Nhiều năm qua, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, Triệu Vũ Quốc vĩnh viễn vẫn một bộ lạnh lùng, không ngờ lúc này nghe nữ tử yếu ớt la một tiếng thì có cảm giác quen thuộc. Có điều không nhớ nổi từng nghe qua ở đâu, cảm giác khác thường không thể giải thích xuất phát từ cái gì.
Là đồng tình chăng? Nghĩ đến đây, Triệu Vũ Quốc lập tức cảm thấy buồn cười, cho tới bây giờ hai chữ này chưa bao giờ thuộc về hắn.
Hắn tự hỏi vì cái gì mà phải nghĩ ngợi đến nữ nhân đang hôn mê trước mắt, sự tình quan trọng bây giờ là rời khỏi Điểm Thương Quốc.
Đối với hoàn cảnh xung quanh, cho tới bây giờ Triệu Vũ Quốc chưa bao giờ quên cảnh giác, cho dù đối phương chính là phụ thân của hắn. Nhiều năm chinh chiến cùng đấu tranh trong cung đã khiến hắn hiểu được một điều, cảnh giác cùng tỉnh táo mới là phương pháp để con người ta sinh tồn tốt nhất.
Triệu Vũ Quốc không có hao tốn nhiều tâm tư về nữ nhân được cứu nọ. Cơ hồ thời gian kế tiếp hắn đã quên sự tồn tại của nàng. Thỉnh thoảng có đại phu bẩm báo tình huống của nữ tử, mới nhắc hắn nhớ tới nữ nhân xa lạ đã được bản thân phá lệ cứu một lần này.
Bảy ngày sau, rốt cục đoàn người Triệu Vũ Quốc đã đặt chân tới lãnh thổ Nam Quốc. Giờ phút này thái tử Nam quốc là Hạ Ngải đã phái người tới đón tiếp bọn họ, hắn không thể không cảm thán vận khí của mình. Năm đó hắn đi ngang qua một cái hồ trong cung, vừa vặn cứu được hoàng tử Hạ Ngải không cẩn thận ngã xuống nước. Khi đó hắn mười hai tuổi, Hạ Ngải chỉ mới chín tuổi, hai người từ lần đó đã lén kết bái huynh đệ.
Người nghe được sự tình mà Triệu Vũ Quốc trải qua cùng Hạ Ngải, chắc chắn sẽ không tin mà lộ vẻ khinh thường ra mặt. Hắn là một kẻ tàn nhẫn lạnh lùng, sao có thể xuất thủ đi cứu một người xa lạ, sau đó lại có thể có kết nghĩa anh em!
Nhưng ngay lúc đó hắn đã hiểu được hai chữ giá trị. Hắn biết, cứu hoàng tử Nam Quốc sẽ có lợi thế nào, hiện tại chứng minh hành động khi xưa không hề uổng phí.
Hiện Hạ Ngải đã trở thành Thái tử của Nam quốc, hắn thật sự cao hứng vô hạn. Cho dù biết lần này Triệu Vũ Quốc chạy trốn nhưng Hạ Ngải vẫn an bài cho đoàn người ở tại biệt viện ngoài cung, đủ có thể thấy được vị trí của hắn trong lòng vị thái tử này.
Mới đến Nam Quốc, Hạ Ngải đã an bài thỏa đáng hết thảy, đoàn người rất nhanh ổn định. Ngày hôm đó, Triệu Vũ Quốc đang chuyên tâm đọc sách trong thư phòng. Với thính giác nhạy bén đã nghe thấy đế giày cỏ ở ngoài cửa:
"Vào đi!"
Người vào chính là Thạch Đông Thăng, có tầm cao cũng cỡ như hắn, chỉ là y mặc thanh sam có điểm đơn bạc. Tương phản cùng Triệu Vũ Quốc là diện mạo của Thạch Đông Thăng thật sự quá mức ôn nhu. Nếu không phải thân hình cao lớn, người ta đã tưởng y là một mỹ nhân rồi.
Thạch Đông Thăng thấy chủ nhân ngồi ngay ngắn trước bàn, biết giờ phút này việc y cần chính là im lặng, bất quá trong tâm do dự, không biết có nên hồi bẩm hay không.
