Triệu Vũ Quốc xem mạch của Thủy Nhan, hỗn loạn và yếu ớt, trong lòng chấn động, lập tức vận nội công truyền qua người Thủy Nhan để bảo toàn tâm mạch, nếu hắn ta chỉ cần chậm một bước, sợ tâm mạch của Thủy Nhan không chịu nổi mà đứt đoạn, đến lúc đó chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được.
Tử Hạ cũng quên mình đang bị thương khẩn trương hỏi Triệu Vũ Quốc:
- Nàng thế nào rồi?"
- Nàng đã bảo toàn được mạng sống.
Hắn lúc đó được nàng cứu sống,và lúc này hắn tin tưởng Thủy Nhan sẽ kiên cường mà sống, vì theo hắn biết nàng sẽ không buông thả mạng sống của chính mình.
- Ngươi xác định nàng sẽ không sao?
Tử Hạ hỏi
- Không chắc.
Triệu Vũ Quốc khẽ ngẩng đầu nhìn hắn.
Tử Hạ ngẩng mặt lên lắc đầu,
- Ngươi không biết, làm sao có thể nói rằng mạng nàng không bị nguy hiểm?
Gió gào thét, chớp lóe giữa trời đêm, tiếng sấm ầm ầm, phẫn nộ, tựa như muốn thôn tính đường tiếp giáp với nhân gian.
Hắn cởi áo choàng, dắp lên người nàng, hy vọng có thể truyền cho Thủy Nhan ít hơi ấm, nhưng người Thủy Nhan lại lạnh một cách khác thường, nhưng trán thì vô cùng nóng, hắn nghĩ đây là do huyết mạch đảo lộn, cảm thấy không thể chậm trễ, vội nhờ Tử Hạ ly khai khỏi mái nhà. Bạn đang đọc chuyện tại
Thủy Nhan cảm thấy nước mưa lạnh như băng thấm trên mặt đất, thân thể cạn kiệt sức lực, chỉ cảm thấy hạt mưa như ngàn vạn kim trâm, không nhịn được kêu lên một tiếng.
" Ách…" nàng run rẩy trong lúc hôn mê, không kiềm được dựa sát vào người Triệu Vũ Quốc, xác thực nàng trốn tránh những hạt mưa đang rơi.
Triệu Vũ Quốc cũng phát giác được, cau mày nhìn nàng, vẻ mặt thống khổ, hắn ta tập võ nhiều năm, biết rõ rằng đây là biểu hiện của việc phải cạn kiệt sức lực, cho dù chỉ là vật nhẹ như lông chim phớt qua cũng đau đớn vô cùng, hiện tại đang mưa tầm tã, hắn cũng chỉ có thể tận lực giúp nàng che mưa che gió, cúi đầu hắn thấy môi nàng khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Hắn đã thành công tiến vào Đào Hoa Lâu, sự việc còn lại hắn cũng không quan tâm, thủ hạ của hắn tự biết tiến hành "càn quét".
Chỉ một thoáng, Đào Hoa Lâu lập tức biến thành nhân gian luyện ngục, đương nhiên chỉ bằng vào Hổ Tam Nương, cửu gia loại người này mà nói, tựa như khách nhân đến nơi này tiêu khiển, thủ hạ của hắn lễ phép "thỉnh" họ vào bên trong đại đường, một loạt xếp bằng ngồi xuống, chờ Triệu Vũ Quốc đến "nghiệm thu".
- Thủy Nhan, ngươi muốn nói gì?
Thủy Nhan giờ phút này cả người đều đau đớn khó chịu, nhưng vì đau nên ý thức của nàng càng rõ ràng, bắt đầu từ lúc Triệu Vũ Quốc ôm nàng, nàng chỉ biết mình và Tử Hạ vừa được cứu sống , cho nên khi Triệu Vũ Quốc thanh tẩy Đào Hoa Lâu, chính là vì nàng suy yếu quá mức, không nói nên lời.
Triệu Vũ Quốc không biết bản thân mình bị làm sao, tới trước phòng lớn, không buông nàng ra ngược lại ôm nàng sát vào ngực, nghĩ rằng muốn cho nàng ấm lên.
