“Một cao thủ xa lạ có Lôi thuộc tính, người này rất cường đại, tính uy hiếp rất lớn.”
Thương Hà viện trưởng lắng nghe âm thanh từ trong gió truyền đến, nói: “Còn có Hỏa thuộc tính nữa, là Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!”
“Thái tử điện hạ!”
Mấy vị trưởng lão đều kinh ngạc.
“Tại sao Thái tử điện hạ lại tới đây?”
“Không biết điện hạ tính toán thế nào, chắc là sẽ giúp đỡ Bắc Nguyệt quận chúa, thế nhưng Tĩnh An vương mà Bắc Nguyệt quận chúa giết chết lại chính là ngoại công của Thái tử điện hạ a!”
Thương Hà viện trưởng giơ tay ngăn mấy vị trưởng lão tiếp tục bàn luận.
Lão suy tư một chút rồi mới mở miệng: “Các vị trưởng lão, chúng ta hãy mở ra Thiên Tuyệt Trận đi, ta sẽ dẫn dụ Bắc Nguyệt quận chúa đến, nhớ kỹ, tuyệt đối không được tổn thương nàng.”
“Viện trưởng yên tâm đi, Bắc Nguyệt quận chúa chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, chúng ta sẽ không xuống tay với nàng đâu.”
Thương Hà viện trưởng gật đầu, khống chế Xích Vĩ Hạc xoay người bay đi.
Xích Vĩ Hạc là Linh thú Phong thuộc tính, bởi vậy tốc độ phi thường nhanh, hơn nữa nhờ vào năng lực “thính phong biện vị”
(Dạ: nghe gió xác định vị trí), Thương Hà viện trưởng rất nhanh đã đến gần Hoàng Bắc Nguyệt!
Một chạy một đuổi, mục tiêu căn bản cũng không khó đuổi theo, nhưng ngay khi thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt mơ hồ xuất hiện, phía Bắc của Mê Vụ rừng rậm bỗng nhiên vang lên một tiếng cự long rống giận! Tiếng gầm này khiến cho mặt đất run rẩy không ngừng.
Nghe được thanh âm này, cước bộ của Hoàng Bắc Nguyệt thoáng dừng lại, trong lòng lập tức trầm xuống.
Đây là tiếng của Linh Tôn!
Thương Hà viện trưởng đương nhiên cũng nhận ra chủ nhân của thanh âm này, lão cũng dừng lại, khống chế Xích Vĩ Hạc bay lên cao, dõi mắt nhìn về phía xa.
Phía Bắc của Mê Vụ rừng rậm chính là Linh Ương Học Viện, lúc này, bên kia là một mảnh khói bụi dày đặc, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của mọi người!
Mà phương hướng khói bụi bốc lên lại chính là Thất Tháp!
Thương Hà viện trưởng cũng ngây ngẩn cả người, tiếng gầm vừa rồi là của Linh Tôn, chẳng lẽ ngài ấy đang tức giận ư? Người nào lại có lá gan lớn như thế, dám xông vào Thất Tháp chọc giận Linh Tôn?
Linh Tôn mà nổi giận thì hậu quả phi thường khủng bố a!
“Người Đông Ly Quốc quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.”
Thanh âm lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên trong rừng rậm tĩnh mịch.
Thương Hà viện trưởng cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cũng không có chạy trốn, ngược lại nhảy lên một gốc cây cao, nhìn qua phương hướng Thất Tháp.
“Quận chúa làm sao biết đây là do người của Đông Ly Quốc gây ra?”
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, thờ ơ nhìn hắn: “Ta nghe được bọn họ mật đàm với nhau.
Thái tử Đông Ly Quốc, Cổ đại nhân, còn có một người tên là Thu Minh Liệt nữa, lần này bọn họ đến đây là muốn bắt sống Linh Tôn, tăng cường thực lực của bản thân.”
Thương Hà viện trưởng giận dữ nói: “Đông Ly Quốc, đồ vô sỉ! Linh Tôn há có thể dễ dàng bắt được như vậy ư? Kết quả của việc chọc giận một con Thần thú, bọn họ chẳng lẽ không biết?”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn đám khói bụi mù mịt, trong lòng có chút bất an: “Cổ đại nhân có mang theo một món bảo khí phi thường lợi hại, gọi là Tỏa Hồn Chung! Thương Hà viện trưởng có nghe nói qua chưa?”
“Tỏa Hồn Chung?!”
Thương Hà viện trưởng cả kinh, nhất thời cảm giác được có điều không ổn: “Quả nhiên bọn họ có chuẩn bị mà đến!”
“Đó là đương nhiên, nếu không, đã biết đối phương là Thần thú mà còn dám tới chịu chết, đây chẳng phải là kẻ ngu sao?”
Thương Hà viện trưởng hít sâu một hơi, cặp mắt già nua nhưng lại mang thần thái sáng láng nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt: “Bắc Nguyệt quận chúa, lão phu hôm nay dẫn người truy đuổi ngươi là muốn làm rõ một việc.”
“Ta không có quan hệ gì cùng với Tu La Thành.”
Không chờ Thương Hà viện trưởng mở lời, Hoàng Bắc Nguyệt đã ngắn gọn nói trước.
