Tấn quốc, từ khi Long Đế dựng nước cho tới nay đã trải qua mười hai đời đế vương, hưng suy vinh nhục đời nào cũng có nhưng chưa bao giờ trải qua hiểm cảnh như lúc này. Không phải Long Tường Viêm là một vị vua bất tài, dưới thời của ngài, thực lực Tấn quốc tăng lên gấp bội, dân chúng ấm no, một yếu điểm duy nhất của ngài đó là, chỉ có duy nhất một thê tử, mà thê tử lại chỉ sinh một nữ nhi.
Con nối dõi chỉ có một, lại là nữ nhi, điều này không nghi ngờ gì nữa, hẳn là khiến triều thần không phục, bọn họ có thể thần phục Long gia, nhưng lại không chịu được khi phải ở dưới chân một nữ nhi.
Dĩ nhiên, những điều này, ngay từ khi biết thê tử chỉ sinh hạ được duy nhất Long Tuyết Dao thì Long Tường Viêm đã lường trước, cho nên ngài để cho nữ nhi của mình trưởng thành trong quân doanh, dần dần nắm binh quyền trong tay, đây có thể coi là một nước cờ hay cho Tuyết Dao đi tới ngôi vị Hoàng đế. Thế nhưng cuối cùng không ngờ ngài bại dưới thế lực của Hội trưởng lão trong triều, giương mắt nhìn thế cờ của mình bại trận.
Dương thị - mẫu thân Tuyết Dao là người ngài yêu thương nhất, người đời vẫn nói, yêu ai yêu cả tông chi họ hàng. Dương Hồng Xương kia là người họ hàng gần của Dương thị, đối với Dương Hồng Xương này, ngài cũng có vài phần cảnh giác, tuy nhiên khi ấy bệnh tật xâm nhập cơ thể, Long Tường Viêm tự biết mạng mình không còn bao lâu, không thể để nữ nhi mình bơ vơ được.
Ngài khẩn cấp tìm cách an bài tương lai tốt đẹp cho nữ nhi của mình, ngài lựa chọn Dương Hồng Xương làm quân cờ cho mình.
Dương Hồng Xương kia vốn là người tầm thường vô vị, chẳng có tài đức gì cả, chính vì điểm này mà Long Tường Viêm nhìn trúng hắn làm phò mã.
Long Tuyết Dao thành hôn là bởi thỏa mãn điều kiện lên ngôi, Dương Hồng Xương chỉ cần giống như một gã "thê tử" sống an tĩnh ở hậu cung cho tốt. Nhưng lần này, Long Tường Viêm lại nhìn sai một nước cờ, quân cờ này mặc dù đầu óc ngu đần nhưng vẫn có si tâm vọng tưởng, bởi vậy nên bị người của Hội trưởng lão lợi dụng.
Khi Long Tường Viêm ý thức được điểm này thì nữ nhi của ngài đã gặp chuyện ngoài ý muốn, tâm trí ngài lại bị Hội trưởng lão khống chế, tuy nhiên, Dương Hồng Xương nghe tin Tuyết Dao còn sống nên nhất thời hoảng loạn…
- Bên Điểm Thương quốc có tin gì không?
Đang hóng mát ở trong đình, Dương Hồng Xương thấp giọng hỏi người đang quỳ trên mặt đất.
Đây là trinh thám từ Điểm Thương quốc mới trở về kinh thành bẩm báo tình hình.
Tên nọ ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác:
- Chủ công… Ngài không nhận được bồ câu đưa tin từ Điểm Thương quốc?
- Các ngươi dùng bồ câu đưa tin?
Nhất thời cả người Dương Hồng Xương lạnh như băng, trán toát mồ hôi lạnh.
- Hai vị cao thủ Tây Vực đã liên lạc với các ngươi chưa?
Vẻ mặt trinh thám lại càng ngây ra:
- Chủ công… Cao thủ Tây Vực nào….???
