“Chiến đấu với vương của bọn ta, ngươi chờ thêm một trăm năm nữa đi!”
Đám A Tát Lôi nhìn thấy nhìn thấy bộ dạng này của nàng, đều không nhịn được cười nhạo đôi câu.
Thiên Đại Đông Nhi lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, phất tay áo xoay người bỏ đi.
“Đông Nhi.
”
Quốc sư Tây Nhung Thiên Đại Mê Ly vẫn đang nhắm hờ mắt ngồi ở trên ghế giám khảo lúc này chậm rãi mở mắt ra, “Ngươi gần đây hình như càng ngày càng nóng nảy rồi, sao thế?”
Thiên Đại Đông Nhi cúi thấp đầu, nói: “Đã để cho sư phụ lo lắng, Đông Nhi không sao.
”
“Đông Nhi, ngươi có phải là vẫn chưa quên quá khứ?”
Thiên Đại Mê Ly biếng nhác hỏi.
“Không có.
”
“Không cần gạt sư phụ, nhiều năm dạy dỗ như thế, ta chẳng lẽ vẫn không hiểu tâm tư của ngươi sao?”
Dưới lớp sa mỏng che chắn, Thiên Đại Mê Ly có loại mỹ cảm thần bí, khiến người bất giác trầm mê vào vẻ đẹp của nàng.
Thiên Đại Đông Nhi mím môi, nói: “Dư nguyện còn dang dở, trong lòng xác thực có chút không thể bình tĩnh.
”
“Dư nguyện…”
Thiên Đại Mê Ly từ tốn nói: “Ngươi hồi đó đã đáp ứng sư phụ thế nào?”
“Chặt đứt mọi sự trong quá khứ!”
Thiên Đại Đông Nhi gần như không chút do dự nói ra khỏi miệng.
Thiên Đại Mê Ly lại hỏi: “Làm thế nào chặt đứt mọi sự trong quá khứ?”
Thiên Đại Đông Nhi khẽ cắn môi dưới, đây mặc dù là cái động tác vô cùng bí ẩn, có khăn che mặt màu đen che chắn, người thường căn bản không thể phát hiện.
Nhưng trong một thoáng do dự đó, vẫn khiến cho trong mắt Thiên Đại Mê Ly lóe qua một tia thất vọng.
“Kẻ làm rối lòng ta, kẻ bỏ rơi ta mà đi, tất cả đều phải diệt trừ! Tuyệt đối không lưu tình!”
Thiên Đại Đông Nhi lanh lảnh mà nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt đó sắc như đao! “Nhớ là tốt”
Thiên Đại Mê Ly mừng rỡ nói: “Đông Nhi, ngươi là đệ tử đắc ý nhất của ta, có bồi dưỡng của ta, tiền đồ tương lai của ngươi sẽ không giới hạn, tương lai ta sẽ giao Thánh Huyết Cung cho ngươi, những người chưởng quản Thánh Huyết Cung các đời trước đều sẽ được vua Tây Nhung quốc tôn làm quốc sư, quyền thế thông thiên, ngươi ngàn vạn lần chớ để sư phụ thất vọng.
”
“Xin sư phụ yên tâm, Đông Nhi tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!”
Thiên Đại Đông Nhi kiên định thề thốt, lời thề tuy son sắt như thế, nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng mờ mịt.
Thánh Huyết Cung Chủ, Tây Nhung quốc sư, trở thành người như thế, có lẽ sẽ đứng ở nơi cao thật cao, người của cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều sẽ biết đến nàng đi.
Vậy thì, đến lúc đó, liệu ngươi có nhìn thấy không? Hoàng Bắc Nguyệt.
************* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ************ Cao thủ được chọn ra từ những cuộc tranh đấu thảm liệt nhất giữa mấy đoàn lính đánh thuê lớn và đại gia tộc trong thi đấu lôi đài đều là những tay thuộc loại nhất đẳng.
Tác phong làm việc của Vũ Văn Địch kia chưa từng lôi thôi dài dòng bao giờ, sau cuộc thi đấu, hắn liền bắt đầu triệu tập những thủ lĩnh của các đoàn lính đánh thuê và gia tộc lớn cùng nhau thảo luận chuyện tiến công Tu La thành.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng tham dự vào trong đó, cái tiểu đội chỉ có mười lăm người này, lại có hai vị cao thủ, không thể không khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
“Nguyệt Dạ các hạ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, thật là may mắn.
”
Người mở miệng nói chuyện là La Thuần của đoàn lính đánh thuê Tứ Hải ở Đông Ly quốc, hắn mới đầu không biết nàng cũng đến tham gia thi đấu lôi đài, về sau nhìn thấy tỷ thí của Cát Khắc và A Tát Lôi, mới biết bọn họ vậy mà cũng đã đến.
Hơn nữa thành tích còn ưu tú như thế, cũng quá khiến người nhìn bằng cặp mắt khác rồi.
Mặc dù Nguyệt Dạ, người có vẻ là thủ lĩnh này, lại thua một triệu hoán sư thất tinh mới chân ướt chân ráo, nhưng không hề ảnh hưởng đến địa vị của nàng ở trong lòng La Thuần, hắn luôn cảm thấy Nguyệt Dạ này có lai lịch không nhỏ! Chỗ ngồi của La Thuần và Hoàng Bắc Nguyệt cách nhau rất xa, bởi thế Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ là thoáng gật đầu.
