Hổ Tam Nương nhìn thấy Thủy Nhan thì hiện ra một nụ cười khó hiểu:
"Ngươi quả thật là một kẻ trọng tình, sau này tên công tử kia thật sự còn nhớ đến ngươi sao?"
"Ngươi thật sự thả hắn?"
"Hừ, đến giờ mà ngươi vẫn còn hoài nghi sao?"
Hổ Tam Nương tỏ vẻ khinh thường đáp.
"Không phải ta hoài nghi ngươi, mà là ta hoàn toàn không tin ngươi!!"
Thủy Nhan vẫn giữ bộ mặt lạnh như băng, không sợ sệt cầu xin cũng không kinh hoảng, vẻ mặt cứ ung dung như không có gì xảy ra.
Đến giờ phút này mà vẫn nghe Thủy Nhan nói với cái giọng như vậy khiến nụ cười trên mặt Hổ Tam Nương trở thành cứng đờ. Ả giật mạnh lấy cánh tay Thủy Nhan:
"Được rồi, ta không nhiều lời với ngươi, đi vào!"
Dứt lời, ả đẩy Thủy Nhan một cái. Ngay khi Thủy Nhan sắp sửa đụng vào vách đá, bất ngờ vách đá lại mở ra.
Thủy Nhan bị đẩy vào trong, chân còn chưa đứng vững thì Hổ Tam Nương cũng đã bước theo vào. Lúc Thủy Nhan ngước mặt nhìn lại thì thấy bên trong có rất nhiều cột đá được trạm trổ hết sức hoa lệ, phía trước là một cánh cửa thật to với tấm biển "Đào hoa lâu" gắn ở trên.
Chỉ có điều cánh cửa này được đặt lên cao hơn nửa thân người, ai muốn đi vào thật sự cảm thấy khó khăn.
Thủy Nhan thầm nghĩ:
"Thì ra đây mới thật sự chính là "Đào Hoa lâu", ai mà ngờ được một cái giếng bình thường lại có đường dẫn đến một nơi như thế này chứ?
Chuyện liên quan đến "Thanh lâu" thì từ lúc ở Biệt uyển Thủy Nhan đã tìm hiểu rõ ràng. Nàng đã biết trên đời cái gọi là "Thanh lâu" và mọi việc liên quan đến nó, coi như cũng do công của Ngũ Nhi đã cung cấp đầy đủ thông tin cho nàng.
Ví dụ như là: Trong Thanh lâu ngoài cô nương cùng má mì ra, thì còn có một hạng người gọi là "Quy nô!" – nói tới đây thì cô bé Ngũ Nhi cũng đỏ mặt tía tai rồi – "Nữ nhân trong chốn thanh lâu cả ngày cả đêm đều cùng đàn ông ca hát, khiêu vũ, ngủ với họ…. thậm chí còn có rất nhiều biện pháp để khách lảng chơi được "cao hứng" nữa…."
Đương nhiên những lời Ngũ Nhi nói thì không thể tin tưởng hoàn toàn đuợc, dù sao cô nàng vẫn là hoàng hoa khêu nữ, đối với chuyện ăn chơi chốn thanh lâu kia chắc hẳn là nghe lỏm được từ đám trai tráng trong viện cộng với tự mình tưởng tượng ra mà thôi.
Có điều giờ phút này Thủy Nhan thấy một tên đàn ông đang đứng cúi đầu khom lưng cạnh cánh cửa kia, nàng liền đoán ra hắn chính là một tên Quy nô rồi.
Đến chốn kỹ viện này, một khi có khách làng chơi đến trước cửa thì tên Quy nô canh cửa sẽ kêu lên một tiếng trầm thấp, mà người ta thường gọi là Quy khiếu (tiếng rùa kêu). Cũng chính là để nói cho những người bên trong biết là "Có khách đến"
Thủy Nhan đứng im trước cánh cửa, nàng nhẹ nhàng liếc mắt sang Hổ Tam Nương. Ả ta thấy nàng không tiếp tục đi vào thì cũng đã ngừng chân lại.
"Sao không đi tiếp?"
Hổ Tam Nương nhếch miệng hỏi.
