Hoàng Bắc Nguyệt nhãn quang lạnh lùng nhìn thoáng qua. Một đám không biết sống chết!
“Bội Hương, đem roi ngựa của lão Trương đến đây.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng mở miệng. Lão Trương là người chăn ngựa vừa mới đưa nàng trở về, hiện tại đang ở ngoài cửa. Bội Hương đáp ứng một tiếng lập tức đi ra ngoài, cầm roi ngựa trở về giao cho nàng. Đi đầu là một gia đinh người cao lớn uy mãnh, cơ thể rắn chắc, ánh mắt hung ác liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái: “Tam cô nương, gần đây ngươi rất kiêu ngạo rồi!”
Ba!
Ánh sáng lạnh trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, roi ngựa hung hăng vút đi. Nàng lần này cũng không lưu tình gì hết, nhớ tới mấy người này bình thường ỷ vào uy thế Cầm di nương, khi không có tiền uống rượu đánh bạc sẽ tới tìm nàng gây phiền toái, cướp của nàng gì đó. Trưởng công chúa lưu lại nhiều vật như vậy đều là bị mấy tên súc sinh này cướp đi!
Không thể tha thứ nhất chính là, bọn họ dám ức hiếp Đông Lăng vì nàng bảo vệ Hoàng Bắc Nguyệt! Trong lòng hận ý càng tăng, nàng không xem tên trước mắt là một con người mà là một con súc sinh đáng chết! Một roi vút ra tên gia đinh kia một chút năng lực phản kháng cũng không có bị đánh bay ra ngoài, thân thể cao lớn mà nặng nề ngã trên mặt đất, đánh bay vài hòn đá trên núi giả!
Một ngụm máu lớn phun ra. Thân thể gia đinh kia còn chưa từ trên núi giả té xuống thân pháp Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh đã đi đến, tiếp tục hung hăng quất hai roi. Trên người gia đinh kia máu tươi giống như nước chảy ào ào chảy xuống.
Kêu thảm thiết hai tiếng, gia đinh cao lớn như vậy lại nằm chết ở trên núi giả, khắp người chảy máu. Tử trạng như vậy thật quá khủng khiếp thê thảm. Nhìn cảnh tượng đó đám nha hoàn kia hoảng sơ kêu to: “Giết người! Giết người!”
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, tất cả thanh âm sợ hãi đều im bặt, mọi người cẩn thận ngậm miệng đến thở mạnh cũng không dám.
Đám gia đinh này lúc đầu còn nghĩ đến việc thu thập Hoàng Bắc Nguyệt thì bây giờ mặt đều trắng bệt sợ hãi nhìn nàng. Hoàng Bắc Nguyệt lúc này như Tử thần trong địa ngục lạnh lùng lãnh khốc làm cho kẻ khác sợ hãi.
Trực tiếp giết một người, làm cho tất cả mọi người câm lại miệng! Thủ đoạn quả quyết ác độc như vậy, căn bản không giống một nữ hài tử mười hai tuổi sẽ làm được! Mà là ma quỷ mới làm được!
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi di chuyển bước chân, mỗi khi nàng đi một bước những người đó đều lui một bước, tựa như chỉ cần khí tức của nàng đến là sẽ gặp nạn, chết thảm giống như tên kia. Sát khí quỷ dị như vậy giống như một người từ nơi máu chảy thành sông thây chất thành núi đi ra, âm lãnh kinh khủng.
Đi tới bên ao hoa sen, Cầm di nương đã được bọn nha hoàn kéo lên, giờ phút này mấy người phụ nữ tụ thành một đám cả người run rẩy nhìn nàng. Coi như là Cầm di nương thường ngày kiêu ngạo ngang ngược, lúc này cũng không dám nói một chữ, trong cổ họng lắp bắp giống như mắc nghẹn vật gì vậy. Bà hai tay run rẩy trong lòng sợ hãi, nhìn thoáng qua cây roi trong tay Hoàng Bắc Nguyệt, máu tươi vẫn còn theo cây roi từng giọt từng giọt nhỏ xuống làm cho những nơi mà nàng đi qua kéo theo một vệt máu thật dài.
Cầm di nương nhát gan lui về phía sau nha hoàn. Từ lúc chào đời tới nay chưa có bao giờ bà cảm thấy sợ hãi như bây giờ. Cái chết của tên gia đinh kia chính là vết xe đổ! Chính bà là người sai hắn đi đối phó với Hoàng Bắc Nguyệt. Nay Hoàng Bắc Nguyệt đã giết chết hắn, có phải hay không cũng muốn đem bà đi giết!
Nha đầu kia, nha đầu kia như thế nào lại trở nên đáng sợ như vậy?
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lại ở trước mặt bọn họ, ánh mắt hơi hạ xuống, nhãn quang lãnh khốc nhìn chằm chằm Cầm di nương: “ Ai cho phép ngươi đi lên?”
