Đoạn Khâm đã rời đi một tháng.
Liễu Trần Cư một lần nữa khai trương sau một tháng ngừng kinh doanh, Mục Thanh Dương vẫn như cũ luôn luôn xuất hiện. Cuộc sống như cũ bận rộn, giống như không có gì thay đổi, lại cảm thấy có chỗ nào đó không giống trước.
Tâm, một khoảng trống.
Mỗi người sẽ có thời điểm hồi tưởng lại một ít chuyện bị ta xem nhẹ, nhiều chuyện tích lại, sẽ ở trong lòng kích khởi gợn sóng.
Bất tri bất giác, ta thế nhưng đã bỏ lỡ nhiều như vậy.
Ta vẫn nghĩ Đoạn Khâm thích chính là Phượng Ly Chi trước kia, nhưng không để ý khi hắn gọi tên của ta bao hàm nhu tình bên trong.
Tình nhiều sầu khổ, mà ta cuối cùng lại đi xuyên tạc tự cho là đúng, cứ hiển nhiên hưởng thụ chiếu cố của hắn.
Đoạn Khâm thận trọng. Mỗi một ánh mắt nho nhỏ, động tác tùy ý, không cần mở miệng, hắn đều có thể tâm thần lĩnh hội. Mỗi một lần tranh chấp, vô luận đúng sai, đều là hắn nhượng bộ trước.
Ta thực dễ dàng đã bị hắn nhìn thấu triệt, mà ta chưa bao giờ thật thật chính chính có ý đi lý giải hắn.
Hắn nhiều lần muốn nói lại thôi, nhiều lần miễn cưỡng cười vui, nhiều lần nhìn ta với ánh mắt phức tạp, ta cũng đều không hiểu.
Ta chưa từng nghĩ tới, bên dưới cá tính đường hoàng kia lại như thế nào che giấu một linh hồn tịch mịch?
Ta hiểu được khi cùng hắn ở cùng một chỗ, cái loại cảm giác khác thường luôn ẩn ẩn trong lòng này là cái gì.
Hắn ly khai lâu như vậy.
Ta nợ hắn nhiều như vậy.
Liễu Trần Cư sinh ý vẫn đều rất tốt. Ta tính sổ sách xong, ngồi ở bên cạnh bàn chống đầu ngẩn người nhìn mây bay ngoài cửa sổ.
“Ông chủ, trà ngươi đặt mới đưa tới. Ông chủ?” A Mang bên ngoài bận rộn chạy vào nói với ta, thấy ta không có phản ứng, lại thử kêu vài tiếng.
“Nga.” Phục hồi *** thần lại, nhìn đến ánh mắt thân thiết của A Mang, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. “Ngươi đem vào cất đi. Ta có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì ngươi gọi ta.”
“Được.” A Mang phẫn nộ trả lời, “Ta ra ngoài trước.”
Cửa bị đóng trong nháy mắt, y hi nghe được A Mang lầm bầm lầu bầu vài câu. “Kỳ quái, ông chủ gần đây làm sao vậy? Đoạn công tử đã lâu không xuất hiện, hắn không ở đây, ông chủ dường như tính tình cũng thay đổi.”
Không được tự nhiên đưa tay sờ mặt. Ta biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Một mình trở về phòng, dọc theo cầu thang mười bậc mà lên, tiểu lâu yên tĩnh chỉ còn lại tiếng kẽo kẹt đạp lên ván gỗ của ta.
Hành lang có một cửa sổ khắc hoa văn phức tạp, từ đó có thể nhìn ra xa đến cảnh sắc cả sân.
Hướng phía cửa sổ đi tới, nhìn thấy tà dương như máu, lại có loại cảm giác thê lương vô hạn.
Trong lòng một trận mờ mịt. Ta rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể không thương tổn ngươi đây?
Phía sau đột nhiên có trận gió nhẹ phất quá. Tuy rằng không nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng người hít thở, nhưng ta có thể cảm thấy rất rõ, phía sau có người, hơn nữa người này võ công không thấp.
Bỗng nhiên quay đầu, phía sau có một nữ tử cúi đầu mà đứng. Nữ tử một thân bạch tố y, thân hình đẫy đà yểu điệu, dù chưa thi phấn trang điểm cũng khó giấu thiên sinh lệ chất này, đúng là thị thiếp ngày đó ta nhìn thấy ở trước cửa phòng Phượng Hiên Dã.
“Như thế nào là ngươi?” Ta khó nén giật mình trong thanh âm.
