chỉ có một lần, đứng trước cửa tử, mỗi người có một lựa chọn, đã chọn rồi thì không thể quay đầu lại, một bước sai, ngàn bước sai theo, Vạn Quý phi thua, thua bởi nàng cuồng vọng, thua bởi nàng không nhẫn nại, thua bởi nàng có quá nhiều dã tâm!
Thấy Triệu Vũ Quốc đi từ Hiên Viên điện ra, sắc mặt âm trầm, Tuyết Dao đi lên trước thấp giọng hỏi:
- Thành?
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, nàng nắm chặt tay hắn, thấp giọng an ủi:
- Con đường của hai người khác nhau, cho nên chỉ một người có thể sống!
- Nếu như là dân chúng bình thường, chúng ta đã là hảo huynh đệ…
Nụ cười của hắn méo mó, khổ sở, đúng thật, cuộc sống Vương đế không thể có thân tình. Nhìn đôi mắt trong veo của Tuyết Dao, người con gái này trước giờ vẫn băng lạnh, giờ phút này lại có thể cảm nhận được nỗi đau của hắn, Vũ Quốc xúc động:
- Cảm ơn nàng.
- Nói miệng vậy thôi sao?
- Muốn ta làm gì?
- Theo ta đi xem xét kinh thành của huynh chút đi! Truyện được copy tại
Nàng cười tinh nghịch.
Triệu Vũ Quốc ngẩng đầu nhìn mảnh trời bao la nơi hoàng cung này, tâm lặng đi: "Nương, nơi này sẽ không có ai dám khi dễ người nữa…"
Khi Triệu Vũ Quốc ra khỏi Hiên Viên điện thì Mục Thanh mang theo cấm vệ quân vây nhà mẹ đẻ Vạn Quý phi, tốc độ cực nhanh khiến Vạn gia không kịp trở tay.
Lúc cấm vệ quân xông vào Vạn gia, người của Vạn gia đang ăn cơm trưa, căn bản không biết Vạn phủ này đã gặp đại nạn, hạ nhân còn lớn giọng quát nạt:
- Mắt chó đui mù hả, không biết nơi này là nơi nào mà dám…
Lời chưa nói dứt, chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo trên cổ, máu tươi phún ra, tuyệt mạng tại chỗ.
Vạn phủ nhất thời náo loạn, ai nấy đều hiểu, Vạn gia – tận rồi!
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng Vạn quốc cữu không nghĩ rằng muội muội mình lại bại nhanh như thế, hắn vốn tính toán mang theo quân của Vạn gia liên hiệp với quân Trương Nham cùng thủ thành với cấm vệ quân, không ngờ nhìn thấy Tướng quân Mục Thanh phá cổng thành mà vào, trong lòng nhất thời hiểu được đại thế đã mất, trụ cột Vạn gia, Vạn lão gia nghe tin dữ nữ nhi sợ tội tự sát cũng liền tuẫn theo con mình, cơ nghiệp gần năm trăm năm của Vạn gia bị hủy diệt từ đây.
Diệt Vạn gia, diệt đảng phản nghịch, Triệu Vũ Quốc làm liền một mạch, trong vòng ba ngày, không còn một dấu vết, gió cuốn mây tan, hết thảy như mới, trong Hoàng thành nhất thời bao trùm sự lo lắng.
Trong Hiên Viên điện vang lên giọng nói trong trẻo của Thạch Đông Thăng:
- Tứ điện hạ, đã thanh trừ xong Vạn gia và vây cánh của Nhị điện hạ, còn dư lại một gia quyến kia…
- Đày đi biên ải, cả đời là đầy tớ!
Triệu Vũ Quốc lạnh lùng quét qua chúng thần, nhạt giọng hỏi:
- Chư vị đại nhân, có gì thắc mắc?
- Tứ điện hạ anh minh!
Giọng Trương Nham khàn khàn vang trong Hiên Viên điện.
Triệu Vũ Quốc tín nhiệm nhất mười hai tướng sĩ bên mình, những người đấy đều nhất mực trung thành với chủ tử. Chung Dục, Mặc Đấu và Đặng Tường Vũ sớm đã liên lạc với thủ hạ cũ của Triệu Vũ Quốc là Tướng quân Mục Thanh hiện đang thống lĩnh hai mươi vạn kỵ binh dũng mạng, đồng thời cũng đã tìm ra chứng cớ Triệu Vũ Quốc bị Triệu Vũ Văn hãm hại, Mục Thanh vốn là thần tử trung liệt, lại nể phục tài năng quân sự của Triệu Vũ Quốc từ lâu, lúc này đây phát hiện vị Tứ Hoàng tử này bị hãm hại, hắn thật sự căm hận Triệu Vũ Văn kia đến tận xương tận tủy.