"Có việc sao?"
"A… Đúng vậy, ách… Không có việc gì …" Thạch Đông Thăng vẫn do dự. Triệu Vũ Quốc vô cảm nhìn y, đã đoán được vài phần.
"Nữ nhân kia đã tỉnh?"
Tức khắc trong mắt Thạch Đông Thăng sáng ngời, không thể không cảm khái vì sao lúc nào chủ nhân cũng đoán trúng tâm tư của y.
"Vâng, vừa mới tỉnh lại, chỉ là…"
Vẻ mặt Triệu Vũ Quốc không chút thay đổi nhìn y.
"Chỉ là vị cô nương kia dường như không biết mình là ai !"
Lúc này Triệu Vũ Quốc mới khẽ nhíu mày, đứng dậy rồi thong dong đi ra thư phòng. Đến khi Thạch Đông Thăng phản ứng trở lại thì trong thư phòng chỉ còn một mình.
Thấy sắc mặt nữ nhân trước mắt tái nhợt, Triệu Vũ Quốc thật sự bất ngờ là nàng hôn mê hơn một tháng mới tỉnh lại. Ngay cả Trương tiên sinh cũng nói là đây kỳ tích, chẳng qua dù là kỳ tích nào cũng không tạo thành bất luận rung động gì trong lòng hắn.
Cũng không nói lời thừa, hắn thản nhiên hỏi nàng: "Nói ra tên của ngươi!"
Nữ tử ngẩn ngơ, tuy sắc mặt trắng xanh nhưng lại không thể che giấu nổi ngũ quan tuyệt mỹ xinh xắn, nhíu mày liễu rồi đưa ngọc thủ thon nõn như tay hài nhi vò đầu:"Ta không nhớ rõ!"
Triệu Vũ Quốc lắc mình một cái đã đến trước mặt của nàng, tuyệt không nửa điểm thương hương tiếc ngọc, nắm chặt tay khiến đau nàng suýt nữa ngất xỉu đi.
"Không cần giỡn cùng ta!"
"Đau… Đau a…" Nàng đau tới hít hà nhưng không rơi một giọt lệ, trong mắt Triệu Vũ Quốc hiện vẻ ngạc nhiên. Với lực đạo như vậy, dù là nam tử cũng khó mà chịu đựng được.
Một bên, Thạch Đông Thăng vừa tới thì trừng lớn hai mắt. Không ngờ công tử lại lạnh lùng như thế ngay với cả một mỹ nhân.
"Công tử… Cô nương này…" Y có điểm lo lắng, muốn khuyên can nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Vũ Quốc thì vội ngậm miệng lại.
Nàng muốn gỡ tay nhưng cảm giác bàn tay đối phương vô cùng cứng rắn. Nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang đau đớn kia, cho dù là nữ nhân thấy cũng không nhịn được mà sinh ý tiếc thương. Chỉ là Triệu Vũ Quốc vốn như được đúc từ hàn băng ngàn năm!
"Buông… tay… ra…!" Nàng dùng sức giãy dụa, đột nhiên cảm thấy đan điền nóng lên, lập tức một cỗ nhiệt khí như một con ngựa hoang chạy chồm truyền tới cánh tay.
Triệu Vũ Quốc liền cảm giác mạch đập của nàng trở nên khác thường, trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm báo cho hắn buông tay đối phương. Hắn liền lui về phía sau nửa bước, cơ bắp toàn thân co rút như chuẩn bị phát lực.
Nàng chỉ cảm thấy luồng nhiệt khí kia chất chứa khiến cánh tay căng ra đến mức khó chịu. Tiềm thức vốn tưởng rằng sẽ trúng vào nam nhân lãnh huyết trước mắt. Không ngờ hắn đột nhiên thu tay lại, khiến sức mạnh trong cánh tay lại cường bạo đẩy ngược nàng ngã xuống giường.
Phốc! Sự tình như vậy khiến Thạch Đông Thăng ức chế không được tâm tình:"Cô nương cẩn thận!"
Cảm giác xương cốt toàn thân như rời ra từng mảnh, tiếng la trở nên càng yếu ớt nhưng nàng không muốn bất luận kẻ nào coi thường, quật cường ngẩng đầu nhìn vào hắn.
