Quyền chưởng của hai người lần lượt giao phong, cận thân chiến đấu. Vừa nãy, trong lúc nói chuyện, bọn họ đã giao thủ với nhau cả mấy chục chiêu. Hoàng Bắc Nguyệt cường hãn không sợ chết, sử dụng đủ các chiêu thức khiến Chiến Dã nhanh chóng lâm vào thế hạ phong.
Chiến Dã chợt nhớ cấp bậc của nàng là Hoàng Kim chiến sĩ, võ thuật tự nhiên rất lợi hại, nếu cứ đấu như vậy thì sẽ không ngăn được nàng. Vì không muốn để nàng tiếp tục phạm sai lầm, mi tâm Chiến Dã nhíu lại, thầm niệm Ngự thú quyết. “Ầm” một tiếng, ngọn lửa mãnh liệt cùng nguyên khí trong nháy mắt bùng phát.
Ngọn lửa tím vọt thẳng lên trời, khí thế lẫm liệt khiến những người xung quanh không tự chủ được mà phải lui về phía sau mấy bước.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng bị khí thế kia chấn bay ra ngoài. Thấy Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đột nhiên xuất hiện trong quảng trường, đôi mắt lạnh như băng của nàng nhìn về phía Chiến Dã.
“Ngươi muốn đánh với ta?”
Chiến Dã trầm giọng nói: “Ta chỉ là không muốn ngươi tiếp tục phạm sai lầm.”
“Sai lầm? Vậy ngươi nói cho ta biết, cái gì mới là đúng!” Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng lướt qua những người trên khán đài: “Đám người dối trá này mới là đúng sao?”
Chiến Dã nhíu mày. Người của Hoàng tộc đấu đá, tự giết lẫn nhau cũng không ít, vì bảo toàn địa vị của chính mình, những chuyện như phụ tử phản bội, huynh đệ tương tàn cũng không phải là hiếm thấy.
Dối trá sao, trên đời này quả thật không có kẻ nào dối trá hơn so với người của Hoàng tộc.
Nhìn dáng vẻ thương tâm cùng điên cuồng của nàng, trong lòng hắn cũng rất là khó chịu, đừng nói là nàng, ai sẽ nghĩ tới người đứng sau lưng chuyện hạ độc Huệ Văn Trưởng công chúa lại là Thái hậu đây?
Đả kích này đối với nàng quá lớn, nàng mất bình tĩnh trong khoảng thời gian ngắn cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu để nàng hạ thủ với Thái hậu, như vậy việc này sẽ trở sai lầm lớn, tương lai nhất định nàng sẽ hối hận.
“Chiến Dã, không nên thương tổn nàng.” Hoàng thượng trên khán đài hét lớn.
Chiến Dã gật đầu, hắn cũng không muốn tổn thương nàng, hắn chỉ muốn ngăn cản hành động này của nàng lại mà thôi.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt hình thành một đường cong quỷ dị, nhẹ nhàng vẫy tay. Đông Lăng ở phía sau lập tức mang một cái túi nhỏ tới. Một quả cầu nhỏ lanh lợi liền từ cái túi nhảy ra, cánh hoa trên người nó nở rộ, lộ ra thân thể béo mập mềm mại, cọng hành màu xanh trên đầu khẽ rung rinh.
“Chi nha” một tiếng, Chi Chi dùng bốn cái chân nhỏ chạy đến bên người Hoàng Bắc Nguyệt. Lần này nguy hiểm tới gần, Tiểu Hổ cũng không đuổi theo nó nữa, chỉ dùng ánh mắt cừu địch nhìn về phía Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, nhe răng nhếch miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt ôm Chức Mộng Thú, lạnh lùng nhìn đám người xung quanh: “Người nào cản ta, chết!”
“Chức Mộng Thú!” Nam Cung trưởng lão đứng trên khán đài cùng với Thương Hà viện trưởng, vừa nhìn thấy Chức Mộng Thú xuất hiện, sắc mặt lão ta nhất thời đại biến.
Thương Hà viện trưởng cũng cả kinh, trong mắt lộ ra quang mang tàn khốc, quát lớn: “Ngươi cùng Tu La thành có quan hệ như thế nào?” (Dạ: tiểu Dạ không nhịn được, tiểu Dạ phải chửi đây. Mụ nội ông, lão già Thương Hà, lão có não không vậy, cứ có Chức Mộng Thú thì có liên hệ với Tu La Thành à, động não tí đi, grào grào. Phù, giải tỏa xong, mọi người thứ lỗi a~)
“Ta có quan hệ gì đều cần phải báo cáo với ngươi sao?” Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Chi Chi, cho bọn họ một chút vui vẻ đi.”
“Chi…” Chi Chi kêu một tiếng, cọng hành trên đầu chợt lay động, một cỗ âm ba con người không thể nghe thấy lập tức theo không khí truyền ra ngoài.
Thương Hà viện trưởng quát: “Mau phong bế năm giác quan! Cẩn thận, nếu không sẽ lọt vào ảo cảnh!”
Lão vừa mới dứt lời, không ít người cấp bậc thấp đã mơ màng ngã xuống, chỉ có cao thủ từ lục tinh trở lên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Bởi vì được Thương Hà viện trưởng nhắc nhở, những người này đã có phòng bị từ trước.
“Xích Vĩ Hạc!” Thương Hà viện trưởng thấy Chức Mộng Thú cũng không dám chậm trễ. Chức Mộng Thú cùng Tu La Thành có quan hệ sâu xa, Chức Mộng Thú xuất hiện, như vậy có nghĩa là nguời của Tu La thành cũng ở gần đây.
