Hai năm nay phủ trưởng công chúa cũng bởi vì quan hề với Cầm di nương nên cùng phủ Thừa tướng đi lại có vẻ gần, tự nhiên là sẽ đi tham gia tiệc rượu mừng sinh nhật.
Hoàng Bắc Nguyệt vốn là không định đi, tuy nhiên gần đây Cầm di nương vì chuyện của Tiêu Trọng Kỳ đặc biệt mượn sức nàng, hơn nữa gần đang lúc rãnh rỗi, liền đi theo nhìn một cái.
Phủ Bình Bắc hầu ở trong triều cũng xem như có chút quyền thế, hơn nữa mẫu phi của tam hoàng tử được sủng ái, phủ Thừa tướng cũng xem như một đại gia tộc trong Nam Dực quốc, cho nên Hồng Lăng quận chúa sinh nhật, quyền quý trong đê đô đều nể mặt mũi mà đến đây.
Trong hậu viện, các thiếu gia tiểu thư ngắm hoa du hồ, ngâm thi đối câu, các phu nhân tụ cùng một chỗ ngắm hoa ngắm trăng, nhàn thoại việc nhà.
Hoàng Bắc Nguyệt không nhận ra người nào, cùng Đông Lăng ngồi ở trong lương đình uống trà.
Ở một nơi không xa, một đám thiếu gia tiểu thư vây quanh tam hoàng tử cùng Mạnh Hồng Lăng nói chuyện, tam hoàng tử kia lớn lên cũng là anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, Mạnh Hồng Lăng cũng là đôi mắt sáng môi đỏ mọng, cử chỉ hào phóng, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã toát ra phong tình quyến rũ.
Hai người đứng chung một chỗ thật ra giồng như một đôi bích nhân*, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp thành đôi.
*bích nhân: người ngọc, đại khái chỉ là hợp đôi.
Tiêu Vận không gia nhập vào trong đám người này, cùng mấy thứ nữ không được sủng đứng chung một chỗ, không cho là đúng nói: “Thân là nữ nhi dòng chính, thật sự là may mắn trời sinh.”
“Vận tỷ tỷ cũng không khác rồi, mặc dù không phải nữ nhi dòng chính, mọi chuyện cũng đều có thể sánh bằng nữ nhi dòng chính của phủ trưởng công chúa, không giống chúng ta, muốn cái gì cũng không có, thật sự đáng thương.” Không biết vị tiểu thư nào ở đó tiếp một câu.
Tiêu Vận thứ nữ của phủ trưởng công chúa, nhưng mà đãi ngộ khác so với các thứ nữ bình thường, nàng là thiên tài so với những thiếu nữ đồng lứa trong đế đô, ở trong nhà cũng rất được sủng ái, trước đó không lâu còn có thể cùng thế tử phủ An Quốc công đính ước. Đây là điều mà những thứ nữ khác cũng không dám mơ đến.
“Nếu như nương của Vận tỷ tỷ nương được lên chính thất, tỷ tỷ chính là danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhi dòng chính.”
“Chỉ tiếc, nếu như Hồng Lăng quận chúa thành tam hoàng tử phi, Cầm di nương trong phủ trưởng công chúa dựa vào một tầng quan hệ này, sợ rằng sẽ được lên làm chính thất đây.”
Ánh mắt Tiêu Vận chợt lóe, đột nhiên lạnh lùng cười: “Không có dễ dàng như vậy!”
Trong lòng nàng đột nhiên hiện lên linh quang, một đá trúng hai nhạn là kế hoạch tốt nhất!
Tiêu Vận chậm rãi đi tới nơi Hồng Lăng quận chúa, nhìn Tiêu Nhu đang cười thật ngọt ngào xinh đẹp đứng ở bên người Hồng Lăng quận chúa, nhíu nhíu mày, đem Tiêu Nhu kéo qua mà nói: “Tứ muội muội, di nương đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, nữ hài tử ở bên ngoài, đặc biệt là thời điểm có nam tử ở đây thì cười rụt rè một chút, đừng làm cho người khác cảm giác được tiểu thư trong phủ chúng ta chưa được dạy quy củ.”
Lời nói này của Tiêu Vận thanh âm rất thấp, nhưng mà các vị tiểu thư đang đứng gần đều nghe thấy, liếc mắt với nhau một cái, ánh mắt mập mờ không rõ.
Tiêu Nhu như thế nào cũng tính là biểu muội của mình, Hồng Lăng quận chúa nghe được Tiêu Vận nói nàng như vậy, liền trầm mặt nói: “Tiêu Vận tiểu thư, lời ngươi nói là có ý gì?”
Tiêu Vận có chút ngượng ngùng, dù sao chính mình cũng là thiếu nữ chưa lấy chồng, bên cạnh còn có mấy vị thiếu gia của các đại gia tộc đứng, mà tam hoàng tử cũng đang ở đây, ngượng ngùng nói, chỉ là đè thấp thanh âm.
“À, năm đó Cầm di nương còn trẻ không hiểu chuyện, làm sai vài việc, sợ sau này tứ muội muội cũng bước chân theo như vậy, liền thường dạy muội muội phải rụt rè hiểu lễ, không thể vượt qua chừng mực.”
Tiêu Vận đã nói rõ ràng như vậy, mọi người vừa nghe, sao còn có thể không rõ?
Năm đó phủ Thừa tướng xuất hiện một thứ tiểu thư danh chấn đế đô, bình thường không có danh tiếng gì, nhưng lại ở trong cung yến ngang nhiên câu dẫn phò mã, vừa vặn bị người bắt được, khiến cho thái hậu cùng Hoàng thượng giận dữ.