Ánh mắt này khiến Triệu Vũ Quốc cảm thấy quen thuộc, không hiểu gặp qua nơi nào, trong lòng thầm nghi ngờ.
"Nữ nhân này cố ý tiếp cận ta? Hay là vô ý?"
Thạch Đông Thăng thật sự chịu không nổi. Một nữ tử tuyệt mỹ mà lại bị người coi như hạt bụi ném ra trên mặt đất băng lãnh, bước lên phía trước đỡ nàng.
Nàng cảm kích nhìn Thạch Đông Thăng:"Đa tạ ngươi!" Nụ cười khẽ gượng gạo của mỹ nhân lại khiến y thất thần.
Triệu Vũ Quốc thấy nàng không có biểu hiện khác thường, trong càng thêm nghi hoặc, liền dùng mắt ra hiệu cho Thạch Đông Thăng, sau đó rời căn phòng này.
Thạch Đông Thăng gấp theo sau với vẻ sợ hãi, mới rồi y chưa được công tử đồng ý đã tới đỡ nữ tử kia, cúi đầu không dám thở mạnh.
"Trương tiên sinh nói như thế nào?"
Nghe công tử hỏi về thương thế nữ tử, y nhẹ nhàng thở ra:"Công tử, nữ nhân này mất đi trí nhớ, vừa mới Trương tiên sinh đã dùng kim châm kiểm tra, quả thật là cô nương này không có gạt chúng ta."
Triệu Vũ Quốc nhíu mày, hiển nhiên rất tin phục đối với của y thuật Trương tiên sinh, không nói lời nào lại đi vào phòng. xem tại TruyenFull.vn
Thấy hắn rời đi, nàng vừa nhẹ nhàng thở ra. Thật không ngờ mới ngồi ngay ngắn trên giường thì lại thấy thân ảnh oan gia kia trước mắt, trong lòng có điểm tức giận:"Thật sự là đáng ghét !"
Còn không chờ Triệu Vũ Quốc đi tới bên giường, cảm giác nhau nhói nơi cổ tay lại xuất hiện trong đầu.
"Ngươi đừng đi tới!" Trong mắt nàng mang theo bối rối nhưng cũng không kém kiên quyết:"Ta thật sự đã quên tên, không nên ép ta !"
Đáy mắt hắn lập tức hiện ý cười mà chính hắn cũng cảm thấy không hiểu.
"Ngươi được gọi là Thủy Nhan!"
Không biết vì sao, giờ phút này nhìn thấy tỉnh lại nàng thì Triệu Vũ Quốc liền nhớ tới một màn cứu nàng trong nước kia. Hắn liền vô tình thốt ra tên này. Tựa hồ trong nước sông hung dữ kia phản chiếu lại dung nhan tuyệt mỹ. Cũng như ước vọng đẹp đẽ của con người ta thường không thể nào đạt thành, giống như hoa dung trong đáy nước.
Thạch Đông Thăng theo phía sau tức khắc như hóa đá, đứng ở cửa không thể nói ra một câu. Trong lòng thầm nghĩ " Công tử vừa nói sao?"
Nàng có điểm không tin hỏi hắn: "Ngươi sao biết ta được gọi tên này!"
"Bởi vì ta mua ngươi!"
Ách! Thạch Đông Thăng như muốn ngã xuống đất.
Nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, tựa như bị người dùng châm đâm vào. Với mới tỉnh đã có một kẻ đến bóp cổ tay đau muốn chết, đáng ghét hơn là hắn tự xưng là đã mua nàng.
Lắc lắc đầu, đôi mắt đẹp trừng lên lạnh lùng nhìn nam nhâna như một khối băng trước mắt.
"Ngươi có hảo tâm mua ta sao!"
"Nữ nhân này không ngốc!" Triệu Vũ Quốc nghe thì có định luận trong lòng.
"Nằm mơ, ta không hảo tâm, mua ngươi để sau này giúp việc!"
"Vậy ngươi mua ta ở nơi nào?"
Triệu Vũ Quốc không giải thích, xoay người nhìn Thạch Đông Thăng đang cả kinh choáng váng, nói: "Ngươi nói cho thị…"
Nói xong thì thong dong bước qua Thạch Đông Thăng, lần nữa rời đi.
