- Các người đi đi, không cần lo lắng cho ta! Long Tường Viêm dùng sức đẩy Tuyết Dao ra, kêu bọn họ rời đi.
Gương mặt Tuyết Dao vẫn hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay khô gầy của Long Tường Viêm, thấp giọng nói:
- Phụ hoàng không cần lo lắng.
- Dao nhi, con….
Long Tường Viêm có chút kinh ngạc nhìn nàng. Đúng lúc ấy thì phía sau đã bị chặn lại, Tuyết Dao đoán ước chừng chỗ này khoảng hơn một trăm người, dĩ nhiên đây chỉ là số người nhìn qua, còn cả trong Tây viện này thì phải hơn ngàn người.
Đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, trên mặt Lục Hổ không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại trong mắt còn lóe lên sự hưng phấn, thật giống như hổ dữ nhịn đói lâu năm, rốt cuộc đã có thể đánh một trận hoành tráng.
Trong miệng Nhĩ Đóa phát ra tiếng "hừ" khinh thường, thuận tiện nói với Tuyết Dao:
- Lão Đại, không bằng hôm nay chúng tay san bằng nơi này đi cho thống khoái… ha ha..
Năm người còn lại nghe Nhĩ Đóa nói thế, ảnh mắt tất cả đều trở nên khinh thường:
- Ngươi á? Mơ à?
Khóe mắt Tuyết Dao chỉ hơi giật giật, việc Nhĩ Đóa nói thế làm nàng muốn cười nhưng vẫn cố nhịn.
Ngay lúc này, vô số người lao vào trong, trên mặt Tô Thiên Sơn đầy vẻ đắc ý đi ra.
- Ha ha ha ha, lão phu đoán không sai, có Long Tường Viêm ở đây thì Long Tuyết Dao nhất định sẽ trở lại!
- Tô Thiên Sơn, ngươi là tên hèn hạ vô sỉ.
Long Tường Viêm dùng âm thanh khàn khàn giận dữ mắng.
- Hừ, lão già này sống dai như đỉa, còn giả bộ ngu ngơ, ăn cả thức ăn chó để che giấu nữa.
Phút chốc một ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Tô Thiên Sơn, làm Tô Thiên Sơn cảm thấy lạnh lẽo như có một chiếc đao xẹt qua cổ hắn.
Đó chính là ánh mắt của Long Tuyết Dao, khi nàng nghe được Long Tường Viêm phải chịu nhục thì không thể nhịn nổi nữa, sát ý tỏa ra nồng đậm.
- Chết, tất cả chết hết cho ta.
Chỉ có máu tươi mới dập tắt được ngọn lửa trong lòng nàng. Còn Lục Hổ khi nghe nàng giận dữ thét lên thì trong lòng chấn động. Từ khi biết lão Đại đến nay, bọn họ chưa bao giờ thấy qua Tuyết Dao thịnh nộ như thế. Mà hôm nay bọn họ đã thấy Tuyết Dao thịnh nộ là như thế nào.
Nghe Tuyết Dao thét lên, Tô Thiên Sơn đầu tiên thấy khí thế của những người kia mà kinh sợ, tuy nhiên sau một khắc hắn lại cười như điên:
- Chỉ bằng sáu người các ngươi mà đòi giết chúng ta?
- Nằm mơ!
- Câu này phải để bọn ta nói mới đúng!
Giờ phút này, sáu người đứng đầu Trưởng Lão hội đều có mặt ở đây, đều cảm thấy buồn cười với lời nói của Tuyết Dao.
Long Tuyết Dao vận chuyển chân khí trong cơ thể rót vào trong Dạ Mị roi ở trong tay, rồi bất ngờ xuất thủ, mang theo tiếng rống ngâm nhẹ, sức mạnh như muốn xé rách cả không khí. "Phốc".
Chỉ thấy ba người gần Tuyết Dao bị gãy thắt lưng mà chết, máu tươi phun thẳng vào mặt đám người Tô Thiên Sơn. Bọn họ tràn đầy sợ hãi truy hô:
- Bảo vệ trưởng lão…
- Lục Hổ, còn chờ cái gì nữa, giết hết bọn chúng xả giận cho lão Đại!
Lời Lưu Phi vừa dứt, bộ dáng giống như sát thần, lập tức chém một thị vệ ở trước mặt, lực và tốc độ thật kinh người, đầu tên thị vệ xấu số kia liền nở hoa.
Chỉ một thoáng, ở trong Tây viện, huyết nhục văng tứ tung. Tô Thiên Sơn sợ hãi rụt cổ vào, hấp tấp phân phó người bảo vệ. Mắt nhìn mấy trăm người vây quanh Tuyết Dao giờ chẳng còn mấy, đủ khiến người ta kinh sợ.
- Mau, mau, cho Ngự Lâm Quân vào.
Then cửa Tây viện nhất thời bị phá, Ngự Lâm Quân lập tức vây thành ba vòng quanh đám người Tuyết Dao và ba vòng khác ở bên ngoài.
- Hiên Viên lệnh ở đây, Ngự Lâm Quân nghe lệnh!
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Tuyết Dao vang lên, truyền rõ ràng vào lỗ tai mỗi người.
Sắc mặt Tô Thiên Sơn nhất thời biến đổi:
- Ả ta có Hiên Viên lệnh…
Nhưng ngay sau đó sắc mặt tái nhợt trở nên trấn định:
- Bắt hai cha con này lại!
Nghe nói tới Hiên Viên lệnh, dám Ngự Lâm Quân đang xông tới bắt đầu hơi chần chừ.
- Hiên Viên lệnh!
- Đúng là Hiên Viên lệnh!
- Là mật lệnh của Hiên Viên hoàng hậu!
