Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ cũng từ từ tăng lên, nhưng Hạ Ngải lại thấy lạnh cả người. Trong mắt hắn mang theo sự bất đắc dĩ, không lay động được nàng chút nào, ngược lại, nàng vẫn bình tĩnh chờ đợi hắn nói chuyện.
- Nàng nói như vậy là để cho ta từ bỏ sao?
Thủy Nhan không nói gì ra đứng cạnh cửa sổ, mắt nhìn về dòng sông xanh biếc, bên bờ những cái nhành cây rủ bóng xuống dòng sông. Hạ Ngải nắm chặt chén trà trong tay rồi từ từ buông ra, rơi xuống đất vỡ toang, nước bắn lên tung tóe, bất quá sàn nhà nhanh chóng hút hết nước đi.
- Phụ hoàng nói đúng, nắm được thì phải buông được.
Ánh mắt Hạ Ngại ảm đạm từ sâu trong nội tâm. Thủy Nhan chấn động cả người. Câu nói của Hạ Ngải rất giống với câu nó của một người nào đó đã từng nói với nàng, mà dường như đó là một người rất trọng yếu đối với nàng, nhưng nàng không thể nào nhớ ra đó là ai được.
- Cha ngươi nguyện ý cho ngươi lên ngôi?
Trong lời nói của Thủy Nhân có chút trào phúng.
- Vậy nàng nghĩ sao?
Thủy Nhan lắc đầu:
- Đó là chuyện của ngươi. Ta không cần biết và cũng không muốn quản!
Hạ Ngải nghe vậy trong lòng đau xót nghĩ đến thế cục của triều đình. Khi biết được hoàng đế bị bệnh tình nguy kịch, ánh mắt của mỗi người nhìn vào hắn đều lộ ý quái dị không tín nhiệm. Đối với chuyện đó Hạ Ngải không để ý lắm, cả thiên hạ có thể hiểu lầm hắn những hắn không muốn nàng cũng hiểu lầm hắn. Cho nên hắn hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt nàng bói:
- Cái đêm quan lễ vào hôm mười bảy đó, phụ hoàng đã mật đàm với ta. Thì ra cha đã sớm phát giác ra Trần Cửu có dị tâm và cảm thấy cũng có một kẻ hắc ám đứng sau lưng hắn giật dây, cho nên phụ hoàng muốn ta thề, thề sẽ bảo vệ giang sơn của Hạ Gia cho dù có phải chết.
Vốn Thủy Nhan cho rằng Hạ Ngải đang giam lỏng hoàng đế sau đó giết cha đoạt vị. Đó cũng chính là lý do tại sau nàng luôn bất hòa với hắn, nhưng hiện tại khi nghe hắn nói vậy hẳn là có một ẩn tình khác. Hạ Ngải thấy Thủy Nhan không có ý tức cắt đứt lời nói của mình liền tiếp tục:
- Lúc phụ hoàng ý thức được chuyện này thì mới phát hiện được mình đã bị trúng độc mãn tính, không còn cách nào có thể chữa trị được nữa rồi, chỉ có thể sống được ngày nào hay ngày đó. Trong khi đấy, những người ở triều đình hoặc là đi theo Trần Cửu, hoặc là bị Trần Cửu khống chế, và sắp xếp giam lỏng phụ hoàng. Ta đành phải giả làm một thái tử chơi bời lêu lổng, suốt ngày chỉ có quấn lấy nữ nhân sống phóng túng, để làm lên một hình ảnh khiến phụ hoàng muốn phế truất thái tử trước mặt Trần Cửu. Đợi đến khi mà Trần Cửu lơ là đối với ta thì ta mới bắt đầu âm thầm điều tra mọi thứ về Trần Cửu. Hắn chính là một tên tư thông với địch để bán nước, một mình khai thác ở mỏ than quốc gia, mở lầu xanh, ép dân nữ vào làm kỹ nữ, dùng các loại thủ đoạn để tiện để ép các đại thần trong triều đình phản nghịch…
- Những người có liên quan bị bại lộ nhưng không ai dám đứng ra bao che bởi vì vây cánh của Trần Cửu đã bị các ngươi diệt trừ nhanh chóng đến không kịp trở tay.
Thủy Nhan tiếp lời nói. Hạ Ngải tán thưởng điểm này nói:
- Nếu nàng là nam tử thì nhất định sẽ có địa vị chắc chắn ở trong triều.
Thủy Nhan nhíu mày, rất khinh thường đối với cái được gọi là địa vị trong triều như lời hắn nói, nàng chỉ hỏi lại:
- Vậy phụ hoàng ngươi đã mất?
