"Tiểu thư!" Phái Thanh đang nhặt sơn trà, ngẩng đầu thấy vậy mặt cắt không còn giọt máu.
Cành cây cách mặt đất khá xa, Phái Thanh thân mình lại nhỏ nhắn, tự nhiên không có khả năng chạy tới tiếp được Diệp Tống. Có thể tiếp được nàng, ở đây chỉ có duy nhất một nam nhân – Tô Thần. Nhưng là Tô Thần không chút dao động, Nam Xu sợ tới mức nhắm chặt mắt lại không dám nhìn, tay hắn trong ống tay áo nắm chặt lại.
Diệp Tống nắm được một cành cây, nhưng ngay sau đó cành cây lại rắc một tiếng, theo đà một đống quả sơn trà to từ phía trêи rơi xuống. Diệp Tống sắng mặt có chút trăng, thoạt nhìn sợ hãi, lập tức nàng cuộn người lại, lăn vài vòng rồi mới dừng lại. Nàng lắc lắc đôi chân, không quá nghiêm trọng, đỡ thân cây còn có thể miễn cưỡng đứng lên.
"Tiểu thư người không sao chứ?" Phái Thanh vội vàng chạy tới đỡ nàng.
Nam Xu cũng khẩn trương hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có nặng lắm không? Có hay không bị đụng chạm chỗ nào, không bằng tìm đại phu đến xem thử?"
Diệp Tống xua tay, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, không cẩn thận trượt một chút mà thôi." Nàng bảo Phái Thanh cầm rổ lên, sau đó khập khiễng tránh khỏi cành cây bị gãy, như cũ là nở nụ cười, "Chân ta có khả năng bị trẹo một chút, không tiện trèo tiếp, muội muội muốn hái sơn trà nhờ Vương gia đi, khẳng định Vương gia sẽ rất vui lòng. Ta không bồi hai ngươi nữa."
Tô Thần nheo nheeo mắt, nhìn kỹ Diệp Tống, muốn biết đến tột cùng Diệp Tống sợ cái gì. Bị đánh đến sắp chết vẫn cười, chẳng lẽ bởi vì chỉ ngã một chút như này liền sợ hãi? Hay nữ nhân này chỉ đang diễn trò?
Không đợi Tô Thần nhìn kĩ, Diệp Tống liền mang Phái Thanh vội vã ra khỏi rừng sơn trà. Trải qua mấy việc, nàng thậm chí còn lười nâng mí mắt lên nhìn Tô Thần.
Ra khỏi rừng sơn trà, trán Diệp Tống đổ đầy mồ hôi, nàng ngồi trêи một phiến đá, bắt đầu xoa xoa chân. Phái Thanh ngồi xổm xuống, giúp nàng xoa, ôn nhu nói: "Rõ ràng bị ngã mà tiểu thư còn đi nhanh như vậy."
"Ta không đi nhanh chẳng lẽ còn chờ bị rắn..." Diệp Tống nói tới đây, trong rừng sơn trà bỗng truyền ra tiếng Nam Xu hoảng sợ thét chói tai, nàng vân đạm phong khinh từ trong cổ họng phun ra hai chữ chưa nói xong, "cắn a."
Phái Thanh bừng tỉnh đại ngộ, Diệp Tống sở dĩ bị trượt trêи cây rơi xuống, là bởi vì nhìn thấy rắn. Lúc đó khi Diệp Tống rời đi rồi, Nam Xu liền đến chỗ mấy nhánh cây rơi xuống nhặt sơn trà, một con thanh xà ẩn sau mấy nhánh cây, màu sắc lại tương đồng nên không ai phát hiện, Nam Xu mới nhặt mấy quả, còn chưa phát giác, thanh xà kia đột nhiên trườn tới, làm Nam Xu sợ tới mức té ngã, sắc mặt so với Diệp Tống lúc trước càng trắng hơn.
Lúc này Tô Thần há có thể không dao động, hắn bay nhanh qua, lập tức nắm vào tấc thứ bảy thanh xà, ném ra xa. Thanh xà kia chịu không được lực đạo, giãy giụa một chút liền tắt thở. Nam Xu thì đã bị dọa ngất đi rồi.
"Đáng chết!" Trong rừng truyền ra tiếng Tô Thần quát lạnh, sau đó Diệp Tống nghiêng đầu thấy hắn ôm Nam Xu vội vàng chạy ra, hướng Phương Phi uyển đi tới.
Phái Thanh nhìn bóng dáng Tô Thần, hỏi: "Nam thị kia bị rắn cắn sao?"
Diệp Tống nhún nhún vai: "Ai biết. Có Tô tiện nhân ở đó, không có khả năng bị rắn cắn, phỏng chừng là bị dọa ngất."
Phái Thanh than thở: "Động một chút lại ngất, nô tỳ nếu có phu nhân nhu nhược như vậy, hẳn là không sống quá mấy năm."
