Nói xong, nàng ôm Hoàng Kim Thánh Hổ sải bước đi về phía trước, trong lòng âm thầm quyết định, sau này phải cho Hoàng Kim Thánh Hổ cách xa Phong Liên Dực một chút. Người đầu tiên tiểu tử này nhìn thấy là hắn, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện “tình tiết sồ điểu” đối với hắn, nhưng sau này chỉ cần để cho bọn họ ít tiếp xúc với nhau, hình tượng của hắn trong lòng ấu thú tự nhiên sẽ mờ nhạt đi.
Phong Liên Dực cười cười nhìn theo bóng lưng nàng rồi nhanh chóng theo sau.
Dọc đường, Hoàng Bắc Nguyệt chuyên tâm dạy cho Hoàng Kim Thánh Hổ cách ẩn giấu khí tức Thần thú. Nó nghe hiểu được lời nàng nói, hơn nữa còn phi thường thông minh, nàng chỉ cần dạy một lát là nó đã lĩnh hội được hết thảy. Nó từ từ che dấu khí tức của mình, ngụy trang thành dáng vẻ của một con hổ bình thường.
Ánh trăng từ trên tán cây rậm rạp của Nguyệt Lạc Cốc rọi xuống, lẳng lặng soi sáng một hàng lều cỏ bên bờ sông.
Nơi Linh Ương học viện hạ trại hiện tại là một mảnh an bình. Mặt trăng treo cao trên bầu trời, giờ khắc này, đệ tử và lão sư đều đang ngủ say, chỉ có đội ngũ tuần tra vẫn còn ở chung quanh cảnh giới. Lửa trong chậu than kêu lách tách không ngừng, ánh lửa lúc bùng lên, lúc lại hạ xuống khiến cho mặt mũi của đám người tuần tra lúc sáng lúc tối.
Lúc này, không ai chú ý tới mấy bóng người màu đen đang lặng lẽ từ dưới sông ngoi lên, đám người đó không hề phát ra một chút động tĩnh nào. Thân pháp của mấy cao thủ võ đạo này vô cùng nhanh nhẹn, hành động thoải mái như cá gặp nước, chỉ thoáng xông lên đã đem vài tên đệ tử đang tuần tra ở phụ cận bổ nhào xuống đất, đánh hôn mê bất tỉnh.
” Chi chi…” Vài thanh âm mô phỏng theo tiếng chim kêu vang lên, lại thêm mấy người nữa từ dưới sông bơi tới.
Vô số bóng đen lén lén lút lút từ địa phương phòng vệ yếu ớt nhất trong doanh địa đột nhập vào trong.
Hoàng Bắc Nguyệt và Phong Liên Dực đều đứng ở một chỗ cao, dưới ánh trăng sáng, sự việc xảy ra nãy giờ ở nơi đóng quân đều rơi vào trong mắt bọn họ.
” Hừ, quả nhiên đã tới!” Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Phong Liên Dực cười nói: ” Nam Cung trưởng lão cũng đã tính trước sẽ có chuyện như vậy xảy ra, bởi vậy hắn đã âm thầm chuẩn bị hết cả rồi. Đám đệ tử và Anh Dạ công chúa sẽ không xảy ra việc gì đâu, ngươi yên tâm đi.”
” Những người này quá mức kiêu ngạo, lúc sáng lại còn dám ăn nói lỗ mãng, bây giờ ta phải giáo huấn bọn họ một chút!” Hoàng Bắc Nguyệt liếm môi, lộ ra nụ cười khát máu.
Phong Liên Dực vừa trông thấy bộ dáng này của nàng liền biết nha đầu này sớm đã có diệu kế (âm mưu quỷ kế thì có:)))), hắn mỉm cười hỏi: ” Ngươi chuẩn bị làm gì?”
” Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu! (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau)” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong liền ôm tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ xoay người, nhanh chóng tiến vào trong rừng, từ một hướng khác xâm nhập vào doanh địa đang trong tình trạng gần như khuynh sào xuất động (ý chỉ việc điều động toàn bộ nhân mã, binh lực) của dong binh đoàn Tứ Hải.
Đám dong binh này phải gọi là thổ phỉ mới đúng, vừa nghe thấy sắp phải đi cướp bóc, bọn họ so với người khác còn tích cực hơn, đương nhiên sẽ không có ai nguyện ý ở lại trông coi doanh địa. Đùa sao, thứ tốt cũng không có chân, không thể tự chạy tới chỗ của ngươi a!
Như vậy vừa vặn lại hợp ý của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt thục môn thục lộ (quen cửa quen nẻo, ý chỉ việc hiểu rõ tình huống, rất có kinh nghiệm), âm thầm đi vào. Lúc nãy đã tới qua một lần, lấy tính tình cẩn thận của nàng đương nhiên sớm đã quen thuộc mọi thứ ở đây.
Nàng men theo mấy ngôi lều cỏ chậm rãi đi tới, vừa đi vừa không ngừng đem bột phấn của một loại thực vật nào đó rải xuống đất. Đi hết toàn bộ doanh địa, bột phấn kia cũng đã dùng không sai biệt lắm, lúc này Hoàng Bắc Nguyệt mới thỏa mãn cười, phủi phủi tay.
Phong Liên Dực hơi ngửi một chút hương vị trong trong không khí, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Đây là Khổng Tước Thảo.”
“Không chỉ là Khổng Tước Thảo thôi đâu, đây là Khổng Tước Thảo giống cái nha.” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười.
