CHƯƠNG : NÀNG THẬT KHÔNG PHẢI NỮ NHÂN!
Nàng chỉ mặc quần áo mộc mạc, lại vẫn không tránh được mà rước lấy lưu manh. Lại đến tận bốn cái.
Diệp Tống né tránh, lại bị một người khác kiềm chặt vai, nàng vững vàng nói: "Chẳng lẽ ra khỏi Lê viên các ngươi vẫn luôn đợi ở đây?"
"Cũng không hẳn. Có thể được ca ca bọn ta coi trọng, coi như đây là phúc khí của các ngươi!" Diệp Tống nhíu mày, mấy tên kia càng nói càng vui vẻ, cười nói, "Nha, đôi mắt thật xinh đẹp, nhướng mày cũng thật cmn mất hồn a! Lại nhướng mày một cái cho gia xem."
Ước chừng ban ngày ở trà lâu khi bọn họ cười Diệp Tống nhíu mày, chính là nguyên nhân để bọn hắn làm càn như thế này. Diệp Tống chính mình không biết, bộ dáng nhướng mày của nàng, tuy không phải kiều tiếu hàm xuân, nhưng mà lại vô cùng phong tình, lạnh nhạt mà phong tình. Nam nhân chính là như thế, càng lạnh lùng đối với bọn họ, càng kϊƈɦ thích ham muốn chiếm hữu, nhưng tổng kết lại nguyên lai vẫn là hai chữ – hạ tiện.
Diệp Tống nghe vậy, không giận mà cười, quét mắt qua bốn người nói: "Nhà ta ở cách đó không xa, nếu các ngươi nguyện ý, đưa ta về, nghĩ muốn cái gì, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, thế nào?"
"Về nhà cũng được a,chờ chúng ta ở nơi này yêu thương xong các ngươi sẽ để các ngươi về a." Nói xong liền tiến đến, đối Diệp Tống giở trò.
Diệp Tống cùng Phái Thanh bước lui về sau, cuối cùng bị dồn đến chân tường không chạy được nữa.
Phái Thanh tình thế cấp bách, cố lấy dũng khí chắn trước người Diệp Tống, trừng mắt hung tợn nhìn mấy tên lưu manh: "Các ngươi thật to gan, dám can đảm khi dễ tiểu thư sẽ không có kết cục tốt, còn không mau cút đi."
Mấy người quay mặt nhìn nhau suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười. Hai nam nhân kéo Phái Thanh ra một bên, cười nói: "Tiểu nha hoàn lớn lên thật thanh tú lại trung thành a, tốt, chúng ta trước liền làm ngươi."
Phái Thanh liều mạng giãy giụa, hai người càng thêm đắc ý. Đầu này, Diệp Tống bị hai người chế trụ, tay sờ lên mặt nàng. Ánh mắt nàng phát lạnh, đôi tay bị ép chặt ra sau không thể động đậy.
Một người lớn mật cho tay hướng vạt áo nàng chui vào, Phái Thanh bên kia cổ áo bị kéo ra hoảng sợ mà cất tiếng kêu. Chỉ là trêи đường một người cũng không có, không ai có thể nghe thấy.
Diệp Tống phẫn nộ, từng xương cốt trêи thân thể đều phát ngứa.
Vừa lúc, Tô Nhược Thanh cùng người hầu đi qua bên này. Một ngày gặp được ba lần, thật đúng là duyên phận. Người hầu nhận ra hai cô nương kia, sắc mặt có chút ngưng trọng, hỏi: "Công tử, có ra tay hay không?"
Tô Nhược Thanh mắt không gợn sóng, lời nói ra không chút tình cảm: "Nàng ta là người thân của ngươi?"
Rõ ràng không phải. Người hầu đành phải án binh bất động. Hai người liền đứng ở đường bên kia, bàng quan nhìn sự việc phát sinh, phảng phất như đang xem diễn, cùng bọn họ không có bất luận cái gì quan hệ.
Diệp Tống nâng lên đầu gối, cũng không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, hướng người đang muốn chiếm tiện nghi của nàng, đạp thẳng vào bộ hạ của hắn, hắn tức khắc hét thảm một tiếng che phía dưới, thống khổ đến run rẩy, ngồi xổm xuống mà cuộn thành một đống.
Một người khác thấy thế, hung hăng tát Diệp Tống một cái, mắng nói: "Xú nha đầu!"
Trừ bỏ Tô Thần, nàng lại bị nam nhân đánh vào mặt. Diệp Tống nâng mắt lên, phi phàm sắc bén, ánh mắt kia như thú săn mồi, lập tức liền đá một chân tới, nam nhân kia trốn tránh, Diệp Tống ngược lại nắm chặt nắm tay.
Loại sự tình đánh nhau này, đâu phải Diệp Tống chưa làm bao giờ.
