Một luồng sấm sét rạch giữa không trung, Triệu Cảnh đang co rúc trong bao tải đột nhiên cảm thấy chói mắt, tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai khiến hắn kinh hãi, đầu bắt đầu mơ hồ có ý thức, mình đang trong mộng hay thực đây, mãi cho đến khi nước mưa lạnh như băng xả xuống ướt đẫm toàn thân hắn mới giật mình ý thức được bản thân đã bị bắt cóc.
Lông tơ toàn thân dựng đứng lên, ngay cả Hoàng đế mà cũng dám bắt cóc, thật đúng là thứ loạn thần tặc tử.
Khi Triệu Cảnh ý thức được hoàn cảnh của mình, tự ra lệnh cho bản thân trấn định, mặc dù bị bắt cóc, nhưng hắn ở ngôi cao nhiều năm, sớm đương đầu với nhiều sóng gió, sau giây lát kinh hoảng đã bình tĩnh lại.
Hắn biết, giờ phút này hắn không thể trốn.
Bị bắt cóc, chưa bị giết bởi vì mình còn có giá trị lợi dụng, chứ không ai dám đảm bảo bọn chúng có gan làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hay không. Người thông minh thì tốt nhất không nên nói gì, hơn nữa ngàn vạn lần đừng cố gắng nhìn bộ dạng kẻ bắt cóc trông như thế nào, nếu không thì chắc chắn chúng sẽ giết người diệt khẩu
Bất quá hiện tại đối với hắn mà nói không cần quá lo lắng về chuyện này, bởi vì hiện tại hắn đang bị nhốt ở trong một cái bao, ngoại trừ sét đánh ở bên ngoài lóe sáng, cùng với tiếng sấm nổ và mưa rơi ở bên tai thì còn lại mọi thứ đều tối om.
Từng giây từng phút trôi qua, hắn cật lực chăm chú nghe ngóng xem có tiếng bước chân người không, đáng tiếc, chỉ nghe thấy một màn mưa gió, mặc dù là mùa hè nhưng thân thể Triệu Cảnh bắt đầu không chống đỡ được cơn rét lạnh ùa đến.
Lặng chốc lát, cảm nhận được bốn phía chỉ có thanh âm của gió, tiếng sấm, tiếng mưa rơi, hắn khẽ móc ra một thanh chủy thủ nhỏ đeo trong người, cẩn thận rạch một đường nhỏ trên bao tải đủ để đưa mắt nhìn, vừa lúc một tia sét xẹt tới chiếu sáng bốn hướng, cảnh vật xung quanh khiến hắn rùng mình, bao tải này đang ở vị trí trung tâm, bao xung quanh là… tử thi!
Triệu Cảnh hít một hơi dài định thần lại, khẽ co duỗi chân tay đã tê dại vì tư thế co quắp khá lâu, rốt cuộc rạch rộng vết rách trên bao tải chui ra ngoài, mặc dù cơn lạnh kéo tới khiến hắn không tự chủ run lên nhưng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều lúc chật vật trong bao tải. Hắn từ từ đứng lên, vận động chân tay cho hết cơn đau nhức, cẩn thận xem xét bốn phía, xác định xung quanh chỉ toàn là tử thi thì bắt đầu bỏ chạy.
Hắn không biết bản thân muốn chạy đi đâu, trong tiềm thức chỉ có một ý nghĩ: phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trong màn đêm đen kịt, mưa tối mắt tối mũi, một tiếng sấm vang rền khiến hắn sởn gai ốc, chân quýnh quáng vướng vào bụi cỏ khiến hắn ngã lăn vào rãnh nước nhỏ, người lấm lem bùn đất, đang lúc hắn đưa tay quệt nước bùn trên mặt thì đột nhiên nghe tiếng vó ngựa truyền đến.
Đát, đát, đát… Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, cả người Triệu Cảnh căng lên, không dám bò ra khỏi rãnh nước bùn, lùi lùi trong rãnh nước tìm hai bụi cỏ cao che thân hình. xem tại TruyenFull.vn
- Cái gì? Trên đường đi các ngươi gặp phải tập kích?
Tiếng nói trầm thấp mang theo giận dữ.
Nhưng ngay sau đó một giọng nói run run đáp:
- Vâng, vâng… là người của Tứ Hoàng tử, không biết làm sao, bọn họ biết chúng tiểu nhân là người của Nhị điện hạ, không nói lời nào, gặp người là giết.
