Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thẩm Hựu Dự ngừng lại, hứng thú nhìn hồi lâu, bên trong phòng bếp có đủ loại mùi thơm quanh quẩn ở chóp mũi, khiến bản thân thư thái dễ chịu.
Khói lửa nhân gian, hương vị gia đình.
Hắn có chút xúc động, nào là hoàng thất quý tộc, nào là thiên gia tử tôn, nào là kim tôn ngọc quý... Còn không phải trước là quần thần, sau mới là phụ tử ư?
Bên ngoài ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ, bên trong thì mỗi người một mục đích riêng, phải đạt được bằng mọi giá. Giữa bàn tiệc linh đình, nào có chỗ tồn tại mấy phần chân tâm thật ý.
"Thẩm Hựu Dự, huynh nghĩ gì mà ngơ ngác vậy?"
Giọng nói của Phương Niên Niên kéo Thẩm Hựu Dự đang ngổn ngang trăm mối bình tĩnh lại, hắn thận trọng hất cằm: "Ta nhìn cô nấu cơm."
"Ta thấy huynh chờ ăn thì có." Phương Niên Niên lấy một đ ĩa củ sen chiên, thịt viên chiên, rau củ viên chiên đặt trước mặt Thẩm Hựu Dự. "Ta nói trước với huynh, không được ăn vụng đâu đấy, huynh mang ra ngoài cho a đệ, phụ thân, Đại Ngưu thúc ăn cùng. Trước tiên ăn lót dạ một chút cho đỡ thèm, hôm nay ăn cơm tối trễ."
"Cô..." Thẩm Hựu Dự khó chịu, hắn đứng đây là vì ăn sao? Hắn liếc mắt nhìn, mấy ngón tay trắng nõn của Phương Niên Niên bưng lấy chiếc đ ĩa, bên trên là củ sen vàng rụm cùng hai loại đồ viên, mùi thơm đã toả ra từ khi còn trong chảo dầu.
Còn chưa nếm thử, hắn đã cảm nhận được củ sen giòn rụm, thịt viên dẻo dai, rau củ viên thơm lừng.
Nếu Phương Niên Niên có lòng như thế, hắn đành bất đắc dĩ ăn thôi.
Đ ĩa đến tay, hắn không nói hai lời, xoay người lấy đũa gắp một khối rau củ viên chiên, cắn vào nửa cái, nhìn thấy bên trong có củ cải đỏ, củ cải trắng trộn lẫn với măng tây xanh, còn có vị hồ tiêu, vị tươi của rau củ...
Bên trong ngự thiện phòng có thể làm ra đồ viên tinh xảo hơn trăm lần, nhưng lại không ngon bằng Phương Niên Niên làm.
Còn thịt viên chiên thì...
"Thẩm Hựu Dự, huynh mang qua kia ăn đi, ở chỗ này thật ngáng đường." Phương Niên Niên nhăn nhó, quay qua tìm sự tán đồng từ mẫu thân. "Người nói có đúng không, mẫu thân?"
"Đúng đấy, dáng dấp to cao như thế, ta cảm thấy không có chỗ di chuyển đây này." Tháp Na nói.
Thẩm Hựu Dự bị xua đuổi ra ngoài, song hắn cũng không hề tức giận, trong lòng hiện tại đều tràn ngập tình yêu với đồ chiên.
"Ta biết a tỷ sẽ cho chúng ta ăn ngon mà." Bên ngoài truyền đến giọng nói líu lo của Phương tiểu đệ, giống như một con chim sẻ vô cùng vui sướng, sau đó chim sẻ nhỏ liền phẫn nộ. "Thẩm Hựu Dự, huynh ăn trộm, á, sao huynh có thể ăn nhiều như vậy."
Trong phòng bếp, Phương Niên Niên buồn cười.
