Đám người Cát Khắc nhanh chân đuổi theo, nhưng khi đến nơi lại không nhìn thấy ai, bọn họ không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Sau khi ngẩn ra một lúc, bọn họ mới dùng ánh mắt phẫn nộ quay đầu nhìn Mặc Liên.
“Nguyệt Dạ công tử của chúng ta đâu?!”
“Nguyệt?”
Mặc Liên căn bản không có để ý đến những lời bọn họ nói, nhưng vừa nghe được một chữ “nguyệt”
, hắn lập tức giật mình.
“Chúng ta đang hỏi ngươi đấy! Ngươi đã làm cái gì rồi hả?”
A Tát Lôi không có cách bảo trì suy nghĩ tỉnh táo, lập tức lớn tiếng quát.
“Các ngươi hô to gọi nhỏ cái gì đó? Mặc Liên không nói lời nào, các ngươi đều cho rằng hắn dễ bị bắt nạt có phải không?”
Hồng Liên cũng mau chóng bước tới, hung ác nhìn chằm chằm vào Cát Khắc cùng A Tát Lôi.
Nét mặt Cát Khắc tràn ngập vẻ giận dữ, nói: “Người này khẳng định đã làm cái gì đó khiến cho Nguyệt Dạ công tử của chúng ta biến mất!”
Hồng Liên cười lạnh: “Vậy cũng chỉ có thể trách nàng quá xui xẻo, thực lực quá yếu mà thôi!”
“Ngươi!!!”
Cát Khắc giận dữ, đang định chạy tới tìm nàng lý luận thì Thương Hà viện trưởng cùng Vũ Văn Địch lại lại tiến lên, nói: “Đừng ầm ĩ nữa! Nơi này có gì đó rất cổ quái.”
Sắc mặt Vũ Văn Địch trở nên ngưng trọng: “Hai đoàn lính đánh thuê ở phía sau cũng đột nhiên biến mất rồi.”
“Vì sao? Bọn họ đi đâu rồi?”
Cát Khắc lo lắng hỏi.
Sau khi nghe thấy Hoàng Bắc Nguyệt cũng mất tích, trong lòng Vũ Văn Địch liền lo lắng không thôi, Tu La Thành này khắp nơi đều tràn ngập cơ quan quỷ dị, vô cùng hung hiểm, nếu như một mình xông vào, cho dù nàng có là một cao thủ lợi hại bao nhiêu đi nữa thì cũng sẽ gặp phải tai ương.
Hơn nữa, nếu nàng không cẩn thận kinh động đến Âm Hậu đang ngủ say, như vậy lại càng bi thảm rồi… “Chỗ này quá mức nguy hiểm, chúng ta hãy lui ra ngoài bàn bạc kế hoạch chi tiết trước đi.”
Thương Hà viện trưởng trầm ngâm một lúc rồi mở miệng, dù sao trước khi tới bọn họ cũng đã biết rõ bản đồ của Tu La Thành, chỉ là do chưa có người nào đi vào qua, cho nên mới không biết rõ tình huống chi tiết bên trong.
Lúc trước bọn họ căn bản không biết nơi này lại quỷ dị như vậy! Cát Khắc nói: “Thương Hà viện trưởng, vậy còn công tử của chúng ta thì sao…”
“Nàng ấy không phải rất là lợi hại sao? Lợi hại thì còn sợ cái gì nữa? Hơn nữa, chẳng may mà nàng ấy chết đi, vậy các ngươi liền có thể tự do rồi, không cần phải làm người hầu đi theo nàng, điều này thật tốt nha.”
Hồng Liên có chút hả hê cười rộ lên.
Cát Khắc cùng A Tát Lôi hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Thương Hà viện trưởng nói: “Hai vị, Nguyệt Dạ các hạ đã từng giúp đỡ chúng ta, bởi vậy lần này chúng ta đương nhiên phải cứu nàng, nhưng mà lúc này chúng ta còn chưa biết rõ về con đường phía trước, nếu như tùy tiện xông vào, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt, đến lúc đó một người cũng không cứu được, ta thấy tốt nhất chúng ta cứ ra ngoài lập kế hoạch trước đi.”
Thương Hà viện trưởng nói rất có lý, cho dù bọn họ lo lắng, cũng không thể bắt tất cả mọi người trong liên minh lính đánh thuê phải mạo hiểm đi vào một địa phương không hề biết rõ như thế này.
Cát Khắc lúc trước đã được Hoàng Bắc Nguyệt giao phó cho trách nhiệm nặng nề, hắn biết chỉ khi chính mình bình tĩnh thì mới có thể giúp cho A Tát Lôi tỉnh táo, bởi vậy liền gật đầu nói: “Thương Hà viện trưởng nói đúng, A Tát Lôi, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
“Không được! Chúng ta sao có thể để vương một thân một mình ở trong này được? Chúng ta không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, một mình vương làm sao có thể đối phó với cả Tu La Thành đây?”
A Tát Lôi tính tình quật cường, kiên quyết không chịu đi ra ngoài.
Hồng Liên nhìn sự trung thành đến nực cười của bọn họ, đang muốn mở miệng cười nhạo thì chợt nghe Mạnh Kỳ Thiên hô lên một tiếng: “Mặc Liên tôn thượng! Ngươi đi đâu vậy?”
Hồng Liên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mặc Liên mới vừa rồi còn đang đứng bên cạnh mình đã chạy như bay về phía trước, nhanh chóng biến mất trong bóng tối âm u.
“Hắn…hắn lại đi đâu nữa vậy?”
Hồng Liên choáng váng, sau đó cả giận nói: “Cái người này, lại bắt đầu chạy loạn nữa rồi!”