- Cái bao kia đâu?
Triệu Cảnh cả kinh, điều hắn sợ đã đến.
Tiếng sấm ùng ùng không ngừng nhưng vẫn không át được giọng run run kia:
- Lúc đó hoảng hốt quá… Tiểu nhân không có nhìn thấy…
- Ý của ngươi là… Mất rồi?
Triệu Cảnh nghe thấy người nọ nghe tên tiểu nhân bẩm báo liền thét lên giận dữ.
"Phanh" một tiếng như có vật gì đó rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng ho "Khụ khụ khụ…" nặng nề đến ra máu, rồi là lời cầu xin:
- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân liều chết trốn về, không phải vì chạy trốn, mà là muốn mang tin tức trọng yếu cho Nhị điện hạ.
- Không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cho rằng tùy tiện nói mấy cái tin tức rắm chó là có thể toàn mạng?
- Không, không, đại nhân… Xin đại nhân soi xét… Tiểu nhân liều chết nghe lén được Tứ Hoàng tử đã mang người tới sát kinh thành…
Nghe đến đó đủ để hiểu ra tất cả khiến Triệu Cảnh kinh hãi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lần này kẻ bắt cóc hắn chính là người của Nhị Hoàng tử – Triệu Vũ Văn, tên nhi tử luôn bày ra bộ mặt hiếu nghĩa.
Đang lúc lòng hắn như bị lửa đốt lại nghe tiếng tên được kêu là Chu đại nhân thét lên:
- Tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi, đợi khi trở về Nhị Hoàng tử định đoạt, nếu ngươi dám nói dối nửa câu, nhất định sẽ cho ngũ mã phanh thây!
- Đại nhân, chúng ta hãy quay về trước đã, tránh làm hỏng đại sự của Nhị điện hạ…
- Hừ, cho ngựa quay lại!
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa át tiếng sấm đi xa dần.
Những lời kia Triệu Cảnh nghe không thiếu một từ, nhất thời không tiếp nhận nổi, nếu không phải tự tai nghe thấy, có đưa dao kề cổ hắn cũng không tin.
"Đại sự?" Nháy mắt Triệu Cảnh hồi phục tinh thần: "Đại sự? Chuyện gì mà đại sự? Bắt cóc ta? Hay sợ Vũ nhi phá hư chuyện của hắn?"
"Chuyện đại sự của Vũ Văn là mưu đồ tạo phản ư?"
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Cảnh bi thương, nhi tử tự tay nuôi lớn, là bảo bối hai mươi mấy năm trời của hắn, kết quả đạt được như thế này sao? Không biết mưa hay nước mắt, chỉ cảm thấy nước mưa lạnh như băng kia cũng không buốt giá bằng cõi lòng hắn lúc này, nghe hai tên vừa rồi trò chuyện, hắn hiểu ra phần nào đó kế hoạch của tên nghịch tử.
Bắt cóc hắn, sau đó bức hắn viết di chiếu, nếu hắn không viết sẽ đem giam lỏng, lúc ấy hắn sẽ mượn danh hỗ trợ thiên tử hiệu lệnh chư hầu, không nghĩ có một ngày, nhi tử của mình lại dùng kế này lên người hắn…
Xác định bốn phía không còn một bóng người, Triệu Cảnh thận trọng leo từ rãnh nước ra, cả người lấm lem bùn nhão, sắc mặt tái nhợt, chỉ qua mấy khắc mà mặt như già đi vài tuổi, xung quanh, chớp vẫn hung hăng rạch những đường sáng trắng trên bầu rời.
"Nếu như lời hai tên kia nói là sự thật, kẻ mưu phản chính là Nhị Hoàng tử… nói cách khác, việc Vũ nhi mưu phản chính là do hắn gièm pha…"
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Cảnh vô cùng hỗn loạn, ngay sau đó, hắn đột nhiên co quắp ngã xuống đất, miệng cười thống khổ, tiếng cười thê lương mang theo sự hối hận vô vàn.