“Cung chủ, Thiếu cung chủ cho mời ngài.” Nữ tử hạ thấp người hành lễ, cử chỉ cung kính, nhưng trên mặt lạnh lùng băng giá không chút biểu tình, ngữ điệu cũng không hề phập phồng.
“Hắn tìm ta có chuyện gì?” Qua lâu như vậy, hắn nhưng lại tìm tới nơi này. Nhớ tới ánh mắt lạnh như băng cùng giọng mỉa mai của Phượng Hiên Dã khi nhìn ta, trong lòng không khỏi có chút lạnh cả người.
“Cung chủ cũng biết chức trách của nô tỳ.” Nữ tử như trước mềm mại cúi đầu, cả người lại tản mát ra một cỗ hơi thở lãnh liệt, làm cho người ta không thể xem nhẹ.
“Nếu ta không đi?” Có lẽ là thân thể này cũng có trí nhớ của Phượng Ly Chi, mỗi lần nhìn thấy Phượng Hiên Dã, trong lòng sẽ sinh ra một loại sợ hãi mạc danh kỳ diệu. Ta không muốn thấy hắn, ta tự nói với mình.
“Thiếu cung chủ phân phó qua, vô luận áp dụng thủ đoạn gì, cũng phải đem cung chủ đến trước mặt hắn.” Nữ tử ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ mở, giọng nói ôn nhu nhưng ngôn ngữ lại lạnh như băng. “Cung chủ tuy rằng khôi phục nội lực, nhưng cũng không phải là đối thủ của nô tỳ. Đắc tội.”
Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy cần cổ một trận đau đớn bén nhọn, ta liền mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, ta đang nằm trên giường lớn có khắc hoa văn. Đau đớn ở cần cổ đã gần như biến mất, chỉ còn lại có hơi hơi ma dương.
Giương mắt nhìn mẫu đơn đại đóa khắc trên đỉnh giường, một con phượng hoàng du duệ trong đó, một bút một hoa cẩn thận tỉ mỉ, trông rất sống động.
Hảo một bức phượng hoàng mẫu đơn đồ. Không khỏi tâm sinh tán thưởng.
Trong không khí phiêu đãng huân hương thản nhiên. Sa liêm tế bạc vi đãng, mơ hồ có thể thấy được cách giường không xa có một nhân ảnh bạch sắc đang ngồi.
“Ngươi rốt cục tỉnh.”
Liễu Trần Cư một lần nữa khai trương sau một tháng ngừng kinh doanh, Mục Thanh Dương vẫn như cũ luôn luôn xuất hiện. Cuộc sống như cũ bận rộn, giống như không có gì thay đổi, lại cảm thấy có chỗ nào đó không giống trước.
Tâm, một khoảng trống.
Mỗi người sẽ có thời điểm hồi tưởng lại một ít chuyện bị ta xem nhẹ, nhiều chuyện tích lại, sẽ ở trong lòng kích khởi gợn sóng.
Bất tri bất giác, ta thế nhưng đã bỏ lỡ nhiều như vậy.
Ta vẫn nghĩ Đoạn Khâm thích chính là Phượng Ly Chi trước kia, nhưng không để ý khi hắn gọi tên của ta bao hàm nhu tình bên trong.
Tình nhiều sầu khổ, mà ta cuối cùng lại đi xuyên tạc tự cho là đúng, cứ hiển nhiên hưởng thụ chiếu cố của hắn.
Đoạn Khâm thận trọng. Mỗi một ánh mắt nho nhỏ, động tác tùy ý, không cần mở miệng, hắn đều có thể tâm thần lĩnh hội. Mỗi một lần tranh chấp, vô luận đúng sai, đều là hắn nhượng bộ trước.
Ta thực dễ dàng đã bị hắn nhìn thấu triệt, mà ta chưa bao giờ thật thật chính chính có ý đi lý giải hắn.
Hắn nhiều lần muốn nói lại thôi, nhiều lần miễn cưỡng cười vui, nhiều lần nhìn ta với ánh mắt phức tạp, ta cũng đều không hiểu.
Ta chưa từng nghĩ tới, bên dưới cá tính đường hoàng kia lại như thế nào che giấu một linh hồn tịch mịch?
Ta hiểu được khi cùng hắn ở cùng một chỗ, cái loại cảm giác khác thường luôn ẩn ẩn trong lòng này là cái gì.
Hắn ly khai lâu như vậy.
Ta nợ hắn nhiều như vậy.
Liễu Trần Cư sinh ý vẫn đều rất tốt. Ta tính sổ sách xong, ngồi ở bên cạnh bàn chống đầu ngẩn người nhìn mây bay ngoài cửa sổ.
