Buổi sáng khi tỉnh lại, bên cạnh trống không, chỉ có trên giường lưu lại dấu nằm rất nhỏ. <!--Ambient video inpage desktop-->
Quản Đàm, đã rời đi thật lâu.
Cảm thấy có chút mờ mịt, ta ngồi ở trên giường, chính là ngơ ngác nhìn phía trước, đột nhiên không biết chính mình phải làm cái gì.
Không bao lâu liền có thị nữ mở cửa đi vào.
“Tiên sinh, thỉnh rửa mặt thay quần áo.” Thị nữ trưởng Bích Châu đối với ta hành lễ nói.
Đứng lên, mở hai tay ra, các nàng thay ta mặc quần áo.
Một kiện trường bào bó buộc ở thắt lưng bằng dây ngân tú, một kiện áo khoác dùng sợi tơ màu lam nhạt dệt thành sa y vân văn. Cùng trang phục bình thường không sai biệt lắm, chính là lại ẩn ẩn cảm giác có chỗ nào đó khác thường.
Theo thói quen tính cầm lấy cây trâm bằng gỗ mun thường dùng, đang định cài lên, lại bị thị nữ kêu tiểu Thất đoạt đi.
“Tiên sinh, thiếu gia cố ý phân phó, để cho ngài dùng cây trâm này.” Tiểu Thất hướng ta cười thần bí, từ phía sau lấy ra một cái hộp gấm.
Mở ra nhìn, bên trong là một cây quỳnh ngọc trâm làm bằng ngọc lục bảo có khắc phượng văn. Cây trâm này, ta từng thấy ở trên bức họa của mẫu thân Quản Đàm. Hắn muốn đem di vật mà mẫu thân hắn để lại cho hắn, tặng cho ta?
“Thiếu gia của các ngươi đâu?” Nhìn chính mình trong gương, khí sắc rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, ta hỏi.
“Thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài, không có ở trong phủ.” Tiểu Thất thay ta đem cây trâm kia cài lên, tinh tế đánh giá một chút, cười nói: “Tiên sinh bộ dạng thật đẹp, mặc kệ phục sức thế nào đều giống như tiên nhân không nhiễm khói bụi nhân gian, trách không được thiếu gia thích tiên sinh như vậy.”
Nói xong nàng lại thở dài, nói: “Chỉ là nghĩ sẽ không được nhìn thấy tiên sinh nữa, thực làm cho tiểu Thất luyến tiếc.”
“Tiểu Thất!” Bích Châu vẫn đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng quát lớn nói, “Ngươi còn nói nhiều, cẩn thận thiếu gia trở về cắt lưỡi của ngươi!”
Tiểu Thất bị hoảng sợ, le lưỡi, đang muốn lui ra, lại bị ta giữ chặt.
“Ngươi vừa rồi nói cái gì?” Nàng nói … Không được nhìn thấy nữa? Có ý tứ gì?
“Tiên sinh, thiếu gia trước khi ra ngoài có phân phó, hôm nay ngài sẽ khởi hành đi Lôi Chấn sơn trang.” Bích Châu ngẩng đầu nhìn thẳng ta, nói: “Hơn nữa vô luận ngài có nguyện ý hay không, đều phải đi.”
Trong đầu ầm ầm rung động, trong lòng cũng nháy mắt chết lặng trống rỗng. Nhẹ buông tay, tiểu Thất liền giãy ra, cúi đầu đứng ở một bên, hốc mắt lại dần dần đỏ lên.
Quản Đàm đây là … có ý tứ gì?
Hắn rõ ràng nói qua, chờ sau khi thân thể ta chuyển biến tốt đẹp sẽ để ta mang theo Mạc Thu rời đi, có thể nào nói không giữ lời như thế?
Tức giận vì bị lừa gạt hỗn loạn từng trận hận ý cùng mất mát làm cho thân thể hành động trước cả lý trí. Ta đứng bật dậy, hướng bên ngoài đi đến.
“Mang ta đi gặp Quản Đàm, không thấy được hắn, hôm nay ta sẽ không đi!”
Các thị nữ tựa hồ là không dự đoán được ta sẽ phản ứng mạnh như vậy, cuống quít muốn tiến lên ngăn cản. Tay sắp chạm đến cửa, bỗng nhiên cửa bị người mạnh mẽ mở ra từ bên ngoài.
