Nếu như không biết chúng là linh thú hung tàn, nhất định sẽ cảm thấy loại sinh vật này dáng dấp rất xinh đẹp.
Hoàng Bắc Nguyệt im lặng, nhìn về Phong Liên Dực, Phong Liên Dực ra hiệu đừng lên tiếng, từ trong nạp giới lấy ra một cây đàn cổ, một thân bạch y khẽ ngồi xuống, tay đặt trên huyền cầm, nhất thời thanh âm êm ái vang lên.
Tiếng đàn du dương, thanh âm vang xa, đầu ngón tay hắn giống như mây bay từ từ tản mạn, khi cao khi thấp, lúc gần lúc xa.
Thanh âm giống như mang theo ma lực, những con Phù Quang kia nghe tiếng đàn của hắn, đồng loạt ngẩn ra, sau đó từ từ rời khỏi người Hoàng Bắc Nguyệt, đến bên Phong Liên Dực, ở bên cạnh hắn di chuyển phiêu diêu theo điệu nhạc.
Phù Quang say mê tiếng đàn, dần dần Phù Quang ở xung quanh cũng bắt đầu điệu múa nhẹ nhàng trong không gian mờ tối, Phong Liên Dực cúi đầu đánh đàn, y phục màu trắng bị Phù Quang mang theo gió nâng lên, đôi mắt màu tím chợt ẩn chợt hiện.
Mặt mũi tinh xảo yêu nghiệt, ở giữa đám Phù Quang lơ lửng lộ ra mờ ảo.
Trong thời gian ngắn, tiếng đàn động, gió nổi lên, mưa bay bay, lưu quang xào xạc.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn không chớp mắt, tiếng đàn đánh vào tâm, trong thời gian ngắn quên luôn việc mình đang trong hiểm cảnh.
Tình cảnh này, nhiều năm sau nhớ lại, vẫn như cũ cảm thấy hoảng hốt không giống thật, giống như nằm mơ, là giấc mơ đẹp nhất đời này.
Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn mình, cũng ngẩn ra, huyền âm trong tay, bất tri bất giác liền sai một đoạn.
Tiếng đàn vừa loạn, những con Phù Quang kia tựa như lập tức có phản ứng, chớp mắt sau, thanh âm “xì xì” phát ra, sau đó liền hướng hắn phát động công kích.
“Chạy mau” Phong Liên Dực thu lại cổ cầm, cầm lấy tay Hoàng Bắc Nguyệt từ trong nước kéo ra, sau đó vung ống tay áo, ngưng tụ vô số Phong nguyên khí thành lưỡi dao sắc bén liền bay ra ngoài.
Những con Phù Quang đuổi theo toàn bộ bị gió đánh trúng rối rít rơi xuống đất, trong thân thể chảy ra chất lỏng lấp lánh ánh quang.
Mấy con Phù Quang chết, phía sau liền lập tức con khác đuổi theo, nối tiếp nhau, không chết không ngừng!
Hoàng Bắc Nguyệt thầm mắng, ghét nhất thể loại này, thân hình nhỏ mà số lượng nhiều, lại là linh thú hung mãnh càng khó đối phó.
Thừa lúc chúng chưa tới nhiều, chi bằng giải quyết một lần!
Ý niệm vừa động, Phong Liên Dực liền ôm ngang hông nàng, đem nàng vào trong ngực, chuyển thân thể, trốn vào trong hốc tối của một cái cây.
Hốc cây không lớn, lại có chút hẹp, nàng như muốn co rúc trong ngực của hắn, hai người mới miễn cưỡng chui vừa.
Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng nói “Ngươi làm gì?”
“Không được dạo động nguyên khí, những con Phù Quang kia rất nhạy bén, nếu ngươi giải phóng một lượng lớn nguyên khí, bọn chúng ngửi thấy sẽ không ngừng đuổi theo ngươi, rất phiền toái.” Phong Liên Dực thấp giọng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, dù không tình nguyện, nhưng cũng biết những con Phù Quang kia không dễ đối phó, chẳng qua hai người núp ở nơi chật hẹp như vậy, không khỏi có chút….kì quái!