Những người được chọn làm Ngự Lâm Quân đều phải tuyên thề rằng: Phàm là người Ngự Lâm Quân tức là người của Hiên Viên hoàng hậu, tuyệt đối phục tùng Hiên Viên lệnh, kẻ vi phản bị trời tru đất diệt, bị coi là phản đồ của Ngự Lâm Quân, chịu Ám Vệ đuổi giết đến chết!
- Có Hiên Viên lệnh ở đây, sao các ngươi không quỳ xuống?
Tuyết Dao lạnh lùng nói!
- Đừng tin, nó là giả đó!
Tô Thiên Sơn rống lớn nói.
- Nó từ trong tay lão phu ra, chẳng nhẽ là giả?
Một hắc ảnh nhảy xuống từ mái nhà, đó là Vũ Liệt.
Những Ngự Lâm Quân có thâm niêm một chút thì lập tức nhận ra đây là Vũ Liệt đại nhân, huynh đệ kết nghĩa của Hiên Viên hoàng hậu, mọi người nhất thời hiểu ra lệnh bài kia là thật.
- Đúng là Vũ Liệt đại nhân!
- Đại nhân, mời ra chỉ thị cho Ngự Lâm Quân!
Vóc người Vũ Liệt cường tráng khôi ngô, không giận mà uy, cả người tỏa thứ sát khí phải quanh năm rong ruổi nơi sa trường tanh máu mới có được. Mặc dù tuổi đã cao nhưng ánh mắt chỉ cần quét qua một cái là đã làm chúng Ngự Lâm quân đều phải run lên trong lòng.
- Hừ, Hoàng thượng và công chúa ở chỗ này, lại còn cả Hiên Viên lệnh nữa, vậy các ngươi nghĩ nên làm thế nào?
Thống lĩnh Ngự Lâm Quân nghe lời Vũ Liệt khẽ chần chờ, sau đó quay về phía sau quát Ngự Lâm Quân:
- Đại trưởng lão đang nói láo, không phải Hoàng thượng bị cường ép mà là công chúa đang bảo vệ Hoàng thượng…
Thống lĩnh kia còn chưa kịp hô xong đã thấy một mũi đao đâm xuyên qua ngực, có kẻ đánh lén. Thống lĩnh ngã xuống mặt đất, mang theo vẻ không cam lòng lẫn tức giận.
- Muốn chết!
Vũ Liệt gầm lên giận dữ, một chưởng đánh chết kẻ đánh lén này.
Tuyết Dao luôn cảm kích Vũ Liệt, nhưng hiện tại nói những lời này là lãng phí, giết địch mới là trọng yếu. Khi thấy người thống lĩnh kia bị giết chết, trong lòng Tuyết Dao thầm kêu không ổn, quả thực mọi chuyện giống như dự liệu của nàng, Ngự Lâm Quân cũng bị Hội Trượng Lão cài người.
- Có phản đồ!
Một vị Ngự Lâm Quân lớn tiếng thét lên, cho đến bây giờ bọn họ được coi là những người trung thành mà lại xuất hiện phản đồ, có thể tưởng tượng được trong Ngự Lâm Quân lúc này tức giận đến nhường nào. Kiếm vốn chĩa vào Tuyết Dao lập tức chuyển qua chỗ khác.
- Giết phản đồ…
- Bảo vệ Hoàng thượng và công chúa!
- Giết, hôm nay ai giết được cha con kia ta phong quốc công thần, phong đất, được hưởng vinh hoa…
Tô Thiên Sơn hiện tại không cần phải che giấu nữa, được làm vua, thua làm giặc.
Tô Thiên Sơn thét lên như vậy khiến không ít Ngự Lâm Quân bị lung lay dữ dội, bọn họ nhất thời tháo huy hiệu Ngự Lâm Quân xuống, hét lên điên cuồng:
- Giết, giết thì được hưởng vinh hoa phú quý!
Khung cảnh trở nên hỗn loạn dị thường, đao quang kiếm ảnh, huyết nhục văng tứ tung, vốn nhân số nghiêng về phía Tô Thiên Sơn thì chỉ cần Hiên Viên lệnh đã khiến hắn rơi vào hạ phong, nhưng theo sau lời dụ dỗ của hắn, đám Ngự Lâm Quân kia cũng có quá nửa quay kiếm lại, đây quả là một chuyện bất lợi đối với Tuyết Dao.
- Công chúa, người hãy bảo vệ cho Hoàng thượng, để cho cựu thần đi giết bọn loạn thần tặc tử này! Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Hai mắt Vũ Liệt đỏ lên, hiện rõ sự phẫn nộ trong lòng, phản bội là chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ.
Dạ Mị ở trong tay Tuyết Dao đã phát huy đến cực hạn, phàm là những người gần Tuyết Dao bốn năm bước, không ai là có thể sống sót. Còn Long Tường Viêm đứng ở phía sau cũng tận lực để mình không phải là một gánh nặng.
Đám người Tô Thiên Sơn thối lui đến khu vực an toàn lại càng tức giận không thôi, bọn họ không ngờ rằng Long Tuyết Dao lại có năng lực lớn như vậy, có thể khiến bọn chúng chật vật. Đúng lúc này có một gã thám tử lo lắng chạy đến.
- Trưởng lão, không xong… không xong…
Tô Thiên Sơn đang nổi nóng, nghe thấy câu này nhất thời tát cho tên thám tử này một phát:
- Ngươi vội vã cái gì, nói cẩn thận cho ta nghe.
Thám tử bị tát cho một phát đầu óc choáng váng, ngơ ngác, lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Tô Thiên Sơn, không đợi Tô Thiên Sơn đọc, hắn đã nói tiếp:
- Năm vị trưởng lão khác cũng phải đọc …