Tuy mu bàn tay bị băng nhọn cắt chảy máu, nhưng hắn vẫn rất nghe lời, không hề công kích Thiên Đại Đông Nhi tiếp, chỉ là sát khí trên người không chút tiêu tán, vẫn tràn ngập tính uy hiếp.
Thiên Đại Đông Nhi ngẩn ra, thời điểm nhìn thấy Mặc Liên, sắc mặt của nàng có chút thay đổi. Tên Mặc Liên này, nàng nhớ rất rõ… Sau năm năm, thực lực của hắn vẫn mạnh như thế, chỉ là, tính tình lại càng giống một đứa trẻ không hiểu chuyện. Nhớ lại một chưởng vừa nãy của Mặc Liên, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nếu không có Hoàng Bắc Nguyệt ngăn cản, chỉ sợ nàng đã trở thành vong hồn dưới tay hắn! Tại sao lại ngăn cản? Thiên Đại Đông Nhi kéo chiếc khăn đen che mặt xuống, đôi môi nhẹ run rẩy, thẳng thắn đối mặt với Hoàng Bắc Nguyệt: “Tại sao ngươi lại ngăn cản?” “Ta không muốn ngươi chết.” Hoàng Bắc Nguyệt đang được A Tát Lôi kéo ra khỏi vùng cát lún, sắc mặt so với vừa rồi càng thêm tái nhợt, trong ngực là một mảnh phiên giang đảo hải, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình thản. Thiên Đại Đông Nhi lạnh lùng cười rộ lên: “Ngươi mà lại không muốn ta chết?” “Tại sao ta lại muốn ngươi chết đây, ngươi chết rồi, ai sẽ chiếu cố cho Tiểu Hổ với Chi Chi.” Nàng vừa nói xong, Tiểu Hổ cao lớn đã đi tới đứng bên người Hoàng Bắc Nguyệt, nâng mắt nhìn Thiên Đại Đông Nhi. Dường như Tiểu Hổ rất có thiện cảm với gương mặt này, nó thậm chí còn nghiêng đầu sang một bên, nhỏ giọng “ô” lên một tiếng. Hốc mắt Thiên Đại Đông Nhân trong nháy mắt đỏ bừng, ký ức ngày xưa lập tức ùa về, những hình ảnh rõ ràng đấy làm cho nước mắt của nàng không ngừng chảy ra. “Ngươi không hề để ý tới sống chết của ta, nếu quan tâm, ngươi cũng sẽ không bỏ mặc ta một mình như thế.” Thiên Đại Đông Nhi nghẹn ngào hô lớn, thanh âm mang theo hận ý đánh sâu vào tinh thần của Hoàng Bắc Nguyệt. Trong lòng xẹt qua một tia áy náy, Hoàng Bắc Nguyệt mấp máy môi vài lần, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Thiên Đại Đông Nhi sải bước đi về phía nàng, tuy không dám ra tay cản trở nữa nhưng Mặc Liên vẫn cố chấp bám sát theo nàng, giống như sợ nàng sẽ ra tay tổn thương Hoàng Bắc Nguyệt. “Tại sao lại không đi tìm ta? Ngươi thậm chí còn không thèm đi tìm ta!” “Ta cho rằng ngươi đã chết.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng, trong thanh âm cũng mang theo một tia nghẹn ngào. Năm đó nàng tin tưởng lời nói của Linh Tôn, nghĩ rằng đã hoàn toàn hết hy vọng, dù gì Đông Lăng cũng bị con Cửu Đầu Điểu hung tàn bắt đi lâu như vậy, trong lòng nàng cũng không dám ôm hy vọng gì, bởi vậy mới không đi tìm. Nếu như lúc ấy Linh Tôn nói với nàng vẫn còn một tia hy vọng, vậy cho dù có phải liều cái mạng này, nàng cũng sẽ mang Đông Lăng trở về! Bởi vì, Đông Lăng luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng! Đông Lăng từ nhỏ đã làm bạn với Hoàng Bắc Nguyệt, cũng vì nàng chịu biết bao nhiêu đau khổ, cho dù trái tim nàng làm bằng sắt, nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu! Thiên Đại Đông Nhi đứng trước mặt nàng, khuôn mặt thanh tú bị nước mắt làm cho ướt đẫm, tầm mắt mông lung, nhưng dù vậy, nàng vẫn thấy rõ trong mắt của Hoàng Bắc Nguyệt cũng lấp lánh ánh nước. Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ khóc ư? Hoàng Bắc Nguyệt che mặt, sụt sịt mũi, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi…” “Nhiều năm trôi qua, mỗi lần nhớ tới bóng lưng lúc rời đi của ngươi, ta lại càng hận ngươi. Ngươi có biết không, lúc ấy chỉ cần đi thêm vài bước nữa, ngươi đã có thể nhìn thấy ta rồi…” Thiên Đại Đông Nhi khóc rống lên, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất. Hoàng Bắc Nguyệt đặt tay lên trán, nhắm mắt lại, hốc mắt vẫn nóng rực lên, vừa chua xót lại vừa đắng chát, giờ phút này, sự hối hận của nàng so với năm năm trước lại càng nhiều hơn. “Ngươi hận ta là đúng, nhiều năm như vậy nếu không có ngươi che chở, có lẽ ta đã sớm chết rồi, vậy mà ta lại không thể bảo hộ ngươi, bởi vậy, ngươi đối xử với ta như thế nào cũng đúng cả.”