Hoàng Bắc Nguyệt im lặng, nhìn về Phong Liên Dực, Phong Liên Dực ra hiệu đừng lên tiếng, từ trong nạp giới lấy ra một cây đàn cổ, một thân bạch y khẽ ngồi xuống, tay đặt trên huyền cầm, nhất thời thanh âm êm ái vang lên.
Tiếng đàn du dương, thanh âm vang xa, đầu ngón tay hắn giống như mây bay từ từ tản mạn, khi cao khi thấp, lúc gần lúc xa.
Thanh âm giống như mang theo ma lực, những con Phù Quang kia nghe tiếng đàn của hắn, đồng loạt ngẩn ra, sau đó từ từ rời khỏi người Hoàng Bắc Nguyệt, đến bên Phong Liên Dực, ở bên cạnh hắn di chuyển phiêu diêu theo điệu nhạc.
Phù Quang say mê tiếng đàn, dần dần Phù Quang ở xung quanh cũng bắt đầu điệu múa nhẹ nhàng trong không gian mờ tối, Phong Liên Dực cúi đầu đánh đàn, y phục màu trắng bị Phù Quang mang theo gió nâng lên, đôi mắt màu tím chợt ẩn chợt hiện.
Mặt mũi tinh xảo yêu nghiệt, ở giữa đám Phù Quang lơ lửng lộ ra mờ ảo.
Trong thời gian ngắn, tiếng đàn động, gió nổi lên, mưa bay bay, lưu quang xào xạc.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn không chớp mắt, tiếng đàn đánh vào tâm, trong thời gian ngắn quên luôn việc mình đang trong hiểm cảnh.
Tình cảnh này, nhiều năm sau nhớ lại, vẫn như cũ cảm thấy hoảng hốt không giống thật, giống như nằm mơ, là giấc mơ đẹp nhất đời này.
Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn mình, cũng ngẩn ra, huyền âm trong tay, bất tri bất giác liền sai một đoạn.
Tiếng đàn vừa loạn, những con Phù Quang kia tựa như lập tức có phản ứng, chớp mắt sau, thanh âm “xì xì” phát ra, sau đó liền hướng hắn phát động công kích.
“Chạy mau” Phong Liên Dực thu lại cổ cầm, cầm lấy tay Hoàng Bắc Nguyệt từ trong nước kéo ra, sau đó vung ống tay áo, ngưng tụ vô số Phong nguyên khí thành lưỡi dao sắc bén liền bay ra ngoài.
Những con Phù Quang đuổi theo toàn bộ bị gió đánh trúng rối rít rơi xuống đất, trong thân thể chảy ra chất lỏng lấp lánh ánh quang.
Mấy con Phù Quang chết, phía sau liền lập tức con khác đuổi theo, nối tiếp nhau, không chết không ngừng!
Hoàng Bắc Nguyệt thầm mắng, ghét nhất thể loại này, thân hình nhỏ mà số lượng nhiều, lại là linh thú hung mãnh càng khó đối phó.
Thừa lúc chúng chưa tới nhiều, chi bằng giải quyết một lần!
Ý niệm vừa động, Phong Liên Dực liền ôm ngang hông nàng, đem nàng vào trong ngực, chuyển thân thể, trốn vào trong hốc tối của một cái cây.
Hốc cây không lớn, lại có chút hẹp, nàng như muốn co rúc trong ngực của hắn, hai người mới miễn cưỡng chui vừa.
Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng nói “Ngươi làm gì?”
“Không được dạo động nguyên khí, những con Phù Quang kia rất nhạy bén, nếu ngươi giải phóng một lượng lớn nguyên khí, bọn chúng ngửi thấy sẽ không ngừng đuổi theo ngươi, rất phiền toái.” Phong Liên Dực thấp giọng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, dù không tình nguyện, nhưng cũng biết những con Phù Quang kia không dễ đối phó, chẳng qua hai người núp ở nơi chật hẹp như vậy, không khỏi có chút….kì quái!