--- Ầm!
Dương Hồng Xương cảm thấy da đầu tê dại, mặc dù đang yên vị trên ghế êm nhưng lại cảm thấy như thiên địa rung chuyển, cả người mất bình tĩnh run rẩy:
- Xong… Xong… Ta xong…
Từng giọt mồ hôi thi nhau tuôn trên gương mặt hắn, trinh thám quỳ trên mặt đất thầm buồn bực: "Đường Đường là Bạch Long Đô Úy lại đi sợ một nữ nhân."
Những người này là thực khách mà Dương Hồng Xương nuôi, hắn vốn dĩ bụng dạ hẹp hòi hơn người, quý phủ đương nhiên cũng chẳng lộ ra tin gì đáng giá, nếu không, tên trinh thám đang quỳ trên mặt đất kia, nghe thấy tên của "nữ nhân" nọ, e chừng cũng sợ hãi không kém Dương Hồng Xương…
Núi non khúc khuỷu, kéo dài ngàn dặm, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp bao gọn phía Bắc Tấn quốc, không chỉ có tác dụng ngăn bão cát cùng hàn khí, điều tiết khí hậu, còn như bức tường thành bảo vệ kinh thành Tấn quốc – An Á thành. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Tuyết Dao cưỡi ngựa, đứng trên đỉnh núi, nhìn xa xa phía dưới, đô thành quen thuộc làm mắt nàng khẽ ướt, miệng khẽ thầm thì: "Ta đã trở về…"
- Xuống núi này, chính là An Á thành, con tính toán làm gì?
Cầm Nhân giục ngựa tiến lên hỏi Tuyết Dao.
Tuyết Dao hơi trầm ngâm:
- Vào thành trước, ta cần tìm một người.
Giờ phút này, ánh mắt Tuyết Dao không còn sầu não, thay vào đó là sự bình tĩnh, Cầm Nhân nhận ra điểm đó, lòng vui mừng: "Trước kia Dao Nhi là Mãnh Hổ, bây giờ như Long trong nhân tài kiệt xuất."
Nghe Tuyết Dao nói vậy, Cầm Nhân biết nàng đã có kế hoạch trong lòng, bản thân cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc nhở Tuyết Dao:
- Cha con thỏa hiệp với Hội trưởng lão là vì muốn tìm cơ hội cho con, nhưng bên Hội trưởng lão chưa từng có ý niệm buông tha con khỏi cái chết, cho nên dù có tin đồn con đã chết, nhưng chưa tìm được thi thể, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua…
- Nếu không phải thần xui quỷ khiến ta trôi tới Nam quốc, chỉ sợ bọn họ sớm đã hạ độc thủ.
Cầm Nhân gật đầu, đáy mắt tản ra hàn quang, trong lòng mặc niệm: "Đụng đến đồ nhi Cầm Nhân ta, phải trả giá đắt đấy."
- Lúc ở Điểm Thương quốc, có hai lần xuất hiện sát thủ muốn giết ta, những người này là người của Hội Trưởng lão sao?
Tuyết Dao suy đoán.
- Không phải, trinh thám Hội Trưởng lão phái đi đều bị ta giết sạch, hơn nữa còn cho mang tin giả trở lại, hiện tại họ hoàn toàn không nắm được tin tức nào cả.
Cầm Nhân lạnh lùng nói, ánh mắt nho nhã ôn thuận biến mất, thay vào đó là ánh nhìn bén nhọn thấu xương.