Mạnh Kỳ Thiên cũng rất ư là bất đắc dĩ.
Sau khi ngẩn ra một lúc, bọn họ mới dùng ánh mắt phẫn nộ quay đầu nhìn Mặc Liên.
“Nguyệt Dạ công tử của chúng ta đâu?!”
“Nguyệt?”
Mặc Liên căn bản không có để ý đến những lời bọn họ nói, nhưng vừa nghe được một chữ “nguyệt”
, hắn lập tức giật mình.
“Chúng ta đang hỏi ngươi đấy! Ngươi đã làm cái gì rồi hả?”
A Tát Lôi không có cách bảo trì suy nghĩ tỉnh táo, lập tức lớn tiếng quát.
“Các ngươi hô to gọi nhỏ cái gì đó? Mặc Liên không nói lời nào, các ngươi đều cho rằng hắn dễ bị bắt nạt có phải không?”
Hồng Liên cũng mau chóng bước tới, hung ác nhìn chằm chằm vào Cát Khắc cùng A Tát Lôi.
Nét mặt Cát Khắc tràn ngập vẻ giận dữ, nói: “Người này khẳng định đã làm cái gì đó khiến cho Nguyệt Dạ công tử của chúng ta biến mất!”
Hồng Liên cười lạnh: “Vậy cũng chỉ có thể trách nàng quá xui xẻo, thực lực quá yếu mà thôi!”
“Ngươi!!!”
Cát Khắc giận dữ, đang định chạy tới tìm nàng lý luận thì Thương Hà viện trưởng cùng Vũ Văn Địch lại lại tiến lên, nói: “Đừng ầm ĩ nữa! Nơi này có gì đó rất cổ quái.”
Sắc mặt Vũ Văn Địch trở nên ngưng trọng: “Hai đoàn lính đánh thuê ở phía sau cũng đột nhiên biến mất rồi.”
“Vì sao? Bọn họ đi đâu rồi?”
Cát Khắc lo lắng hỏi.
Sau khi nghe thấy Hoàng Bắc Nguyệt cũng mất tích, trong lòng Vũ Văn Địch liền lo lắng không thôi, Tu La Thành này khắp nơi đều tràn ngập cơ quan quỷ dị, vô cùng hung hiểm, nếu như một mình xông vào, cho dù nàng có là một cao thủ lợi hại bao nhiêu đi nữa thì cũng sẽ gặp phải tai ương.
Hơn nữa, nếu nàng không cẩn thận kinh động đến Âm Hậu đang ngủ say, như vậy lại càng bi thảm rồi… “Chỗ này quá mức nguy hiểm, chúng ta hãy lui ra ngoài bàn bạc kế hoạch chi tiết trước đi.”
Thương Hà viện trưởng trầm ngâm một lúc rồi mở miệng, dù sao trước khi tới bọn họ cũng đã biết rõ bản đồ của Tu La Thành, chỉ là do chưa có người nào đi vào qua, cho nên mới không biết rõ tình huống chi tiết bên trong.
Lúc trước bọn họ căn bản không biết nơi này lại quỷ dị như vậy! Cát Khắc nói: “Thương Hà viện trưởng, vậy còn công tử của chúng ta thì sao…”
“Nàng ấy không phải rất là lợi hại sao? Lợi hại thì còn sợ cái gì nữa? Hơn nữa, chẳng may mà nàng ấy chết đi, vậy các ngươi liền có thể tự do rồi, không cần phải làm người hầu đi theo nàng, điều này thật tốt nha.”
Hồng Liên có chút hả hê cười rộ lên.
Cát Khắc cùng A Tát Lôi hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
Thương Hà viện trưởng nói: “Hai vị, Nguyệt Dạ các hạ đã từng giúp đỡ chúng ta, bởi vậy lần này chúng ta đương nhiên phải cứu nàng, nhưng mà lúc này chúng ta còn chưa biết rõ về con đường phía trước, nếu như tùy tiện xông vào, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt, đến lúc đó một người cũng không cứu được, ta thấy tốt nhất chúng ta cứ ra ngoài lập kế hoạch trước đi.”
Thương Hà viện trưởng nói rất có lý, cho dù bọn họ lo lắng, cũng không thể bắt tất cả mọi người trong liên minh lính đánh thuê phải mạo hiểm đi vào một địa phương không hề biết rõ như thế này.
Cát Khắc lúc trước đã được Hoàng Bắc Nguyệt giao phó cho trách nhiệm nặng nề, hắn biết chỉ khi chính mình bình tĩnh thì mới có thể giúp cho A Tát Lôi tỉnh táo, bởi vậy liền gật đầu nói: “Thương Hà viện trưởng nói đúng, A Tát Lôi, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
“Không được! Chúng ta sao có thể để vương một thân một mình ở trong này được? Chúng ta không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, một mình vương làm sao có thể đối phó với cả Tu La Thành đây?”
A Tát Lôi tính tình quật cường, kiên quyết không chịu đi ra ngoài.
Hồng Liên nhìn sự trung thành đến nực cười của bọn họ, đang muốn mở miệng cười nhạo thì chợt nghe Mạnh Kỳ Thiên hô lên một tiếng: “Mặc Liên tôn thượng! Ngươi đi đâu vậy?”
Hồng Liên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mặc Liên mới vừa rồi còn đang đứng bên cạnh mình đã chạy như bay về phía trước, nhanh chóng biến mất trong bóng tối âm u.
“Hắn…hắn lại đi đâu nữa vậy?”
Hồng Liên choáng váng, sau đó cả giận nói: “Cái người này, lại bắt đầu chạy loạn nữa rồi!”
Mạnh Kỳ Thiên cũng rất ư là bất đắc dĩ.