Loại Khổng Tước Thảo này được ghi trong Bách Luyện Kinh, đây là một loại dược thảo đặc thù, được chia ra làm giống cái và giống đực. Mặc dù đều là cùng một loại, thế nhưng Khổng Tước Thảo giống đực có thể chỉ huyết sinh cơ (cầm máu và sinh ra thịt mới), trị liệu được rất nhiều căn bệnh đột ngột phát sinh, là dược liệu cần thiết trong việc luyện chế sơ cấp đan dược.
Phong Liên Dực cười cười nhìn theo bóng lưng nàng rồi nhanh chóng theo sau.
Dọc đường, Hoàng Bắc Nguyệt chuyên tâm dạy cho Hoàng Kim Thánh Hổ cách ẩn giấu khí tức Thần thú. Nó nghe hiểu được lời nàng nói, hơn nữa còn phi thường thông minh, nàng chỉ cần dạy một lát là nó đã lĩnh hội được hết thảy. Nó từ từ che dấu khí tức của mình, ngụy trang thành dáng vẻ của một con hổ bình thường.
Ánh trăng từ trên tán cây rậm rạp của Nguyệt Lạc Cốc rọi xuống, lẳng lặng soi sáng một hàng lều cỏ bên bờ sông.
Nơi Linh Ương học viện hạ trại hiện tại là một mảnh an bình. Mặt trăng treo cao trên bầu trời, giờ khắc này, đệ tử và lão sư đều đang ngủ say, chỉ có đội ngũ tuần tra vẫn còn ở chung quanh cảnh giới. Lửa trong chậu than kêu lách tách không ngừng, ánh lửa lúc bùng lên, lúc lại hạ xuống khiến cho mặt mũi của đám người tuần tra lúc sáng lúc tối.
Lúc này, không ai chú ý tới mấy bóng người màu đen đang lặng lẽ từ dưới sông ngoi lên, đám người đó không hề phát ra một chút động tĩnh nào. Thân pháp của mấy cao thủ võ đạo này vô cùng nhanh nhẹn, hành động thoải mái như cá gặp nước, chỉ thoáng xông lên đã đem vài tên đệ tử đang tuần tra ở phụ cận bổ nhào xuống đất, đánh hôn mê bất tỉnh.
” Chi chi…” Vài thanh âm mô phỏng theo tiếng chim kêu vang lên, lại thêm mấy người nữa từ dưới sông bơi tới.
Vô số bóng đen lén lén lút lút từ địa phương phòng vệ yếu ớt nhất trong doanh địa đột nhập vào trong.
Hoàng Bắc Nguyệt và Phong Liên Dực đều đứng ở một chỗ cao, dưới ánh trăng sáng, sự việc xảy ra nãy giờ ở nơi đóng quân đều rơi vào trong mắt bọn họ.
” Hừ, quả nhiên đã tới!” Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Phong Liên Dực cười nói: ” Nam Cung trưởng lão cũng đã tính trước sẽ có chuyện như vậy xảy ra, bởi vậy hắn đã âm thầm chuẩn bị hết cả rồi. Đám đệ tử và Anh Dạ công chúa sẽ không xảy ra việc gì đâu, ngươi yên tâm đi.”
” Những người này quá mức kiêu ngạo, lúc sáng lại còn dám ăn nói lỗ mãng, bây giờ ta phải giáo huấn bọn họ một chút!” Hoàng Bắc Nguyệt liếm môi, lộ ra nụ cười khát máu.
Phong Liên Dực vừa trông thấy bộ dáng này của nàng liền biết nha đầu này sớm đã có diệu kế (âm mưu quỷ kế thì có:)))), hắn mỉm cười hỏi: ” Ngươi chuẩn bị làm gì?”
” Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu! (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau)” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong liền ôm tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ xoay người, nhanh chóng tiến vào trong rừng, từ một hướng khác xâm nhập vào doanh địa đang trong tình trạng gần như khuynh sào xuất động (ý chỉ việc điều động toàn bộ nhân mã, binh lực) của dong binh đoàn Tứ Hải.
Đám dong binh này phải gọi là thổ phỉ mới đúng, vừa nghe thấy sắp phải đi cướp bóc, bọn họ so với người khác còn tích cực hơn, đương nhiên sẽ không có ai nguyện ý ở lại trông coi doanh địa. Đùa sao, thứ tốt cũng không có chân, không thể tự chạy tới chỗ của ngươi a!
Như vậy vừa vặn lại hợp ý của nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt thục môn thục lộ (quen cửa quen nẻo, ý chỉ việc hiểu rõ tình huống, rất có kinh nghiệm), âm thầm đi vào. Lúc nãy đã tới qua một lần, lấy tính tình cẩn thận của nàng đương nhiên sớm đã quen thuộc mọi thứ ở đây.
Nàng men theo mấy ngôi lều cỏ chậm rãi đi tới, vừa đi vừa không ngừng đem bột phấn của một loại thực vật nào đó rải xuống đất. Đi hết toàn bộ doanh địa, bột phấn kia cũng đã dùng không sai biệt lắm, lúc này Hoàng Bắc Nguyệt mới thỏa mãn cười, phủi phủi tay.
Phong Liên Dực hơi ngửi một chút hương vị trong trong không khí, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Đây là Khổng Tước Thảo.”
“Không chỉ là Khổng Tước Thảo thôi đâu, đây là Khổng Tước Thảo giống cái nha.” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười.
Loại Khổng Tước Thảo này được ghi trong Bách Luyện Kinh, đây là một loại dược thảo đặc thù, được chia ra làm giống cái và giống đực. Mặc dù đều là cùng một loại, thế nhưng Khổng Tước Thảo giống đực có thể chỉ huyết sinh cơ (cầm máu và sinh ra thịt mới), trị liệu được rất nhiều căn bệnh đột ngột phát sinh, là dược liệu cần thiết trong việc luyện chế sơ cấp đan dược.