Bất kể như thế nào, cứ giết người diệt khẩu trước rồi tính tiếp, bằng không khi bị nghiêm hình bức cung, hắn lại khai ra là do tỷ tỷ sai hắn hạ dược con ngựa của Bắc Nguyệt quận chúa, lúc đó thì thảm.
Lâm Uyển Quân vừa từ trong đám người lẻn ra đã thấy một võ sĩ anh tuấn cao lớn mang theo một nam nhân nhỏ gầy đi tới. Nàng lập tức biến sắc, nam nhân bị xách kia chẳng phải là tên mã phu nàng muốn tìm đây sao!
Trái tim của Lâm Uyển Quân đập thình thịch, nàng vội vã ngẩng đầu nhìn võ sĩ cao lớn kia, người này là hộ vệ bên cạnh Dực Vương tử của Bắc Diệu quốc – Vũ Văn Địch.
Vũ Văn Địch này rất lợi hại, có thiên phú võ đạo rất cao, nghe nói còn là một vị Triệu hoán sư nữa. Tuy hắn ít khi hiển lộ thân thủ ở bên ngoài, nhưng nhiều năm như vậy vẫn có thể có thể bảo vệ tốt con tin thì đương nhiên hắn cũng không phải dạng người dễ trêu vào.
Lâm Uyển Quân cũng không dám đi trêu chọc hắn, nếu như gây ra động tĩnh quá lớn thì càng ra vẻ “ta đây có tật giật mình”.
Ánh mắt Vũ Văn Địch không chút để ý Lâm Uyển Quân trước mặt, một tay hắn mang theo tên mã phu, tay còn lại đẩy đám người ra rồi đi vào, đem tên mã phu kia ném xuống đất.
” Địch, chuyện gì vậy? ” Thanh âm tao nhã ung dung của Phong Liên Dực vang lên.
Vũ Văn Địch khom người, cung kính nói: ” Điện hạ, người này lén lén lút lút muốn chạy trốn nên ta đã bắt lại!”
” Tha mạng, tha mạng a, ta cái gì cũng không biết!” Tên mã phu kia thấy chung quanh toàn là đại nhân vật, ngay cả Thái tử và Thương Hà viện trưởng cũng nhìn hắn, lập tức bị dọa cho hoảng sợ.
” Di, đây không phải là tên mã phu trông coi ngựa cho Bắc Nguyệt quận chúa cùng Lâm tiểu thư sao?” Không biết ai thốt lên một câu khiến ánh mắt mọi người xung quanh liên tục đổ dồn về phía hắn.
Tên mã phu sợ đến tay chân bủn rủn, hắn không ngừng quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ.
Lâm Tử Thành một bước đi tới, quát lên: ” Là ai sai ngươi làm vậy? Nói mau!”
” Hừ, nếu như ngươi dám nói dối một chữ một chữ nào, bản công chúa nhất định sẽ chém đầu cả nhà ngươi!” Thanh âm của Anh Dạ công chúa bỗng nhiên vang lên.
Khí thế của nàng cũng không hề thua kém Lâm Tử Thành chút nào. Lâm Tử Thành liếc mắt nhìn nàng, không dám nói thêm cái gì.
Thương Hà viện trưởng chậm rãi đi tới, tay áo phất phơ, khí chất tiên phong đạo cốt, vuốt râu nói: ” Sự việc hôm nay vô cùng nghiêm trọng, nếu như ngươi không nói thật, ta sẽ đưa ngươi vào Thất Tháp chịu sự thiêu đốt của Trừng phạt chi hỏa, đến lúc đó…”
” Ta nói! Ta nói!” Tên mã phu kia vừa nghe đến Trừng phạt chi hỏa liền sợ đến mức quên cả dập đầu, hàm răng run lẩy bẩy, lắp bắp nói: ” Là Kính…Kính vương phi a.”
Kính vương phi?
” Cái gì Kính vương phi? Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ? ” Đầu óc Lâm Tử Thành còn chưa kịp phản ứng.
Tim của Lâm thượng thư rớt cái bịch, thầm kêu không tốt, vội vàng nói: ” Tên mã phu này lời nói không rõ ràng, thái độ điên điên dại dại, chắc là sợ đến váng đầu rồi, hay là kéo hắn xuống trước, chờ khi hắn tỉnh táo lại thì tiếp tục cẩn thận thẩm vấn.”
Nhưng tên mã phu kia đã mở miệng nói ra đầu mối then chốt, đám người chung quanh thế nào lại dễ dàng bỏ qua.
” Lâm lão, chuyện này hay là hỏi rõ ràng một chút đi, tránh cho trách lầm người tốt a!” Tề thừa tướng chậm rãi mở miệng nói.
Tề thừa tướng cùng Lâm thượng thư không giống nhau. Bọn họ một người ủng hộ Tam hoàng tử, một người ủng hộ Kính vương, cơ hội tốt như thế này đương nhiên Tề thừa tướng sẽ “cắn” Lâm thượng thư một cái.
Lâm thượng thư sắc mặt khó coi, gượng cười: ” Ta chính là sợ trách lầm người tốt nên mới không để cho tên điên này nói lung tung!”
” Ta thấy hắn vẫn bình thường mà! Đâu có thái độ điên khùng gì đâu? Lâm thượng thư không cần lo lắng, có Hoàng huynh cùng Thương Hà viện trưởng ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không dám đổi trắng thay đen, vu oan cho người tốt!” Anh Dạ công chúa độc địa nói.
