Đôi mi thanh tú của Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu lại, thần sắc trong nháy mắt lạnh đi, nàng vốn cảm thấy mình nên tuân thủ quy củ trong cung, dù sao bây giờ nàng có thân phận là Bắc Nguyệt quận chúa, không thể để cho người khác chê cười!
Nhưng lời này này của Hoàng hậu quả thật đã khiến nàng tức giận!
“Hoàng hậu nương nương, ngươi nói như vậy không khỏi vũ nhục Thái tử điện hạ, vũ nhục ta rồi! Thân là quốc gia chi mẫu (Dạ: mẹ của một quốc gia), người nên cân nhắc kĩ ngôn ngữ trước khi nói ra!” Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói. Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt lóe ra từng trận quang mang khiến cho Hoàng hậu không khỏi chột dạ.
“Ngươi dám giáo huấn Bổn cung!” Hoàng hậu quát khẽ.
“Giáo huấn? Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, Hoàng hậu ngôn hành (Dạ: hành động cùng lời nói) không hợp thì tất sẽ có Hoàng thượng, Thái hậu cùng văn võ bá quan quan khán, Bắc Nguyệt sao dám giáo huấn người? Ta chỉ xin khuyên người một câu, Thái tử điện hạ muốn làm cái gì thì đó là ý nguyện của hắn, người là mẫu thân ruột thịt của hắn, không phải là chúa tể có thể chi phối hắn theo ý người!”
“Ngươi…” Hoàng hậu giận dữ, giơ tay lên định tát nàng, chỉ là tay còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị một bàn tay khác hung hăng bắt lại.
Hoàng hậu đau nhức hô một tiếng, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc kinh hoảng, vội vàng quỳ xuống đi: “Tham kiến Hoàng thượng!”
“Trong mắt ngươi còn biết Trẫm là Hoàng thượng hay sao?” Hoàng thượng hất tay của Hoàng hậu ra, không có nửa phần thương tiếc.
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là…”
“Không cần tìm cớ! Trẫm vô cùng thất vọng về ngươi!” Hoàng thượng cả giận nói: “Ngươi cho rằng không nói thì có thể che giấu được Trẫm hay sao? Bắc Nguyệt của Trẫm mỗi lần muốn tiến cung, vì sao ngươi lại phái người cản trở?”
“Bắc Nguyệt quận chúa thân nhiễm trọng bệnh, không thể tiến cung, thần thiếp chỉ tuân theo quy củ làm việc mà thôi.”
“Quy củ sao?” Hoàng thượng cười lạnh. Nỗi tức giận bị do bị lừa gạt nhiều năm giờ bùng phát ra, hắn không cảm thấy điên cuồng, chỉ cảm thấy thất vọng. Nhiều năm như vậy, không ngờ mình lại nhìn lầm người rồi!
“Ngự y nào năm đó đã chẩn đoán bệnh của Bắc Nguyệt sẽ lây, chuyện này Trẫm nhất định sẽ tra rõ!”
Trong nháy mắt, sắc mặt Hoàng hậu trở nên tái nhợt, hai mắt đẫm lệ: “Hoàng thượng, người không tin thần thiếp sao?”
“Tin tưởng ngươi? Ngươi có cái gì để cho Trẫm tin tưởng đây?” Hoàng thượng chỉ vào nàng: “Ngươi nói đi, ngươi rõ ràng biết thân thể Bắc Nguyệt không tốt, tại sao ngươi còn bắt nàng đứng ở lỗ thông gió chờ ngươi? Ngươi có chuyện gì không thể nói trước mặt mẫu hậu mà phải đem nàng gọi vào loại địa phương này để nói?”
Hoàng hậu cắn răng, nước mắt tuôn trào, một người kiên cường như nàng cũng sẽ khóc, chỉ là không khóc ra tiếng mà thôi. Bộ dáng cắn chặt môi kia của nàng quả thật làm cho người ta có vài phần thương xót.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy, nghĩ đến dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của Chiến Dã, bởi vậy mở miệng nói: “Xin Hoàng thượng bớt giận, Hoàng hậu chỉ là muốn nói một ít chuyện riêng với Bắc Nguyệt nên mới gọi ta đến đây, huống chi ta cũng không có đứng ở lỗ thông gió mà.”
Hoàng thượng lúc này mới chuyển mắt nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy đau lòng, khiến ai nhìn thấy cũng sẽ động dung.
“Nguyệt nhi, ngươi không nên quá thiện lương như vậy, sự thiện lương này đã hại ngươi biết bao nhiêu năm.”
Nhớ tới tình cảnh thê lương lúc chết của Hoàng Bắc Nguyệt chân chính, lại nhớ đến Huệ Văn Trưởng công chúa bị người ta hạ độc giết chết, sống mũi Hoàng Bắc Nguyệt cay xè.
Hoàng thượng tiến lên, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng, nói: “Đừng sợ, sau này Trẫm sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi nữa.”
Hoàng hậu đột nhiên cất giọng nói: “Hoàng thượng, tình ý nhiều năm của ngài cùng thần thiếp so ra vẫn kém xa một chút ủy khuất của Bắc Nguyệt quận chúa sao?”
“Đủ rồi!” Hoàng thượng trầm giọng quát: “Từ hôm nay ngươi ở trong Phượng Tường Cung đóng cửa tự suy ngẫm về sai lầm của mình, chuyện lục cung ngươi cũng không cần quan tâm nữa, giao hết cho Nghi phi đi!”