Tháp Na lắc đầu cười: "Thẩm Hựu Dự ắt xuất thân không tệ, từ tướng mạo, nhân phẩm, cử chỉ, hành vi thì có thể nhận ra, nhà bình thường không thể nuôi dạy ra người như vậy. Cứ tưởng là một kẻ kiêu ngạo, không ngờ lại là một tên ngốc dở hơi như thế."
"Mẫu thân, nhìn huynh ấy không nói năng gì thế thôi, con đoán trong lòng huynh ấy đang vui sướng hơn bất cứ ai đấy."
"Có thẻ lắm." Tháp Na xua tay, chuẩn bị gọi trượng phu Phương Khuê đến nhóm lửa, ở trong nhà Phương Khuê là người đốt củi nhóm lửa giỏi nhất, tất cả là do khi còn bé bị kế mẫu đánh đập ép buộc phải làm. "Niên Niên, vẫn giữ người này ở lại sao?"
Tháp Na có chút sầu lo, nếu chỉ là một tên tiểu tặc đột nhập nhà mình thì cũng có thể áp chế dễ dàng. Nhưng đây rõ ràng là một củ khoai lang nóng bỏng tay, dù sao bọn họ cũng là thường dân, không thể đấu lại nhà quan binh quyền quý, như thế chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Phương Niên Niên nói: "Mẫu thân, là con tuỳ hứng, dạy dỗ a đệ cũng có thể dùng nhiều biện pháp, đây cũng không phải là cách duy nhất. Qua Tết trung thu, trong ngày mai con sẽ nói chuyện với huynh ấy, tạ lỗi rồi bảo huynh ấy rời đi."
Tháp Na vui mừng gật đầu, bà cứ sợ nữ nhi bướng bỉnh, mười trâu kéo lại cũng không quay đầu, còn sợ nữ nhi động tâm, không nỡ để Thẩm Hựu Dự rời đi.
"Ừ, để nó đi, chúng ta cũng bớt lo."
"Dạ, dạ." Phương Niên Niên gật đầu, đúng là nàng đã tuỳ hứng làm bậy, giữ một kẻ xa lạ không rõ lai lịch trong nhà, trước đó cứ cố chấp với suy nghĩ của mình, nghĩ rằng vừa khả thi lại vừa hiệu quả, hoàn toàn không để mắt đến rất nhiều nhân tố bất ổn.
Vì sự an toàn của gia đình, tốt nhất vẫn nên để Thẩm Hựu Dự rời đi. Tiểu đệ rõ ràng cũng đã dao động với giang hồ, cũng coi như đạt được một chút hiệu quả, giữ Thẩm Hựu Dự cũng vô dụng.
Tình hình thực tế vốn dĩ là vậy.
Phương Niên Niên cười, không nói thêm gì.
Tiệc Trung thu tất nhiên không thể qua loa, Phương Niên Niên thương lượng thực đơn cùng gia đình, chuẩn bị tám món khai vị, tám món chính, một món ngọt, một món mặn, hai món canh, cộng lại là ngụ ý thập toàn thập mỹ.
Rau trộn mộc nhĩ[1], chua cay sướng miệng; dưa leo bào sợi, trộn với ớt đỏ cắt khoanh, sắc màu vui tươi; củ sen thái lát, rau củ viên, thịt viên đặt trong đ ĩa, kế bên là sốt cà chua tự làm; chân gà da hổ[2] rút xương, dai dai vui miệng; hạt sen và táo đỏ dùng làm món nguội, bổ sung vị tươi mát giữa một bàn món mặn, xương cá chiên giòn sốt chua ngọt[3], vừa cắn một miếng, xương cốt giòn tan trong miệng; đậu phộng luộc là món không thể thiếu, làm đồ nhắm rượu rất hợp; gà nước bọt[4] ắt cũng không thể thiếu trong các món khai vị.
[1] Mộc nhĩ (木耳): còn có tên là khác là nấm mèo.