Thiên Đại Đông Nhi ngẩn ra, thời điểm nhìn thấy Mặc Liên, sắc mặt của nàng có chút thay đổi. Tên Mặc Liên này, nàng nhớ rất rõ… Sau năm năm, thực lực của hắn vẫn mạnh như thế, chỉ là, tính tình lại càng giống một đứa trẻ không hiểu chuyện. Nhớ lại một chưởng vừa nãy của Mặc Liên, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nếu không có Hoàng Bắc Nguyệt ngăn cản, chỉ sợ nàng đã trở thành vong hồn dưới tay hắn! Tại sao lại ngăn cản? Thiên Đại Đông Nhi kéo chiếc khăn đen che mặt xuống, đôi môi nhẹ run rẩy, thẳng thắn đối mặt với Hoàng Bắc Nguyệt: “Tại sao ngươi lại ngăn cản?” “Ta không muốn ngươi chết.” Hoàng Bắc Nguyệt đang được A Tát Lôi kéo ra khỏi vùng cát lún, sắc mặt so với vừa rồi càng thêm tái nhợt, trong ngực là một mảnh phiên giang đảo hải, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình thản. Thiên Đại Đông Nhi lạnh lùng cười rộ lên: “Ngươi mà lại không muốn ta chết?” “Tại sao ta lại muốn ngươi chết đây, ngươi chết rồi, ai sẽ chiếu cố cho Tiểu Hổ với Chi Chi.” Nàng vừa nói xong, Tiểu Hổ cao lớn đã đi tới đứng bên người Hoàng Bắc Nguyệt, nâng mắt nhìn Thiên Đại Đông Nhi. Dường như Tiểu Hổ rất có thiện cảm với gương mặt này, nó thậm chí còn nghiêng đầu sang một bên, nhỏ giọng “ô” lên một tiếng. Hốc mắt Thiên Đại Đông Nhân trong nháy mắt đỏ bừng, ký ức ngày xưa lập tức ùa về, những hình ảnh rõ ràng đấy làm cho nước mắt của nàng không ngừng chảy ra. “Ngươi không hề để ý tới sống chết của ta, nếu quan tâm, ngươi cũng sẽ không bỏ mặc ta một mình như thế.” Thiên Đại Đông Nhi nghẹn ngào hô lớn, thanh âm mang theo hận ý đánh sâu vào tinh thần của Hoàng Bắc Nguyệt. Trong lòng xẹt qua một tia áy náy, Hoàng Bắc Nguyệt mấp máy môi vài lần, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Thiên Đại Đông Nhi sải bước đi về phía nàng, tuy không dám ra tay cản trở nữa nhưng Mặc Liên vẫn cố chấp bám sát theo nàng, giống như sợ nàng sẽ ra tay tổn thương Hoàng Bắc Nguyệt. “Tại sao lại không đi tìm ta? Ngươi thậm chí còn không thèm đi tìm ta!” “Ta cho rằng ngươi đã chết.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở miệng, trong thanh âm cũng mang theo một tia nghẹn ngào. Năm đó nàng tin tưởng lời nói của Linh Tôn, nghĩ rằng đã hoàn toàn hết hy vọng, dù gì Đông Lăng cũng bị con Cửu Đầu Điểu hung tàn bắt đi lâu như vậy, trong lòng nàng cũng không dám ôm hy vọng gì, bởi vậy mới không đi tìm. Nếu như lúc ấy Linh Tôn nói với nàng vẫn còn một tia hy vọng, vậy cho dù có phải liều cái mạng này, nàng cũng sẽ mang Đông Lăng trở về! Bởi vì, Đông Lăng luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng! Đông Lăng từ nhỏ đã làm bạn với Hoàng Bắc Nguyệt, cũng vì nàng chịu biết bao nhiêu đau khổ, cho dù trái tim nàng làm bằng sắt, nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu! Thiên Đại Đông Nhi đứng trước mặt nàng, khuôn mặt thanh tú bị nước mắt làm cho ướt đẫm, tầm mắt mông lung, nhưng dù vậy, nàng vẫn thấy rõ trong mắt của Hoàng Bắc Nguyệt cũng lấp lánh ánh nước. Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ khóc ư? Hoàng Bắc Nguyệt che mặt, sụt sịt mũi, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi…” “Nhiều năm trôi qua, mỗi lần nhớ tới bóng lưng lúc rời đi của ngươi, ta lại càng hận ngươi. Ngươi có biết không, lúc ấy chỉ cần đi thêm vài bước nữa, ngươi đã có thể nhìn thấy ta rồi…” Thiên Đại Đông Nhi khóc rống lên, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất. Hoàng Bắc Nguyệt đặt tay lên trán, nhắm mắt lại, hốc mắt vẫn nóng rực lên, vừa chua xót lại vừa đắng chát, giờ phút này, sự hối hận của nàng so với năm năm trước lại càng nhiều hơn. “Ngươi hận ta là đúng, nhiều năm như vậy nếu không có ngươi che chở, có lẽ ta đã sớm chết rồi, vậy mà ta lại không thể bảo hộ ngươi, bởi vậy, ngươi đối xử với ta như thế nào cũng đúng cả.”