Những lời của nàng là những thứ mà hắn nghĩ trong lòng nhưng không có dũng khí để nói ra, thật sự khiến cho hắn phải bội phục.
Người đeo mặt nạ quỷ này, suy nghĩ khác hẳn với người thường!
Thấy Thượng Quan Vô Vân không nói gì, Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Nàng đã nói đến nước này, giữ lại hay bỏ, phải dựa vào quyết định của Thượng Quân Vô Vân này, muốn sống thọ hay cùng chết.
“Nguyệt Dạ các hạ......”Thượng Quan Vô Vân giống như vẫn còn muốn nói gì đó.
Hoàng Bắc Nguyệt khoát tay nói: “Những chuyện khác ta không giúp được gì, thật có lỗi!”
Thượng Quan Vô Vân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, một luyện dược sư vất vả tu luyện tới mức này, có mấy người nguyện ý cùng sống cùng chết với những người không quen biết?
Theo lời của Nguyệt Dạ nói, thì một chút sai sót cũng không có!
“Vương, đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi tới, đám người A Tát Lôi lập tức đi lên hỏi.
“Không có gì, trên người các ngươi còn cỏ Tước Ti không?” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng hỏi.
Cỏ Tước Ti là cây thuốc quan trọng của người trong bộ lạc Hách Na Lạp, khi còn sống ở Phù Quang rừng rậm, mùi hương của nó khiến cho những loài động vật ngay cả linh thú trong Phù Quang rừng rậm rất ghét.
Trong Tu La thành đúng là có ma thú, nhưng không phải tất cả đều là ma thú, cũng có một số bộ phận là linh thú rất có thực lục, nếu bọn họ phái người ra ngoài truy sát thì chắc chắn sẽ mang theo linh thú.
Chỉ cần linh thú không thích mùi hương này, thì sẽ cách xa bọn họ được một chút.
Lượng cỏ Tước Ti bọn họ mang theo không nhiều lắm, nếu không, có thể cho mỗi người trong nhóm dong binh đoàn mỗi người một ít, tuy không thể đảm bảo an toàn cho bọn họ, nhưng là có thể giảm bớt số lượng thương vong.
Chẳng qua lần này, thật sự là lực bất tòng tâm.
Cỏ Tước Ti là dược liệu mà người của Hách Na Lạp bộ tộc luôn mang theo bên người, mỗi người đều lấy ra một ít.
Bọn họ cũng biết rất rõ tác dụng của loại thuốc này, bởi vậy lập tức nhanh chóng đem cỏ Tước Ti mài thành bột rồi đeo lên người.
Thấy động tác của bọn họ thành thục như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy có chút thàn h tựu, cùng nàng đi ra ngoài bấy lâu, những thanh thiếu niên này cũng trưởng thành lên không ít.
Nghiêng đầu thấy mấy cô nương mặc hắc y che mặt đang vội vã đi qua, lòng Hoàng Bắc Nguyệt chợt động, đột nhiên hỏi A Tát Lôi: “Thiên Đại Đông Nhi của Thánh Huyết cung hai ngày nay có động tĩnh gì không?”
Lúc trước là Chi Chi và Thiên Đại Đông Nhi cùng nhau rời đi, sau đó khi tìm thấy nàng thì lại ở cùng với Mặc Liên, không hề nhắc tới Thiên Đại Đông Nhi, nha đầu kia chắc hẳn là không có chuyện gì.
A Tát Lôi nói: “Hai ngày nay không nhìn thấy nàng ta.”
Huynh muội A Tát Lôi không có ấn tượng tốt đối với Thiên Đại Động Nhi, gần đây không thấy nàng xuất hiện, bọn họ cũng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra.
Lòng Hoàng Bắc Nguyệt hơi trầm xuống, dù sao lần này Thánh Huyết Cung cũng có mặt trong liên minh lính đánh thuê, thế lực cũng không hề nhỏ, thực lực của thiếu cung chủ Thiên Đại Đông Nhi lại còn rất được quốc sư coi trọng, rất hay tới doanh trại trung tâm.
Hai ba ngày nay không thấy nàng, quả thật có chút rất kì lạ.
“Vương, hiện tại chuyện Phong Liên Dực cùng vây cánh giam giữ Quyền vương, ở Bắc Diệu quốc đã là một chuyện long trời lở đất! Gần đây Thánh Huyết cung lại có quan hệ rất gần gũi với Quyền vương, nghe nói Quyền vương muốn mượn sức quốc sư Thiên Đại Mê Ly, và mượn tiếng Tây Nhung quốc để đàn áp Phong Liên Dực, Tây Nhưng quốc cũng biết nếu Thập Nhất hoàng tử đăng cơ, sẽ dễ không chế hơn Phong Liên Dực, lúc này đây chỉ sợ.......”
Giọng A Tát Lôi lúc nói về chuyện này mang theo vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa, thấy Thiên Đại Đông Nhi gặp chuyện không hay, cũng có thể giúp A Lệ Nhã trút một ít tức giận!
