Giỏi cho Lâm Uyển Nghi nhà ngươi, ta không âm ngươi thì thôi, ngươi lại dám âm ta một phát!
Ngươi đã tự gây nghiệt thì cũng đừng trách ta!
Khóe miệng hơi giương lên, Hoàng Bắc Nguyệt tìm chỗ không người, lấy áo choàng đen từ trong nạp giới ra khoác bên ngoài, lặng lẽ biến mất trong góc tối.
Trong chuồng ngựa.
Từng con ngựa đã được kiểm nghiệm kĩ lưỡng đang được kéo vào. Ngoại trừ thái học có môn cưỡi ngựa bắn cung ra, Võ đạo viện đôi khi cũng có tỷ thí, bởi vậy trong chuồng tổng cộng có mấy chục thớt ngựa tốt.
Bên ngoài mỗi chuồng ngựa đều có mã số, thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt tựa như quỷ mỵ nhanh chóng đi tới chuồng ngựa có mã số của mình. Trong chuồng, một con ngựa toàn thân xích hồng sắc đang đứng, ánh mắt có chút uể oải.
Nó cúi gằm đầu, viền mắt đóng rất nhiều ghèn, rõ ràng đã bị người ta động tay động chân.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy một viên đan dược từ trong nạp giới ra, nhét vào miệng con ngựa. Viên đan dược này là trong lúc nàng nghiên cứu Bách Luyện Kinh phát hiện ra, đó là một viên Giải Độc Đan phẩm cấp thấp, rất dễ luyện chế. Nàng ngẫu nhiên sẽ luyện chế những đan dược phẩm cấp thấp này để giúp Luyện dược thuật càng thêm thành thạo.
” Ai, sắp bắt đầu rồi. Trận tỷ thí của Bắc Nguyệt quận chúa cùng Kính vương phi tương lai khẳng định sẽ rất phấn khích, chút nữa ta nhất định phải đi xem!”
” Bắc Nguyệt quận chúa lần này chỉ sợ sẽ phải chịu thua thiệt. Ta cũng không hy vọng thấy nàng thua a!”
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng hi vọng Bắc Nguyệt quận chúa thắng, bất quá đối phương là Bạch Ngân chiến sĩ, hy vọng có chút xa vời đi.”
…
Vài tên mã phu (người chăn ngựa) cười nói đi tới, Hoàng Bắc Nguyệt thân hình vừa lóe đã từ chuồng ngựa theo hướng khác đi ra ngoài.
Sau khi cởi áo khoác ra, nàng rảnh rỗi tản bộ vài vòng rồi mới đi tới tái tràng (sân thi đấu).
Tái tràng là một khoảng sân lộ thiên rộng rãi, hai bên khán đài lúc này đã sớm chật ních người.
Phía trước tái tràng có bia bắn tên, còn có đủ loại chướng ngại vật, đây là những thứ cần thiết cho việc khảo nghiệm mã thuật (thuật cưỡi ngựa).
Cuộc so tài thứ nhất đã sắp bắt đầu, Lâm Uyển Nghi đang được một đám nữ cao thủ mặc nhung trang của Võ đạo viện vây quanh, chậm rãi đi tới. Nàng mặc một bộ bạch ngân chiến giáp, tóc vén lên cao, tay cầm một cái roi ngựa màu đỏ, tư thế hiên ngang.
Nàng mặc dù không phải là tiểu thư quý tộc đẹp nhất, nhưng nếu so về mặt đoan trang đại khí, nàng tuyệt đối là số một số hai.
Nàng vừa xuất hiện, trên thính phòng liền có không ít người gào thét ủng hộ. Lâm Uyển Nghi ngẩng đầu cười nhẹ, ánh mắt vừa vặn trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt từ đối diện đang nhàn nhã đi tới.
Hoàng Bắc Nguyệt mặc một thân hắc sắc kỵ mã trang, chân mang một đôi giày da hươu nhỏ nhắn, tóc thắt bím buông xuống trước ngực. Lúc đi ngang qua giá vũ khí, nàng tiện tay cầm một cái roi ngựa thông thường, vung vẩy mấy lần, miễn cưỡng coi như sử dụng được.
Lâm Uyển Nghi cười cười lên tiếng: ” Bắc Nguyệt quận chúa sao chỉ đi một mình thế này? Sao không mang vài nha hoàn theo?”
” Đông Lăng nhà ta không thích cảnh đánh đánh giết giết, ta để nàng ở nhà nghỉ ngơi.” Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ nói.
Lâm Uyển Nghi khinh bỉ nhìn nàng, trách không được mọi người đều nói Bắc Nguyệt quận chúa là tên rác rưởi, thân phận trong Trưởng công chúa phủ ngay cả nha hoàn cũng không bằng. Đi ra ngoài cũng không mang theo nha hoàn, vậy còn gì là hoàng hoa khuê tú nữa?
” Hôm nay có rất nhiều hoàng tộc, quý tộc, thương nhân giàu có tới đây quan khán, Bắc Nguyệt quận chúa hảo hảo phát huy đi.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: ” Ngươi cũng vậy.”, nói xong liền hướng mã trường đi tới.
Lâm Uyển Nghi nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng cười lạnh: “ Hừ, chút nữa ta cho ngươi nếm mùi khổ sở.”
Mã phu đã đem ngựa kéo ra. Ngựa của Lâm Uyển Nghi cùng Hoàng Bắc Nguyệt được đặt trước nhất, trận đầu tiên là của bọn họ.