“Ha ha ha, Phượng Ly Chi, chúng ta lại gặp mặt!” Dương quang mãnh liệt chiếu vào phòng, ta khó chịu nheo mắt lại, lập tức hai tay bị người chặt chẽ bắt lấy xoay ngược ra sau.
Nhất thời phản ứng không kịp bị chế trụ, ta giãy dụa vài cái vẫn không thể động đậy, ngẩng đầu căm tức nhìn Phù Lôi đứng ở trước mặt ta. Có tiếng gió lướt bên tai, trên mặt liền trúng một bạt tai thật mạnh.
Trong tai ông ông tác hưởng, trong miệng có mùi máu tươi.
“Phù trang chủ, thiếu gia chúng ta tựa hồ không cho phép các ngươi đối đãi với Phượng Ly Chi như vậy? Ngươi liền dễ dãi để thủ hạ của mình làm xằng làm bậy ở chỗ này như thế?” Bích Châu thấy người mà thiếu gia nhà mình vẫn cẩn thận che chở bị người ta đối đãi như vậy, đôi mi thanh tú trong lúc đó cũng ẩn ẩn có chút giận dữ, không khỏi lên tiếng nói.
“Nha đầu ngươi không nên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa? Trang chủ chúng ta làm việc còn đến phiên ngươi khoa tay múa chân?” Một thủ hạ bên cạnh Phù Lôi chửi nói, bị Phù Lôi cho một ánh mắt lui xuống.
Sau khi ra ý bảo buông ta ra, Phù Lôi chậm rãi nói: “Bích Châu cô nương thứ lỗi. Hôm nay lão phu chính là muốn mời Phượng Ly Chi đến phủ một chuyến, nếu đường đột cô nương, mong cô nương đừng tính toán.”
Phù Lôi trên giang hồ thanh danh rất cao, tự nhiên sẽ không vì một thủ hạ mà phá hủy danh dự của mình. Mà Bích Châu này, tựa hồ ở trước mặt Quản Đàm rất có địa vị, đắc tội không được.
Xoa xoa cổ tay bị nắm đau, xúc động mới vừa rồi đã bình phục lại. Ta cười lạnh nói: “Phù trang chủ, nếu ta nhớ không lầm, ta cũng không có nói muốn đi Lôi Chấn sơn trang của ngươi cùng ngươi ôn chuyện. Huống hồ, chúng ta cũng không có chuyện xưa đáng nói.”
“Nga? Chính là lão phu lại muốn biết, phá tà kì dược có khả năng làm cho phượng hoàng niết bàn trong truyền thuyết kia rốt cuộc có dược hiệu gì.” Phù Lôi vẫn là mặt không đổi sắc, “Năm đó thử một lần không biết dược hiệu như thế nào, Phượng cung chủ nếu biết, có thể nói cho lão phu?”
Phá tà chi độc, vô sắc vô vị, vô dược khả giải (Độc phá tà không màu không mùi, không có thuốc nào giải được). Dùng bảy ngày, liền có thể làm cho người sống xương cốt chậm rãi hư thối từ trong ra ngoài, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mà độc năm đó ta cho Phượng Huyền Dã dùng, chính là phá tà. (Đại thúc đối xử với Huyền ca thật là tàn nhẫn mà hu hu)
Chỉ vì phá tà, từ nay về sau âm dương cách biệt, cho dù hiểu rõ yêu hận, cũng không thể gặp lại (câu này là ta chém).
“Phù trang chủ, một khi đã như vậy, kia tại hạ liền làm phiền. Mời!” Ta cười nói, lại không thể tiêu thất lãnh ý trong mắt.
Người rời đi, đình viện trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lá rụng rả rích, hoa lạc khổ tâm.
Trong Trần Phong Hiên, chủ nhân chưa về, cố nhân không ở, đã là người đi – nhà trống.
“Bích Châu tỷ, tiên sinh hắn … không có việc gì chứ?” Do dự nửa ngày, tiểu Thất vẫn thì thào hỏi ra miệng. Nhớ tới cái người ôn hòa thiện lương kia, trên khuôn mặt bạch bích nhỏ nhắn không tỳ vết liền có chút buồn buồn.
Bích Châu nhìn xa xa một rặng mây đỏ dần dần lặn xuống, sâu kín thở dài.
