“Ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Quang Diệu điện đã được hình thành từ rất lâu rồi, Thánh Huyết cung của chúng ta xưa nay chỉ hoạt động ở Tây Nhung quốc, thực lực của bọn họ cũng mạnh hơn.” Thiên Đại Mê Ly vốn là người tự cao tự đại cũng phải nói như vậy.
Chuyện gì mà không nhìn nhận cẩn thận, phân biệt không rõ ràng thì chỉ có một con đường chết!
“Nhưng mà, nếu chúng ta cũng có được thiên tài như Mặc Liên, thì cũng rất có thể.” Mắt của Thiên Đại Mê Ly thản nhiên nhìn về phía thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất.
Đông Nhi được uống Tẩy Tuỷ đan thay đổi toàn bộ kinh mạch, tư chất thiên bẩm người bình thường sẽ không bì kịp, nàng cũng dồn rất nhiều hi vọng vào Đông Nhi, nhưng về sau vẫn phải chú ý đến Đông Nhi nhiều hơn một chút.
Thiên Đại Đông Nhi cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng sư phụ, tay nắm thật chặt cuốn ‘Thiên Hỏa quyển trục’, thấp giọng nói: “Sư phụ yên tâm, sẽ có một ngày, đồ nhi nhất định sẽ khiến Thánh Huyết cung phát dương quang đại* vượt qua cả Tu La thành và Quang Diệu điện!”
*phát dương quang đại: phát triển lớn mạnh.
Ánh mắt của Thiên Đại Mê Ly loé lên, khen ngợi nhìn nàng: “Tốt, sư phụ rất thích tính cách của ngươi như vậy!”
Thiên Đại Đông Nhi cúi người lễ phép, sau đó yên lặng lui xuống, đi xa thêm một đoạn, mới từ trong nạp giới lấy ra một viên thuốc rất nhỏ, nhanh chóng nuốt vào.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua lều trại, mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh rất nhỏ.
Cất cuốn ‘Thiên Hoả quyển trục’, đang muốn tìm một chỗ yên lặng nghiên cứu cẩn thận một chút, bỗng nhiên trong lòng không hiểu bị tác động cái gì, theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy trên bầu tời tối như mực, có một bóng đen thật lớn bay vụt qua rất nhanh.
“Băng Linh Huyễn Điểu” nàng thì thầm nói, cắn môi một cái, rồi phi thân đuổi theo bóng đen.
************* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *************
Cửa vào của Tu La thành thì Hoàng Bắc Nguyệt đã rất quen thuộc, từ nơi này đi vào, sẽ gặp phải đủ loại trận pháp, mặc dù có Chi Chi, nhưng nếu làm không tốt cũng sẽ kinh động đến Huyền Xà Âm Hậu.
Âm Hậu rất khó đối phó, nàng vẫn nên từ cửa ra kia đi vào thôi.
“Băng, ngươi có khỏe không.” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ nhẹ nhẹ vào đầu Băng Linh Huyễn Điểu, lần trước khiến nó bị thương nặng như vậy, vẫn luôn ở trong không gian linh thú dưỡng thương, tình trạng cũng đã từ từ tốt hơn.
“Yên tâm đi, chủ nhân.” Băng Linh Huyễn Điểu quay đầu, cọ cọ một chút vào lòng bàn tay nàng, cũng chỉ có đối với nàng, con băng loan điểu kiêu ngạo, mới có thế dịu ngoan như vậy.
Tuy nó và Hoàng Bắc Nguyệt không kí bản mạng khế ước, nhưng lại ở trong không gian linh thú của nàng, vẫn có thể dựa vào sức mạnh của nàng để bồi dưỡng nguyên khí, nguyên khí màu đen từ vạn thú vô cương toát ra, đối với linh thú mà nói, đều là thức ăn bổ dưỡng nhất.
Đi theo Hoàng Bắc Nguyệt nhiều năm như vậy, sức mạnh của Băng Linh Huyễn Điểu cũng tăng lên gấp bội, đương nhiên trong lòng sẽ đối với nàng càng thêm khâm phục, thề sống chết cũng muốn đi bên cạnh nàng.
“Phía trước chính là nơi thoát ra ngày trước.” Hoàng Bắc Nguyệt chỉ về phía trước, Băng Linh Huyễn Điểu từ từ bay thấp xuống.
Hoàng bắc nguyệt nhảy xuống từ giữa không trung, cửa ra vốn rất bí ẩn, nhưng ngày đó đám lính đánh thuê chạy ra khiến nó bị hỏng một chút, cửa động lúc đầu có dây leo và cây cối bao quanh đều bị chặt đứt rất nhiều.
Một hang động rất nhỏ liền hiện ra.
Hoàng Bắc Nguyệt bước lên phía trước được vài bước, liền dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Theo lâu như vậy, không phiền sao?”
Băng Linh Huyễn Điểu lập tức gầm nhẹ một tiếng, quay đầu, hung ác nhìn một người tối đen như mực.