Thủy Nhan nhìn sang tên quy nô đang cúi đầu khom lưng rước mặt Hổ Tam Nương, rồi lại liếc nhìn tấm bản "Đào Hoa Lâu" một cái:
"Ngươi muốn mang ta đi vào đây sao?"
"Ha ha, ta còn tưởng ngươi biết rồi chứ! Cửa này không phải để dành cho người bình thường đi vào! Ngươi xem bậc cửa ở đây rất cao, muốn vào thì cần một tên nô tài khom lưng làm đệm để chủ nhân bước lên. Mấy tên nhà giàu tầm thường hoặc mấy tên quan cấp thấp làm sao có thể được đãi ngộ xa xỉ như vậy được?"
Hổ Tam Nương vừa nói vừa âm thầm quan sát nét mặt của Thủy Nhan. Chỉ thấy nét mặt Thủy Nhan vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như không chút hứng thú gì đối với những lời ả vừa nói. Đến lúc này tảng đá trong lòng Hổ Tam Nương mới được bỏ xuống!
Ả vốn hoài nghi Thủy Nhan trà trộn vào đây để thu thập tin tức tình báo, nhưng vừa rồi ả giả bộ lộ ra một chút thông tin nhưng Thủy Nhan cũng chẳng lộ ra chút hứng thú gì. Thậm chí giờ phút này có vẻ như Thủy Nhan còn không chú ý nghe ả nói chuyện nữa.
Khi thấy Thủy Nhan đang nhìn nhìn chằm chằm vào bức bình phong hai mặt đặt cạnh của vào Đào hoa lâu, Hổ Tam Nương bèn hỏi:
"Ngươi thấy nó có đẹp không!"
"Ừ!"
Thủy Nhan gật đầu.
Hổ Tam Nương nở nụ cười kiêu ngạo:
"Ha ha ha, tất nhiên là đẹp rồi. Tấm bình phong này ta bỏ rất nhiều bạc mới mua về được. Có nó mới khiến nơi đây tăng phần cao sang không giống những nơi tầm thường khác."
"Ta chỉ cảm thấy thứ này quá lớn. Tuy là nó đẹp nhưng đặt ở đây lại vướng víu quá."
Câu trả lời của Thủy Nhan như một chậu nước lạnh hắt thẳng vào Hổ Tam Nương.
"Hừm, con nha đầu này thật sự không biết thưởng thức gì hết."
"Biết thưởng thức" có đổi lấy cơm ăn sao?
"Ách…"
Lúc này Thủy Nhan cố ý nói chuyện với ả, mục đích chính của nàng là muốn quan sát rõ ràng bốn phía xung quanh xem có cơ quan gì đó không. Còn bên trong như thế nào thì nàng tin rằng sẽ sớm biết thôi. Mỗi câu mỗi chữ mà Hổ Tam Nương nói ra thì nàng đều ghi nhớ kỹ, có điều mục đích được che dấu của nàng thì làm sao Hổ Tam Nương có thể phát hiện ra được.
Theo những gì Thủy Nhan nhận biết, Đào hoa lâu này không phải nơi ong bướm bình thường. Mà theo như lời Tử Hạ nói thì đây chính là một cái Thanh lâu ngầm, hơn những người khách mà thanh lâu này nghênh đón đều được chọn lựa kỹ càng. Nếu nàng không được cung cấp thông tin về nó thì căn bản là không biết tên đời lại có sự tồn tại của địa phương như thế này.
Thủy Nhan trong lòng thầm trào phúng:
"Tử Hạ, ngươi quả thật rất coi trọng ta, không ngờ là muốn ta tiến vào cái địa phương này……"
"Đừng nghĩ ngợi gì nữa, ngươi đi theo ta bắt thăm nào!"
Thủy Nhan không hiểu:
"Rút thăm?"
"Cứ đi theo ta!"