“Tâm tư của Thiếu gia, ta cuối cùng cũng đoán không được. Chỉ sợ là lần này, hắn muốn làm khổ chính mình.”
Quản Đàm, đã rời đi thật lâu.
Cảm thấy có chút mờ mịt, ta ngồi ở trên giường, chính là ngơ ngác nhìn phía trước, đột nhiên không biết chính mình phải làm cái gì.
Không bao lâu liền có thị nữ mở cửa đi vào.
“Tiên sinh, thỉnh rửa mặt thay quần áo.” Thị nữ trưởng Bích Châu đối với ta hành lễ nói.
Đứng lên, mở hai tay ra, các nàng thay ta mặc quần áo.
Một kiện trường bào bó buộc ở thắt lưng bằng dây ngân tú, một kiện áo khoác dùng sợi tơ màu lam nhạt dệt thành sa y vân văn. Cùng trang phục bình thường không sai biệt lắm, chính là lại ẩn ẩn cảm giác có chỗ nào đó khác thường.
Theo thói quen tính cầm lấy cây trâm bằng gỗ mun thường dùng, đang định cài lên, lại bị thị nữ kêu tiểu Thất đoạt đi.
“Tiên sinh, thiếu gia cố ý phân phó, để cho ngài dùng cây trâm này.” Tiểu Thất hướng ta cười thần bí, từ phía sau lấy ra một cái hộp gấm.
Mở ra nhìn, bên trong là một cây quỳnh ngọc trâm làm bằng ngọc lục bảo có khắc phượng văn. Cây trâm này, ta từng thấy ở trên bức họa của mẫu thân Quản Đàm. Hắn muốn đem di vật mà mẫu thân hắn để lại cho hắn, tặng cho ta?
“Thiếu gia của các ngươi đâu?” Nhìn chính mình trong gương, khí sắc rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, ta hỏi.
“Thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài, không có ở trong phủ.” Tiểu Thất thay ta đem cây trâm kia cài lên, tinh tế đánh giá một chút, cười nói: “Tiên sinh bộ dạng thật đẹp, mặc kệ phục sức thế nào đều giống như tiên nhân không nhiễm khói bụi nhân gian, trách không được thiếu gia thích tiên sinh như vậy.”
Nói xong nàng lại thở dài, nói: “Chỉ là nghĩ sẽ không được nhìn thấy tiên sinh nữa, thực làm cho tiểu Thất luyến tiếc.”
“Tiểu Thất!” Bích Châu vẫn đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng quát lớn nói, “Ngươi còn nói nhiều, cẩn thận thiếu gia trở về cắt lưỡi của ngươi!”
Tiểu Thất bị hoảng sợ, le lưỡi, đang muốn lui ra, lại bị ta giữ chặt.
“Ngươi vừa rồi nói cái gì?” Nàng nói … Không được nhìn thấy nữa? Có ý tứ gì?
“Tiên sinh, thiếu gia trước khi ra ngoài có phân phó, hôm nay ngài sẽ khởi hành đi Lôi Chấn sơn trang.” Bích Châu ngẩng đầu nhìn thẳng ta, nói: “Hơn nữa vô luận ngài có nguyện ý hay không, đều phải đi.”
Trong đầu ầm ầm rung động, trong lòng cũng nháy mắt chết lặng trống rỗng. Nhẹ buông tay, tiểu Thất liền giãy ra, cúi đầu đứng ở một bên, hốc mắt lại dần dần đỏ lên.
Quản Đàm đây là … có ý tứ gì?
Hắn rõ ràng nói qua, chờ sau khi thân thể ta chuyển biến tốt đẹp sẽ để ta mang theo Mạc Thu rời đi, có thể nào nói không giữ lời như thế?
Tức giận vì bị lừa gạt hỗn loạn từng trận hận ý cùng mất mát làm cho thân thể hành động trước cả lý trí. Ta đứng bật dậy, hướng bên ngoài đi đến.
“Mang ta đi gặp Quản Đàm, không thấy được hắn, hôm nay ta sẽ không đi!”
Các thị nữ tựa hồ là không dự đoán được ta sẽ phản ứng mạnh như vậy, cuống quít muốn tiến lên ngăn cản. Tay sắp chạm đến cửa, bỗng nhiên cửa bị người mạnh mẽ mở ra từ bên ngoài.
