Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ há miệng, đem Chức Mộng Thú tròn vo phun ra. Nó quỳ rạp trên mặt đất, hai tròng mắt đen láy tràn ngập vẻ linh động nhìn chằm chằm vào Chức Mộng Thú, tùy thời gặm lấy nó một lần nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt nâng Chức Mộng Thú lên, vừa cầm một cái khăn lau khô nước miếng trên người nó vừa liếc nhìn đám người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, nói: “Làm cho bọn họ tỉnh lại đi.”
Chức Mộng Thú rất nghe lời chớp chớp mắt, sau đó cánh hoa trên người nó mở ra, lộ ra cả thân thể tròn vo, trên đỉnh đầu nó còn có một cọng hành hơi nhọn màu xanh biếc.
Cọng hành lay động trong không khí, phát ra những thanh âm lỗ tai không tài nào nghe được. Những thanh âm đó có chút giống như sóng siêu âm, từng đợt từng đợt nhộn nhạo tỏa ra.
Theo thanh âm này phát ra, đệ tử cùng sư phụ vốn đang ngã trên mặt đất cũng chậm rãi tỉnh dậy.
Hoàng Bắc Nguyệt đem Chức Mộng Thú thu vào trong hành lý, sau khi dặn dò nó không được lộn xộn, nàng mới đi qua đỡ Anh Dạ công chúa từ trên mặt đất ngồi dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh Dạ công chúa mở to mắt, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Sau cơn ác mộng, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn bốn phía đều mang theo vẻ mờ mịt.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Chứng kiến Anh Dạ công chúa không bị thương, Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút yên tâm, thời điểm bị vây trong cơn ác mộng, nàng hình như đã động thủ với Anh Dạ công chúa – người đứng gần nàng nhất.
Cũng may có Phong Liên Dực kịp thời kéo nàng lại, bằng không, dưới trạng thái nổi điên đó, Anh Dạ công chúa sao có thể chống lại nàng đây?
Nhắc tới mới nhớ, lúc nãy cũng chỉ có Phong Liên Dực và hộ vệ Vũ Văn Địch của hắn là không có bị ảo cảnh của Chức Mộng Thú lừa gạt. Rốt cục là tại sao? Mọi người đều cùng nhau vào, hơn nữa cũng không ai biết trước chuyện Chức Mộng Thú sẽ đi ra quấy phá!
Việc này tựa hồ có điểm kỳ quái, chẳng lẽ người của Tu La thành có bí pháp đặc thù gì hay sao? Bọn họ căn bản sẽ không bị ảo cảnh của Chức Mộng Thú lừa gạt, hơn nữa, hắn còn biết trước Chức Mộng Thú sẽ xuất hiện!?
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc Phong Liên Dực một cái, vẻ hoài nghi trong ánh mắt không che giấu. Nàng không tin hắn, hoàn toàn không tin hắn, cái con người này căn bản không hề cho người ta cảm giác có thể tín nhiệm được!
Phong Liên Dực sửng sốt, nụ cười trên môi cũng chậm rãi biến mất. Hắn đem tầm mắt dời đi chỗ khác, không nhìn nàng, chỉ cúi đầu ôn nhu hướng Anh Dạ công chúa thăm hỏi.
Quả nhiên có vấn đề!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám đệ tử cùng sư phụ đã tỉnh táo lại.
“Trưởng lão, đây hẳn là do Chức Mộng Thú gây ra!” Lôi viện sĩ cùng vài vị lão sư khác lúc nãy cũng rơi vào ảo cảnh, giờ phút này bộ dáng của bọn họ có chút chật vật, lại có chút xấu hổ.
Chức Mộng Thú có thể có thể đem sự việc mọi người không muốn đối mặt nhất hiện ra, mới vừa rồi nhiều người như vậy đều làm ra hành động luống cuống, những sư phụ ngày thường ra vẻ đạo mạo tự nhiên trong lòng sẽ có chút thấp thỏm.
Sắc mặt của Nam Cung trưởng lão cũng có chút xấu hổ, chòm râu dài cũng rối loạn không ít. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Không nghĩ tới ở ngoại vi Phù Quang rừng rậm lại có Chức Mộng Thú xuất hiện, lần này lịch lãm thật sự là khúc chiết nặng nề a!”
Quách viện sĩ đi tới, trên người hắn có nhiều vết thương tương đối nghiêm trọng. Vừa rồi bị ảo cảnh của Chức Mộng Thú lừa gạt, hắn đã cùng Lôi viện sĩ khai chiến. Hai người không ai chiếm được tiện nghi, đều bị thương, bởi vậy giờ phút này cũng không dám đối mặt với đối phương.
“Trưởng lão, những học sinh này bị thương tương đối nhiều, đa số đều là trọng thương, các sư phụ cũng bị thương rất nghiêm trọng, lần lịch lãm này chỉ sợ là…”
Nam Cung trưởng lão đứng lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Trên mặt đất lúc này quả thật là một mảnh hỗn độn.