Hổ Tam Nương nói xong liền kéo tay Thủy Nhan đi vòng qua cửa sau của Đào hoa lâu mà vào. Trên đường đi Thủy Nhan một mực quan sát, chỉ thấy nơi này tuy ít người nhưng tính ra quy mô cũng tương đối lớn, hơn nữa phía sau còn một cái động khác nữa. Sau khi qua cửa thì lại gặp một thềm đá. Theo bước chân đi lên của Hổ Tam Nương thì càng lúc càng sáng sủa. Thì ra cửa vào Đào hoa lâu nằm ở dưới một cái hang ngầm, nhưng kiến trúc chủ đạo lại nằm hết trên mặt đất. Tuy tòa kiến trúc cao 3 tầng nhưng tựa như có 3 khối vuông chồng lên nhau, hơn nữa bốn phía xung quanh đều là rừng cây rậm rạp thuận tiện cho việc che dấu, muốn bị phát hiện cũng khó.
Cũng bởi vì vậy cho nên càng tiến vào sâu trong Đào hoa lâu thì chẳng cần giấu giếm gì, thậm chí cảnh quan còn trở nên rộng rãi quang đãng. Dưới bầu trời đêm tháng ba là những cánh hoa đào nở rộ, tạo ra một vẻ đẹp vừa rực rỡ lại vừa mông lung mờ ảo.
Hổ Tam Nương thấy Thủy Nhan không khóc cũng không dẫy dụa thì trong lòng bỗng cảm thấy không nỡ. Đi cùng Thủy Nhan một hồi, ả bỗng ngừng chân:
"Ngươi có biết ta mang ngươi đi làm cái gì không?"
"Biết"
Thủy Nhan trả lời ngắn gọn, nàng nhìn thấy một sự hoài nghi thoáng qua trong mắt ả nên tiếp lời:
"Ngươi thấy kỳ quái vì ta không khóc cũng không vùng vẫy à?"
Hổ Tam Nương không nói gì, chỉ lẳng lặng châm thuốc hút rồi thoải mái nhả ra một ngụm khói. Bất ngờ Thủy Nhan bước lại gần sát ả, trong ánh mắt nàng lóe lên sát khí lạnh như băng. Hổ Tam Nương tuy lăn lộn giang hồ đã lâu cũng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, liền gấp gáp lùi về sau mấy bước
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn hỏi ngươi có thật sự thả vị công tử kia ra hay không?"
Sắc mặt Hổ Tam Nương đang sợ hãi, nghe được câu hỏi của Thủy Nhan thì ả đột nhiên rống to lên:
"Con nha đầu chết tiệt, Hổ Tam Nương ta lăn lộn giang hồ bấy nhiêu năm có từng thất tín với ai lần nào chưa?"
Lời này của ả vừa nói ra, trong lòng Thủy Nhan đã thầm trào phúng:
"Ngươi nếu mà biết giữ lời, chắc chắn còn được tận hưởng cuộc đời tươi đẹp này!"
Tiểu Ách đem thân phận mình và tỷ tỷ nói hết cho Thủy Nhan biết, mặc dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì rất kinh ngạc.
Theo lời của Tưởng Hàm Doanh thì hai người bọn họ chính con gái của Tể tướng Nam Quốc. Nhưng biểu hiện bình tĩnh của Thủy Nhan y như là chuyện bình thường như gió thoảng mây bay, chẳng có chút kinh ngạc nào. Trước mặt Thủy Nhan là hai người con gái của Tể tướng đương triều mà nàng chẳng có một chút kinh ngạc hoặc nghi ngờ gì, phản ứng này thật sự là vượt quá tưởng tượng của Tưởng Hàm Doanh.
Có điều nàng ta không biết Thủy Nhan là một người mất trí nhớ, những gì nàng biết đều là học được sau khi tỉnh dậy. Mặc dù nàng cố gắng hấp thu bất kỳ tri trức nào nhưng cũng không thể bù vào lỗ hổng trong trí nhớ được.
Ví dụ như: Nàng chẳng có khái niệm gì đối với hai từ "Tể tướng", thậm chí lúc này Thủy Nhan còn đang cảm thấy bực mình, cảm thấy cái tên "Tể tướng" của cha cô bé Tưởng Hàm Doanh kia rất kỳ quái, còn thầm nghĩ: "Không lẽ đây là tên cái nghề kiếm sống của phụ thân họ sao?"
Thủy Nhan nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Hàm Doanh, cảm thấy kỳ quái, vội vàng viết lên tay của Tưởng Hàm Doanh:
"Làm sao vậy?"