Lúc này đây Long Tuyết Dao mượn giường nương tạm để che giấu sự choáng váng, trong tay Dạ Mị trực chỉ Dương Hồng xương.
Vẻ mặt Dương Hồng Xương tỏ ra vô tội, hắn hoảng sợ ôm mặt đầy máu hỏi:
- Công chúa, nàng làm sao vậy?
- Không muốn chết thì mau cút đi!
Nàng lạnh lẽo nói, trong mắt không hề có chút bối rối.
Giờ phút này Dương Hồng Xương không có lui ra mà ngược lại gần sát bên nàng, vẻ mặt tỏ ra đáng thương.
- Hôm nay là ngày đại hỉ của công chúa cùng thần, vì sao công chúa lại đối đãi với Hồng Xương như vậy?
Lúc này Long Tuyết Dao cảm giác như đầu đau muốn vỡ ra, cả người vô lực, thậm chí không thể điều khiển nổi chân mình nữa, nhưng dù cho thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối trước mắt hắn, vẫn lạnh lung trừng mắt nhìn hắn.
Dương Hồng Xương lau vết máu tươi trên mặt mình, cơn đau nóng rát do vết roi thiêu đốt mặt hắn, lồng ngực hắn căm hận nàng, hắn cẩn thận đến gần Long Tuyết Dao.
Ba—
Lại một tiếng roi vang lên, lực suy yếu, nụ cười chậm rãi nở ra trên môi Dương Hồng Xương, bộ dạng khúm núm vài giây trước biến mất, giờ phút này, nụ cười hiện trên khuôn mặt dính máu của hắn, phảng phất mùi vị thỏa mãn!
- Ha ha, công chúa, roi này hình như không còn nghe lời nàng nữa, cẩn thận nào, để Hồng Xương thay nàng bảo quan nó!
Cơn nóng giận của nàng tràn đến giống như lửa lớn muốn thiêu hủy tất cả, Long Tuyết Dao trợn mắt nhìn hắn
- Lùi ra sau một bước, nếu không muốn chết dưới roi này!
- Ha ha, công chúa a, ta với công chúa, làm gì mà miễn cưỡng quá vậy? Chỉ càng làm mình bị thương thêm thôi!
Giờ phút này, bộ mặt hung ác của hắn đã lộ ra, không do dự đoạt lấy roi của nàng.
- Ngươi dám tới!
Long Tuyết Dao cao giọng, nhưng nàng phát hiện yết hầu như bị ngàn vạn xà độc cuốn lấy, giây lát mất đi tri giác, tiếng thét kia tưởng chừng như lớn lắm nhưng thực sự lúc này chỉ như tiếng rên rỉ.
Nghe được tiếng rên rỉ này của Long Tuyết Dao, cả người Dương Hồng Xương máu sôi trào, không thể nghi ngờ, dục vọng nổi lên, hắn chỉ cách Long Tuyết Dao có nửa bước chân, trong mắt lóe lên sắc dục vọng.
- Ha ha, không cần mất công hô hét, người trong cung sớm bị ta thay đổi hết rồi, hãy ngoan ngoãn cùng Phò mã của nàng vượt qua đêm nay xem sao…
- Trưởng lão hội cho ngươi cái gì báu bở, mà sao làm Phò mã cũng không muốn? Long Tuyết Dao dự định lợi dụng nói chuyện để kéo dài thời gian.
Nụ cười gian nịnh trên mặt Dương Hồng Xương ngưng lại, hắn khinh thường đáp:
- Hừ, ta đường đường là hoàng thích Tấn quốc, tương lai chẳng nhẽ bám váy nữ nhân mà sống? Lưu trưởng lão đã đáp ứng ta, chỉ cần ngươi không thể đăng cơ, tương lai thiên hạ này không thể không có phần của ta, ngươi nói, chức danh Phò mã ta còn cần dùng đến làm gì? Nguồn tại ệnFULL.vn
Long Tuyết Dao hừ lạnh một tiếng, thầm vận nội lực, lại phát hiện vùng đan điền [] trống rỗng.
Dương Hồng Xương nhìn ra được nàng cố ý kéo dài thời gian, mắt híp lại.