“Ha ha ha, Phượng Ly Chi, chúng ta lại gặp mặt!” Dương quang mãnh liệt chiếu vào phòng, ta khó chịu nheo mắt lại, lập tức hai tay bị người chặt chẽ bắt lấy xoay ngược ra sau.
Nhất thời phản ứng không kịp bị chế trụ, ta giãy dụa vài cái vẫn không thể động đậy, ngẩng đầu căm tức nhìn Phù Lôi đứng ở trước mặt ta. Có tiếng gió lướt bên tai, trên mặt liền trúng một bạt tai thật mạnh.
Trong tai ông ông tác hưởng, trong miệng có mùi máu tươi.
“Phù trang chủ, thiếu gia chúng ta tựa hồ không cho phép các ngươi đối đãi với Phượng Ly Chi như vậy? Ngươi liền dễ dãi để thủ hạ của mình làm xằng làm bậy ở chỗ này như thế?” Bích Châu thấy người mà thiếu gia nhà mình vẫn cẩn thận che chở bị người ta đối đãi như vậy, đôi mi thanh tú trong lúc đó cũng ẩn ẩn có chút giận dữ, không khỏi lên tiếng nói.
“Nha đầu ngươi không nên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa? Trang chủ chúng ta làm việc còn đến phiên ngươi khoa tay múa chân?” Một thủ hạ bên cạnh Phù Lôi chửi nói, bị Phù Lôi cho một ánh mắt lui xuống.
Sau khi ra ý bảo buông ta ra, Phù Lôi chậm rãi nói: “Bích Châu cô nương thứ lỗi. Hôm nay lão phu chính là muốn mời Phượng Ly Chi đến phủ một chuyến, nếu đường đột cô nương, mong cô nương đừng tính toán.”
Phù Lôi trên giang hồ thanh danh rất cao, tự nhiên sẽ không vì một thủ hạ mà phá hủy danh dự của mình. Mà Bích Châu này, tựa hồ ở trước mặt Quản Đàm rất có địa vị, đắc tội không được.
Xoa xoa cổ tay bị nắm đau, xúc động mới vừa rồi đã bình phục lại. Ta cười lạnh nói: “Phù trang chủ, nếu ta nhớ không lầm, ta cũng không có nói muốn đi Lôi Chấn sơn trang của ngươi cùng ngươi ôn chuyện. Huống hồ, chúng ta cũng không có chuyện xưa đáng nói.”
“Nga? Chính là lão phu lại muốn biết, phá tà kì dược có khả năng làm cho phượng hoàng niết bàn trong truyền thuyết kia rốt cuộc có dược hiệu gì.” Phù Lôi vẫn là mặt không đổi sắc, “Năm đó thử một lần không biết dược hiệu như thế nào, Phượng cung chủ nếu biết, có thể nói cho lão phu?”
Phá tà chi độc, vô sắc vô vị, vô dược khả giải (Độc phá tà không màu không mùi, không có thuốc nào giải được). Dùng bảy ngày, liền có thể làm cho người sống xương cốt chậm rãi hư thối từ trong ra ngoài, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mà độc năm đó ta cho Phượng Huyền Dã dùng, chính là phá tà. (Đại thúc đối xử với Huyền ca thật là tàn nhẫn mà hu hu)
Chỉ vì phá tà, từ nay về sau âm dương cách biệt, cho dù hiểu rõ yêu hận, cũng không thể gặp lại (câu này là ta chém).
“Phù trang chủ, một khi đã như vậy, kia tại hạ liền làm phiền. Mời!” Ta cười nói, lại không thể tiêu thất lãnh ý trong mắt.
Người rời đi, đình viện trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lá rụng rả rích, hoa lạc khổ tâm.
Trong Trần Phong Hiên, chủ nhân chưa về, cố nhân không ở, đã là người đi – nhà trống.
“Bích Châu tỷ, tiên sinh hắn … không có việc gì chứ?” Do dự nửa ngày, tiểu Thất vẫn thì thào hỏi ra miệng. Nhớ tới cái người ôn hòa thiện lương kia, trên khuôn mặt bạch bích nhỏ nhắn không tỳ vết liền có chút buồn buồn.
Bích Châu nhìn xa xa một rặng mây đỏ dần dần lặn xuống, sâu kín thở dài.
“Tâm tư của Thiếu gia, ta cuối cùng cũng đoán không được. Chỉ sợ là lần này, hắn muốn làm khổ chính mình.”