Trong rừng thổi tới một luồng gió mát vô cùng thoải mái. Diệp Tống hai tay chống lên phiến đá, hơi ngửa cổ lên hưởng thụ gió mát, cong môi nói: "Người bình thường so ra còn kém Tô tiện nhân. Hẳn có thể luyện thành cảnh giới như vậy, muội luyện nổi sao?"
Phái Thanh run run vai: "Cảnh giới biến thái như vậy, nô tỳ không có."
Chờ nghĩ đủ rồi, chân cũng hết đau, Diệp Tống mới đứng lên, phủi phủi góc váy, cùng Phái Thanh mang rổ sơn trà hồi Bích Hoa uyển. Mấy nha đầu xúm lại, ngồi trêи hành lang, vừa chơi mộc bài vừa ăn sơn trà.
Mấy người đang chơi vui vẻ, đột nhiên liền im bặt. Diệp Tống hiểu rõ, giương mắt nhìn thấy Tô Thần đang tiến vào sân. Hai tháng gần đây số lần hắn tới Bích Hoa uyển thật nhiều a. Diệp Tống cười híp mắt nói: "Nha, Vương gia lại đây, muốn ăn sơn trà sao?"
Tô Thần mang theo hàn khí tới gần, vừa lúc giúp Diệp Tống giải nhiệt. Diệp Tống một bên lột sơn trà, khôn chút để ý hỏi: "Khi ta trở về thấy vương gia ôm nàng rời đi, chẳng lẽ cũng treo lên cây rồi té ngã?" Vương ra có thời gian rảnh tới nơi này, muội muội đã tỉnh chưa?"
"Ngươi đã sớm biết trêи cây có rắn. "Ta từ trêи cây ngã xuống, là do mơ hồ nhìn thấy rắn, nhưng ngã xuống một lúc cũng không thấy liền cho là hoa mắt." Nàng nhướng mày, mi cốt gian ý nhị ám chuyển, "Ta bắt Nam thị đến gần sao? Ta ngã bị thương không thấy ngươi nhắc đến, trong rừng sơn trà Vương gia trồng có rắn, cũng là do ta không đúng?"
Diệp Tống nói, luôn khiến người ta không thể phản bác.
"Vậy ngươi vì sao không nói?" Tô Thần hỏi.
Diệp Tống lười nhác nhìn hắn, cong cong khóe môi cười nói: "Thế nào, giờ ta nói ngươi ại tin? Nam thị không phải luôn luôn được ngươi bảo hộ đến nước cũng không lọt, nàng có nguy hiểm gì chẳng lẽ còn yêu cầu ta kịp thời báo cáo cho ngươi? Ngươi cho Diệp Tống ta là cái gì, nha hoàn sao?"
Ngay sau đó, Tô Thần phẫn nộ hướng quyền đánh tới Diệp Tống. Diệp Tống mắt cũng không chớp một cái, quyền kia liền lướt qua tai nàng, nắm tay thẳng tắp hướng về cái bàn phía sau đập nát, vụn gỗ bay tứ tung.
Hai người giằng co một lát, bỗng nhiên Diệp Tống đem quả sơn trà vừa lột xong, đưa đến bên môi Tô Thần. Hơi lạnh chua ngọt chảy vào hô hấp hắn, thân thể hắn chấn động, không có há mồm.
Quang cảnh kia, thân hình thon dài của Tô Thần bao phủ Diệp Tống, Diệp Tống thân mình gầy đến đáng thương, cảm giác như đang nằm trong khuỷu tay hắn, hơi ngẩng đầu, đút hắn sơn trà, nhợt nhạt mà cười.
Một màn này, nhiều năm về sau, dư vị vẫn còn lưu lại, sớm đã khắc thành bức họa chôn thật sâu trong ký ức hắn.
Tô Thần không ăn, Diệp Tống rút tay về nói: "Ngọt như vậy, ngươi không ăn thật đáng tiếc."
Tô Thần xoay người, thấp giọng lạnh lùng nói: "Bổn vương đã nói với ngươi, chỉ cần ngươi không làm tổn thương nàng, bổn vương sẽ không động ngươi, ngươi vẫn như cũ làm Ninh Vương phi, ngươi lần sau không được tới gần nàng." Hắn cố nén để không nếm vị sơn trà còn động trêи môi.
"Tô Thần", Diệp Tống dựa lưng vào cột, kêu tên của hắn, "Ta cũng đã nói với ngươi, ta không hiếm lạ vị trí Ninh Vương phi, chẳng qua, tốt xấu gì cung là Hoàng thượng tứ hôn, ngươi sĩ diện ta cũng muốn mắt mũi, ta thấy, ngày nào đó chờ ta có duyên được gặp Hoàng Thượng, ta liền hướng Hoàng Thượng xin Người hòa li, từ đây hai ta không liên quan, ngươi thích Nam thị như vậy liền để nàng làm Ninh Vương phi đi."
Tô Thân dừng bước chân một chút, cuối cùng vẫn là nghênh ngang rời đi.
