“Hắn là Lạc Lạc thiếu gia của gia tộc Bố Cát Nhĩ!” Lâm Uyển Quân dậm chân nói, “Gia tộc Bố Cát Nhĩ ngươi biết không? Lạc Lạc thiếu gia gần đây vừa mới đến đế đô, rất ít lộ diện nhưng hắn là người kế thừa tương lai của gia tộc Bố Cát Nhĩ!”
“Bố, Bố Cát Nhĩ gia tộc? Ngươi nói là gia tộc Bố Cát Nhĩ nổi danh đấy sao?” Tiêu Nhu cũng bị khiếp sợ nên trong đầu có chút hỗn độn.
“Còn có gia tộc Bố Cát Nhĩ nào nữa sao?” Lâm Uyển Quân thật muốn khinh bỉ nữ nhân không có kiến thức này, “Nhu nhi, tỷ tỷ ngươi sao lại có thể quen biết hắn?”
“Ta đâu có biết?” Sau khi biết rõ thân phận của Lạc Lạc, Tiêu Nhu đối với Hoàng Bắc Nguyệt càng thêm hâm mộ ghen ghét!
Dựa vào cái gì mà vận may luôn đến với Hoàng Bắc Nguyệt? Sinh ra đã là đích nữ, còn được Hoàng thượng tự mình sắc phong là Bắc Nguyệt quận chúa, có đất phong giàu có và đông đúc, mà trưởng công chúa càng là nữ tử vô cùng có uy vọng trong dân gian, mẫu thân không biết kiềm chế kia của nàng hoàn toàn không thể so sánh với trưởng công chúa!
Trưởng công chúa chết đi, vốn tưởng rằng vận may của Hoàng Bắc Nguyệt cũng kết thúc, nhưng mà gần đây không biết tại sao mà Hoàng Bắc Nguyệt này càng ngày càng có quyền có thế!
Trái lại chính bản thân do có một vị mẫu thân không biết kiềm chế, còn có thân huynh trưởng chỉ biết gây họa nên ở thành Lâm Hoài khắp nơi phải chịu bị áp chế.
Trong lòng Tiêu Nhu càng nghĩ lại càng tức giận!
Thuyền lớn của gia tộc Bố Cát Nhĩ bắt đầu đến gần bến, thân thuyền thật lớn chìm sâu vào trong nước, một số thuyền nhỏ ở bên cạnh liền bị sóng đánh cho suýt lật thuyền.
Trên thân thuyền có tộc huy* của gia tộc Bố Cát Nhĩ —— mười ngôi sao màu đỏ!
*tộc huy: huy hiệu của gia tộc
Trên mũi thuyền có điêu khắc một con hùng ưng đang giương cánh muốn bay lên, trông rất sống động, uy phong lẫm liệt, người xung đều hít một hơi.
“Là gia tộc Bố Cát Nhĩ!”
“Ngay cả gia tộc Bố Cát Nhĩ cũng tới!”
Trong thanh âm nghị luận, từ trên thuyền lớn chậm rãi thả cầu treo xuống, một thiếu niên y phục hoa lệ vô cùng có phong độ vươn tay, nhẹ nhàng đỡ thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, chậm rãi đưa nàng từ cầu treo lên thuyền.
Áo choàng màu xanh nhạt của thiếu nữ tung bay trong gió, trên cổ áo có lông cáo mềm mại trắng như tuyết phụ trợ cho khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, tinh xảo.
Bóng lung nàng yếu ớt nhưng lại cao quý! Nhỏ nhắn, nhưng lại đầy ngạo khí!
“Nữ hài tử kia là ai? Sao chưa từng thấy qua?”
“Đó là nữ nhi của trưởng công chúa Huệ Văn, Bắc Nguyệt quận chúa!” Có người cảm khái nói.
“A, Bắc Nguyệt quận chúa? Nghe đồn nàng là một….”
“Nói bậy! Vài ngày trước trên lôi đài của Linh Ương Học Viện, Bắc Nguyệt quận chúa đã giết chết Tiết Mộng chuyên hoành hành ngang ngược, nữ hài tử dũng cảm như vậy, sao có thể là một phế vật?”
“Nói rất đúng! Có mẫu thân thế nào tất có nữ nhi như thế, nữ nhi của trưởng công chúa tất nhiên sẽ giống nàng, dũng cảm kiên cường!”
“Đúng! Đúng! Bắc Nguyệt quận chúa nhất định sẽ trở thành người giống như trưởng công chúa điện hạ!”
“Bắc Nguyệt quận chúa thật dũng cảm! Rất giỏi!”
…....
Nghe từng âm thanh tán dương phía dưới, khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhếch lên, nàng cũng không phải là người thích được khen ngợi cùng thổi phồng, mà là nàng thích nghe người khác khen ngợi trưởng công chúa Huệ Văn, hy vọng danh tiếng ôn hòa hiền lương của trưởng công chúa khi còn sống không bị Hoàng Bắc Nguyệt làm nhục.
“Quận chúa, mẫu thân của ngươi rất được dân chúng tôn trọng.” Lạc Lạc quay đầu lại, rất trịnh trọng nói với nàng, ánh mắt trong sáng linh hoạt nhấp nháy.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng mà tự hào, “Đúng, nàng đúng là một nữ nhân vô cùng tài giỏi!”