- Ha ha, ngươi không cần phản kháng vô ích, rượu ngươi uống có độc dược, loại độc này chuyên môn đối phó với những kẻ có võ công như các ngươi…
Long Tuyết Dao cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa đi, chân nàng mềm nhũn, khụy xuống giường, mắt phượng trợn trừng lên chỉ nhìn thấy Dương Hồng Xương đang đắc ý cười nàng, không hề có chút gì kiêng nể.
Phẫn nộ khuếch tán trong lồng ngực khiến cả người nàng muốn sôi trào, nhìn thấy Dương Hồng Xương đang tự cởi áo hắn, thân mình gầy gò, vừa nhìn thấy đã biết là đồ dâm dục, Long Tuyết Dao ngay lập tức có ý nghĩ phỉ nhổ vào mặt hắn, nhưng cả người không thể sử dụng một chút khí lực nào, chỉ có thể trương mắt nhìn hắn đánh tới.
Điều này làm nàng tức giận cực điểm, phẫn nộ bạo phát, dùng hết lực cuối cùng phát tác qua Dạ Mị, một roi đen đánh lên, lần nữa hung hăng văng trên mặt Dương Hồng Xương.
- A!
Dương Hồng Xương đau đớn kinh hô, bị chọc giận hắn rút từ thắt lưng ra một thanh chủy thủ, một đao đâm trực diện lồng ngực Long Tuyết Dao.
Đau, giống như là thủy triều từ bốn phía đè ép lồng ngực nàng, hô hấp bắt đầu rời xa mình, nhìn vào lồng ngực mình, máu tươi không ngừng trào ra, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái chết từ từ tới, nhưng giờ phút này nàng lại tỉnh táo hơn cả, lồng ngực đau kịch liệt không ngờ làm giảm kịch độc của Mông Hãn Dược, nàng vội vàng thu nội lực, điểm trúng chủy thủ đúng vào huyệt đạo khiến khí lực đã gần hao hết, trước khi hôn mê nàng không quên dùng phương pháp ngụy trang là mình đã chết.
Dương Hồng Xương tức đỏ mắt, cho đến khi thấy Long Tuyết Dao tắt thở, nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng lại có chút tiếc nuối, duỗi tay dò xét hơi thở của Long Tuyết Dao, không ngờ đã tắt thở.
- Ách… Chết thật sao?
Hai mắt hắn ngập dục vọng nhìn vào Long Tuyết Dao, nghĩ không muốn buông tha cho thi thể này… Nhưng là, máu nóng trên mặt trào ra khiến hắn nhớ lại mình ăn phải hai roi của Long Tuyết Dao, dục vọng lóe lên trong khoảnh khắc rồi vụt tắt, hắn gọi người bên ngoài vào phân phó:
- Người đâu…
———————-
- Dao Nhi, tới đây nào…
- Sư phụ, hôm nay người muốn truyền thụ cái gì cho đồ nhi ạ?
- Truyền cho ngươi quy tức pháp!
- Ha ha, là phương pháp hô hấp của Ô Quy sao? (rùa đen)
- Ân, tức pháp này có thể giúp người ta giả chết.
- Thật là lạ a, ai cũng hi vọng mình còn sống, làm sao lại giả chết làm gì?
Long Tuyết Dao trong đầu không ngừng xuất hiện mãnh liệt hình ảnh thời nhỏ cùng sư phụ luyện tập, hồi tưởng đến sư phụ truyền thụ cho mình tức pháp Ô Quy, từng chi tiết một…
- Quy tức pháp này chỉ làm người ta ngất đi, không phải là không còn hô hấp, nhưng là thời gian giữa hít vào thở ra kéo dài ra thêm, khiến người khác cảm thấy như hô hấp không còn, mà trái tim cũng sẽ đập thật chậm…
Hồi ức hiện về trong người Long Tuyết Dao đột nhiên bị đè nén cực độ, không hiểu sao một cỗ chất lỏng tiến nhập xoang mũi, không có cách nào hô hấp được, ngược lại mãnh liệt ho khan, miệng vừa mở ra, một khối nước sông ào tới, nàng không còn thời gian nghĩ ngợi, bản năng tự động hô hấp trở lại bình thường, giây lát, lồng ngực bị rách, cơn đau ập tới giống như trăm ngàn trùng độc xuyên vào trong tứ chi.