Cùng lúc đó, Chung Dục nhận được mật báo Hoàng đế bị Triệu Vũ Văn bức ở trong thâm cung, liền nhanh chóng báo cáo tin này cho Mục Thanh, Mục Thanh vốn không tin nhưng sau khi nhận tấu chương mình trình lên rốt cuộc tin rằng chuyện Hoàng thượng bị giam lỏng là thật.
Tướng quân Mục Thanh nắm giữ hai mươi vạn kỵ binh nặng hạng, một kỵ binh này tương đương với mười binh lính bình thường, có thể biết được trong tay hắn nắm giữ binh quyền quan trọng đến nhường nào, Triệu Cảnh coi trọng ba đời Mục gia hắn, thấy hắn là người trung nghĩa nên lần này giao cho hắn trọng trách nặng nề, trong ngày thường, hai mươi vạn kỵ binh hạng nặng này đóng trú ở hệ thống sông bảo vệ thành cách cổng thành ba mươi dặm, tùy thời nghe lệnh của Mục Thanh và Triệu Cảnh.
Triệu Cảnh cùng Mục Thanh có một phương pháp liên lạc không ai biết được, sợ có ngày gặp cung biến, Triệu Cảnh có thể ngấm ngầm ra lệnh cho Mục Thanh, phương thức liên lạc này chính là những dòng chữ trong tấu chương.
Trong tấu chương kia có một hàng chữ ước định, người khác nhìn qua thì thấy chỉ là một bản tấu chương bình thường, nhưng Triệu Cảnh có thể căn cứ vào đó đoán ra tin tức Mục Thanh muốn truyền đạt.
Sau khi Chung Dục báo tin, Mục Thanh hoài nghi, về sau đem trình một bản tấu chương, lúc nhận tấu chương về, vừa nhìn qua, mặt đỏ phừng, hắn cảm thấy hô hấp căng thẳng: "Hoàng thượng bị giam lỏng thật rồi!"
Trong tấu chương ý hắn hỏi Triệu Cảnh có phải đang bị giam lỏng không, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy ý là: hắn muốn được cấp thêm ngân lượng cho hai mươi vạn kỵ binh đang đồn trú….
Thấy tấu chương chuẩn tấu, vài ngày nữa sẽ có ngân lượng chuyển đến cho kỵ binh… Toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh: "Hoàng thượng, … thật sự bị giam lỏng..."
Mục Thanh vô cùng tức giận với hành vi không bằng súc sinh kia của Triệu Vũ Văn, đầu tiên là hãm hại huynh đệ của mình, sau đó làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, có thể nói hắn thực sự có ý nghĩ sống mái với Triệu Vũ Văn, trong mắt hắn không có khái niệm thân phận của ngươi là ai, từ nhỏ hắn đã được giáo dục – thề chết bảo vệ Hoàng thượng!
Trải qua mười ngày chờ đợi, rốt cuộc Triệu Vũ Quốc đã nhận được hồi đáp của Mục Thanh, hai ngày sau sẽ mang theo mười vạn kỵ binh hạng nặng đến chỗ hẹn, trước đó một ngày Tuyết Dao dẫn Lục hổ vào kinh thành, đợi tín hiệu sẽ tiếp ứng Triệu Vũ Quốc vào thành.
Hết thảy đã sắp xếp ổn thỏa, sắc mặt Triệu Vũ Quốc và Mục Thanh trầm lãnh, một thân chiến giáp, chiến hỏa gặp thời sẽ bộc phát.
Đang lúc Tuyết Dao cùng Lục hổ quan sát tình hình, tính toán giết quân cận vệ và thống lĩnh thủ thành thì chuyện kỳ dị xảy ra.
Ngoài thành Triệu Vũ Quốc mang theo binh lính đông nghịt, quân cấm vệ thủ thành bên trong đều sẵn sàng gươm giáo bảo vệ Hoàng thượng, đột nhiên lúc này một đạo lệnh bài rơi xuống, ngay sau đó thống lĩnh thủ thành cao giọng hô:
- Mở cổng thành!
Cổng thành từ từ được mở ra, Triệu Vũ Quốc ngẩn người, sau đó lập tức hồi phục tư thái trầm mặc, lấy mảnh giấy điệp của con diều trong ngực ra, cười nhạt…
Thì ra, Binh bộ Thượng Thư sớm đã cho mở thành, giờ phút này cùng tất cả quân sĩ Triệu Vũ Quốc mang tới phản công: "Thề giết tên phản nghịch!" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Âm thanh ùng ùng động vang trời đất, cục diện sớm đã được định đoạt, Triệu Vũ Quốc tiến vào Hiên Viên điện, một thân ảnh run rẩy đang nằm dưới chân Vạn Quý Phi không ngừng run rẩy.