Hoàng Bắc Nguyệt vốn là không định đi, tuy nhiên gần đây Cầm di nương vì chuyện của Tiêu Trọng Kỳ đặc biệt mượn sức nàng, hơn nữa gần đang lúc rãnh rỗi, liền đi theo nhìn một cái.
Phủ Bình Bắc hầu ở trong triều cũng xem như có chút quyền thế, hơn nữa mẫu phi của tam hoàng tử được sủng ái, phủ Thừa tướng cũng xem như một đại gia tộc trong Nam Dực quốc, cho nên Hồng Lăng quận chúa sinh nhật, quyền quý trong đê đô đều nể mặt mũi mà đến đây.
Trong hậu viện, các thiếu gia tiểu thư ngắm hoa du hồ, ngâm thi đối câu, các phu nhân tụ cùng một chỗ ngắm hoa ngắm trăng, nhàn thoại việc nhà.
Hoàng Bắc Nguyệt không nhận ra người nào, cùng Đông Lăng ngồi ở trong lương đình uống trà.
Ở một nơi không xa, một đám thiếu gia tiểu thư vây quanh tam hoàng tử cùng Mạnh Hồng Lăng nói chuyện, tam hoàng tử kia lớn lên cũng là anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, Mạnh Hồng Lăng cũng là đôi mắt sáng môi đỏ mọng, cử chỉ hào phóng, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã toát ra phong tình quyến rũ.
Hai người đứng chung một chỗ thật ra giồng như một đôi bích nhân*, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp thành đôi.
*bích nhân: người ngọc, đại khái chỉ là hợp đôi.
Tiêu Vận không gia nhập vào trong đám người này, cùng mấy thứ nữ không được sủng đứng chung một chỗ, không cho là đúng nói: “Thân là nữ nhi dòng chính, thật sự là may mắn trời sinh.”
“Vận tỷ tỷ cũng không khác rồi, mặc dù không phải nữ nhi dòng chính, mọi chuyện cũng đều có thể sánh bằng nữ nhi dòng chính của phủ trưởng công chúa, không giống chúng ta, muốn cái gì cũng không có, thật sự đáng thương.” Không biết vị tiểu thư nào ở đó tiếp một câu.
Tiêu Vận thứ nữ của phủ trưởng công chúa, nhưng mà đãi ngộ khác so với các thứ nữ bình thường, nàng là thiên tài so với những thiếu nữ đồng lứa trong đế đô, ở trong nhà cũng rất được sủng ái, trước đó không lâu còn có thể cùng thế tử phủ An Quốc công đính ước. Đây là điều mà những thứ nữ khác cũng không dám mơ đến.
“Nếu như nương của Vận tỷ tỷ nương được lên chính thất, tỷ tỷ chính là danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhi dòng chính.”
“Chỉ tiếc, nếu như Hồng Lăng quận chúa thành tam hoàng tử phi, Cầm di nương trong phủ trưởng công chúa dựa vào một tầng quan hệ này, sợ rằng sẽ được lên làm chính thất đây.”
Ánh mắt Tiêu Vận chợt lóe, đột nhiên lạnh lùng cười: “Không có dễ dàng như vậy!”
Trong lòng nàng đột nhiên hiện lên linh quang, một đá trúng hai nhạn là kế hoạch tốt nhất!
Tiêu Vận chậm rãi đi tới nơi Hồng Lăng quận chúa, nhìn Tiêu Nhu đang cười thật ngọt ngào xinh đẹp đứng ở bên người Hồng Lăng quận chúa, nhíu nhíu mày, đem Tiêu Nhu kéo qua mà nói: “Tứ muội muội, di nương đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, nữ hài tử ở bên ngoài, đặc biệt là thời điểm có nam tử ở đây thì cười rụt rè một chút, đừng làm cho người khác cảm giác được tiểu thư trong phủ chúng ta chưa được dạy quy củ.”
Lời nói này của Tiêu Vận thanh âm rất thấp, nhưng mà các vị tiểu thư đang đứng gần đều nghe thấy, liếc mắt với nhau một cái, ánh mắt mập mờ không rõ.
Tiêu Nhu như thế nào cũng tính là biểu muội của mình, Hồng Lăng quận chúa nghe được Tiêu Vận nói nàng như vậy, liền trầm mặt nói: “Tiêu Vận tiểu thư, lời ngươi nói là có ý gì?”
Tiêu Vận có chút ngượng ngùng, dù sao chính mình cũng là thiếu nữ chưa lấy chồng, bên cạnh còn có mấy vị thiếu gia của các đại gia tộc đứng, mà tam hoàng tử cũng đang ở đây, ngượng ngùng nói, chỉ là đè thấp thanh âm.
“À, năm đó Cầm di nương còn trẻ không hiểu chuyện, làm sai vài việc, sợ sau này tứ muội muội cũng bước chân theo như vậy, liền thường dạy muội muội phải rụt rè hiểu lễ, không thể vượt qua chừng mực.”
Tiêu Vận đã nói rõ ràng như vậy, mọi người vừa nghe, sao còn có thể không rõ?
Năm đó phủ Thừa tướng xuất hiện một thứ tiểu thư danh chấn đế đô, bình thường không có danh tiếng gì, nhưng lại ở trong cung yến ngang nhiên câu dẫn phò mã, vừa vặn bị người bắt được, khiến cho thái hậu cùng Hoàng thượng giận dữ.