Cỗ khí nóng trong người Thủy Nhan theo luồng khí kia dần biến mất. Triệu Vũ Quốc vẫn ôm chặt nàng trong lòng, giờ phút này giữa hai người chỉ còn cách nhau lớp xiêm áo, nhưng đôi mắt của Triệu Vũ Quốc lại lạnh lùng tàn khốc vô cùng, Thủy Nhan chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn như băng như thế…
Thủy Nhan đang muốn hỏi tại sao hắn tới đây thì đã nghe thấy giọng trầm thấp của hắn bên tai: "Ta đáp ứng yêu cầu của một vị bằng hữu bảo đảm cho sự trong sạch của ngươi."
Đáp án này không sai so với dự đoán nhưng vẫn khiến nàng kinh ngạc, từ lần đầu tiên thấy hắn, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn ấy, chứng minh hắn là một người cô độc, không ngờ rằng hắn có bằng hữu, mà bằng hữu này, hắn không cần nói, Thủy Nhan cũng có thể biết đó là Tử Hạ.
"Hắn quả nhiên không nuốt lời." Nàng thấp giọng nói.
Hắn nhếch miệng. "Nếu đêm nay không phải là ta, ngươi sẽ làm gì?"
"Mất đi trong sạch, hoặc là giết kẻ động tới ta."
Hắn nhíu mày, "Ngươi dám giết người?"
"Giết người, còn cần suy nghĩ dám hay không dám?" Thủy Nhan lôi mền, che khuất phần vai bị lộ ra.
Đối với câu trả lời của Thủy Nhan, sắc mặt Triệu Vũ Quốc không hề thay đổi, chỉ nhẹ cúi đầu nói: "Hắn vậy mà rất biết chọn người đấy, lại tuyển ngươi."
Thủy Nhan lạnh nhạt nhướng mày hỏi: "Ngươi nói như vậy là có ý gì… A…"
Không chờ cho Thủy Nhan nói xong, Triêu Vũ Quốc liền xoay người nàng, đem môi dán trên môi nàng.
Hai mắt nàng trừng lớn, không dám nhúc nhích, không chỉ như vậy, nàng còn phối hợp đưa hai tay ra ôm thân hình to lớn của hắn, thì ra bên ngoài có người giám thị, đúng lúc này, Triệu Vũ Quốc dùng sức hôn cổ nàng, cảm giác khác lạ làm tim nàng đập mạnh, khẽ bật ra tiếng ngân nhỏ.
Tiếng hô nhẹ thấp kia có thể nghe hơi lạ nhưng đối với người bên ngoài kia thì có thể tưởng tượng ra bên trong phòng tràn đầy xuân ý, người bên ngoài là Hổ Tam Nương, vẻ mặt ả đắc ý, nói với Trà Hương: "Xem đi, lúc trước là trinh nữ, phá hồng rồi cũng thế, ngươi nhìn rồi xem, sau này, nàng ta sẽ kiếm cho chúng ta rất nhiều tiền."
Trà Hương thuận theo gật đầu, "Dạ, Tam Nương."
Triệu Vũ Quốc xác định không ai nhìn lén mới rời môi nàng, thấp giọng nói: "May mắn, trên thân ngươi không có vị son phấn."
Nếu có thể, giờ phút này Thủy Nhan đã dùng roi quất hắn, rõ ràng là chiếm hết tiện nghi còn làm ra bộ là kẻ chịu thiệt.
"Làm chủ tử vất vả rồi sao?" Nàng châm chọc hỏi.
Triệu Vũ Quốc vẫn để lộ thân người trên, nằm thẳng bên nàng, nghe Thủy Nhan hỏi như vậy vẫn không hề tức giận, ngược lại không nhịn được nở nụ cười.
"Nếu ngươi muốn nói gì, ta sẽ không cự tuyệt."
"Yên tâm, ta sẽ không nói gì!" Nói xong Thủy Nhan kéo mền lên thân thể, không có ý định cùng hắn dây dưa, dùng miệng lưỡi phân thắng bại.
"Chỗ này chính là đào hoa lâu, cần phải quan sát địa hình cụ thể mới có thể vẽ được bản đồ, ta đoán, chuyện nữ nhi của các thế gia biến mất có liên quan."
"Làm sao ngươi biết?"
Thái độ của Thủy Nhan là cho Triệu Vũ Quắc thầm khen hay, nàng không chút nào để ý đến miệng lưỡi thế gian, hoàn toàn lấy đại cục làm trọng, nữ nhân như vậy thật hiếm thấy, không, phải nói là từ khi Triệu Vũ Quắc hắn biết nữ nhân là gì, chưa từng gặp được nữ nhân nào có tính tình đặc biệt như nàng.
Hắn đã từng chứng kiến, mẹ hắn vì một người nam nhân, nam nhân kia lại vì quyền lợi, tuy mẹ hắn không có chút danh phận gì, nhưng lại vì một nam nhân mà hao phí cả cuộc đời, cả đời lấy nước mắt rửa mặt, sự ẩn nhẫn ấy hình như chỉ duy có mẫu thân hắn làm được.
Giờ khắc này, Thủy Nhan vẫn như cũ, không nói nhảm một lời, đem chuyện tối trọng nhất ra nói, ở cùng nữ nhân như vậy, hắn cảm thấy rất thoải mái, ít nhất nàng sẽ không dùng nước mắt làm vũ khí.