Mặc dù dọc đường đi, Tuyết Dao cùng sư phụ không trò chuyện nhiều nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, trong quãng thời gian mình mất tích, sư phụ nhất định vì mình mà làm rất nhiều điều…
Trong lòng có chút ấm áp lan tỏa, Tuyết Dao cảm kích nhìn sư phụ:
- Người cực khổ…
Cầm Nhân không nói lời nào, chỉ nắm dây cương giục ngựa đi xuống chân núi, khóe miệng mang theo nụ cười. Long Tuyết Dao là đồ đệ duy nhất hắn dốc hết tâm ý dạy dỗ, trong suy nghĩ hắn sớm đã xem Tuyết Dao như con gái của mình, nhìn nàng mỗi ngày một mạnh mẽ hắn cảm thấy vui mừng. Vì nữ nhi của mình làm những việc này, hắn không cảm thấy cực khổ, chỉ cần nàng bình an đã là an ủi lớn nhất đối với hắn.
U… u… u…
Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của cú mèo, ánh trăng xuyên qua những tán cây chiếu vào trong rừng, hai thầy trò ở dưới một cây tùng bàn chuyện với nhau.
- Sư phụ, người có thể đi U Châu một chuyến không?
- Đi U Châu?
Nhất thời Cầm Nhân không hiểu, từ nơi này đến U Châu dù là thúc roi ngựa liên tục cũng mất ba ngày ba đêm, rời kinh thành nơi gần nhất là sư cổ, nơi đó có Lương Vương, là hoàng đệ Long Tường Viêm, nếu như muốn trợ giúp thì Lương Vương kia chắc hẳn một lòng phò tá, nhưng Tuyết Dao lại muốn Cầm Nhân đi U Châu, điều này lắm hắn không giải thích được.
Nhìn sắc mặt Cầm Nhân, Tuyết Dao cười nhạt:
- Sư phụ nghĩ không ra tại sao ta không đi tìm Lương Vương?
Cầm Nhân im lặng chờ Tuyết Dao nói ra đáp án.
- Thái úy Lý Mão ở U Châu, mặc dù có binh quyền trong tay nhưng cũng chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, nếu ta muốn đoạt cung thì không thể dùng binh lực của người này. Lại nói, Long gia Tấn quốc làm sao có thể chịu đựng được sự chấn động khi mượn sức người ngoài để chiếm cung?
- Con muốn dùng xảo thủ?
Tuyết Dao gật đầu, ngay sau đó ném một quả dại khô vào đống lửa, quả khô gặp lừa phát ra tiếng vang xì xì, tỏa ra khói xanh, liền sau đó bị lửa thiêu rụi.
- Ban đầu, đám người kia dám dùng thủ đoạn với ta, bây giờ ta trở về, nếu không thắng chính là chết, tuyệt đối không thể thua nữa!
Thấy Long Tuyết Dao đến, Cầm Nhân khẽ lắc đầu thở dài:
- Thật ra thì vi sư không muốn con tới.
- Vì vậy trước đây mới tỏ ra không quen biết con?
Tuyết Dao nắm chặt hai tay áo, lạnh nhạt hỏi.
- Ừ.
Nàng là đồ đệ Cầm Nhân thu nhận từ nhỏ, điểm này hắn có thể nhìn thấy, hiển nhiên giờ phút này Tuyết Dao nổi cáu, nhưng hắn cố ý lơ đi, nhíu mày đáp vẻ u sầu: - Ta đã từng đáp ứng với một người, nếu có thể, sẽ để con vứt bỏ hết thảy để chọn lựa sự vui vẻ.
- Sư phụ, người cảm thấy ta có thể vui vẻ sao?
Tuyết Dao cười lạnh lùng, mắt lạnh như băng.
Cầm Nhân chau mày:
- Con hận vi sư?
Tuyết Dao quay mặt, trầm giọng nói:
- Đồ nhi không dám.
Lúc sau, nàng quay lại nhìn hắn, giọng cao lên vài phần: - Phụ hoàng sinh tử không rõ, giang sơn sắp đổi họ, Long Tuyết Dao ta há có thể rụt cổ?