Hoàng Bắc Nguyệt nâng Chức Mộng Thú lên, vừa cầm một cái khăn lau khô nước miếng trên người nó vừa liếc nhìn đám người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, nói: “Làm cho bọn họ tỉnh lại đi.”
Chức Mộng Thú rất nghe lời chớp chớp mắt, sau đó cánh hoa trên người nó mở ra, lộ ra cả thân thể tròn vo, trên đỉnh đầu nó còn có một cọng hành hơi nhọn màu xanh biếc.
Cọng hành lay động trong không khí, phát ra những thanh âm lỗ tai không tài nào nghe được. Những thanh âm đó có chút giống như sóng siêu âm, từng đợt từng đợt nhộn nhạo tỏa ra.
Theo thanh âm này phát ra, đệ tử cùng sư phụ vốn đang ngã trên mặt đất cũng chậm rãi tỉnh dậy.
Hoàng Bắc Nguyệt đem Chức Mộng Thú thu vào trong hành lý, sau khi dặn dò nó không được lộn xộn, nàng mới đi qua đỡ Anh Dạ công chúa từ trên mặt đất ngồi dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh Dạ công chúa mở to mắt, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Sau cơn ác mộng, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn bốn phía đều mang theo vẻ mờ mịt.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Chứng kiến Anh Dạ công chúa không bị thương, Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút yên tâm, thời điểm bị vây trong cơn ác mộng, nàng hình như đã động thủ với Anh Dạ công chúa – người đứng gần nàng nhất.
Cũng may có Phong Liên Dực kịp thời kéo nàng lại, bằng không, dưới trạng thái nổi điên đó, Anh Dạ công chúa sao có thể chống lại nàng đây?
Nhắc tới mới nhớ, lúc nãy cũng chỉ có Phong Liên Dực và hộ vệ Vũ Văn Địch của hắn là không có bị ảo cảnh của Chức Mộng Thú lừa gạt. Rốt cục là tại sao? Mọi người đều cùng nhau vào, hơn nữa cũng không ai biết trước chuyện Chức Mộng Thú sẽ đi ra quấy phá!
Việc này tựa hồ có điểm kỳ quái, chẳng lẽ người của Tu La thành có bí pháp đặc thù gì hay sao? Bọn họ căn bản sẽ không bị ảo cảnh của Chức Mộng Thú lừa gạt, hơn nữa, hắn còn biết trước Chức Mộng Thú sẽ xuất hiện!?
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc Phong Liên Dực một cái, vẻ hoài nghi trong ánh mắt không che giấu. Nàng không tin hắn, hoàn toàn không tin hắn, cái con người này căn bản không hề cho người ta cảm giác có thể tín nhiệm được!
Phong Liên Dực sửng sốt, nụ cười trên môi cũng chậm rãi biến mất. Hắn đem tầm mắt dời đi chỗ khác, không nhìn nàng, chỉ cúi đầu ôn nhu hướng Anh Dạ công chúa thăm hỏi.
Quả nhiên có vấn đề!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám đệ tử cùng sư phụ đã tỉnh táo lại.
“Trưởng lão, đây hẳn là do Chức Mộng Thú gây ra!” Lôi viện sĩ cùng vài vị lão sư khác lúc nãy cũng rơi vào ảo cảnh, giờ phút này bộ dáng của bọn họ có chút chật vật, lại có chút xấu hổ.
Chức Mộng Thú có thể có thể đem sự việc mọi người không muốn đối mặt nhất hiện ra, mới vừa rồi nhiều người như vậy đều làm ra hành động luống cuống, những sư phụ ngày thường ra vẻ đạo mạo tự nhiên trong lòng sẽ có chút thấp thỏm.
Sắc mặt của Nam Cung trưởng lão cũng có chút xấu hổ, chòm râu dài cũng rối loạn không ít. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Không nghĩ tới ở ngoại vi Phù Quang rừng rậm lại có Chức Mộng Thú xuất hiện, lần này lịch lãm thật sự là khúc chiết nặng nề a!”
Quách viện sĩ đi tới, trên người hắn có nhiều vết thương tương đối nghiêm trọng. Vừa rồi bị ảo cảnh của Chức Mộng Thú lừa gạt, hắn đã cùng Lôi viện sĩ khai chiến. Hai người không ai chiếm được tiện nghi, đều bị thương, bởi vậy giờ phút này cũng không dám đối mặt với đối phương.
“Trưởng lão, những học sinh này bị thương tương đối nhiều, đa số đều là trọng thương, các sư phụ cũng bị thương rất nghiêm trọng, lần lịch lãm này chỉ sợ là…”
Nam Cung trưởng lão đứng lên, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Trên mặt đất lúc này quả thật là một mảnh hỗn độn.