Bóng người phía sau hơi lay động, tiếng bước chân đến gần, dần dần hiện ra thân ảnh của một thiếu nữ duyên dáng.
Chuyện gì mà không nhìn nhận cẩn thận, phân biệt không rõ ràng thì chỉ có một con đường chết!
“Nhưng mà, nếu chúng ta cũng có được thiên tài như Mặc Liên, thì cũng rất có thể.” Mắt của Thiên Đại Mê Ly thản nhiên nhìn về phía thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất.
Đông Nhi được uống Tẩy Tuỷ đan thay đổi toàn bộ kinh mạch, tư chất thiên bẩm người bình thường sẽ không bì kịp, nàng cũng dồn rất nhiều hi vọng vào Đông Nhi, nhưng về sau vẫn phải chú ý đến Đông Nhi nhiều hơn một chút.
Thiên Đại Đông Nhi cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng sư phụ, tay nắm thật chặt cuốn ‘Thiên Hỏa quyển trục’, thấp giọng nói: “Sư phụ yên tâm, sẽ có một ngày, đồ nhi nhất định sẽ khiến Thánh Huyết cung phát dương quang đại* vượt qua cả Tu La thành và Quang Diệu điện!”
*phát dương quang đại: phát triển lớn mạnh.
Ánh mắt của Thiên Đại Mê Ly loé lên, khen ngợi nhìn nàng: “Tốt, sư phụ rất thích tính cách của ngươi như vậy!”
Thiên Đại Đông Nhi cúi người lễ phép, sau đó yên lặng lui xuống, đi xa thêm một đoạn, mới từ trong nạp giới lấy ra một viên thuốc rất nhỏ, nhanh chóng nuốt vào.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua lều trại, mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh rất nhỏ.
Cất cuốn ‘Thiên Hoả quyển trục’, đang muốn tìm một chỗ yên lặng nghiên cứu cẩn thận một chút, bỗng nhiên trong lòng không hiểu bị tác động cái gì, theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy trên bầu tời tối như mực, có một bóng đen thật lớn bay vụt qua rất nhanh.
“Băng Linh Huyễn Điểu” nàng thì thầm nói, cắn môi một cái, rồi phi thân đuổi theo bóng đen.
************* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *************
Cửa vào của Tu La thành thì Hoàng Bắc Nguyệt đã rất quen thuộc, từ nơi này đi vào, sẽ gặp phải đủ loại trận pháp, mặc dù có Chi Chi, nhưng nếu làm không tốt cũng sẽ kinh động đến Huyền Xà Âm Hậu.
Âm Hậu rất khó đối phó, nàng vẫn nên từ cửa ra kia đi vào thôi.
“Băng, ngươi có khỏe không.” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ nhẹ nhẹ vào đầu Băng Linh Huyễn Điểu, lần trước khiến nó bị thương nặng như vậy, vẫn luôn ở trong không gian linh thú dưỡng thương, tình trạng cũng đã từ từ tốt hơn.
“Yên tâm đi, chủ nhân.” Băng Linh Huyễn Điểu quay đầu, cọ cọ một chút vào lòng bàn tay nàng, cũng chỉ có đối với nàng, con băng loan điểu kiêu ngạo, mới có thế dịu ngoan như vậy.
Tuy nó và Hoàng Bắc Nguyệt không kí bản mạng khế ước, nhưng lại ở trong không gian linh thú của nàng, vẫn có thể dựa vào sức mạnh của nàng để bồi dưỡng nguyên khí, nguyên khí màu đen từ vạn thú vô cương toát ra, đối với linh thú mà nói, đều là thức ăn bổ dưỡng nhất.
Đi theo Hoàng Bắc Nguyệt nhiều năm như vậy, sức mạnh của Băng Linh Huyễn Điểu cũng tăng lên gấp bội, đương nhiên trong lòng sẽ đối với nàng càng thêm khâm phục, thề sống chết cũng muốn đi bên cạnh nàng.
“Phía trước chính là nơi thoát ra ngày trước.” Hoàng Bắc Nguyệt chỉ về phía trước, Băng Linh Huyễn Điểu từ từ bay thấp xuống.
Hoàng bắc nguyệt nhảy xuống từ giữa không trung, cửa ra vốn rất bí ẩn, nhưng ngày đó đám lính đánh thuê chạy ra khiến nó bị hỏng một chút, cửa động lúc đầu có dây leo và cây cối bao quanh đều bị chặt đứt rất nhiều.
Một hang động rất nhỏ liền hiện ra.
Hoàng Bắc Nguyệt bước lên phía trước được vài bước, liền dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Theo lâu như vậy, không phiền sao?”
Băng Linh Huyễn Điểu lập tức gầm nhẹ một tiếng, quay đầu, hung ác nhìn một người tối đen như mực.
Bóng người phía sau hơi lay động, tiếng bước chân đến gần, dần dần hiện ra thân ảnh của một thiếu nữ duyên dáng.