Đám A Tát Lôi nhìn thấy nhìn thấy bộ dạng này của nàng, đều không nhịn được cười nhạo đôi câu.
Thiên Đại Đông Nhi lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, phất tay áo xoay người bỏ đi.
“Đông Nhi.
”
Quốc sư Tây Nhung Thiên Đại Mê Ly vẫn đang nhắm hờ mắt ngồi ở trên ghế giám khảo lúc này chậm rãi mở mắt ra, “Ngươi gần đây hình như càng ngày càng nóng nảy rồi, sao thế?”
Thiên Đại Đông Nhi cúi thấp đầu, nói: “Đã để cho sư phụ lo lắng, Đông Nhi không sao.
”
“Đông Nhi, ngươi có phải là vẫn chưa quên quá khứ?”
Thiên Đại Mê Ly biếng nhác hỏi.
“Không có.
”
“Không cần gạt sư phụ, nhiều năm dạy dỗ như thế, ta chẳng lẽ vẫn không hiểu tâm tư của ngươi sao?”
Dưới lớp sa mỏng che chắn, Thiên Đại Mê Ly có loại mỹ cảm thần bí, khiến người bất giác trầm mê vào vẻ đẹp của nàng.
Thiên Đại Đông Nhi mím môi, nói: “Dư nguyện còn dang dở, trong lòng xác thực có chút không thể bình tĩnh.
”
“Dư nguyện…”
Thiên Đại Mê Ly từ tốn nói: “Ngươi hồi đó đã đáp ứng sư phụ thế nào?”
“Chặt đứt mọi sự trong quá khứ!”
Thiên Đại Đông Nhi gần như không chút do dự nói ra khỏi miệng.
Thiên Đại Mê Ly lại hỏi: “Làm thế nào chặt đứt mọi sự trong quá khứ?”
Thiên Đại Đông Nhi khẽ cắn môi dưới, đây mặc dù là cái động tác vô cùng bí ẩn, có khăn che mặt màu đen che chắn, người thường căn bản không thể phát hiện.
Nhưng trong một thoáng do dự đó, vẫn khiến cho trong mắt Thiên Đại Mê Ly lóe qua một tia thất vọng.
“Kẻ làm rối lòng ta, kẻ bỏ rơi ta mà đi, tất cả đều phải diệt trừ! Tuyệt đối không lưu tình!”
Thiên Đại Đông Nhi lanh lảnh mà nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt đó sắc như đao! “Nhớ là tốt”
Thiên Đại Mê Ly mừng rỡ nói: “Đông Nhi, ngươi là đệ tử đắc ý nhất của ta, có bồi dưỡng của ta, tiền đồ tương lai của ngươi sẽ không giới hạn, tương lai ta sẽ giao Thánh Huyết Cung cho ngươi, những người chưởng quản Thánh Huyết Cung các đời trước đều sẽ được vua Tây Nhung quốc tôn làm quốc sư, quyền thế thông thiên, ngươi ngàn vạn lần chớ để sư phụ thất vọng.
”
“Xin sư phụ yên tâm, Đông Nhi tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!”
Thiên Đại Đông Nhi kiên định thề thốt, lời thề tuy son sắt như thế, nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng mờ mịt.
Thánh Huyết Cung Chủ, Tây Nhung quốc sư, trở thành người như thế, có lẽ sẽ đứng ở nơi cao thật cao, người của cả đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều sẽ biết đến nàng đi.
Vậy thì, đến lúc đó, liệu ngươi có nhìn thấy không? Hoàng Bắc Nguyệt.
************* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ************ Cao thủ được chọn ra từ những cuộc tranh đấu thảm liệt nhất giữa mấy đoàn lính đánh thuê lớn và đại gia tộc trong thi đấu lôi đài đều là những tay thuộc loại nhất đẳng.
Tác phong làm việc của Vũ Văn Địch kia chưa từng lôi thôi dài dòng bao giờ, sau cuộc thi đấu, hắn liền bắt đầu triệu tập những thủ lĩnh của các đoàn lính đánh thuê và gia tộc lớn cùng nhau thảo luận chuyện tiến công Tu La thành.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng tham dự vào trong đó, cái tiểu đội chỉ có mười lăm người này, lại có hai vị cao thủ, không thể không khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
“Nguyệt Dạ các hạ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, thật là may mắn.
”
Người mở miệng nói chuyện là La Thuần của đoàn lính đánh thuê Tứ Hải ở Đông Ly quốc, hắn mới đầu không biết nàng cũng đến tham gia thi đấu lôi đài, về sau nhìn thấy tỷ thí của Cát Khắc và A Tát Lôi, mới biết bọn họ vậy mà cũng đã đến.
Hơn nữa thành tích còn ưu tú như thế, cũng quá khiến người nhìn bằng cặp mắt khác rồi.
Mặc dù Nguyệt Dạ, người có vẻ là thủ lĩnh này, lại thua một triệu hoán sư thất tinh mới chân ướt chân ráo, nhưng không hề ảnh hưởng đến địa vị của nàng ở trong lòng La Thuần, hắn luôn cảm thấy Nguyệt Dạ này có lai lịch không nhỏ! Chỗ ngồi của La Thuần và Hoàng Bắc Nguyệt cách nhau rất xa, bởi thế Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ là thoáng gật đầu.