Thương Hà viện trưởng nhìn nàng thật sâu, ngữ khí trầm trọng: ” Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi thiên phú rất cao, chỉ cần chuyên tâm tu luyện trong tương lai nhất định sẽ có thành tựu phi phàm. Chuyện đi tới Võ đạo viện học tập ngươi cân nhắc kỹ một chút đi.”
Đối với sự quan tâm của trưởng bối, Hoàng Bắc Nguyệt tuy rằng vẫn không đồng ý nhưng nàng cũng không dùng ngôn ngữ kịch liệt phản bác, chỉ nói rằng mình sẽ suy xét.
Thương Hà viện trưởng gật đầu, trở lại trên ghế trọng tài.
Cuộc tranh tài vừa vặn cũng kết thúc, không có gì bất ngờ, vẫn là Anh Dạ công chúa thắng. Tên cao thủ Võ đạo viện cam tâm tình nguyện chịu thua.
Quốc Tử Giám vs Võ đạo viện, hai trận đầu, Quốc Tử Giám thắng. Cao thủ có thiên phú tốt đa số đều học tập ở Võ đạo viện, ai ngờ bọn họ liên tiếp thua hai trận, quả thật mất hết mặt mũi.
Trên ghế trọng tài, Lôi viện sĩ tức đến vểnh râu trừng mắt, còn Quách viện sĩ thì sờ cằm cười ha ha, bộ dáng rất đáng đánh. Đương nhiên rồi, hắn không vui mới là lạ, những hài tử năm nay của Quốc Tử Giám thực sự khiến cho hắn nở mày nở mặt a!
Anh Dạ công chúa cầm kiếm tiêu sái đi về, nửa đường trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt liền cười cười tiến lên kéo kéo tay nàng.
” Vừa rồi có quá nhiều người ta không tiện đi tới chúc mừng ngươi, ta và Hoàng huynh đều rất cao hứng a.”
” Đa tạ công chúa, đa tạ Thái tử.”
Anh Dạ công chúa cười nói: ” Ngươi cám ơn cái gì, đều là người một nhà, hơn nữa sự việc ngươi gây ra hôm nay cũng là đả kích không nhỏ với Lâm thượng thư và An quốc công. Hai lão này ủng hộ Kính vương, có ý đồ bất lợi đối với Hoàng huynh, đương nhiên phải hung hăng đả kích bọn hắn một phen!”
An quốc công và Lâm thượng thư đều là cá mè một lứa, hơn nữa còn có đảng phái của Tề thừa tướng. Nam Dực quốc đã có tới hai bè phái muốn gây bất lợi cho Thái tử.
Mấy ngày trước Hoàng Bắc Nguyệt ở trên lôi đài giết Tiết Mộng, trấn phủ chi bảo của An quốc công phủ lại bị trộm mất, trong khoảng thời gian này, An quốc công phủ quả thật tương đối im hơi lặng tiếng.
Bây giờ hai vị thiếu gia tiểu thư thiên tài nhất của Thượng Thư Phủ cũng bị Hoàng Bắc Nguyệt phế đi, đả kích lần này sẽ khiến bọn hắn không ngóc đầu lên được.
Những cao thủ đầu nhập vào Thượng Thư Phủ sau khi biết sau chuyện này, chỉ sợ sẽ có không ít người lựa chọn ly khai, cho dù gia nhập bè phái nào cũng không đáng kể. Chỉ cần hơi giảm bớt phe cánh của Thượng Thư Phủ và An quốc công phủ đã rất tốt rồi.
Kết quả này không ai nghĩ đến, tất cả đều là do Hoàng Bắc Nguyệt vô ý thúc đẩy, Anh Dạ công chúa đương nhiên rất cao hứng.
Anh Dạ công chúa mang Hoàng Bắc Nguyệt đi tới chỗ ngồi của Hoàng thất, cách nơi này không xa chính là đám người của Tiêu gia. Bọn họ đương nhiên là nhờ mặt mũi của Trưởng công chúa phủ mới có thể ngồi gần Hoàng thất đến vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi tới, nhóm người kia liền bắt đầu khẩn trương.
Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiêu Vận cảnh giác nhìn về phía nàng, sợ nàng đột nhiên chạy tới trả thù. Nhiều năm bị ức hiếp như vậy, nếu nói Hoàng Bắc Nguyệt tốt bụng không báo thù thì bọn họ mới không tin!
Nhưng rất bất ngờ, Hoàng Bắc Nguyệt giống như không nhìn thấy bọn hắn. Nàng đi đến trước mặt Thái tử, vừa muốn hành lễ, Chiến Dã đã ngẩng đầu lên nói: ” Không cần đa lễ.”
Anh Dạ công chúa và Hoàng Bắc Nguyệt ngồi chung, Anh Dạ công chúa cười nói: ” Hoàng huynh, vừa rồi huynh thấy biểu hiện của Bắc Nguyệt như thế nào? Có phải rất lợi hại hay không?”
Sắc mặt Chiến Dã hơi nhợt nhạt, bất quá khi nghe Anh Dạ công chúa nói, khóe miệng hắn cũng hơi nhếch lên, nói ra lời tán thưởng hiếm thấy: ” Rất tốt.”
” Hoàng huynh rất ít khi tán thưởng người khác a.” Anh Dạ công chúa nghịch ngợm nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn sắc mặt của Chiến Dã, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Sao sắc mặt hắn vẫn nhợt nhạt như vậy, thoạt nhìn dường như chẳng khá hơn chút nào, viên Bách Độc Đan kia chẳng lẽ một chút tác dụng cũng đều không có sao?