Lâm Uyển Quân vừa từ trong đám người lẻn ra đã thấy một võ sĩ anh tuấn cao lớn mang theo một nam nhân nhỏ gầy đi tới. Nàng lập tức biến sắc, nam nhân bị xách kia chẳng phải là tên mã phu nàng muốn tìm đây sao!
Trái tim của Lâm Uyển Quân đập thình thịch, nàng vội vã ngẩng đầu nhìn võ sĩ cao lớn kia, người này là hộ vệ bên cạnh Dực Vương tử của Bắc Diệu quốc – Vũ Văn Địch.
Vũ Văn Địch này rất lợi hại, có thiên phú võ đạo rất cao, nghe nói còn là một vị Triệu hoán sư nữa. Tuy hắn ít khi hiển lộ thân thủ ở bên ngoài, nhưng nhiều năm như vậy vẫn có thể có thể bảo vệ tốt con tin thì đương nhiên hắn cũng không phải dạng người dễ trêu vào.
Lâm Uyển Quân cũng không dám đi trêu chọc hắn, nếu như gây ra động tĩnh quá lớn thì càng ra vẻ “ta đây có tật giật mình”.
Ánh mắt Vũ Văn Địch không chút để ý Lâm Uyển Quân trước mặt, một tay hắn mang theo tên mã phu, tay còn lại đẩy đám người ra rồi đi vào, đem tên mã phu kia ném xuống đất.
” Địch, chuyện gì vậy? ” Thanh âm tao nhã ung dung của Phong Liên Dực vang lên.
Vũ Văn Địch khom người, cung kính nói: ” Điện hạ, người này lén lén lút lút muốn chạy trốn nên ta đã bắt lại!”
” Tha mạng, tha mạng a, ta cái gì cũng không biết!” Tên mã phu kia thấy chung quanh toàn là đại nhân vật, ngay cả Thái tử và Thương Hà viện trưởng cũng nhìn hắn, lập tức bị dọa cho hoảng sợ.
” Di, đây không phải là tên mã phu trông coi ngựa cho Bắc Nguyệt quận chúa cùng Lâm tiểu thư sao?” Không biết ai thốt lên một câu khiến ánh mắt mọi người xung quanh liên tục đổ dồn về phía hắn.
Tên mã phu sợ đến tay chân bủn rủn, hắn không ngừng quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ.
Lâm Tử Thành một bước đi tới, quát lên: ” Là ai sai ngươi làm vậy? Nói mau!”
” Hừ, nếu như ngươi dám nói dối một chữ một chữ nào, bản công chúa nhất định sẽ chém đầu cả nhà ngươi!” Thanh âm của Anh Dạ công chúa bỗng nhiên vang lên.
Khí thế của nàng cũng không hề thua kém Lâm Tử Thành chút nào. Lâm Tử Thành liếc mắt nhìn nàng, không dám nói thêm cái gì.
Thương Hà viện trưởng chậm rãi đi tới, tay áo phất phơ, khí chất tiên phong đạo cốt, vuốt râu nói: ” Sự việc hôm nay vô cùng nghiêm trọng, nếu như ngươi không nói thật, ta sẽ đưa ngươi vào Thất Tháp chịu sự thiêu đốt của Trừng phạt chi hỏa, đến lúc đó…”
” Ta nói! Ta nói!” Tên mã phu kia vừa nghe đến Trừng phạt chi hỏa liền sợ đến mức quên cả dập đầu, hàm răng run lẩy bẩy, lắp bắp nói: ” Là Kính…Kính vương phi a.”
Kính vương phi?
” Cái gì Kính vương phi? Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ? ” Đầu óc Lâm Tử Thành còn chưa kịp phản ứng.
Tim của Lâm thượng thư rớt cái bịch, thầm kêu không tốt, vội vàng nói: ” Tên mã phu này lời nói không rõ ràng, thái độ điên điên dại dại, chắc là sợ đến váng đầu rồi, hay là kéo hắn xuống trước, chờ khi hắn tỉnh táo lại thì tiếp tục cẩn thận thẩm vấn.”
Nhưng tên mã phu kia đã mở miệng nói ra đầu mối then chốt, đám người chung quanh thế nào lại dễ dàng bỏ qua.
” Lâm lão, chuyện này hay là hỏi rõ ràng một chút đi, tránh cho trách lầm người tốt a!” Tề thừa tướng chậm rãi mở miệng nói.
Tề thừa tướng cùng Lâm thượng thư không giống nhau. Bọn họ một người ủng hộ Tam hoàng tử, một người ủng hộ Kính vương, cơ hội tốt như thế này đương nhiên Tề thừa tướng sẽ “cắn” Lâm thượng thư một cái.
Lâm thượng thư sắc mặt khó coi, gượng cười: ” Ta chính là sợ trách lầm người tốt nên mới không để cho tên điên này nói lung tung!”
” Ta thấy hắn vẫn bình thường mà! Đâu có thái độ điên khùng gì đâu? Lâm thượng thư không cần lo lắng, có Hoàng huynh cùng Thương Hà viện trưởng ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không dám đổi trắng thay đen, vu oan cho người tốt!” Anh Dạ công chúa độc địa nói.