Tưởng Hàm Doanh đang ngẩn người vội vàng gấp gáp xua tay. Nàng vốn đang thấp thỏm lo âu nay thấy biểu hiện của Thủy Nhan vượt quá phản ứng của người bình thường, trong lòng cảm thấy vững vàng hơn.
Nàng lý giải việc Thủy Nhan lặng im không nói là do Thủy Nhan bình tĩnh trước danh lợi, người như vậy có thể gọi là quân tử được rồi. Mà Thủy Nhan là một người con gái cũng có tấm lòng như vậy, Tưởng Hàm Doanh tin chắc rằng cô gái thần bí và lợi hại này có thể cứu thoát chị em nàng.
Thủy Nhan cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi không phát hiện có người đi tới mới viết lên tay của Tưởng Hàm Doanh:
"Nếu ta có thể thoát ra thì nhất định sẽ cứu các người. Còn việc mang tin thì miễn, bởi vì ta chắc chắn sẽ không tìm ra được phụ thân của các người. Bởi vậy ta đáp ứng cứu các ngươi trốn ra ngoài thôi được không?"
Nghe rõ được ý tứ của Thủy Nhan, đôi con ngươi mờ đục của Tưởng Hàm Doanh tựa như sáng lên một chút. Nàng cầm cặt lấy bàn tay của Thủy Nhan rồi đặt nó trước ngực, tựa hồ như có nhiều điều muốn nói. Nhưng Thủy Nhan chỉ nghe được mấy tiếng "A… A…" khàn khàn, vừa chói tai lại vừa hết sức thống khổ.
Nàng nhíu mày vội vã bịt miệng Tưởng Hàm Doanh lại, tay thì viết:
"Ta có thể thoát, các ngươi cũng có thể thoát mà!"
Tưởng Mộng Nhược đang đứng bên cạnh cũng có chút vội vàng, tựa như nàng biết được nội dung trao đổi giữa em gái mình với Thủy Nhan. Khóe miệng nàng còn mang theo một tia cười nhạt, nàng tuy hai mắt không thấy gì nhưng động tác tay rất linh hoạt khác hẳn bộ dáng đờ đẫn khi lần đầu gặp Thủy Nhan.
Tuy là lần đầu gặp được hai tỷ muội này nhưng trong lòng Thủy Nhan cũng đã sinh ra sự kính nể, hai mắt thì mù, hai tai bị điếc, hơn nữa cũng không thể nói chuyện, bị tra tấn tàn khốc như vậy không ngờ lại không thể xóa đi khát vọng tự do của hai tỷ muội họ. Từ khi nàng tỉnh lại đến nay thì những người nàng kính nể rất ít. Nhưng hiện giờ hai tỷ muội họ lại chiếm được sự kính nể của nàng, càng làm nàng thêm quyết tâm phải cứu thoát hai tỷ muội họ.
Trong lúc Thủy Nhan đang lặng người đi thì Tưởng Mộng Nhược đã làm xong công việc trang điểm, bắt đầu thay y phục cho nàng. Thủy Nhan chỉ cảm thấy đôi tay mảnh khảnh lạnh lẽo kia có chút sần sùi, nhưng lại linh hoạt dị thường, hơn nữa hai tỷ muội họ phối hợp thật sự không chê vào đâu được.
Tưởng Hàm Doanh xe lông mặt cho Thủy Nhan, động tác thành thạo lưu loát vô cùng. Tuy đây là lần đầu tiên Thủy Nhan "xe lông mặt" nhưng cũng chỉ thấy hơi rát một chút. Sau đó tỷ tỷ cô ta là Tưởng Mộng Nhược bắt đầu bôi mặt, thoa phấn, vẽ lông mi, bôi son…. Không ngờ mọi việc không có một chút khuyết điểm. Ngay lúc Thủy Nhan còn đang kinh ngạc thì muội muội Tưởng Hàm Doanh tuy không nhìn thấy đường nhưng lại thuần thục dùng mấy mảnh ngọc nhỏ như vảy cá chép dàn thành hình hoa mai cánh trên cái trán bóng mượt của Thủy Nhan.