Người nọ cùng Diệp Tống đánh một lúc, Diệp Tống liên tiếp ra đòn, người nọ cũng điên cuồng đáp trả. Phàm là khi Diệp Tống hạ quyết tâm muốn đánh người, đều là không sợ chết mà đánh. Phái Thanh thấy Diệp Tống cưỡi lên người nọ mà đánh, móng tay nhọn liên tục cào vào mặt, còn dùng răng mà cắn lên người hắn. Người nọ cực kì phẫn nọ, xoay người áp Diệp Tống xuống dưới, trực tiếp xé rách quần áo nàng. Diệp Tống bóp eo hắn, tận lực cấu, tưởng như cấu đến rách thịt cũng không ngoa.
Diệp Tông cười, lần thứ hai xoay người lên, một chân dẫm lên mặt tên kia, tóc tai tán loạn điên cuồng như nữ quỷ, nói: "Lão tử đã nhiều lần trở về từ Diêm Vương điện, sẽ sợ ngươi? Ngươi mẹ nó năng lực không có mà dám lên phố chọc ghẹo nữ nhân!" Sau đó nàng ngồi xuống, không sợ dơ mà vặn tiểu huynh đệ của hắn, hắn lập tức run run: "Ngươi tiếp tục lộn xộn thử xem? Có tin lão tử khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn luôn không?"
Nam nhân kia cũng không dám lộn xộn nữa.
Thấy một màn này, không biết Phái Thanh lấy sức lực ở đâu, ước chừng cũng là phẫn nộ đến hoảng, dùng đủ thủ đoạn tàn nhẫn. Vốn là hai cái lưu manh đang chiếm tiện nghi của nàng, thấy tư thế này của Diệp Tống cũng bị khiếp sợ.
Thấy tên kia không dám hành động thiếu suy nghĩ, Diệp Tống ý cười càng sâu, nói: "Dù ngươi không lộn xổn, lão tử cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nói xong trêи tay dùng lực, nam nhân kia vặn vẹo kêu to. Tay vung lung tung, cào rách vạt áo Diệp Tống, bạch ngọc bội trêи người leng keng rơi xuống đất.
Hai người còn lại không màng tới Phái Thanh, chạy tới đánh Diệp Tống, mắng: "Ta phi! Ngươi lớn lên tuy giống nữ nhân, nhưng con mẹ nó không phải nữ nhân!"
Người hầu mắt tinh, mặc dù là đêm tối cũng có thể thấy rõ bạch ngọc bội kia, lập tức kinh ngạc vô cùng: "Là kỳ lân ngọc...của Ninh Vương!"
Tô Nhược Thanh híp híp mắt, hiển nhiên hắn cũng thấy, nhàn nhạt nói: "Động thủ đi."
Nghe lệnh, thị vệ như một đạo gió lạnh tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền đến bên người Diệp Tống, bội kiếm trêи eo được rút ra khỏi vỏ, ba chiêu đem hai người đá ngã lăn trêи mặt đất, thống khổ rêи rỉ.
Phái Thanh chưa kịp hoàn hồn mà chạy tới đỡ Diệp Tống, Diệp Tống thấy người nàng cưỡi phía dưới đã hoàn toàn hôn mê mới buông tay, nhổ ra một ngụm máu, như không có việc gì mà đứng lên, hướng bên đường đi tới.
"Tiểu thư..." Phái Thanh không biết nàng muốn làm gì.
Diệp Tống khom người nhặt lên một viên gạch ở bụi cỏ, rồi xoay người đi trở về. Hình ảnh nàng chật vật so với hình ảnh tàn nhẫn đáng sợ kia khác nhau vô cùng, mặc dù đã quen với việc hành hạ người hậu cũng bị một nữ nhân như vậy làm cho khiếp sợ. Diệp Tống cầm theo hòn đá, đi đến trước hai tên lưu manh có ý đồ khi dễ Phái Thanh mà ngừng lại, lúc này hai tên kia mới biết sợ hãi, co rúm lại.
Diệp Tống nhẹ giọng hỏi: "Tay nào của các ngươi chạm vào nàng?" Ánh mắt nàng dừng trêи tay bọn họ, "Cái này?" Dứt lời không khách khí mà đập xuống, tiếng xương tay vỡ vụn cùng tiếng kêu thảm thiết thập phần thê lương, "Cái này nữa?" Dứt lời lại hướng cánh tay khác mà nện xuống, sạch sẽ lưu loát, không chút do dự.
Máu bắn lên cằm nàng, đặc biệt yêu dã.
Bốn tên lưu manh nằm trêи mặt đất hơi thở thoi thóp, Phái Thanh kéo góc áo Diệp Tống, Diệp Tống mới vứt hòn đá xuống, quay đầu nhìn cổ áo bị kéo ra một nửa của nàng, động tác ôn nhu mà cẩn thận giúp nàng kéo áo lên, nhẹ giọng hỏi: "Muội có sợ không?"