[2] Chân gà da hổ (虎皮鸡爪): món ăn này thực tế là làm từ chân gà om nước tương, rượu nấu ăn, ớt, muối... Vì được nấu theo phương pháp đặc biệt nên phần da trở nên rất mềm, vẻ ngoài hấp dẫn, vị cay, thơm và dai.
[3] Xương cá chiên giòn sốt chua ngọt (炸鱼骨泡在酸甜汁里)
[4] Gà nước bọt (口水鸡): là món ăn rất nổi tiếng ở Tứ Xuyên.
Có mấy món khai vị đã chuẩn bị từ sáng, tỉ như chân gà da hổ rút xương, ngâm trong nước tương cay ngọt càng lâu thì lúc ăn sẽ càng ngon miệng.
Món chính cũng thế, nếu có thể chuẩn bị trước thì cứ chuẩn bị, đừng để càng về sau lại thêm bận bịu rối rắm, món ăn không có thời gian chín tới.
Mười con cua được lựa chọn kỹ càng, dùng rơm buộc chân cua lại, bụng hướng lên trên, đặt vào trong nồi hấp cách thuỷ, phía dưới lót mấy miếng gừng, cho rượu Hoa Điêu và hành vào nước để khử mùi tanh.
Người không sành ăn cua sẽ trực tiếp đem hầm, thế nên cua dù tươi ngon đến đâu cũng sẽ mất hết dinh dưỡng, không còn tư vị, quả thật đáng tiếc.
Cua được ninh trong nồi đất, rau củ được chần qua, đậu hũ hầm bỏ đi phần nước đắng, tất cả đặt ở bên trên, trong quá trình ninh nhừ thì cua và chân gà từ từ tiết ra tinh chất, thấm vào bên trong rau của và đậu hũ.
Đến khi ăn, ắt mọi người cũng không bỏ sót mấy món phụ này.
Vịt lọc lấy xương, nhồi xôi bát bảo vào trong bụng, cho vào nồi chưng, khi lấy ra khỏi nồi thì xối nước sốt lên, thành món vịt bát bảo[5]. Phần xôi bên trong là món Phương Niên Niên thích nhất, còn thêm vào hạt dẻ xắt khối rất ngon.
[5] Vịt bát bảo (八宝鸭).
Thịt kho cải muối[6], khô cá chình om[7], lươn om nấm[8], còn có củ từ xào bách hợp[9], canh gà cải ngọt[10].
[6] Thịt kho cải muối (梅干菜扣肉): nguyên văn là mai can thái khâu nhục, có nguồn gốc từ Quảng Đông.
[7] Khô cá chình om (红烧鳗鱼干).
[8] Lươn om nấm (黄鳝茨菇红烧).
[9] Củ từ xào bách hợp (百合炒山药).
[10] Canh gà cải ngọt (鸡汤菜心).
Cuối cùng là một món ngọt, một món mặn, hai món canh.
Món ngọt làm đơn giản, lấy bã rượu nếp vo viên nhỏ, phía trên rải một lớp hoa quế khô.
Món canh cũng dễ làm, cá chép lọc xương, cạo vảy, chỉ lấy thịt cá vo thành viên, làm một bát canh chả cá[11] thanh đạm non mềm, rắc thêm hành lá thái nhỏ, nước dùng trắng trong, mang đến chút tư vị thuỷ sản giữa một bàn thịt.
[11] Canh chả cá (鱼丸汤).
Dưới sự chủ trì của Phương Niên Niên, những người khác tham gia phụ giúp, bàn tiệc Trung thu hoàn thành tốt đẹp.
Ngoài sân đặt một chiếc bàn tròn, xung quanh thắp đèn lồ ng, giữa sân đốt một đống lửa lớn.
Lửa cháy hừng hực, xua đi giá lạnh, cũng mang đến ánh sáng.