“Bội Hương, đem roi ngựa của lão Trương đến đây.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng mở miệng. Lão Trương là người chăn ngựa vừa mới đưa nàng trở về, hiện tại đang ở ngoài cửa. Bội Hương đáp ứng một tiếng lập tức đi ra ngoài, cầm roi ngựa trở về giao cho nàng. Đi đầu là một gia đinh người cao lớn uy mãnh, cơ thể rắn chắc, ánh mắt hung ác liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái: “Tam cô nương, gần đây ngươi rất kiêu ngạo rồi!”
Ba!
Ánh sáng lạnh trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, roi ngựa hung hăng vút đi. Nàng lần này cũng không lưu tình gì hết, nhớ tới mấy người này bình thường ỷ vào uy thế Cầm di nương, khi không có tiền uống rượu đánh bạc sẽ tới tìm nàng gây phiền toái, cướp của nàng gì đó. Trưởng công chúa lưu lại nhiều vật như vậy đều là bị mấy tên súc sinh này cướp đi!
Không thể tha thứ nhất chính là, bọn họ dám ức hiếp Đông Lăng vì nàng bảo vệ Hoàng Bắc Nguyệt! Trong lòng hận ý càng tăng, nàng không xem tên trước mắt là một con người mà là một con súc sinh đáng chết! Một roi vút ra tên gia đinh kia một chút năng lực phản kháng cũng không có bị đánh bay ra ngoài, thân thể cao lớn mà nặng nề ngã trên mặt đất, đánh bay vài hòn đá trên núi giả!
Một ngụm máu lớn phun ra. Thân thể gia đinh kia còn chưa từ trên núi giả té xuống thân pháp Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh đã đi đến, tiếp tục hung hăng quất hai roi. Trên người gia đinh kia máu tươi giống như nước chảy ào ào chảy xuống.
Kêu thảm thiết hai tiếng, gia đinh cao lớn như vậy lại nằm chết ở trên núi giả, khắp người chảy máu. Tử trạng như vậy thật quá khủng khiếp thê thảm. Nhìn cảnh tượng đó đám nha hoàn kia hoảng sơ kêu to: “Giết người! Giết người!”
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, tất cả thanh âm sợ hãi đều im bặt, mọi người cẩn thận ngậm miệng đến thở mạnh cũng không dám.
Đám gia đinh này lúc đầu còn nghĩ đến việc thu thập Hoàng Bắc Nguyệt thì bây giờ mặt đều trắng bệt sợ hãi nhìn nàng. Hoàng Bắc Nguyệt lúc này như Tử thần trong địa ngục lạnh lùng lãnh khốc làm cho kẻ khác sợ hãi.
Trực tiếp giết một người, làm cho tất cả mọi người câm lại miệng! Thủ đoạn quả quyết ác độc như vậy, căn bản không giống một nữ hài tử mười hai tuổi sẽ làm được! Mà là ma quỷ mới làm được!
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi di chuyển bước chân, mỗi khi nàng đi một bước những người đó đều lui một bước, tựa như chỉ cần khí tức của nàng đến là sẽ gặp nạn, chết thảm giống như tên kia. Sát khí quỷ dị như vậy giống như một người từ nơi máu chảy thành sông thây chất thành núi đi ra, âm lãnh kinh khủng.
Đi tới bên ao hoa sen, Cầm di nương đã được bọn nha hoàn kéo lên, giờ phút này mấy người phụ nữ tụ thành một đám cả người run rẩy nhìn nàng. Coi như là Cầm di nương thường ngày kiêu ngạo ngang ngược, lúc này cũng không dám nói một chữ, trong cổ họng lắp bắp giống như mắc nghẹn vật gì vậy. Bà hai tay run rẩy trong lòng sợ hãi, nhìn thoáng qua cây roi trong tay Hoàng Bắc Nguyệt, máu tươi vẫn còn theo cây roi từng giọt từng giọt nhỏ xuống làm cho những nơi mà nàng đi qua kéo theo một vệt máu thật dài.
Cầm di nương nhát gan lui về phía sau nha hoàn. Từ lúc chào đời tới nay chưa có bao giờ bà cảm thấy sợ hãi như bây giờ. Cái chết của tên gia đinh kia chính là vết xe đổ! Chính bà là người sai hắn đi đối phó với Hoàng Bắc Nguyệt. Nay Hoàng Bắc Nguyệt đã giết chết hắn, có phải hay không cũng muốn đem bà đi giết!
Nha đầu kia, nha đầu kia như thế nào lại trở nên đáng sợ như vậy?
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lại ở trước mặt bọn họ, ánh mắt hơi hạ xuống, nhãn quang lãnh khốc nhìn chằm chằm Cầm di nương: “ Ai cho phép ngươi đi lên?”