Sắc mặt Cầm Nhân vốn dĩ đang tức giận, nghe Tuyết Dao nói vậy, khẽ chùng xuống đôi chút:
- Dao Nhi, mẫu hậu con cho tới giờ không hề có ý nghĩ muốn con gánh vác trọng trách giang sơn, nàng muốn con được hưởng bình an, vui vẻ.
Tuyết Dao cắn chặt môi dưới, máu khẽ rỉ ra.
- Con giận mẫu hậu mình?
Cầm Nhân trầm giọng hỏi, nhất thời Tuyết Dao cảm thấy bốn phía có một thứ không khí vô hình đè nặng lên bản thân, tuy nhiên nàng không hề sợ hãi, ngẩng đầu giận dữ nhìn sư phụ mình.
- Phụ hoàng bảo hộ khiến mẫu hậu quên mất những nguy hiểm xung quanh, người không cẩn thận cảm nhận, càng không có con mắt nhìn đại cục cho quốc gia, chỉ có nguyện vọng của một tiểu nữ nhân. Nguyện vọng đó không hề sai, nhưng đó là đại kỵ đối với người của Hoàng tộc, vô luận là Tấn quốc, Điểm thương quốc hay Nam quốc, chỉ cần là người trong Hoàng tộc sẽ phải biết rõ thân phận của mình gắn với cương vị, trách nhiệm như thế nào.
- Thân phận của con là công chúa, sẽ được gả cho một người chồng tốt, sanh con dưỡng cái…
- Sư phụ, người nghĩ lý do này có thể thuyết phục sao?
Tuyết Dao cắt ngang lời Cầm Nhân muốn nói, trong mắt hiện chút bất đắc dĩ, ngay sau đó kiên định giấu đi.
Cầm Nhân không nói tiếp, trong mắt hiện lên sự ưu phiền.
Nhìn sư phụ im lặng, Tuyết Dao ảm đạm:
- Sư phụ, người không hiểu đồ nhi của mình sao?
Nàng sầu não bởi lời sư phụ nói khiến nàng cảm thấy, trên đời này chỉ còn mình nàng đơn độc chiến đấu.
Tuyết Dao gỡ Dạ Mị trên thắt lưng xuống, hướng về phía mặt trời, cẩn thận ngắm nhìn Hắc thủy tinh giúp nàng khôi phục trí nhớ, đôi mắt sáng như đuốc, thấp giọng nhưng vô cùng nghiêm túc nói với Cầm Nhân:
- Mỗi tấc đất của Tấn quốc, mỗi con dân của Tấn quốc đều đáng được tử tôn Long gia che chở, mà ta là người thừa kế Long tộc – Phượng Diệu công chúa, Tuyết Hồn tướng quân, trong mắt nhân gian, là đứa con cưng vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, hết thảy vinh quang của ta được dựng xây từ đất Tấn quốc, ngày hôm nay, cha ta, con dân của ta gặp nguy hiểm cận kề, chính là lúc cần ta nhất. Tại sao lại muốn ta rời đi vào lúc này? Cho ta một lý do?
- Bây giờ con rời đi chính là rời bỏ người con thương!
- Sư phụ không cần dò xét ta, tâm đồ nhi vững như bàn thạch, không có gì có thể dao động được ta!
Cầm Nhân vốn dĩ còn do dự, ánh mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn hướng phía Tấn Quốc rồi lại quay sang nhìn Tuyết Dao:
- Con sẽ không hối hận?
- Tuyệt đối không!
Tuyết Dao không chút do dự cất lời. Thế nhưng, sâu trong nội tâm tựa như bị xé toạc một mảnh, đau quá, nỗi đau tận xương tủy, gặm nhấm cơ thể nàng… Tuy nhiên, nàng vẫn đứng vững… Thủy Nhan, Tuyết Dao… Hai cái tên này đã đến lúc phải chôn dấu…
- Ha ha ha ha… Long Tường Viêm, nhìn thấy không, ngươi có một nữ nhi tốt như thế nào!