Khi Thủy Nhan còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc trước tài nghệ của hai tỷ muội họ thì công việc trang điểm đã hoàn thành. Đến khi nàng mặc xong bộ áo gấm hoa mỹ, nhìn bóng mình trong chiếc gương đồng thì có cảm giác ngây ngốc.
Về việc xấu đẹp như thế nào thì nàng hoàn toàn không có một chút khái niệm nào, hơn nữa củng chưa từng chú ý đến vấn đề này. Vậy mà sau khi trang điểm, nhìn bản thân trong tấm gương đồng cũng không tránh khỏi hoa mắt ngạc nhiên. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Chỉ tiếc là hai tỷ muội họ không nhìn thấy được gì, muội muội Tưởng Hàm Doanh cầm tay nàng lên rồi viết:
"Ngươi có thích đóa hoa mai này không?"
Thủy Nhan viết trả lời:
"Vẽ rất đẹp. Có điều ngươi trang điểm cho ta đẹp đến vậy thì có ổn hay không?"
Tưởng Hàm Doanh lắc đầu, tay nàng lại viết:
"Không ổn, có điều nếu chúng ta không trang điểm cho ngươi thật thẹp thì không cần ngươi cứu nữa, mà Hổ Tam Nương cũng sẽ đưa chúng ta đi, đi ra khỏi chỗ này, đi đến một chỗ còn khủng bố hơn…"
"Đi đâu?"
"Chuồng cỏ."
Nới nghe thấy cái tên này Thủy Nhan liền giật mình. Lúc nàng hôn mê thì tên tay sai Nê Thu của Cửu gia phái người đem Tử Hạ vất vào nơi mang tên "Chuồng cỏ" này. Nàng hỏi lại:
"Chuồng cỏ" là nơi như thế nào?"
Tưởng Hàm Doanh đang muốn trả lời, Tưởng Mộng Nhược đột nhiên liền kéo ống tay áo của nàng. Hai tỷ muội lập tức cúi đầu đứng qua một bên. Thủy Nhan biết ngay hai tỷ muội đã cảm thấy có người đang đến gần họ.
Nàng xoay người giả bộ soi gương, nắng chiều len lỏi qua cửa sổ chiếu lên tấm gương đồng, khiến nàng không khỏi híp mắt lại.
Đột nhiên trong đầu nàng thoáng hiện lên một cảnh tượng, hình như nàng cũng có lúc ngồi trước gương đồng như vậy, sau đó im lặng để người ta trang điểm cho mình…..
Người trong chiếc gương đồng kia đang được vẽ lông mi, sau đó được thoa một lớp son lên miệng. Cảnh tượng khiến nàng cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nàng thấy được bốn phía xung quanh đều là màu đỏ…. Một màu đỏ hoa lệ…….
Khi những hình ảnh hỗn loạn đang xuất hiện trong đầu Thủy Nhan thì Nê Thu đã đến, hắn đứng trước cửa ho khan vài tiếng:
"Khụ khụ khụ..."
"Hiện giờ ta phải đi theo ngươi?"
Thủy Nhan chẳng thèm quay đầu nhìn mà hỏi luôn.
"Đi thôi, đến lượt ngươi rồi!"
Nê Thu cố gắng không nhìn vào dáng người thướt tha trong phòng kia, để tránh việc mình khống chế không được lời nói và việc làm.
Thủy Nhan biết rõ Nê Thu sẽ dẫn mình đến chỗ nào, cũng biết là hắn sẽ đem mình đến buổi đấu giá. Nhưng nàng lại không cảm thấy sợ hãi, thậm chí khi nàng đứng dậy thì Tưởng Mộng Nhược không kìm chế được mà khẽ kéo tay nàng. Khi đó nàng cảm thấy thân thể Tưởng Mộng Nhược cũng đang run rẩy, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô ta rồi đứng lên.
Sắp sửa đối mặt với cái gì phía trước thì Thủy Nhan cũng không rõ ràng lắm, nhưng nàng hiểu rõ một việc, chính là giờ phút này nàng cần làm cái gì, cần xử sự ra sao đối với kẻ khác thì Tử Hạ đã nói rõ rồi.