Phương Niên Niên vào nhà thay đổi xiêm y, quần áo giản dị thay bằng một chiếc váy hồng thanh tú, thân váy xoè uốn lượn theo động tác của nàng, giống như một chú thỏ đang khiêu vũ trên cung quế.
Rượu còn chưa uống, thấy người đã say.
Thẩm Hựu Dự ngửi thấy hương rượu, vành tai ửng đỏ, quay đầu tìm kiếm nơi mùi rượu toả ra.
Hắn thấy Phương Đại Ngưu đang lấp lại một cái hố bên cạnh gốc quế, còn Phương Khuê thì lấy ra một vò rượu từ trong hầm, xé lớp giấy dán, mở lá sen ra, bên trong là rượu màu vàng nhạt.
Ủ rượu hoa quế hai năm, đây là thời điểm thơm nhất.
Ở thời đại này, triều đình không cấm võ nhưng lại quản rượu vô cùng nghiêm ngặt, việc buôn bán rượu phải có giấy phép do quan phủ cấp, số lượng giấy phép được phân chia tuỳ theo quy mô thành thị. Những người có giấy phép buôn rượu tương đương với việc độc quyền phân phối rượu ở trong địa phương, những thương hộ khác muốn bán rượu nhất định phải nhập hàng từ họ, số lượng cũng có giới hạn.
Dân gian tự ủ rượu thì thuộc về dân, không liên quan đến quan phủ.
Một khi bị tố cáo lên quan, ắt sẽ bị kê biên tài sản, lại còn phạt tiền.
Dù sao thì men rượu cũng khó đưa đến nhà dân thông thường, trong dân gian cũng không dễ ủ rượu.
Thẩm Hựu Dự hơi chau mày, hắn thấy Phương gia có thể tự ủ rượu thì cũng không kinh ngạc, chỉ nghĩ rằng bản lĩnh nhà này thật lớn, có thể có được men rượu.
Phương Khuê dám lấy rượu hoa quế ra trước mặt người ngoài, đương nhiên sẽ không sợ hãi.
Cùng lắm thì lôi người ra đập.
Hắn vô tình nhìn về Thẩm Hựu Dự cười cười.
Thẩm Hựu Dự đột nhiên thấy lạnh gáy.
Phương Khuê mang bầu rượu ra, cũng không hâm rượu. Rượu hoa quế nếu đem hâm nóng sẽ làm mất mùi vị, sinh ra vị chua, không còn giữ được tư vị.
Nam nhân cạn chén.
Nữ nhân cũng nâng ly.
Nhưng các nàng không uống rượu hoa quế ủ hai năm, mà là rượu nếp nấu qua mấy ngày, cho thêm mấy hạt cẩu kỷ, một ít đường phèn, vị chua ngọt rất vừa vặn. Cơm rượu làm thành bánh trôi, phần rượu mang ra uống rất hợp.
Đều là rượu lạnh, song ăn chút món nóng, cả hai tương hỗ lại càng tăng thêm sức mạnh.
"Ăn cua nào." Phương tiểu đệ tích cực phân cua cho mọi người, con lớn nhất cho mẫu thân, sau đó là tỷ tỷ, tiếp sau đó mới là phụ thân, đến Đại Ngưu thúc, cuối cùng là Thẩm Hựu Dự.
Lựa tới lựa lui, nhưng mấy con cua này cũng không chênh lệch mấy, ước chừng ba lạng.
Chẳng qua Thẩm Hựu Dự nhìn con cua trong chén của mình, cảm thấy nó nhỏ nhất.
Nhỏ cũng không sao, ăn ngon là được.
Hắn nóng lòng nhìn xem người Phương gia ăn cua thế nào.
Đây là lần đầu tiên hắn đích thân ăn cua.
Lời tác giả:
Nhớ lại thì Trung thu năm ngoái ta dẫn cha mẹ đi ăn lẩu, ăn uống no say, một đường về thẳng nhà, ha ha ha ~