Cầm Nhân chắp tay trước ngực ngửa mặt lên trời cười dài, trong mắt lộ ra sự ẩn nhẫn đau khổ, giờ khắc này hắn vốn sợ là không chờ được, thế mà nay đã đến. Đồ nhi hoàn hảo này chưa từng làm hắn thất vọng… Thế nhưng, sâu trong tâm tư, hắn vẫn nguyện ý mong Tuyết Dao lựa chọn không trở về.
Nghe Cầm Nhân nói vậy, lòng Tuyết Dao căng thẳng, nàng tiến lên túm ống tay áo hắn:
- Sư phụ, vừa rồi người nói vậy là có ý gì?
Hai mắt Cầm Nhân giờ phút này như nhuốm máu đỏ, là giận, lửa giận hun đỏ mắt, hắn nhìn Tuyết Dao, gằn giọng nói từng chữ:
- Hoàng thượng vì con uống thuốc mất trí nhớ.
- Cái gì…
Nhất thời Tuyết Dao như bị sét đánh, cảm thấy dưới chân như nứt ra, không khống chế được ngã lui xuống vài bước, ngay sau đó, nàng xông lên trước, túm chặt lấy Cầm Nhân: - Sư phụ, người nói rõ ràng coi, phụ hoàng ta làm sao?
- Sau hôn sự hai ngày, ta không nhận được tin con bình an. Lòng lo lắng, lại nghe người trong cung nói con kháng hôn bỏ trốn khỏi cung, cha con tức quá ngất đi…
- Đây đều là do Dương Hồng Xương cùng Hội Trưởng lão đặt điều cho ta.
Trong mắt Tuyết Dao hiện ra sát ý.
Cầm Nhân vỗ nhẹ vai nàng, ý bảo nàng thả lỏng cơ thể:
- Đêm hôm đó ta vào hoàng cung thăm dò tình hình cha con, ngài nói cho ta biết, con gặp nạn rồi, nhưng ngài tin con không có chết, mặc dù biết trong trà có thuốc mất trí nhớ nhưng vì để ngăn cản Hội Trưởng lão đuổi giết con nên ngài vẫn uống. Trước khi mất đi trí nhớ, ngài nói, khi ta tìm được con, vô luận thế nào, cũng cho con tự lựa chọn đường đi của mình!
- Phụ hoàng… Còn có thể cứu được không?
Tuyết Dao cắn môi cố kìm nước mắt rơi ra, mắt nàng đỏ ngàu, toàn thân toát ra sát khí ngút trời!
- Không biết được, cần phải tìm hiểu các phương pháp giải độc.
Sắc mặt Cầm Nhân ngưng trọng như tràn đầy tự tin cùng kiên định. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hồi lâu, Tuyết Dao im lặng, nàng nhìn thấy ánh mắt kiên định của sư phụ, tin tưởng sư phụ nhất định có thể cứu phụ hoàng, nhưng trong lòng nàng hiểu, cuộc sống của phụ hoàng sớm đã… Nghĩ tới đây, nàng hít một hơi sâu, nhìn Cầm Nhân hỏi:
- Người tìm ra ta mà không nói gì, là muốn cho ta tự lựa chọn lối đi?
Cầm Nhân gật đầu.
- Nhưng người hẳn rất rõ, tình hình trước mắt của Tấn quốc, ta không có thời gian lựa chọn.
Tuyết Dao nói có vẻ oán giận.
Cầm Nhân coi như không thấy sự giận dữ của nàng, chỉ cười nhạt hỏi:
- Sư phụ sẽ làm chuyện không nắm chắc sao?
- Người biết rất nhanh ta sẽ khôi phục trí nhớ?
- Đúng, bởi vì hết thảy là do ta an bài.
- Người an bài?
Tuyết Dao nghi hoặc.
- Sau này ta sẽ nói cho con chuyện này, bây giờ đi theo ta.