Đối với việc Tử Hạ có thể cứu thoát nàng ra hay không thì nàng không thể khẳng định, nhưng chuyện nàng đã đáp ứng với hắn thì nhất định nàng sẽ làm được. Những chuyện hắn nói tuy nàng không hiểu rõ, nhưng Thủy Nhan biết được chỉ khi nào nàng thực hiện được lời hứa với hắn thì mới có thể cứu ra đôi tỷ muội này.
Vài tia nắng cuối cùng của hoàng hôn rốt cuộc cũng chiếu tới mặt Thủy Nhan, đôi con ngươi vốn bình tĩnh cũng lấp lánh ánh sáng. Nếu có kẻ trước đây không mê muội trước sắc đẹp của Thủy Nhan, thì giờ phút này kẻ đó mà nhìn thấy vẻ thánh khiết pha lẫn hấp dẫn của nàng, sẽ cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân nàng!
Trong nháy mắt này Nê Thu đã có ảo giác, hắn cảm thấy đứng trước mặt mình không phải là một tù nhân, mà giờ phút này Thủy Nhan như vị Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm. Nhưng nhìn thấy được vẻ băng lãnh trong ánh mắt nàng thì hắn không khỏi rùng mình, cũng tự giác cúi gầm mặt xuống.
"Ngươi biết ta mang ngươi đi đâu không?"
Thủy Nhan nhìn về phía tia nắng sắp biến mất kia mà không thèm nhìn hắn lấy một cái:
"Tóm lại là chẳng phải chỗ tốt gì, hoặc là không có chuyện gì tốt, ít nhất đối với ta là như vậy!"
"Ách…."
Nê Thu bị câu trả lời của nàng làm cho nghẹn họng. Nhưng dù hắn có tức giận hơn đi nữa, một khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì cục tức có lớn cỡ nào cũng tự nhiên biến mất. Hắn chỉ cảm thấy sự hưởng thụ từ những lời nhục mạ của nàng….
Thủy Nhan cũng chẳng xem trọng cái ánh mắt mê luyến của Nê Thu. Trên đường đi chỉ một mực im lặng, mới nhìn có vẻ thấy nàng lơ đãng không chú ý gì, nhưng thực tế nàng đang quan sát chung quanh một cách tinh tế, nhớ kỹ từng đoạn đường, từng khúc ngoặt. Khi họ đến gần một cái giếng thì Nê Thu đột ngột dừng lại.
Chỉ thấy Nê Thu quay đầu lại dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn vào Thủy Nhan. Ánh mắt mang theo tiếc hận cùng một tia quyến luyến, nhưng lại có sự hỗn loạn lẫn tàn nhẫn. Cuối cùng hắn cắn răng một cái nói với Thủy Nhan :
"Đi theo ta!"
Chỉ thấy hắn xoay xoay cái chậu hoa được đặt bên thành giếng. Cạch một tiếng, cách giếng khoảng năm bước mặt đất bỗng nứt ra, từ từ xuất hiện một cái thềm đá. Từ trên nhìn xuống thấy lập lòe ánh lửa, xem ra đây là cửa vào một căn hầm ngầm.
"Vào đi, bên trong sẽ có người nói cho ngươi làm gì kế tiếp."
Nê Thu dời ánh mắt rời khỏi người Thủy Nhan rồi cắn răng nói.
Thủy Nhan không chút do dự theo bậc thang đi xuống. Nê Thu cũng không đi theo mà chỉ nhìn vào bóng lưng đang dần dần biến mất của Thủy Nhan, trong lòng hắn không ngờ lại có cảm giác buồn bã vô cớ….. Cái cảm giác này cho đến một khắc trước khi chết hắn mới hiểu được, thì ra trái tim của mình đã đi theo hình bóng đó…..
Đối với sự chuyển biến của Nê Thu, Thủy Nhan chẳng có chút để ý gì. Nàng chỉ cẩn thận bước theo dãy bậc thang đi xuống. Đến khi tới được một đoạn đường lót đá thì nàng thấy một cánh cửa đá. Không đợi nàng chờ lâu, cánh cửa đá liền tự động mở ra, một người từ trong đó bước ra.
Thủy Nhan nhìn lại, người đó chính là Hổ Tam Nương.