“Ông chủ, trà ngươi đặt mới đưa tới. Ông chủ?” A Mang bên ngoài bận rộn chạy vào nói với ta, thấy ta không có phản ứng, lại thử kêu vài tiếng.
“Nga.” Phục hồi *** thần lại, nhìn đến ánh mắt thân thiết của A Mang, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. “Ngươi đem vào cất đi. Ta có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì ngươi gọi ta.”
“Được.” A Mang phẫn nộ trả lời, “Ta ra ngoài trước.”
Cửa bị đóng trong nháy mắt, y hi nghe được A Mang lầm bầm lầu bầu vài câu. “Kỳ quái, ông chủ gần đây làm sao vậy? Đoạn công tử đã lâu không xuất hiện, hắn không ở đây, ông chủ dường như tính tình cũng thay đổi.”
Không được tự nhiên đưa tay sờ mặt. Ta biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Một mình trở về phòng, dọc theo cầu thang mười bậc mà lên, tiểu lâu yên tĩnh chỉ còn lại tiếng kẽo kẹt đạp lên ván gỗ của ta.
Hành lang có một cửa sổ khắc hoa văn phức tạp, từ đó có thể nhìn ra xa đến cảnh sắc cả sân.
Hướng phía cửa sổ đi tới, nhìn thấy tà dương như máu, lại có loại cảm giác thê lương vô hạn.
Trong lòng một trận mờ mịt. Ta rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể không thương tổn ngươi đây?
Phía sau đột nhiên có trận gió nhẹ phất quá. Tuy rằng không nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng người hít thở, nhưng ta có thể cảm thấy rất rõ, phía sau có người, hơn nữa người này võ công không thấp.
Bỗng nhiên quay đầu, phía sau có một nữ tử cúi đầu mà đứng. Nữ tử một thân bạch tố y, thân hình đẫy đà yểu điệu, dù chưa thi phấn trang điểm cũng khó giấu thiên sinh lệ chất này, đúng là thị thiếp ngày đó ta nhìn thấy ở trước cửa phòng Phượng Hiên Dã.
“Như thế nào là ngươi?” Ta khó nén giật mình trong thanh âm.
“Cung chủ, Thiếu cung chủ cho mời ngài.” Nữ tử hạ thấp người hành lễ, cử chỉ cung kính, nhưng trên mặt lạnh lùng băng giá không chút biểu tình, ngữ điệu cũng không hề phập phồng.
“Hắn tìm ta có chuyện gì?” Qua lâu như vậy, hắn nhưng lại tìm tới nơi này. Nhớ tới ánh mắt lạnh như băng cùng giọng mỉa mai của Phượng Hiên Dã khi nhìn ta, trong lòng không khỏi có chút lạnh cả người.
“Cung chủ cũng biết chức trách của nô tỳ.” Nữ tử như trước mềm mại cúi đầu, cả người lại tản mát ra một cỗ hơi thở lãnh liệt, làm cho người ta không thể xem nhẹ.
“Nếu ta không đi?” Có lẽ là thân thể này cũng có trí nhớ của Phượng Ly Chi, mỗi lần nhìn thấy Phượng Hiên Dã, trong lòng sẽ sinh ra một loại sợ hãi mạc danh kỳ diệu. Ta không muốn thấy hắn, ta tự nói với mình.
“Thiếu cung chủ phân phó qua, vô luận áp dụng thủ đoạn gì, cũng phải đem cung chủ đến trước mặt hắn.” Nữ tử ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ mở, giọng nói ôn nhu nhưng ngôn ngữ lại lạnh như băng. “Cung chủ tuy rằng khôi phục nội lực, nhưng cũng không phải là đối thủ của nô tỳ. Đắc tội.”
Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy cần cổ một trận đau đớn bén nhọn, ta liền mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, ta đang nằm trên giường lớn có khắc hoa văn. Đau đớn ở cần cổ đã gần như biến mất, chỉ còn lại có hơi hơi ma dương.
Giương mắt nhìn mẫu đơn đại đóa khắc trên đỉnh giường, một con phượng hoàng du duệ trong đó, một bút một hoa cẩn thận tỉ mỉ, trông rất sống động.
Hảo một bức phượng hoàng mẫu đơn đồ. Không khỏi tâm sinh tán thưởng.
Trong không khí phiêu đãng huân hương thản nhiên. Sa liêm tế bạc vi đãng, mơ hồ có thể thấy được cách giường không xa có một nhân ảnh bạch sắc đang ngồi.
“Ngươi rốt cục tỉnh.”