"Tô Hà… Ta thật sự xin lỗi nàng… Ta lại đi tin tưởng lời Vũ Văn nói, năm đó nhìn qua cũng đoán được là do nghịch tử đó cùng nương hắn bày mưu… Vậy mà ta lại tin…"
Trong đầu Triệu Cảnh hồi tưởng lại cảnh gặp Tô Hà khi còn bé năm xưa, hắn nhớ kĩ lần đầu tiên gặp nàng, Tô Hà như ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên thẳng vào lòng hắn, sau đó, hắn mặc sự ngăn cản của triều đình mà phong Tô Hà là phi tần, khi Tô Hà sinh hạ Triệu Vũ Quốc, hắn vui mừng hoan hỉ, thậm chí âm thầm tính toán tương lai chọn nhi tử này kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Chỉ tiếc… Có lẽ là quá yêu nên sợ mất đi, có lẽ do ở địa vị cao đã lâu nên không còn muốn tin tưởng bất kỳ kẻ nào khiến hắn không lựa chọn trao tin tưởng cho nữ nhân mà mình yêu thương nhất…
Mưa vẫn lạnh lùng quất trên mặt, hắn không cảm thấy lạnh, cũng không thống khổ như ban nãy, ngược lại, đột nhiên bình tĩnh như vừa tỉnh mộng.
Giang sơn là thứ gì? Khi xưa nỗ lực giành giang sơn chính là để bảo vệ nữ nhân mình yêu, mọi thứ dưới gầm trời này đều là của hắn, nhưng rồi, nhiều năm qua, vật đổi sao dời, có nhiều vật, nhiều người rời bỏ hắn mà đi, vậy mà, nữ nhân hắn cố ý ghẻ lạnh ở hồ Trúc Khê kia vẫn yên lặng thừa nhận, yên lặng chờ đợi…
"TÔ HÀ ————–" Triệu Cảnh ngửa mặt lên trời rống to, hai chữ này đè nén trong lòng hắn suốt nhiều năm, rốt cuộc cũng phá ra. Thật sự, chưa bao giờ hắn muốn mất đi Tô Hà!
Lời này của Triệu Vũ Quốc làm Thủy Nhan nhíu mày, nàng khẽ nhìn qua bao tải, Triệu Cảnh bên trong đã bị nàng điểm huyệt ngủ, nếu không được giải huyệt thì cứ vậy ngủ như chết.
- Huynh có muốn đánh thức hắn dậy?
Triệu Vũ Quốc không trả lời câu hỏi này của nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng đi tản bộ, Thạch Đông Thăng cùng mọi người chỉ có thể im lặng chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt ngó bao tải quan trọng kia.
- Nàng dẫn phụ hoàng tới là muốn người nghe lời giải thích của ta?
Tuyết Dao gật đầu.
Hắn cười ấm áp, càng xiết chặt tay nàng, mắt nhìn xa xăm:
- Không có ích gì đâu.
- Vì sao?
- Nếu người nguyện ý tín nhiệm ta, ta sẽ không có ngày bi thảm thế này, trong lòng người đã sớm không còn Tứ Hoàng tử ta…
Trong sơn cốc tràn ngập mùi thơm hoa Đỗ Quyên, hương thơm dịu dàng xen lẫn với vị thanh mát của cỏ cây, dưới bầu trời trong xanh, hai người sánh vai mà đi, một màn đẹp đẽ này, thật giống tiên cảnh, đáng tiếc bị lời nói của hai người đánh vỡ.
- Nhĩ Đóa thăm dò được, hắn hoài nghi nương của huynh tư tình kẻ khác.
Trong mắt Triệu Vũ Quốc thoáng đau đớn:
- Phải, người vẫn luôn hoài nghi, cho nên người không xứng với nương.
- Huynh sớm đã biết?
- Ừ, ta đã biết từ lâu, từ lúc người không tới kiểm tra ta học hành luyện võ, ta đã biết.
Tuyết Dao nhìn hắn, bình tĩnh đánh giá nam nhân trước mắt, nàng khẽ im lặng, giây phút này ôn như hơn xưa rất nhiều, nhìn hắn, lòng nàng không nhịn được đau nhói.
- Tại sao không nói cho nương của huynh?
- Không muốn nương đau lòng.
- So với việc bị Triệu Cảnh ghẻ lạnh thì còn gì thương tâm hơn?
Tuyết Dao không rõ.
Bước tới một gốc Đỗ Quyên lớn bên sườn núi, hai người ngồi xuống, hắn vẫn gắt gao xiết chặt tay nàng, dù giờ phút này giữa hai bàn tay đã sũng mồ hôi.