Đối với sự quan tâm của trưởng bối, Hoàng Bắc Nguyệt tuy rằng vẫn không đồng ý nhưng nàng cũng không dùng ngôn ngữ kịch liệt phản bác, chỉ nói rằng mình sẽ suy xét.
Thương Hà viện trưởng gật đầu, trở lại trên ghế trọng tài.
Cuộc tranh tài vừa vặn cũng kết thúc, không có gì bất ngờ, vẫn là Anh Dạ công chúa thắng. Tên cao thủ Võ đạo viện cam tâm tình nguyện chịu thua.
Quốc Tử Giám vs Võ đạo viện, hai trận đầu, Quốc Tử Giám thắng. Cao thủ có thiên phú tốt đa số đều học tập ở Võ đạo viện, ai ngờ bọn họ liên tiếp thua hai trận, quả thật mất hết mặt mũi.
Trên ghế trọng tài, Lôi viện sĩ tức đến vểnh râu trừng mắt, còn Quách viện sĩ thì sờ cằm cười ha ha, bộ dáng rất đáng đánh. Đương nhiên rồi, hắn không vui mới là lạ, những hài tử năm nay của Quốc Tử Giám thực sự khiến cho hắn nở mày nở mặt a!
Anh Dạ công chúa cầm kiếm tiêu sái đi về, nửa đường trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt liền cười cười tiến lên kéo kéo tay nàng.
” Vừa rồi có quá nhiều người ta không tiện đi tới chúc mừng ngươi, ta và Hoàng huynh đều rất cao hứng a.”
” Đa tạ công chúa, đa tạ Thái tử.”
Anh Dạ công chúa cười nói: ” Ngươi cám ơn cái gì, đều là người một nhà, hơn nữa sự việc ngươi gây ra hôm nay cũng là đả kích không nhỏ với Lâm thượng thư và An quốc công. Hai lão này ủng hộ Kính vương, có ý đồ bất lợi đối với Hoàng huynh, đương nhiên phải hung hăng đả kích bọn hắn một phen!”
An quốc công và Lâm thượng thư đều là cá mè một lứa, hơn nữa còn có đảng phái của Tề thừa tướng. Nam Dực quốc đã có tới hai bè phái muốn gây bất lợi cho Thái tử.
Mấy ngày trước Hoàng Bắc Nguyệt ở trên lôi đài giết Tiết Mộng, trấn phủ chi bảo của An quốc công phủ lại bị trộm mất, trong khoảng thời gian này, An quốc công phủ quả thật tương đối im hơi lặng tiếng.
Bây giờ hai vị thiếu gia tiểu thư thiên tài nhất của Thượng Thư Phủ cũng bị Hoàng Bắc Nguyệt phế đi, đả kích lần này sẽ khiến bọn hắn không ngóc đầu lên được.
Những cao thủ đầu nhập vào Thượng Thư Phủ sau khi biết sau chuyện này, chỉ sợ sẽ có không ít người lựa chọn ly khai, cho dù gia nhập bè phái nào cũng không đáng kể. Chỉ cần hơi giảm bớt phe cánh của Thượng Thư Phủ và An quốc công phủ đã rất tốt rồi.
Kết quả này không ai nghĩ đến, tất cả đều là do Hoàng Bắc Nguyệt vô ý thúc đẩy, Anh Dạ công chúa đương nhiên rất cao hứng.
Anh Dạ công chúa mang Hoàng Bắc Nguyệt đi tới chỗ ngồi của Hoàng thất, cách nơi này không xa chính là đám người của Tiêu gia. Bọn họ đương nhiên là nhờ mặt mũi của Trưởng công chúa phủ mới có thể ngồi gần Hoàng thất đến vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi tới, nhóm người kia liền bắt đầu khẩn trương.
Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiêu Vận cảnh giác nhìn về phía nàng, sợ nàng đột nhiên chạy tới trả thù. Nhiều năm bị ức hiếp như vậy, nếu nói Hoàng Bắc Nguyệt tốt bụng không báo thù thì bọn họ mới không tin!
Nhưng rất bất ngờ, Hoàng Bắc Nguyệt giống như không nhìn thấy bọn hắn. Nàng đi đến trước mặt Thái tử, vừa muốn hành lễ, Chiến Dã đã ngẩng đầu lên nói: ” Không cần đa lễ.”
Anh Dạ công chúa và Hoàng Bắc Nguyệt ngồi chung, Anh Dạ công chúa cười nói: ” Hoàng huynh, vừa rồi huynh thấy biểu hiện của Bắc Nguyệt như thế nào? Có phải rất lợi hại hay không?”
Sắc mặt Chiến Dã hơi nhợt nhạt, bất quá khi nghe Anh Dạ công chúa nói, khóe miệng hắn cũng hơi nhếch lên, nói ra lời tán thưởng hiếm thấy: ” Rất tốt.”
” Hoàng huynh rất ít khi tán thưởng người khác a.” Anh Dạ công chúa nghịch ngợm nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn sắc mặt của Chiến Dã, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Sao sắc mặt hắn vẫn nhợt nhạt như vậy, thoạt nhìn dường như chẳng khá hơn chút nào, viên Bách Độc Đan kia chẳng lẽ một chút tác dụng cũng đều không có sao?