Ngươi đã tự gây nghiệt thì cũng đừng trách ta!
Khóe miệng hơi giương lên, Hoàng Bắc Nguyệt tìm chỗ không người, lấy áo choàng đen từ trong nạp giới ra khoác bên ngoài, lặng lẽ biến mất trong góc tối.
Trong chuồng ngựa.
Từng con ngựa đã được kiểm nghiệm kĩ lưỡng đang được kéo vào. Ngoại trừ thái học có môn cưỡi ngựa bắn cung ra, Võ đạo viện đôi khi cũng có tỷ thí, bởi vậy trong chuồng tổng cộng có mấy chục thớt ngựa tốt.
Bên ngoài mỗi chuồng ngựa đều có mã số, thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt tựa như quỷ mỵ nhanh chóng đi tới chuồng ngựa có mã số của mình. Trong chuồng, một con ngựa toàn thân xích hồng sắc đang đứng, ánh mắt có chút uể oải.
Nó cúi gằm đầu, viền mắt đóng rất nhiều ghèn, rõ ràng đã bị người ta động tay động chân.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy một viên đan dược từ trong nạp giới ra, nhét vào miệng con ngựa. Viên đan dược này là trong lúc nàng nghiên cứu Bách Luyện Kinh phát hiện ra, đó là một viên Giải Độc Đan phẩm cấp thấp, rất dễ luyện chế. Nàng ngẫu nhiên sẽ luyện chế những đan dược phẩm cấp thấp này để giúp Luyện dược thuật càng thêm thành thạo.
” Ai, sắp bắt đầu rồi. Trận tỷ thí của Bắc Nguyệt quận chúa cùng Kính vương phi tương lai khẳng định sẽ rất phấn khích, chút nữa ta nhất định phải đi xem!”
” Bắc Nguyệt quận chúa lần này chỉ sợ sẽ phải chịu thua thiệt. Ta cũng không hy vọng thấy nàng thua a!”
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng hi vọng Bắc Nguyệt quận chúa thắng, bất quá đối phương là Bạch Ngân chiến sĩ, hy vọng có chút xa vời đi.”
…
Vài tên mã phu (người chăn ngựa) cười nói đi tới, Hoàng Bắc Nguyệt thân hình vừa lóe đã từ chuồng ngựa theo hướng khác đi ra ngoài.
Sau khi cởi áo khoác ra, nàng rảnh rỗi tản bộ vài vòng rồi mới đi tới tái tràng (sân thi đấu).
Tái tràng là một khoảng sân lộ thiên rộng rãi, hai bên khán đài lúc này đã sớm chật ních người.
Phía trước tái tràng có bia bắn tên, còn có đủ loại chướng ngại vật, đây là những thứ cần thiết cho việc khảo nghiệm mã thuật (thuật cưỡi ngựa).
Cuộc so tài thứ nhất đã sắp bắt đầu, Lâm Uyển Nghi đang được một đám nữ cao thủ mặc nhung trang của Võ đạo viện vây quanh, chậm rãi đi tới. Nàng mặc một bộ bạch ngân chiến giáp, tóc vén lên cao, tay cầm một cái roi ngựa màu đỏ, tư thế hiên ngang.
Nàng mặc dù không phải là tiểu thư quý tộc đẹp nhất, nhưng nếu so về mặt đoan trang đại khí, nàng tuyệt đối là số một số hai.
Nàng vừa xuất hiện, trên thính phòng liền có không ít người gào thét ủng hộ. Lâm Uyển Nghi ngẩng đầu cười nhẹ, ánh mắt vừa vặn trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt từ đối diện đang nhàn nhã đi tới.
Hoàng Bắc Nguyệt mặc một thân hắc sắc kỵ mã trang, chân mang một đôi giày da hươu nhỏ nhắn, tóc thắt bím buông xuống trước ngực. Lúc đi ngang qua giá vũ khí, nàng tiện tay cầm một cái roi ngựa thông thường, vung vẩy mấy lần, miễn cưỡng coi như sử dụng được.
Lâm Uyển Nghi cười cười lên tiếng: ” Bắc Nguyệt quận chúa sao chỉ đi một mình thế này? Sao không mang vài nha hoàn theo?”
” Đông Lăng nhà ta không thích cảnh đánh đánh giết giết, ta để nàng ở nhà nghỉ ngơi.” Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ nói.
Lâm Uyển Nghi khinh bỉ nhìn nàng, trách không được mọi người đều nói Bắc Nguyệt quận chúa là tên rác rưởi, thân phận trong Trưởng công chúa phủ ngay cả nha hoàn cũng không bằng. Đi ra ngoài cũng không mang theo nha hoàn, vậy còn gì là hoàng hoa khuê tú nữa?
” Hôm nay có rất nhiều hoàng tộc, quý tộc, thương nhân giàu có tới đây quan khán, Bắc Nguyệt quận chúa hảo hảo phát huy đi.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: ” Ngươi cũng vậy.”, nói xong liền hướng mã trường đi tới.
Lâm Uyển Nghi nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng cười lạnh: “ Hừ, chút nữa ta cho ngươi nếm mùi khổ sở.”
Mã phu đã đem ngựa kéo ra. Ngựa của Lâm Uyển Nghi cùng Hoàng Bắc Nguyệt được đặt trước nhất, trận đầu tiên là của bọn họ.