Thương Hà viện trưởng lắng nghe âm thanh từ trong gió truyền đến, nói: “Còn có Hỏa thuộc tính nữa, là Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!”
“Thái tử điện hạ!”
Mấy vị trưởng lão đều kinh ngạc.
“Tại sao Thái tử điện hạ lại tới đây?”
“Không biết điện hạ tính toán thế nào, chắc là sẽ giúp đỡ Bắc Nguyệt quận chúa, thế nhưng Tĩnh An vương mà Bắc Nguyệt quận chúa giết chết lại chính là ngoại công của Thái tử điện hạ a!”
Thương Hà viện trưởng giơ tay ngăn mấy vị trưởng lão tiếp tục bàn luận.
Lão suy tư một chút rồi mới mở miệng: “Các vị trưởng lão, chúng ta hãy mở ra Thiên Tuyệt Trận đi, ta sẽ dẫn dụ Bắc Nguyệt quận chúa đến, nhớ kỹ, tuyệt đối không được tổn thương nàng.”
“Viện trưởng yên tâm đi, Bắc Nguyệt quận chúa chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, chúng ta sẽ không xuống tay với nàng đâu.”
Thương Hà viện trưởng gật đầu, khống chế Xích Vĩ Hạc xoay người bay đi.
Xích Vĩ Hạc là Linh thú Phong thuộc tính, bởi vậy tốc độ phi thường nhanh, hơn nữa nhờ vào năng lực “thính phong biện vị”
(Dạ: nghe gió xác định vị trí), Thương Hà viện trưởng rất nhanh đã đến gần Hoàng Bắc Nguyệt!
Một chạy một đuổi, mục tiêu căn bản cũng không khó đuổi theo, nhưng ngay khi thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt mơ hồ xuất hiện, phía Bắc của Mê Vụ rừng rậm bỗng nhiên vang lên một tiếng cự long rống giận! Tiếng gầm này khiến cho mặt đất run rẩy không ngừng.
Nghe được thanh âm này, cước bộ của Hoàng Bắc Nguyệt thoáng dừng lại, trong lòng lập tức trầm xuống.
Đây là tiếng của Linh Tôn!
Thương Hà viện trưởng đương nhiên cũng nhận ra chủ nhân của thanh âm này, lão cũng dừng lại, khống chế Xích Vĩ Hạc bay lên cao, dõi mắt nhìn về phía xa.
Phía Bắc của Mê Vụ rừng rậm chính là Linh Ương Học Viện, lúc này, bên kia là một mảnh khói bụi dày đặc, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của mọi người!
Mà phương hướng khói bụi bốc lên lại chính là Thất Tháp!
Thương Hà viện trưởng cũng ngây ngẩn cả người, tiếng gầm vừa rồi là của Linh Tôn, chẳng lẽ ngài ấy đang tức giận ư? Người nào lại có lá gan lớn như thế, dám xông vào Thất Tháp chọc giận Linh Tôn?
Linh Tôn mà nổi giận thì hậu quả phi thường khủng bố a!
“Người Đông Ly Quốc quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.”
Thanh âm lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên trong rừng rậm tĩnh mịch.
Thương Hà viện trưởng cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cũng không có chạy trốn, ngược lại nhảy lên một gốc cây cao, nhìn qua phương hướng Thất Tháp.
“Quận chúa làm sao biết đây là do người của Đông Ly Quốc gây ra?”
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, thờ ơ nhìn hắn: “Ta nghe được bọn họ mật đàm với nhau.
Thái tử Đông Ly Quốc, Cổ đại nhân, còn có một người tên là Thu Minh Liệt nữa, lần này bọn họ đến đây là muốn bắt sống Linh Tôn, tăng cường thực lực của bản thân.”
Thương Hà viện trưởng giận dữ nói: “Đông Ly Quốc, đồ vô sỉ! Linh Tôn há có thể dễ dàng bắt được như vậy ư? Kết quả của việc chọc giận một con Thần thú, bọn họ chẳng lẽ không biết?”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn đám khói bụi mù mịt, trong lòng có chút bất an: “Cổ đại nhân có mang theo một món bảo khí phi thường lợi hại, gọi là Tỏa Hồn Chung! Thương Hà viện trưởng có nghe nói qua chưa?”
“Tỏa Hồn Chung?!”
Thương Hà viện trưởng cả kinh, nhất thời cảm giác được có điều không ổn: “Quả nhiên bọn họ có chuẩn bị mà đến!”
“Đó là đương nhiên, nếu không, đã biết đối phương là Thần thú mà còn dám tới chịu chết, đây chẳng phải là kẻ ngu sao?”
Thương Hà viện trưởng hít sâu một hơi, cặp mắt già nua nhưng lại mang thần thái sáng láng nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt: “Bắc Nguyệt quận chúa, lão phu hôm nay dẫn người truy đuổi ngươi là muốn làm rõ một việc.”
“Ta không có quan hệ gì cùng với Tu La Thành.”
Không chờ Thương Hà viện trưởng mở lời, Hoàng Bắc Nguyệt đã ngắn gọn nói trước.