Triệu Vũ Quốc khẽ thở dài nói:
- Nương là người phụ nữ lương thiện nhất trong cung. Chỉ có người là thật tâm đối với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không nhìn nhận được điều đó. Mặc dù nương bị ghẻ lạnh nhưng vẫn cố gắng dùng quá khứ ngọt ngào kia để chống đỡ, nếu như biết phụ hoàng sớm đã hoài nghi minh, sợ rằng những ngọt ngào trong quá khứ kia không còn là niềm tin để người bấu víu vào. Ta không dám nghĩ, nương là một người ôn nhu, nếu biết chuyện sẽ ra thế nào…
Nghe những lời này của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao cảm thấy cả người lạnh như băng. Nàng bối rối:
- Ta…
Triệu Vũ Quốc đột nhiên xiết chặt tay nàng, khẩn trương hỏi:
- Nàng nói cho nương?
Tuyết Dao vốn bối rối nhìn phản ứng của Triệu Vũ Quốc, nàng không hoảng loạn mà ngược lại trấn tĩnh xuống, nhẹ nắm tay áo hắn, bình tĩnh hỏi:
- Để cho nương của huynh cả đời sống trong ký ức, tự mình huyễn hoặc bản thân, huynh cho rằng như vậy nương sẽ hạnh phúc sao?
- Ít nhất nương sẽ sống tốt…
- Sống? Như vậy gọi là sống ư?
…
Tuyết Dao nhìn hắn, lại hừ lạnh một tiếng:
- Huynh thật ích kỉ, huynh không nói nguyên nhân, bởi vì không muốn mình mất đi niềm ấm áp duy nhất trong thâm cung.
Triệu Vũ Quốc chấn động toàn thân, không thể phủ nhận, lời Tuyết Dao nói chạm đến nơi sâu nhất trong tâm hắn, vốn lo lắng, giờ phút này sắc mặt dần giãn ra:
- Làm sao nàng biết những chuyện này có ý nghĩa gì?
- Ít nhất nương huynh còn có thể suy nghĩ kĩ, tìm một lý do cho tất cả những chuyện đã xảy ra, nam nhân kia rốt cuộc có xứng với nàng hay không.
Triệu Vũ Quốc trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng:
- Lúc ta còn nhỏ, phụ hoàng rất sủng ái ta, thậm chí có lần còn định sắc phong ta làm Thái tử, nhưng ngay sau khi có ý định đó không lâu, ngài liền xa lánh hai mẹ con ta, khi ấy, hằng đêm mẹ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ trong màn đêm rơi lệ, lúc đó, ta thề, khi lớn lên sẽ không bao giờ để cho nương rơi lệ.
- Phụ hoàng huynh nghi ngờ nương huynh tư thông kẻ khác, tại sao hắn lại không tra hỏi, hay không giết hai người bọn huynh?
Đây là chuyện Tuyết Dao vẫn ngờ vực từ lúc biết tin tới giờ.
Triệu Vũ Quốc mỉa mai:
- Đó là bởi ngài lo lắng cho thể diện hoàng gia, không thể tự mình đánh vào mặt mình.
- Đánh vào mặt hắn?
Triệu Vũ Quốc khẽ cười đưa tay lên nhéo mũi Tuyết Dao, ngay sau đó bình tĩnh kể lại chuyện Triệu Cảnh và Tô Hà cho nàng.
- Năm đó phụ hoàng lên ngôi, người liền đem nương lúc ấy còn là cung nữ phong làm phi tần, nương thân phận thấp kém, dựa theo lệ cũ hoàng thất Điểm Thương quốc thì nương không có tư cách phong phi, nhiều nhất chỉ phong làm cung nga nhất đẳng, nhưng phụ hoàng là lực bài chúng nghị (dẹp yên miệng mồm mọi người) đem mẹ phong làm Dung Phi, quyết định này khiến triều đình khiếp sợ, sau này khi nương có ta, phụ hoàng lại giết một gã đại thần can gián…
- Cho nên dù hắn nghe được tin đồn nhưng cũng không giáng tội huynh và nương vì muốn giữ thể diện.