Nhưng lời này này của Hoàng hậu quả thật đã khiến nàng tức giận!
“Hoàng hậu nương nương, ngươi nói như vậy không khỏi vũ nhục Thái tử điện hạ, vũ nhục ta rồi! Thân là quốc gia chi mẫu (Dạ: mẹ của một quốc gia), người nên cân nhắc kĩ ngôn ngữ trước khi nói ra!” Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói. Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt lóe ra từng trận quang mang khiến cho Hoàng hậu không khỏi chột dạ.
“Ngươi dám giáo huấn Bổn cung!” Hoàng hậu quát khẽ.
“Giáo huấn? Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, Hoàng hậu ngôn hành (Dạ: hành động cùng lời nói) không hợp thì tất sẽ có Hoàng thượng, Thái hậu cùng văn võ bá quan quan khán, Bắc Nguyệt sao dám giáo huấn người? Ta chỉ xin khuyên người một câu, Thái tử điện hạ muốn làm cái gì thì đó là ý nguyện của hắn, người là mẫu thân ruột thịt của hắn, không phải là chúa tể có thể chi phối hắn theo ý người!”
“Ngươi…” Hoàng hậu giận dữ, giơ tay lên định tát nàng, chỉ là tay còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị một bàn tay khác hung hăng bắt lại.
Hoàng hậu đau nhức hô một tiếng, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc kinh hoảng, vội vàng quỳ xuống đi: “Tham kiến Hoàng thượng!”
“Trong mắt ngươi còn biết Trẫm là Hoàng thượng hay sao?” Hoàng thượng hất tay của Hoàng hậu ra, không có nửa phần thương tiếc.
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là…”
“Không cần tìm cớ! Trẫm vô cùng thất vọng về ngươi!” Hoàng thượng cả giận nói: “Ngươi cho rằng không nói thì có thể che giấu được Trẫm hay sao? Bắc Nguyệt của Trẫm mỗi lần muốn tiến cung, vì sao ngươi lại phái người cản trở?”
“Bắc Nguyệt quận chúa thân nhiễm trọng bệnh, không thể tiến cung, thần thiếp chỉ tuân theo quy củ làm việc mà thôi.”
“Quy củ sao?” Hoàng thượng cười lạnh. Nỗi tức giận bị do bị lừa gạt nhiều năm giờ bùng phát ra, hắn không cảm thấy điên cuồng, chỉ cảm thấy thất vọng. Nhiều năm như vậy, không ngờ mình lại nhìn lầm người rồi!
“Ngự y nào năm đó đã chẩn đoán bệnh của Bắc Nguyệt sẽ lây, chuyện này Trẫm nhất định sẽ tra rõ!”
Trong nháy mắt, sắc mặt Hoàng hậu trở nên tái nhợt, hai mắt đẫm lệ: “Hoàng thượng, người không tin thần thiếp sao?”
“Tin tưởng ngươi? Ngươi có cái gì để cho Trẫm tin tưởng đây?” Hoàng thượng chỉ vào nàng: “Ngươi nói đi, ngươi rõ ràng biết thân thể Bắc Nguyệt không tốt, tại sao ngươi còn bắt nàng đứng ở lỗ thông gió chờ ngươi? Ngươi có chuyện gì không thể nói trước mặt mẫu hậu mà phải đem nàng gọi vào loại địa phương này để nói?”
Hoàng hậu cắn răng, nước mắt tuôn trào, một người kiên cường như nàng cũng sẽ khóc, chỉ là không khóc ra tiếng mà thôi. Bộ dáng cắn chặt môi kia của nàng quả thật làm cho người ta có vài phần thương xót.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy, nghĩ đến dù sao nàng ta cũng là mẫu thân của Chiến Dã, bởi vậy mở miệng nói: “Xin Hoàng thượng bớt giận, Hoàng hậu chỉ là muốn nói một ít chuyện riêng với Bắc Nguyệt nên mới gọi ta đến đây, huống chi ta cũng không có đứng ở lỗ thông gió mà.”
Hoàng thượng lúc này mới chuyển mắt nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy đau lòng, khiến ai nhìn thấy cũng sẽ động dung.
“Nguyệt nhi, ngươi không nên quá thiện lương như vậy, sự thiện lương này đã hại ngươi biết bao nhiêu năm.”
Nhớ tới tình cảnh thê lương lúc chết của Hoàng Bắc Nguyệt chân chính, lại nhớ đến Huệ Văn Trưởng công chúa bị người ta hạ độc giết chết, sống mũi Hoàng Bắc Nguyệt cay xè.
Hoàng thượng tiến lên, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng, nói: “Đừng sợ, sau này Trẫm sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi nữa.”
Hoàng hậu đột nhiên cất giọng nói: “Hoàng thượng, tình ý nhiều năm của ngài cùng thần thiếp so ra vẫn kém xa một chút ủy khuất của Bắc Nguyệt quận chúa sao?”
“Đủ rồi!” Hoàng thượng trầm giọng quát: “Từ hôm nay ngươi ở trong Phượng Tường Cung đóng cửa tự suy ngẫm về sai lầm của mình, chuyện lục cung ngươi cũng không cần quan tâm nữa, giao hết cho Nghi phi đi!”