Phái Thanh trong lòng trào xa một cỗ chua xót, không phải sợ hãi vì bị khi dễ, mà là bởi vì Diệp Tống đối nàng như vậy. Nàng kiên định lắc đầu, ánh mắt lóe sáng: "Có tiểu thư ở đây, muội không sợ!"
Diệp Tống hơi hơi mỉm cười: "Vậy là tốt rồi."
Một khắc trước nàng còn tàn nhẫn độc ác, khắc sau đã có thể đối với người bên người ôn nhu dịu dàng. Một màn kia khắc sâu vào trong đầu Tô Nhược Thanh, rất nhiều năm về sau cũng không vứt đi được. Chỉ là lúc ấy hắn không rõ, nữ tử như vậy, mới là người đáng giá để bảo hộ cùng yêu thương.
Tô Nhược Thanh chậm rãi đi ra phía trước, rũ mắt nhìn bạch ngọc bội nằm dưới chân, cúi người nhặt lên, đưa cho Diệp Tống nói: "Đồ vật của cô nương."
Diệp Tống tiếp lấy, trước mặt Tô Nhược Thanh cũng không thèm để ý tóc tai đang tán lạn cùng vạt áo bị rách, nói: "Đa tạ công tử ra tay cứu giúp." Nàng sờ sờ khóe miệng dính máu, mắng một tiếng, đối Tô Nhược Thanh cười tủm tỉm, "Ngày hôm nay công tử đã giúp ta rất nhiều lần, thật đúng là có duyên."
Tô Nhược Thanh cũng nhàn nhạt cười một chút, sinh ra đã mang theo cảm giác xa cách, nói: "Không biết nhà cô nương ở đâu, ta đưa ngươi trở về."
Diệp Tống chỉ chỉ phía trước, nói: "Ngay phía trước thôi, ta không ngại huynh đưa ta đến đầu ngõ kia." Nói xong liền đi phía trước, Tô Nhược Thanh cùng người hầu theo phía sau. Nàng đi vài bước liền sờ vết máu trêи cằm, nghiêng đầu hỏi Phái Thanh, "Khăn tay của muội đâu, cho ta lau mặt."
Phái Thanh sờ trước ngực một hồi, vô tội nói: "Không có."
Diệp Tống: "Muội là cô nương thế nào mà đến một cái khăn tùy thân cũng không mang theo, mặt ta thế này, làm sao trở về bây giờ?"
Phái Thanh căm giận: "Muội vốn vẫn luôn mang theo khăn tay tùy thân để hầu hạ tiểu thư bất cứ lúc nào, có lẽ do vừa rồi hỗn loạn, nên rớt mất. Xì. Một đám không lỗ đít cẩu tạp chủng!"
Đại tiểu thư cùng nha hoàn thi nhau nói ra như vậy, phía sau có hai nam nhân các nàng cũng không e dề, Tô Nhược Thanh với người hầu sắc mặt cũng chỉ dừng một chút, rồi coi như không nghe thấy gì.
Tô Nhược Thanh tự nhiên mà đưa một khăn tay phương cẩm màu lam cho Diệp Tống, nói: "Cô nương nếu không ngại, thì dùng của ta đi."
Diệp Tống không chút ngượng ngùng, Phái Thanh ở một bên đối nàng làm mặt quy đưa mắt ra hiệu, nàng căn bản xem không hiểu, tùy tiện nhận lấy lau mặt, nói: "Đa tạ đa tạ." Khăn gấm kia còn mang theo một chút u hương nhàn nhạt. Diệp Tống không biết đây là hương gì, nhưng vô cùng dễ ngửi.
Tới đầu ngõ, Diệp Tống liền nói: "Chúng ta tới rồi, công tử mau trở về đi."
Ngõ nhỏ này, cũng chỉ thưa thớt vài hộ nhà, trong đó hiển hách nhất là Ninh Vương phủ.
Tô Nhược Thanh xoay người cáo từ, một lát liền khuất sau bóng đêm. Diệp Tống cùng Phái Thanh lúc này mới hướng đại môn Vương phủ đi tới, Phái Thanh không ngừng oán trách nói: "Tiểu thư sao có thể tùy tiện nhận khăn như vậy?"
Diệp Tống khó hiểu: "Sao lại không thể?" Nàng cảm thấy, tiếp nhận khăn cùng tiếp nhận giấy vệ sinh không khác biệt lắm, sao lại không thể nhận.
Phái Thanh nhất châm kiến huyết nói: "Tiểu thư nghĩ lại xem, dùng khăn tay của công tử kia lau mặt, như vậy quá ám muội."
Hết chương
------------------------------------------
Cảnh này so với trong truyện tranh khác hẳn nhỉ. Không nghĩ thanh niên Tô Nhược Thanh kia lại có thể bàng quan nhìn "dân nữ" bị ức hiếp như vậy. Mất hết hình tượng rồi >