Hạ Ngải lắc đầu, dường như trầm luân vào đôi mắt đen sâu thẳm của nàng, nói:
- Nàng nói rất đúng, phụ hoàng đã sớm rời khỏi nhân thế, hơn nữa nguyên nhân bởi vì ta.
- Ừ…
Thủy Nhan cười lạnh, nàng nghĩ đến chuyện hắn có thể giết chết hết mọi người ở Đào Hoa Lầu, dĩ nhiên cũng đủ quyết đoán để giết một phế nhân như hoàng đế. Hạ Nhải hít sâu một hơi nữa, thần sắc có chút ảm đạm, khan giọng nói tiếp:
- Phụ hoàng nói, nếu phụ hoàng không chết thì thế lực những phi tần kia sẽ không thể giảm được.
- Vậy thì phế những phi tần kia đi là được.
Thủy Nhan bình tĩnh nói.
Hạ Ngải nhìn nàng thật sâu:
- Ban đầu ta cũng đã nói như vậy với phụ hoàng. Nhưng phụ hoàng chỉ lắc đầu nói, thân là quân vương không nên dùng tình, cũng không nên hiểu cái gì gọi là yêu!
Lông mi Thủy Nhan hơi run rẩy, đối với những lời của phụ hoàng Hạ Ngải, nàng cảm thấy hơi xúc động, tựa hồ trước kia cũng đã có một người nào đó nói lại như vậy với nàng… Truyện được copy tại
Hạ Ngải nói tiếp:
- Phụ hoàng nói, phụ hoàng đã hủy đi tuổi thanh xuân của bọn họ, càng không thể hủy diệt đi cái mà bọn họ vẫn theo đuổi nên không đành lòng phế bỏ bọn họ. Sau đó phụ hoàng lại nói vua nào triều thần ấy, các đại thần đi theo phụ hoàng giờ không còn cống hiến nữa, cũng nên cho nghỉ ngơi thôi. Vì vậy ta mới có một cục diện không khó kiểm soát…
Thủy Nhan thất kinh, thật ra thì nàng đã sớm nghĩ đến chuyện này, nếu hoàng đế không nguyện ý thì chỉ bằng vào sức lực của một mình Ha Ngải thì sao có thể thần không biết quỷ không hay mang hoàng đế đi được, sau đó lại còn có thể giấu diếm được tất cả các đại thần trong triều, cho đến khi hoàng đế băng hà mới tuyên bố chính mình là người kế vị. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt có chút sương mù nhưng bị nàng kiên cường che giấu. Lúc này Thủy Nhan cảm thấy rất đau lòng, không phải bởi vị Hạ Ngải mà là vì số phận của phụ tử hoàng thất. Phụ thân và nhi tử không thể hồn nhiên vui vẻ cùng với nhau trước mặt người ngoài rồi đến cả việc phụ thân phải dùng cả tính mạng mình để làm con đường đời phía trước của nhi tử trở nên sáng lạn hơn bao giờ hết. Vậy những thứ đó không phải là số phận bi ai của hoàng gia sao?
- Ta rất muốn an ủi người nhưng thân phận của ngươi hiện đã ở trên cao rồi!
Thủy Nhan khẽ mỉm cười, đối với bất đắc dĩ của hắn nàng có thể hiểu được, nhưng không cách nào có thể an ủi…
Hạ Ngải lắc đầu:
- Nàng vẫn không hiểu? Ta cho nàng biết những chuyện này không phải muốn nàng thương hại ta mà là chỉ muốn nàng đừng hiểu lầm ta. Tất cả người trong thiên hạ có thể hiểu làm nhưng ta không muốn nàng cũng như vậy.
Thủy Nhan hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Để ngồi lên vị trí đó thì dù có sát hại huynh đệ, phụ thân có đáng là gì?
- Nhưng nàng không hiểu…
Hạ Ngải gầm nhẹ.
- Có! Lúc đó ngươi trơ mắt nhìn phụ hoàng chết…
Hôm đó hắn quả thực đứng nhìn phụ hoàng uống thuốc độc, sau đó áy náy nói với hắn:
- Trẫm cả đời cô đơn, chỉ có mẹ con….
Rồi đã ngưng thở. Đến lúc đó hắn bỗng hiên ý thức được mình là cô nhi tôn quý nhất thiên hạ!