- Mẫu phi, con không muốn chết, con cũng không muốn làm Hoàng đế, van xin người…
Vạn Quý Phi xinh đẹp cao quý, gương mặt không mang chút sợ hãi, chậm rãi ngồi xuống, nâng mặt Triệu Vũ Văn dậy, ôn nhu nói:
- Ngoan, Vũ Văn đừng sợ, mẫu phi đang ở đây, đừng sợ…
Vạn Quý phi vừa nỉ non an ủi, vừa lặng lẽ đâm trâm phượng vào ngực Triệu Vũ Văn.
- Mẫu phi…
Triệu Vũ Văn nghe được lời an ủi, thoạt như tìm được người cứu mạng, nhưng sau đó một khắc hai mắt trợn to, vẻ mặt không thể tin: - Tại sao? Tại sao Mẫu phi phải giết hài nhi….
- Tin Mẫu phi… chết như vậy còn tốt hơn là rơi vào tay hắn…
Trong nháy mắt, Triệu Vũ Văn hiểu được Mẫu phi vì sao làm như vậy, lúc này hắn bị một trâm của mẹ mình đâm vào tim vào chết, còn hơn rơi vào tay Triệu Vũ Quốc, sống không bằng chết. Suy nghĩ xong điểm này, trên gương mặt hắn bất giác thản nhiên mỉm cười, trong đầu nhớ tới một lần trò chuyện của hắn với mẫu phi: "Tứ đệ đối với con rất tốt, con không muốn hại đệ ấy…"
"Nếu hắn đăng cơ, con và Mẫu phi đều phải chết!"
- Tứ đệ, nếu đệ đăng cơ, xin hãy cho Mẫu phi một con đường sống, hãy tha thứ cho Vũ Văn ta…" nói xong thở hắt một hơi, hắn nhìn Triệu Vũ Quốc, trong mắt có lệ quang…
Triệu Vũ Quốc lạnh lùng nhìn một màn này, khi bắt gặp ánh mắt cuối cùng Triệu Vũ Văn nhìn hắn, hắn nhớ lại khi còn bé lén lút nghe sư phụ cùng phụ hoàng nghị luận: "Nhị điện hạ trời sinh tính không quyết đoán, khác một trời một vực tính cách của Vạn Quý phi…"
- Nếu ngươi không giết hắn, cùng lắm hắn sẽ thành thứ dân.
Triệu Vũ Quốc nhàn nhạt nói.
- Ha ha ha. Thắng làm vua, thua làm giặc, nhi tử ta có mệnh làm thiên tử, há nguyện ý làm thứ dân?
Vạn Quý phi điên cuồng phẫn uất, từ nhỏ đã sớm tiếp xúc với những mưu mô để đoạt lấy quyền lợi trong hoàng cung của một đám cung tần phi tử, nàng hiểu, nàng thua, kết quả chỉ có một, là cái chết!
Cho nên, không đợi Triệu Vũ Quốc tiến thêm một bước về phía mình, nàng rút trâm phượng đâm trên ngực nhi tử mình đâm vào cổ nàng, máu tươi phún ra, nàng đắc ý cười:
- Ha ha, kẻ giết huynh giết cha như ngươi, sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Triệu Vũ Quốc từ trên cao nhìn xuống nàng, khuôn mặt vốn trầm lặng đột nhiên mỉm cười, từng chữ từng chữ thốt ra:
- Ngươi sai rồi, phụ hoàng hết mực tin tưởng ta, mọi tội lỗi đều là gán trên người mẹ con ngươi!
- Ngươi… ngươi…
Mắt phượng trừng lớn, nàng thất kinh hối hận, hối hận võ đoán của mình, hối hận mình khinh địch nên chuốc lấy thất bại này…
Vốn nàng cho rằng Triệu Vũ Quốc giết Triệu Cảnh, lợi dụng cơ hội này sẽ đưa nhi tử mình thuận lợi đăng cơ, không nghĩ tới, mọi sự đều là bẫy của Triệu Vũ Quốc giăng ra, mình lại ngoan ngoãn rơi vào, bản thân như thằng hề cho hắn hưởng lợi…
"Phốc…" Một ngụm huyết tươi trong miệng búng ra, mùi máu xông lên nồng nặc, nàng không cam lòng, nàng muốn nói cho tất cả biết đây đều là bẫy của Triệu Vũ Quốc giăng ra, Vạn Quý phi nàng không phải tội nhân, nhưng hết thảy đã quá muộn, chút lực tàn cuối cùng cũng đã rời xa nàng, mọi thứ không thể lặp lại, bao gồm việc nàng tự tay hạ thủ giết chết nhi tử của nàng…