Người đeo mặt nạ quỷ này, suy nghĩ khác hẳn với người thường!
Thấy Thượng Quan Vô Vân không nói gì, Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Nàng đã nói đến nước này, giữ lại hay bỏ, phải dựa vào quyết định của Thượng Quân Vô Vân này, muốn sống thọ hay cùng chết.
“Nguyệt Dạ các hạ......”Thượng Quan Vô Vân giống như vẫn còn muốn nói gì đó.
Hoàng Bắc Nguyệt khoát tay nói: “Những chuyện khác ta không giúp được gì, thật có lỗi!”
Thượng Quan Vô Vân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, một luyện dược sư vất vả tu luyện tới mức này, có mấy người nguyện ý cùng sống cùng chết với những người không quen biết?
Theo lời của Nguyệt Dạ nói, thì một chút sai sót cũng không có!
“Vương, đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi tới, đám người A Tát Lôi lập tức đi lên hỏi.
“Không có gì, trên người các ngươi còn cỏ Tước Ti không?” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng hỏi.
Cỏ Tước Ti là cây thuốc quan trọng của người trong bộ lạc Hách Na Lạp, khi còn sống ở Phù Quang rừng rậm, mùi hương của nó khiến cho những loài động vật ngay cả linh thú trong Phù Quang rừng rậm rất ghét.
Trong Tu La thành đúng là có ma thú, nhưng không phải tất cả đều là ma thú, cũng có một số bộ phận là linh thú rất có thực lục, nếu bọn họ phái người ra ngoài truy sát thì chắc chắn sẽ mang theo linh thú.
Chỉ cần linh thú không thích mùi hương này, thì sẽ cách xa bọn họ được một chút.
Lượng cỏ Tước Ti bọn họ mang theo không nhiều lắm, nếu không, có thể cho mỗi người trong nhóm dong binh đoàn mỗi người một ít, tuy không thể đảm bảo an toàn cho bọn họ, nhưng là có thể giảm bớt số lượng thương vong.
Chẳng qua lần này, thật sự là lực bất tòng tâm.
Cỏ Tước Ti là dược liệu mà người của Hách Na Lạp bộ tộc luôn mang theo bên người, mỗi người đều lấy ra một ít.
Bọn họ cũng biết rất rõ tác dụng của loại thuốc này, bởi vậy lập tức nhanh chóng đem cỏ Tước Ti mài thành bột rồi đeo lên người.
Thấy động tác của bọn họ thành thục như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy có chút thàn h tựu, cùng nàng đi ra ngoài bấy lâu, những thanh thiếu niên này cũng trưởng thành lên không ít.
Nghiêng đầu thấy mấy cô nương mặc hắc y che mặt đang vội vã đi qua, lòng Hoàng Bắc Nguyệt chợt động, đột nhiên hỏi A Tát Lôi: “Thiên Đại Đông Nhi của Thánh Huyết cung hai ngày nay có động tĩnh gì không?”
Lúc trước là Chi Chi và Thiên Đại Đông Nhi cùng nhau rời đi, sau đó khi tìm thấy nàng thì lại ở cùng với Mặc Liên, không hề nhắc tới Thiên Đại Đông Nhi, nha đầu kia chắc hẳn là không có chuyện gì.
A Tát Lôi nói: “Hai ngày nay không nhìn thấy nàng ta.”
Huynh muội A Tát Lôi không có ấn tượng tốt đối với Thiên Đại Động Nhi, gần đây không thấy nàng xuất hiện, bọn họ cũng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra.
Lòng Hoàng Bắc Nguyệt hơi trầm xuống, dù sao lần này Thánh Huyết Cung cũng có mặt trong liên minh lính đánh thuê, thế lực cũng không hề nhỏ, thực lực của thiếu cung chủ Thiên Đại Đông Nhi lại còn rất được quốc sư coi trọng, rất hay tới doanh trại trung tâm.
Hai ba ngày nay không thấy nàng, quả thật có chút rất kì lạ.
“Vương, hiện tại chuyện Phong Liên Dực cùng vây cánh giam giữ Quyền vương, ở Bắc Diệu quốc đã là một chuyện long trời lở đất! Gần đây Thánh Huyết cung lại có quan hệ rất gần gũi với Quyền vương, nghe nói Quyền vương muốn mượn sức quốc sư Thiên Đại Mê Ly, và mượn tiếng Tây Nhung quốc để đàn áp Phong Liên Dực, Tây Nhưng quốc cũng biết nếu Thập Nhất hoàng tử đăng cơ, sẽ dễ không chế hơn Phong Liên Dực, lúc này đây chỉ sợ.......”
Giọng A Tát Lôi lúc nói về chuyện này mang theo vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa, thấy Thiên Đại Đông Nhi gặp chuyện không hay, cũng có thể giúp A Lệ Nhã trút một ít tức giận!