Hắn nên vui vẻ, nên ngửa mặt gào lên sung sướng mới đúng. Nhưng cuối cùng hắn lại chạy vào trong Biệt Uyển, hồi tưởng lại ký ức mà phụ hoàng, phụ mẫu dẫn hắn đến Biệt Uyển những ba ngày. Trong ba ngày đó, bọn họ đã vứt đi thân phận của mình, sống như những người thường dân vượt qua từng ngày một. Và đó chính là quãng thời gian sung sướng, vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn. Nhìn vẻ ngay đi của Hạ Ngải, Thủy Nhan thở nhẹ:
- Ta biết ngươi nói những điều này muốn để ta hiểu được ngươi là một người rất cô độc nên cần có ta ở bên cạnh ngươi…
Lệ tuôn trên gương mặt Hạ Ngải, hắn ngẩng mặt lên nhìn thật lâu, chỉ thấy cả người Thủy Nhan không phải là tự do hoàn toàn.
- Nàng có thể lưu lại sao? Hiện tại ta không thể cho nàng danh phận nhưng nàng hãy đợi ta năm năm, năm năm sau nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ!
- Ta không để ý đến danh phận cũng không nguyện ý làm mẫu nghi thiên hạ, ta không liên quan gì đến chuyện đó cả, bởi vì ta đã yêu người khác và người đó cũng không phải là ngươi!
Hạ Ngải cảm thấy trái tim mình nhất thời ngừng đập, giống như tất cả mạch máu đã tắc lại, muốn thở cũng không thể. Hắn ảm đạm nhìn Thủy Nhan hỏi lần nữa:
- Ta đã từng có trong thế giới của nàng chưa?
- Chưa từng!
Hai mắt Hạ Ngải tối sầm lại, nhưng Thủy Nhan lại nói tiếp:
- Nếu như ta biết thế giới của mình thì sẽ không phải đứng ở chỗ này!
Ngũ Nhi lập tức quay lại nhìn chỉ thấy một nam tử xa lạ đứng đó:
- Nhan tỷ, tỷ hoa mắt à, người này làm sao là thái tử chứ.
Thủy Nhan hé miệng cười một tiếng, làm ra một bộ dáng đã liệu trước nói:
- Tỷ không có hoa mắt, là do mắt của muội không dùng được.
Vừa nói xong, nam tử xa lạ ở phía sau liền cười ha hả:
- Vô luận ta có thay đổi hình dáng ra sao nàng cũng có thể nhận ra ta.
- Ta không để ý đến bộ dạng của người ra sao.
- Vậy nàng để ý cái gì?
Ngũ Nhi ở giữa hai người nên chả hiểu gì cả, giật giật xiêm y của Thủy Nhan hỏi:
- Ách… hắn là thái tử thật ư?
Thủy Nhan không có trả lời trực tiếp câu hỏi của Hạ Ngải mà chỉ nói với Ngũ Nhi:
- Tỷ nói là hắn thì chính là hắn!
Ngũ Nhĩ đánh giá từ trên xuống dưới Hạ Ngải, nhíu mày, trong mắt mê mang nói:
- Chẳng nhẽ lần trước mình nhìn thấy là một thái tử khác? Chứ nếu không làm sao lại có hai bộ dáng khác nhau như vậy được chứ?
- Hai lần hoàn toàn giống nhau, chẳng qua mỗi lần muội nhìn lại thành bộ dáng khác thôi.
Thủy Nhan càng nói càng khiến Ngũ Nhi chả hiểu gì cả, đầy óc cứ ong ong cả lên.
- Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó.
- Ta nghe cước bộ của người.
Ngũ Nhi mở to hai mắt:
- Không phải chứ, chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể đoán ra là ai sao?
Hạ Ngải mặc dù không nói gì nhưng vẻ biểu hiện trên mặt cũng đồng ý kiến với Ngũ Nhi. Thủy Nhan lắc đầu, đối với phản ứng của hai người không buồn giải thích nữa, xoay người bước đi nói:
- Đừng nói chuyện ở đây nữa, làm tắc đường.
Ba người bước vào một quán trà, đánh giá mọi thứ, đây có vẻ là một địa phương tốt và nàng phỏng chừng Hạ Ngải đã bao trọn nơi này rồi, nếu không hiện tại làm sao lại không có một bóng khách nhân nào chứ?
- Ngươi muốn tìm ta thì sao lại theo dõi ta chứ?
Hạ Ngải cười, thong thả nhấp một ngụm trà, nhíu mày nói:
- Trà này không đủ hương thuần.
- Nói!
Nàng không thích bị kéo dài thì giờ.