Đi lên thuyền, đưa mắt nhìn xa, trên mặt hồ rộng lớn, từng chiếc thuyền hoa* cùng thuyền nhỏ trôi nổi, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
*thuyền hoa: thuyền trang trí lộng lẫy dành cho du khách
Lạc Lạc xoay người ra lệnh, người của gia tộc Bố Cát Nhĩ lập tức giương buồm xuất phát.
“Bố, Bố Cát Nhĩ gia tộc? Ngươi nói là gia tộc Bố Cát Nhĩ nổi danh đấy sao?” Tiêu Nhu cũng bị khiếp sợ nên trong đầu có chút hỗn độn.
“Còn có gia tộc Bố Cát Nhĩ nào nữa sao?” Lâm Uyển Quân thật muốn khinh bỉ nữ nhân không có kiến thức này, “Nhu nhi, tỷ tỷ ngươi sao lại có thể quen biết hắn?”
“Ta đâu có biết?” Sau khi biết rõ thân phận của Lạc Lạc, Tiêu Nhu đối với Hoàng Bắc Nguyệt càng thêm hâm mộ ghen ghét!
Dựa vào cái gì mà vận may luôn đến với Hoàng Bắc Nguyệt? Sinh ra đã là đích nữ, còn được Hoàng thượng tự mình sắc phong là Bắc Nguyệt quận chúa, có đất phong giàu có và đông đúc, mà trưởng công chúa càng là nữ tử vô cùng có uy vọng trong dân gian, mẫu thân không biết kiềm chế kia của nàng hoàn toàn không thể so sánh với trưởng công chúa!
Trưởng công chúa chết đi, vốn tưởng rằng vận may của Hoàng Bắc Nguyệt cũng kết thúc, nhưng mà gần đây không biết tại sao mà Hoàng Bắc Nguyệt này càng ngày càng có quyền có thế!
Trái lại chính bản thân do có một vị mẫu thân không biết kiềm chế, còn có thân huynh trưởng chỉ biết gây họa nên ở thành Lâm Hoài khắp nơi phải chịu bị áp chế.
Trong lòng Tiêu Nhu càng nghĩ lại càng tức giận!
Thuyền lớn của gia tộc Bố Cát Nhĩ bắt đầu đến gần bến, thân thuyền thật lớn chìm sâu vào trong nước, một số thuyền nhỏ ở bên cạnh liền bị sóng đánh cho suýt lật thuyền.
Trên thân thuyền có tộc huy* của gia tộc Bố Cát Nhĩ —— mười ngôi sao màu đỏ!
*tộc huy: huy hiệu của gia tộc
Trên mũi thuyền có điêu khắc một con hùng ưng đang giương cánh muốn bay lên, trông rất sống động, uy phong lẫm liệt, người xung đều hít một hơi.
“Là gia tộc Bố Cát Nhĩ!”
“Ngay cả gia tộc Bố Cát Nhĩ cũng tới!”
Trong thanh âm nghị luận, từ trên thuyền lớn chậm rãi thả cầu treo xuống, một thiếu niên y phục hoa lệ vô cùng có phong độ vươn tay, nhẹ nhàng đỡ thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, chậm rãi đưa nàng từ cầu treo lên thuyền.
Áo choàng màu xanh nhạt của thiếu nữ tung bay trong gió, trên cổ áo có lông cáo mềm mại trắng như tuyết phụ trợ cho khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, tinh xảo.
Bóng lung nàng yếu ớt nhưng lại cao quý! Nhỏ nhắn, nhưng lại đầy ngạo khí!
“Nữ hài tử kia là ai? Sao chưa từng thấy qua?”
“Đó là nữ nhi của trưởng công chúa Huệ Văn, Bắc Nguyệt quận chúa!” Có người cảm khái nói.
“A, Bắc Nguyệt quận chúa? Nghe đồn nàng là một….”
“Nói bậy! Vài ngày trước trên lôi đài của Linh Ương Học Viện, Bắc Nguyệt quận chúa đã giết chết Tiết Mộng chuyên hoành hành ngang ngược, nữ hài tử dũng cảm như vậy, sao có thể là một phế vật?”
“Nói rất đúng! Có mẫu thân thế nào tất có nữ nhi như thế, nữ nhi của trưởng công chúa tất nhiên sẽ giống nàng, dũng cảm kiên cường!”
“Đúng! Đúng! Bắc Nguyệt quận chúa nhất định sẽ trở thành người giống như trưởng công chúa điện hạ!”
“Bắc Nguyệt quận chúa thật dũng cảm! Rất giỏi!”
…....
Nghe từng âm thanh tán dương phía dưới, khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhếch lên, nàng cũng không phải là người thích được khen ngợi cùng thổi phồng, mà là nàng thích nghe người khác khen ngợi trưởng công chúa Huệ Văn, hy vọng danh tiếng ôn hòa hiền lương của trưởng công chúa khi còn sống không bị Hoàng Bắc Nguyệt làm nhục.
“Quận chúa, mẫu thân của ngươi rất được dân chúng tôn trọng.” Lạc Lạc quay đầu lại, rất trịnh trọng nói với nàng, ánh mắt trong sáng linh hoạt nhấp nháy.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng mà tự hào, “Đúng, nàng đúng là một nữ nhân vô cùng tài giỏi!”
Đi lên thuyền, đưa mắt nhìn xa, trên mặt hồ rộng lớn, từng chiếc thuyền hoa* cùng thuyền nhỏ trôi nổi, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
*thuyền hoa: thuyền trang trí lộng lẫy dành cho du khách
Lạc Lạc xoay người ra lệnh, người của gia tộc Bố Cát Nhĩ lập tức giương buồm xuất phát.