Đau đớn này khiến nàng tỉnh khỏi cơn hôn mê, giờ phút này, nàng mới phát giác, nguyên là mình đang bị trôi dạt trên dòng sông chảy xiết, cả thân mình bất động, nước sông ùa vào miệng khiến nàng không thể hô hấp, tình hình thật nguy hiểm, cả người không còn chút khí lực chứ đừng nói gì có thể vùng vẫy chân tay mà bơi ra bờ biển.
Oành oành
Nước sông chảy xiết đỏ ngầu như tơ máu, trong nháy mắt nàng bị sóng dữ đánh đi, bản thân Long Tuyết Dao cũng biến mất sau cơn sóng dữ kia.
Đầu của nàng đánh vào một tảng đá trên sông, trước khi chìm vào hôn mê, liền ôm chặt một đoạn cọc gỗ trôi qua…
Long Tuyết Dao cảm thấy vô cùng lạnh, tựa hồ như bản thân đang ở trong một hầm băng, bên tai có vạn tiếng vó ngựa chạy ầm ầm, liên tục không dứt, nhưng nàng có cảm giác tiếng vó ngựa kia mơ hồ… Trong thân thể như có cái gì đang chảy trào, lạnh từ xương cốt lạnh ra…
Đột nhiên, nàng cảm giác có chút ấm áp, khối ấm áp kia khiến nàng phản xạ có điều kiện nắm chặt tay không muốn buông ra, từ trong lòng vang lên tiếng kêu khát vọng sống, nàng cảm thấy đây là cơ hội sinh tồn duy nhất của mình.
Cảm giác ấm áp kia như là đống lửa trong mùa đông giá rét, tràn ngập ánh sáng cùng hi vọng, đánh thức cơ thể như đã chết của nàng.
- Khụ Khụ…
Nàng ho khan dữ dội, cảm giác mình không còn trong nước, tiếng ầm ầm bên tai đã đi xa, nàng cố gắng mở hai mắt nhìn xem mình đang ở nơi nào, thấp thoáng một bóng người, nhưng người nọ hình như sắp rời khỏi nàng, sợ hãi lập tức chiếm cứ nàng, nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng, bấu víu lấy người nọ thều thào:
- Ta muốn sống!
Cũng không biết là vì cái gì, nói xong câu này Long Dao Tuyết lập tức mất đi ý thức, đem tất cả vấn đề của lại ném cho Triệu Vũ Quốc đang nhíu mày.
Nếu là bộ hạ của Triệu Vũ Quốc thấy công tử vì một nữ nhân xa lạ mà nhíu mày, nhất định sẽ nhân cơ hội này mà bàn tán, hắn sẽ không chú ý tới nàng…. Nhưng giờ phút này, Triệu Vũ Quốc vì câu nói "Ta muốn sống" mà không thể rời bước đi.
Hắn ngồi xổm xuống, lúc này đây, hắn cẩn thận nhìn nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh, nhưng không phải là muốn nhìn kỹ dung mạo của nàng, đối với hắn từ trước tới nay, đề tài dung mạo nữ nhân không phải là thứ hắn thích thú, giờ phút này hắn đang xem xét nữ nhân mặc y phục xuất giá này, y phục bị xé rách, thật động lòng người…
Hắn nhìn chất liệu của bộ áo cưới, trong lòng thầm nghĩ:
- Chất liệu vải quý như thế này, gia thế nữ nhân này rất đặc biệt, có thể nào là bị người khác mưu hại?"
Chú giải:
[] Đan Điền: Đan điền là vị trí chính giửa của xương chậu, ngang với chổ nối đến xương chân, vị trí tối ưu để truyền năng lượng từ hai chân khi di chuyển. Khi muốn đẩy cánh cửa, cánh tay của mình đặt trước đan điền thì tất cả năng lượng từ chân được chuyển qua tay một cách tối đa. Khi muốn kéo vật gì, thì con người dùng một cái đai quấn quanh bụng tại vùng đan điền. Lúc đó sức kéo sẽ mạnh nhất.