Ngũ Nhi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: "Thì ra là tỷ nói hai chữ với mình đã là chiếu cố rồi…"
Hạ Ngải khẽ mỉm cười, đặt tách trà trong tay xuống, nhìn nàng rồi đưa ta lên lột chiếc mặt nạ xuống khôi phục bộ dáng trước kia.
- A a a a… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ngũ Nhi không nhịn nổi tha lên sợ hãi.
- Dịch Dung thuật!
Thủy Nhan bình thản giải thích cho Ngũ Nhi.
- Ách, nga… a a a a.., biết rồi….
Cho đến lúc này Ngũ Nhi mới thấy mình thiển cận đến mức nào. Trước kia nàng luôn cho rằng Thủy Nhan chả biết cái gì cả, hiện tại nàng lại cảm thấy mình mới là người ngu ngốc, chỉ có một chút chuyện đã ngạc nhiên như vậy rồi. Ý thức được điểm này liền kiếm cớ tránh đi, cảnh giới cao nhất của việc làm nô tài là biết lúc nào nên xuất hiện và lúc nào nên ẩn mình….
Thấy Ngũ Nhi đi ra ngoài, Thủy Nhan hỏi hắn:
- Chừng nào ngươi đại lễ.
- Tại sao lại hỏi như vậy?
Hắn nhíu mày.
- Ngươi toàn lấy dung mạo của các kỳ nhân, điều đó có nghĩa là ngươi đã diệt trừ xong mọi chướng ngại vật. Lẽ nào từng đó là chưa đủ?
Sắc mặt Hạ Ngải trầm xuống:
- Ta chỉ là thái tử, phụ hoàng còn chưa…
Khóe miệng Thủy Nhan khẽ nhếch lên mang theo một nụ cười châm chọc:
- Chưa băng hà? Ngươi muốn nói với ta như vậy?
Hai mắt tĩnh mịch của Hạ Ngải nhìn chăm chú vào nàng, nhưng chỉ một khắc sau hắn lại cười lớn, chân mày giãn ra, bất quá Thủy Nhan không biểu hiện vẻ gì cả.
- Nàng nói như thế thì ta có thể trị tội nàng.
Hắn vừa nói vừa mang theo một nụ cười tán thưởng.
- Trị tội? Ngươi muốn giết ta mà cần phải phiền phức như vậy sao?
Thủy Nhan bình tĩnh nói, lời nói sắc bén dị thường. Hắn cười lắc đầu: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Trên đời này, chỉ có nàng là nữ nhân duy nhất dám nói với ta những lời đó.
Nàng trầm mặc, nhớ lại cái cách mà hắn phát triển.
- Ngươi vẫn chưa trả lời tại sao lại theo dõi ta?
- Ta chỉ muốn nhìn bộ dáng nàng đi dạo phố trông như thế nào thôi. Không được sao?
- Sao các ngươi lại có hứng thú với chuyện đi dạo phố vậy?
Thủy Nhan nhíu mày, nàng không thể giải thích được tại sao hắn và Ngũ Nhi lại thấy hứng thú với chuyện đi dạo phố. Nhưng nàng đâu biết rằng nàng ở trong mắt Hạ Ngải rất khác biệt với người thường, thế cho nên hắn rất hứng thú với bộ dáng đi dạo phố của nàng trông như thế nào. Nhìn Thủy Nhan trầm mặc hắn không thấy không vui chút nào, ngược lại hắn thấy Thủy Nhân phải phản ứng như vậy mới đúng là nàng chứ.
- Không phải là ta có hứng thú đối với việc đi dạo phố mà là ta chỉ có hứng thú với nàng mà thôi.
Nói ra những lời này, sắc mặt Hạ Ngải bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại thấp thỏm dị thường, cổ họng khô khốc. Thủy Nhan hơi mở hai mắt ra, mặt không thay đổi nói:
- Ừ.
Một từ này coi như là câu trả lời nhưng lại làm cho Hạ Ngải vô lực, bởi hắn không thể nào hiểu rõ được ý tứ của nàng nên đành nói tiếp:
- Sau này nàng có bằng lòng xử lý hậu cung cho ta không?
Câu nói này đã làm sáng tỏ quan điểm của hắn rồi. Trên cánh cửa truyền đến những âm thanh nặng nề chạm vào nhau, tiếp theo đó là tiếng kêu của Ngũ Nhĩ, hiển nhiên là nghe trộm đến đoạn cao trào nên kích thích quá đụng phải cửa. Thủy Nhan cười một tiếng đối với phản ứng của Ngũ Nhi, nhưng đối với vẻ mặt chờ mong của Hạ Ngải chỉ nhàn nhạt nói:
- Hậu cung của ngươi thì liên quan gì đến ta?