Về chuyện làm thế nào để có thể gặp Hoàng thượng, Diệp Tống có chút buồn rầu. Gặp Hoàng Thượng, để có thể xin Hoàng Thượng hạ chỉ cho Diệp Tống cùng Tô Thần hòa li còn phải cấp rất nhiều bậc thang, rốt cuộc lúc trước cũng là nàng thỉnh chỉ tứ hôn, hiện tại muốn hòa li cũng là nàng.
Nhưng nếu đã đi tới thời đại này, nàng cần phải vì chính mình mà suy xét đường lui. Tô Thần không phải đường lui của nàng.
Phái Thanh đối với loại trường hợp này tương đối quen thuộc, nói: "Muốn gặp Hoàng Thượng, ngày thường nếu không được Hoàng Thượng triệu kiến, mệnh phụ, Vương phi cũng khó có thể vào cung, trừ phi có cung yến, Vương gia cùng Vương phi vào cung mới có khả năng gặp Hoàng Thượng." Nàng nhược nhược mà nhìn Diệp Tống, không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, người...thật sự muốn cùng Vương gia hòa li?"
Diệp Tống cười như không cười nói: "Thế nào, muội luyến tiếc sao?"
"Nô tỳ mới không luyến tiếc, chẳng qua tiện nghi Vương gia cùng Nam thị kia. Thánh thượng tứ hôn, ai dám xin hòa li, nếu tiểu thư thật sự làm vậy, đối tiểu thư thanh danh không tốt." Phái Thanh thành khẩn nói.
Diệp Tống nghĩ nghĩ, nói: "Thanh danh của ta không quan trọng, chỉ sợ ảnh hưởng tới phủ tướng quân. Thay đổi xoành xoạch như vậy, Hoàng thượng rất có khả năng sẽ đối tướng quân phủ tồn đọng khúc mắc." Phái Thanh gật gật đầu, Diệp Tống nhàn nhạt cười lại nói, "Chính là, nói thế nào đi nữa ta với Tô tiện nhân cũng thành thân được hai năm có thừa, nghe nói hoàng gia rất coi trọng con nối dỗi, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại nha."
Phái Thanh lĩnh ngộ, trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu kiên định nói: "Mặc kệ tiểu thư làm gì, nô tỳ đều theo người."
Diệp Tống cười hì hì nhéo búi tóc tròn tròn của Phái Thanh, nói: "Khi nào có thể gặp Hoàng thượng còn chưa biết đâu."
Một khi đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Diệp Tống không thể yên ổn mà ngồi một chỗ làm Ninh Vương phi. Vương phủ tuy cảnh sắc mỹ miều cũng không thể giam được nàng, lâu lâu lại phải ra ngoài chạy một chuyến.
Công tử áo lam nhẹ nhàng phong lưu cùng người hầu tiểu bạch kiểm, phe phẩy cây quạt nghêu ngao trêи phố. Các cô nương hoa lâu thấy công tử trêи đường, liền sôi nổi bày ra đủ loại phong tình vạn chủng, lôi lôi kéo kéo, một chiếc khăn lụa từ trêи bay xuống, chậm rãi rơi bên chân Diệp Tống.
Diệp Tống dừng lại, khom người xuống nhặt khăn lụa kia, hơi hơi ngẩng đầu. Phái Thanh thập phần tận tâm tận lực, vì yểm hộ Diệp Tống ra cửa, đã cố ý lấy các loại cỏ cây điều chế, làm ra một loại phấn mịn, giúp màu da Diệp Tống trở nên khỏe mạnh như nam tử. Thoạt nhìn giống như màu da tự nhiên do phơi dưới ánh mặt trời mà thành, Diệp Tống vô cùng hài lòng, các cô nương trêи đường hay trêи lầu cũng thập phần vừa lòng.
Diệp Tống tuy gầy, nhưng thân cao lại không nhỏ xinh, so sánh với Tô Thần chỉ là thấp hơn một cái đầu, so chiều cao trung bình của nam nhân thượng kinh cũng gọi là không kém. Đặc biệt động tác ngửa đầu của nàng, tựa thần tiên hạ phàm, đôi mắt phản chiếu tinh quang có chút quạnh quẽ, lại như tràn đầy quang huy mà trước sau óng oánh như hạt châu lưu li, các cô nương thấy liền làm bộ dáng xấu hổ, khóe miệng nàng hàm chứa ý cười như không cười.
Phái Thanh cũng nhìn đến ngây ngốc, trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình đem khăn tay của cô nương nhà người ta nhét vào túi tựa như mấy công tử ăn chơi trác táng. Tay kia nhấc lên, cực kì giống tiểu lang quân u oán tương tư các thiếu nữ xuân khuê. Diệp Tống chỉ kịp đối các nàng huýt sáo, đã bị Phái Thanh dùng vẻ mặt chính nghĩa kéo đi rồi.
Hết chương
-----------------------------------------------------
Có những thứ một khi đã mất đi rồi sẽ không bao giờ quay trở lại được.