- Ngươi nói rõ ràng xem.
Hắn nói bên tai của nàng.
- Nê Thu... Không giết...
Thủy Nhan dùng chút khí lực cuối cùng nói, nàng thấy mơ hồ rằng Triệu Vũ Quốc gật đầu đáp ứng nàng, nàng liền thở nhẹ mà lâm vào hôn mê.
Hương thơm nhàn nhạt quyện quanh mũi, cùng với tiếng kêu thanh thúy êm tai, ánh mặt trời tựa như tơ tầm, mơn trớn da thịt thủy Nhan, Thủy Nhan buồn ngủ hai mắt nhắm chặt, nhưng mà cảm giác thoải mái kì diệu đó làm cho nàng cực kỳ sung sướng.
- Thủy Nhan ngươi tỉnh lại chưa?
- Ách... Thanh âm này... đúng là Tử Hạ...
Thủy Nhan nghe được giọng nói ấm nồng, đoán chắc rằng là Tử hạ.
Nàng duỗi cái thân thể có chút mỏi nhừ, đầu óc còn một mảnh đen tối,
- Ta đang ở nơi nào? Đào Hoa Lâu?
Nghĩ đến ba chữ Đào Hoa Lâu, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh sấm chớp mưa gió đêm đó, nàng nhớ bản thân đã ngất đi, người ôm nàng chính là Triệu Vũ Quốc.
Thủy Nhan trong lòng có chút uể oải, nhưng cũng dường như không phải là uể oải, "hắn lại cứu ta thêm một lần..."
Tử Hạ thấy nàng chớp nhẹ lông mi, đoán rằng nàng đã tỉnh lại, chỉ là có chút mê man, liền hô to:
- Truyền ngự y đến.
Thủy Nhan cũng mở to hai mắt,
- Này... chuyện này là sao...
Chứng kiến nơi đây hoàn toàn lạ lẫm nàng cũng biết không phải là nơi Triệu Vũ Quốc đưa mình đến cũng không phải là Đào Hoa Lâu.
- Đây là phủ thái tử.
Tử Hạ trả lời
- Thái Tử... Hạ Ngải...
Hắn ta gật đầu,
- Ừm, Ta chính là Hạ Ngải."
Sắc mặt Thủy Nhan bình tĩnh, ngoài ý liệu của Hạ Ngải, sau khi cùng Thủy Nhan trải qua sự kiện Đào Hoa Lâu, hắn đoán không ra vì sao không thể làm cho Thủy Nhan chú ý.
Quả nhiên, Thủy Nhan cũng không tiếp tục thảo luận về thân phận của hắn, Chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Nê Thu đâu?
Hạ Ngải nhíu mày,
- Người này với nàng rất quan trọng?"
Thủy Nhan không nói, xốc chăn ra định rời khỏi giường, nhưng cảm giác chóng mặt lập tức ập tới.
- Hiện tại thân thể nàng rất yếu, không thể chịu được động tác mạnh như thế.
Thủy Nhan nhăn trán, nhướng mi kinh ngạc,
- Ta đã hôn mê bảy ngày bảy đêm?
- Ừ, nếu không phải Vũ Quốc kịp thời chạy đến, lại dùng nội công bảo hộ tâm mạch cho nàng, thì nàng có thể sẽ mất mạng.
- Hắn cứu ta?
- Ách... đúng.
Hạ Ngải không tình nguyện nói.
Trong khi nói chuyện ngự y đã đến , lão quay sang Hạ Ngải thi lễ rồi lập tức bắt mạch cho Thủy Nhan, Hạ Ngải liền gấp rút hỏi:
- Thủy cô nương có việc gì không?
- Qua lời thái tử nói, vị cô nương này kinh mạch so với người bình thường không giống nhau, dù rằng bị hao tổn kinh mạch, nhưng vì Triệu gia kịp thời dùng nội công bảo vệ tâm mạch, kinh mạch trong thời gian ngắn lại hấp thu năng lượng, hơn nữa lại tự thân tu dưỡng, Thủy cô nương nghỉ ngơi bảy ngày bảy đêm, chẳng những chỉ bị cạn kiệt thể lực, hiện tại tỉnh lại, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, đừng vọng động võ công, tin rằng một tháng sau sẽ khỏi hẳn.