Hạ Ngải cảm thấy khóe miệng mình hơi giật giật, hắn hít một hơi thật sâu, không để ý tiếp tục nói:
- Thật ra thì…ta muốn hỏi nàng có nguyện ý làm phi tử của ta không?
- Không làm!
Hắn cảm thấy trong đáy lòng của mình có cái gì đó tan thành mây khói, hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì ta không muốn.
Càng lúc Hạ Ngải càng cảm thấy trong lòng như có gì đó đóng băng lại. Nữ nhân trước mắt này làm hắn động tâm vậy mà lại cự tuyệt không chút do dự.
- Vì sao nàng lại không muốn?
- Tại sao ta phải nghĩ về cái đó?
Nàng hỏi ngược lại.
- Ách …
Hạ Ngải không thể phản bác được gì. Nàng trả lời dù không biểu lộ thái độ gì những từ lạnh thấu xương như: "không muốn", "Tại sao phải nghĩ" làm hắn từ trên đám mây té xuống mặt đất, đau đớn cả toàn thân.
- Nàng biết không? Nàng là nữ nhân đầu tiên cũng là nữ nhân cuối cùng ta động tâm!
Trong đôi mắt lạnh lủng của Thủy Nhan hiện lên chút dao động nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghe hắn nói tiếp. Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng kia, hắn đột nhiên muốn cười bởi hết thảy mọi chuyện đều là do hắn yêu đơn phương. Hắn vốn tưởng rằng nàng giống như những nữ nhân khác đều muốn được làm phi tử của mình nhưng hiện tại hắn đã biết mình hoàn toàn sai lầm, nàng sẽ không bao giờ phiền não bởi vì cái vấn đề này, vốn dĩ trong thế giới của nàng đâu có sự tồn tại của hắn.
- Ở Đào Hoa Lâu, tại sao nàng phải liều mạng cứu ta?
Hắn không muốn tin tưởng chuyện này.
- Cứu ngươi?
Nàng cảm thấy hắn đúng là đang nói nhảm, nhưng nhìn thấy đôi mắt của hắn đầy chờ mong thì lại mềm lòng, tuy nhiên nhớ đến tỷ muội Tưởng Thị, trong lòng nàng khẽ run lên: "Không nói rõ chuyện này sẽ rất phiền toái."
Cho nên nàng quyết tâm không để lại cho hắn một tia hy vọng nào.
- Chắc hẳn hôm nay ngươi cũng đã nghe thấy câu chuyện giữa ta và Ngũ Nhĩ nói về thế sự Nam quốc rồi chứ? Thử hỏi dưới tình thế trước mắt, sau khi ngươi lên ngôi ngươi có dám thay máu lại bộ máu chính quyền không?
Lời nói của nàng làm hắn trở lại với thực tại, Nam quốc hiện trong ngoài đều bất ổn, nếu vì lúc này chỉ vì củng cố thế lực mà đại khai sát giới thì đó sẽ là một sự đả kích rất lớn đối với người dân Nam quốc, hết thảy mọi chuyện cần phải bàn bạc kỹ hơn. Nhìn thấy Hạ Ngải dao động, nàng tiếp tục nói:
- Ngươi hiện tại không thể sử dụng thủ đoạn vũ lực được. Năm năm, mười năm, ngươi sẽ từ từ nắm thật chắc các quyền vào tay mình. Nhưng lúc nay lại có một nữ nhân không rõ thân phận ở bên cạnh ngươi thì bọn người kia chẳng lẽ không lấy chuyện đó ra để xỉa xói người sao?
Hạ Ngải: …
Thủy Nhan vốn muốn tiếp tục cự tuyệt hắn, nhưng nàng đột nhiên ý thức được hắn là hoàng đế tương lai của Nam quốc, đắc tội với một hoàng đế không phải là một chuyện tốt, cho nên nàng mới dùng lời nói uyển chuyển từ chối, tránh để hắn đau lòng….
Hạ Ngải không thể không thừa nhận lời nói của nàng quả thực có đạo lý, nhưng đồng thời trong lòng hắn lại dâng lên một tia hy vọng, hai mắt hắn bỗng chốc tỏa sáng, cầm tay nàng hỏi:
- Nếu như ta làm được vậy nàng có nguyện ý chờ ta không?
Thủy Nhan không chút do dự rút đôi tay mình ra, lắc đầu nói:
- Không biết!
- Tại sao?
Hạ Ngải hỏi với vẻ đau đớn ở trong mắt. Sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng như cũ:
- Tương lai của ta chỉ thuộc về ta.