"Trước khi ta tới Đào hoa lâu, có hai nữ nhân trang điểm cho ta, các nàng chính là ái nữ của Tể tướng Nam quốc Tưởng Kiền: Tưởng Mộng Nhược và Tưởng Hàm Doanh."
"Làm sao ngươi chắc chắn?"
"Các nàng hai mắt bị mù, tai không thể nghe, miệng không thể nói nhưng viết chữ cho ta, tình huống như thế, ta vô cùng tin tưởng."
Triệu Vũ Quốc gật đầu khẳng định sự tỉnh táo của Thủy Nhan, mặc dù dưới tình huống như vậy nàng vẫn có thể phán đoán chính xác, nữ tử như vậy thật không tầm thường, hắn rất hứng thú với việc tìm hiểu xem thân phận thật của nàng là gì.
Hai người nhỏ to một phen, Thủy Nhan cẩn thận đem tin mình biết được nói cho hắn không thiếu một chữ, thỉnh thoảng lại nhìn hắn một chút, phát hiện Triệu Vũ Quốc nhìn mình với cặp mắt khác trước.
Nói xong chính sự, Thủy Nhan cảm thấy cả người mệt mỏi, mí mắt cũng bắt đầu không nghe lời chủ nhân, ríu rít lại, đột nhiên Triệu Vũ Quốc lại hỏi nàng:
"Vì sao ngươi không tin thân phận của ngươi mà ta nói?"
Vấn đề này khiến nàng sắp đi gặp Chu Công trong giây lát liền thanh tỉnh: "Này, muốn ta tin thì cho ta một lí do hợp lý vào!"
Triệu Vũ Quốc nhíu mày, "Ta không thích vòng vo, nói thẳng ra là được."
Tuy hắn chỉ nói với nàng vài lời ngắn gọn nhưng Thủy Nhan cảm nhận được sự biến chuyển trong thái độ của hắn đối với mình, trong lòng không khỏi buồn cười, "Như thế nào nam nhân này lại có sự thay đổi nhỉ?"
Thấy nàng không nói tiếp, trong lòng Triệu Vũ Quốc có chút quẫn bách, hắn cảm thấy mình trong lúc lơ đãng với nữ nhân này đã có nhận thức mới, thái độ cũng vì thế mà chuyến biến lớn, phát hiện này khiến hắn không thích ứng kịp, khó chịu lật người nói: "Đã khuya rồi, nên ngủ..."
Thủy Nhan rất vui nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, tuy rằng sớm nở tối tàn như phù dung, nhưng mấy ngày nay tâm tình bị buộc chặt, thời điểm này nàng cảm thấy khá thoải mái.
Trước khi ngủ nàng nói: "Kỳ thật, lời người nói dối với ta, không thể nào lừa được, đã từng gặp qua nữ tử thanh lâu nào bị người khác hạ độc như thế chưa?"
Triệu Vũ Quốc á khẩu… …
Người ta nói thanh lâu hàng đêm ca múa, nhưng ở Đào hoa lâu này không có chuyện phân chia ngày đêm, chỉ cần có khác, các cô nương phải tiếp, không phân biệt ngày hay đêm tối.
Lúc Thủy Nhan tỉnh lại không biết là trời sáng hay chưa, chỉ biết là mình vừa ngủ thật thoải mái, đã lâu không có được ngủ như thế, tựa hồ từ khi tỉnh dậy tới bây giờ, trong tâm trí nàng luôn luôn cảnh giác, lúc ngủ cũng chập chờn, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà tối qua khi ngủ nàng thả lỏng toàn thân, thật là khó hiểu, ngủ ở trong Đào hoa lâu, trước mắt tình hình dầu sôi lửa bỏng, bên ngoài có người giám sát, không ngờ lại ngủ say tới vậy…
Nàng nhìn Triệu Vũ Quốc bên cạnh, nhíu mày: "Chẳng lẽ hắn cũng ngủ sâu giấc như mình?"
"Yên tâm, ta không có ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần."
Triệu Vũ Quốc mở mắt, trả lời nghi vấn trong lòng Thủy Nhan.
Thủy Nhan nhìn thấy mình chỉ mặc áo ngực, bình thường vẫn luôn bình tĩnh vậy mà mặt cũng nhiễm đỏ, vội vã khoác áo vào, đột nhiên Triệu Vũ Quốc xoay người mà nắm lấy áo nàng, xé thành từng mảnh nhỏ. Truyện được copy tại
"Ngươi làm gì vậy?" Mắt nàng lạnh đi, xem chừng đang cố gắng khống chế cơn giận.
"Ta bỏ ra 10 vạn hoàng kim mua ngươi, ta là chủ, muốn thế nào sẽ thế ấy!"
Thủy Nhan á khẩu, hắn nói đúng, "Nơi này là kĩ viện, khác nhân sao lại có thể thương hoa tiếc ngọc với nữ nhân? Huống chi là kẻ háo sắc, làm sao chỉ có thể bỏ xiêm y ra rồi thôi?"
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa.
"Cô gia đã thoải mái, thỉnh thương tiếc cô nương... Trà Hương tới hầu hạ hai vị rửa mặt."
(Cô gia: cách xưng hô của kẻ dưới đối với người lấy cô chủ của mình)
Thủy Nhan nhìn Triệu Vũ Quốc kì quái, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu: "Như thế nào, lại gọi hắn là cô gia?"