- Tự thân chữa trị?
Hạ Ngải kinh ngạc, từ lúc hắn tập võ đến nay chưa từng nghe việc kinh mạnh tự chữa trị, nghe được thái y nói không khỏi chấn động.
Thủy Nhan lạnh lùng nhìn hắn:
- Ta nói rồi, ta cũng không biết, vì ta đã mất trí nhớ.
Nàng vừa nói, một bên nhấc thân bước xuống giường.
Khi xốc chăn lên, nàng phát hiện bản thân mặc nội y sạch sẽ, không quản việc cả người vô lực, lúc này chỉ muốn làm một việc.
Tỳ nữ trong phòng thấy Thủy Nhan làm điều này trước mặt nam tử, chỉ mặc nội y mà không hề cảm thấy nhục nhã, đều lộ ra ánh mắt coi thường, trong mắt họ, nàng chỉ là nữ tử Hạ Ngải cứu ra từ thanh lâu.
Nhưng đối với Thủy Nhan mà nói, giờ phút này nàng chỉ muốn gặp Triệu Vũ Quốc, sau đó hỏi hắn sự tình hắn đã đáp ứng nàng.
Hạ Ngải nhìn thấy thần sắc của các tỳ nữ, không khỏi chau mày, giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận đang kiềm nén,
- Tính mệnh bản cung là do nàng cứu, các ngươi dám dùng thái độ ngạo mạn vô phép này tiếp đãi?
Thủy Nhan hạ mi,
- Bản cung... Bản cung... hắn ta tự xưng bản thân mình là bản cung...
bản thân nàng đối với chi tiết vụn vặt này vô cùng quen thuộc... Rất quen thuộc...
- Làm sao vậy?
Hạ Ngải thấy Thủy Nhan đứng bất động, nghĩ đến việc nàng không thoải mái nên hỏi han.
- Ách... Không có việc gì.
Nàng đẩy cánh tay hắn ra.
Hạ Ngải không cho là đúng, nhưng cũng hạ mi mắt xuống, đối với việc hắn bị xem nhẹ, cũng chỉ có một mình Thủy Nhan là dám.
Hắn vừa hoàn hồn, tỳ nữ cũng đã đem một bộ xiêm y đến, nhưng Thủy Nhan chau mày, không muốn mặc, có trời mới biết nàng đã ở trong Đào Hoa Lâu mặc loại xiêm y này, phiền toái không ngừng, nhìn thấy tỳ nữ cầm xiêm y lại lộn xộn một cách dị thường, không khỏi nhíu mày chuyển hướng nhìn sang một bên.
- Nàng không thích?
- Ừ!
- Đổi đi.
- Quần áo này....thực phiền toái.
- Ách... vậy ngươi mặc cái gì?
- Tựa như ngươi vậy.
nàng chỉ vào áo bào Hạ Ngải đang mặc, nhìn trong sáng cùng với nét vẽ tinh tế, nàng rất thích.
Mà khi tỳ nữ nghe nàng nói muốn mặc xiêm y giống như Hạ Ngải, cũng đều trợn mắt cúi thấp đầu xuống, tựa như vừa nghe phải điều cấm kỵ.
Hạ Ngải cười nhạt nhìn nàng,
- Muốn phải giống nhau như đúc?
Thủy Nhan lắc đầu,
- Không cần , chỉ là cùng kiểu dáng và đường may, không cần phải thêu long vân...
- Ách... ngươi không thích quần áo của nữ tử?
Thủy Nhan không nói, trầm mặc ra vẻ cam chịu.
Trong nháy mắt, THủy Nhan mặc lên người nam trang vừa đưa đến, cực kì thích hợp, giống như may sẵn cho nàng vậy.
Hạ Ngải trong mắt mang theo ý cười , nhìn từ trên xuống,
- Nguyên lai xiêm y cũng có thể mặc thành như vậy?"
- Ta muốn gặp Triệu Vũ Quốc!"
Thủy Nhan trực tiếp nói ra.