Tai ương mà Tu La thành tạo nên vào khoảng ba trăm năm trước vẫn còn là cơn ác mộng in sâu trong trí nhớ mọi người, bởi vậy phàm là thứ có liên quan đến Tu La thành, hết thảy đều phải trảm thảo trừ căn.
Chiến Dã chợt nhớ cấp bậc của nàng là Hoàng Kim chiến sĩ, võ thuật tự nhiên rất lợi hại, nếu cứ đấu như vậy thì sẽ không ngăn được nàng. Vì không muốn để nàng tiếp tục phạm sai lầm, mi tâm Chiến Dã nhíu lại, thầm niệm Ngự thú quyết. “Ầm” một tiếng, ngọn lửa mãnh liệt cùng nguyên khí trong nháy mắt bùng phát.
Ngọn lửa tím vọt thẳng lên trời, khí thế lẫm liệt khiến những người xung quanh không tự chủ được mà phải lui về phía sau mấy bước.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng bị khí thế kia chấn bay ra ngoài. Thấy Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đột nhiên xuất hiện trong quảng trường, đôi mắt lạnh như băng của nàng nhìn về phía Chiến Dã.
“Ngươi muốn đánh với ta?”
Chiến Dã trầm giọng nói: “Ta chỉ là không muốn ngươi tiếp tục phạm sai lầm.”
“Sai lầm? Vậy ngươi nói cho ta biết, cái gì mới là đúng!” Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng lướt qua những người trên khán đài: “Đám người dối trá này mới là đúng sao?”
Chiến Dã nhíu mày. Người của Hoàng tộc đấu đá, tự giết lẫn nhau cũng không ít, vì bảo toàn địa vị của chính mình, những chuyện như phụ tử phản bội, huynh đệ tương tàn cũng không phải là hiếm thấy.
Dối trá sao, trên đời này quả thật không có kẻ nào dối trá hơn so với người của Hoàng tộc.
Nhìn dáng vẻ thương tâm cùng điên cuồng của nàng, trong lòng hắn cũng rất là khó chịu, đừng nói là nàng, ai sẽ nghĩ tới người đứng sau lưng chuyện hạ độc Huệ Văn Trưởng công chúa lại là Thái hậu đây?
Đả kích này đối với nàng quá lớn, nàng mất bình tĩnh trong khoảng thời gian ngắn cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu để nàng hạ thủ với Thái hậu, như vậy việc này sẽ trở sai lầm lớn, tương lai nhất định nàng sẽ hối hận.
“Chiến Dã, không nên thương tổn nàng.” Hoàng thượng trên khán đài hét lớn.
Chiến Dã gật đầu, hắn cũng không muốn tổn thương nàng, hắn chỉ muốn ngăn cản hành động này của nàng lại mà thôi.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt hình thành một đường cong quỷ dị, nhẹ nhàng vẫy tay. Đông Lăng ở phía sau lập tức mang một cái túi nhỏ tới. Một quả cầu nhỏ lanh lợi liền từ cái túi nhảy ra, cánh hoa trên người nó nở rộ, lộ ra thân thể béo mập mềm mại, cọng hành màu xanh trên đầu khẽ rung rinh.
“Chi nha” một tiếng, Chi Chi dùng bốn cái chân nhỏ chạy đến bên người Hoàng Bắc Nguyệt. Lần này nguy hiểm tới gần, Tiểu Hổ cũng không đuổi theo nó nữa, chỉ dùng ánh mắt cừu địch nhìn về phía Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, nhe răng nhếch miệng.
Hoàng Bắc Nguyệt ôm Chức Mộng Thú, lạnh lùng nhìn đám người xung quanh: “Người nào cản ta, chết!”
“Chức Mộng Thú!” Nam Cung trưởng lão đứng trên khán đài cùng với Thương Hà viện trưởng, vừa nhìn thấy Chức Mộng Thú xuất hiện, sắc mặt lão ta nhất thời đại biến.
Thương Hà viện trưởng cũng cả kinh, trong mắt lộ ra quang mang tàn khốc, quát lớn: “Ngươi cùng Tu La thành có quan hệ như thế nào?” (Dạ: tiểu Dạ không nhịn được, tiểu Dạ phải chửi đây. Mụ nội ông, lão già Thương Hà, lão có não không vậy, cứ có Chức Mộng Thú thì có liên hệ với Tu La Thành à, động não tí đi, grào grào. Phù, giải tỏa xong, mọi người thứ lỗi a~)
“Ta có quan hệ gì đều cần phải báo cáo với ngươi sao?” Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Chi Chi, cho bọn họ một chút vui vẻ đi.”
“Chi…” Chi Chi kêu một tiếng, cọng hành trên đầu chợt lay động, một cỗ âm ba con người không thể nghe thấy lập tức theo không khí truyền ra ngoài.
Thương Hà viện trưởng quát: “Mau phong bế năm giác quan! Cẩn thận, nếu không sẽ lọt vào ảo cảnh!”
Lão vừa mới dứt lời, không ít người cấp bậc thấp đã mơ màng ngã xuống, chỉ có cao thủ từ lục tinh trở lên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Bởi vì được Thương Hà viện trưởng nhắc nhở, những người này đã có phòng bị từ trước.
“Xích Vĩ Hạc!” Thương Hà viện trưởng thấy Chức Mộng Thú cũng không dám chậm trễ. Chức Mộng Thú cùng Tu La Thành có quan hệ sâu xa, Chức Mộng Thú xuất hiện, như vậy có nghĩa là nguời của Tu La thành cũng ở gần đây.
Tai ương mà Tu La thành tạo nên vào khoảng ba trăm năm trước vẫn còn là cơn ác mộng in sâu trong trí nhớ mọi người, bởi vậy phàm là thứ có liên quan đến Tu La thành, hết thảy đều phải trảm thảo trừ căn.