Nói xong, Cầm Nhân mang theo Tuyết Dao vào rừng cây, đi chưa được bao lâu, Tuyết Dao thấy hai con ngựa.
- Người còn chuẩn bị xong xuôi ngựa rồi đấy.
- Từ nhỏ con đi theo vi sự, đã thấy lúc nào vi sư làm chuyện chưa chắc chắn chưa?
Cầm Nhân cười cười, đưa dây cương cho Tuyết Dao, hắn cũng phi thân lên ngựa, giơ roi vung lên, trong mắt bắn ra quang mang bén nhọn, nhìn Tuyết Dao lớn tiếng nói:
- Con đường phía trước, nếu con đã chọn thì không thể quay đầu lại đâu.
Tuyết Dao cũng lập tức phi thân lên ngựa, ngưng mắt nhìn phương xa, đối với đường về cung điện có nửa phần lưu luyến:
- Đường chỉ có một, không đi cũng bị đánh cho đi.
- Ha ha ha ha, hảo, Cầm Nhân ta thu nhận được đồ đệ là con thực đáng giá.
Nghe lời khích lệ của sư phụ, lòng Tuyết Dao dâng lên trăm vị, khẽ mỉm cười nhưng lòng nặng tựa ngàn cân.
Dọc đường đi, hai thầy trò không dám dừng lại nghỉ, ngày đêm trên lưng ngựa, Cầm Nhân nói, bắt đầu từ lúc tìm được tung tích nàng, biết nàng bị mất trí nhớ, Cầm Nhân liền cố ý đem tin tức kia loan ra cho Dương Hồng Xương biết, khiến hắn chột dạ, sợ có ngày Tuyết Dao trở về báo thú, liền dùng Dạ Mị dẫn dụ Tuyết Dao ra ngoài, Cầm Nhân tung tin đồn chính là vì Dạ Mị tiên.
Đơn giản là vì, trên Dạ Mị có khảm Hắc thủy tinh, là di vật Thượng cổ, có thể khơi thông kinh lạc, luyện túy chân khí công hiệu, không chỉ như vậy, còn có khả năng phát ra hết những chuyện của chủ nhân ghi chép trong Hắc thủy tinh. Lúc chủ nhân đưa chân khí dung hợp với Hắc thủy tinh liền tiếp nhận được trí nhớ, cứ như vậy, Tuyết Dao khôi phục trí nhớ.
- Dao nhi, con không mang theo Lục Hổ đi sao?
Thông qua quan sát, Cầm Nhân nhận định Lục hổ này là trợ thủ đắc lực, đối với chuyện Tuyết Dao về cung đoạt ngôi có tác dụng rất lớn.
Tuyết Dao lắc đầu:
- Đây là chuyện nhà ta, cửu tử nhất sinh. Bọn họ là huynh đệ của ta, ta không thể coi thường sinh tử của Lục Hổ.
Cầm Nhân khẽ giật dây cương trong tay, thở dài:
- Aizzz, tính tính con từ bé đã vậy, thoạt nhìn rất lạnh lùng nhưng luôn suy nghĩ vì người khác…
- Người nói vì ta có tính này nên không nên có nhiều bằng hữu, nếu không rẽ rất mệt mỏi.
Dứt lời, Tuyết Dao giơ roi giục ngựa: - Sư phụ, nghỉ ngơi đủ rồi, phía trước là đường cần dùng huyết mới có thể mở ra!
Bình nguyên trống trải, khắp nơi đều phảng phất mùi cỏ dại thơm mát, từng làn gió mơn man quanh người mát mẻ:
- Ha ha, đồ nhi ngoan, từ nay về sau, sư phụ sẽ theo sát bên con, hộ tống cho con.
Nhất thời Cầm Nhân cảm thấy ý chí hừng hực, đồ nhi này, quả nhiên là nhân trung long phượng, khí phách quân vương mỗi lúc một nổi bật!