- Ừm, thật ra thì ta nên cảm thấy bản thân may mắn, nếu không như vậy, ta sớm đã không còn sống sót…
Triệu Vũ Quốc cười nhạt.
Tuyết Dao nhíu mày, chậm rãi nói:
- Thời niên thiếu của huynh chắc rất khổ cực.
Một cung nữ không có gia tộc thế lực phía sau, không biết cái gì gọi là âm hiểm xảo trá, sau khi mất đi sủng ái của hoàng đế, liền mất đi tất cả, nhi tử của nàng có thể sống sót đã là một điều phi thường. Không phải người nào cũng có thể hiểu được khó khăn của người trong cuộc.
- Có thể còn sống sót là tốt rồi.
Triệu Vũ Quốc nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhưng Tuyết Dao không ngăn được cỗ khó chịu dâng trong lòng, nhưng nghĩ theo góc độ khác, nếu Triệu Vũ Quốc không gặp phải khó khăn từ nhỏ liệu có thể rèn luyện được như ngày hôm nay?
- Ta nghĩ không ra, phụ hoàng huynh năm đó coi trọng nương như vậy, tại sao lại dễ dàng tin lời gièm pha của kẻ khác chứ.
Mắt Triệu Vũ Quốc tối sầm:
- Ta cũng không hiểu giống nàng.
Tuyết Dao lặng yên, tâm đế vương, thực khó dò…
Hồi lâu, nàng lại hỏi:
- Theo ý huynh, là không có ý định giải thích cho bản thân?
Triệu Vũ Quốc tiện tay hái một bông hoa Đỗ Quyên rực rỡ gài lên búi tóc Tuyết Dao, miệng khẽ cười:
- Giải thích của ta có hữu dụng sao?
- Hay là giết hắn?
Vũ Quốc lắc đầu:
- Không, giết ngài đi, phiền toái càng nhiều hơn.
Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Vũ Quốc bình thản nói tiếp:
- Hiện tại, nàng bắt ngài ở trong cung tới đây, ta giải thích chỉ càng khiến ngài tin rằng ta sớm có lòng mưu phản, thậm chí còn cho rằng ta muốn thông qua việc này để thị uy ngài, một khi trở lại cung, việc đầu tiên sẽ là diệt trừ ta!
Tuyết Dao nhíu mày, phiền não nói:
- Sự thật là, ta chẳng giúp gì được huynh, ngược lại còn mang thêm phiền toái tới…
Hắn khẽ cười kéo nàng vào ngực nói:
- Không hề có, nàng không hề mang bất kỳ phiền toái nào cả.
Trong lòng Tuyết Dao sáng ngời:
- Hả, huynh có tính toán gì sao?
- Cũng không có tính toán gì mới, chẳng qua chợt suy nghĩ, nay nàng làm vậy khiến ta càng dễ hành động hơn.
- A?
Tuyết Dao hứng thú nhìn hắn.
Triệu Vũ Quốc cười giảo hoạt, thì thầm bên tai nàng:
- Muốn biết không… Để ta hôn nàng đi…
- Huynh…. Nguồn tại ệnFULL.vn
Mặt Tuyết Dao ửng đỏ.
- Ha ha, cái này có phải gọi là thẹn thùng xấu hổ không nhỉ?
- Huynh muốn ăn đòn à!
Tuyết Dao làm bộ đấm nhẹ vào ngực hắn, Triệu Vũ Quốc thuận tay bắt ôm nàng vào lòng, cúi đầu xuống đặt môi mình lên môi nàng…
Tới khi hô hấp của cả hai trở nên rối loạn, Triệu Vũ Quốc không đành lòng mới rời đôi môi quyến rũ của nàng ra, gương mặt Tuyết Dao đỏ ửng mê ly, nhìn nàng, hắn không cách nào tự kiềm chế được.
- Đi theo ta, tương lai nàng là một mảnh hắc ám, nàng có sợ không?
Hắn chăm chú nhìn nàng rồi đặt câu hỏi.
Tuyết Dao chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Ta không có trí nhớ, mọi thứ trong đầu ta là một mảnh trống rỗng, tương lai thế nào chưa ai biết, nhưng nếu có huynh, sẽ tốt hơn nhiều…
—————————— Cây Hoa Đỗ Quyên trên đỉnh Phan Xi Păng, Fansipan, hay Phan Si Phăng – ngọn núi cao nhất Việt Nam.