Chuyện trưởng công chúa Huệ Văn do thái hậu hại chết Phương di nương còn chưa biết, cho dù năm năm đã trôi qua, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không thể quên được.
Lúc này đi gặp thái hậu, bầu không khí khó xử cũng chả giúp ích gì, ngược lại sẽ làm cho lão nhân gia càng thêm lo buồn.
Phương di nương ảo não, hốc mắt ửng đỏ, gật đầu nói: “Được, Nguyệt nhi, ngươi không muốn tiến cung cũng không ai ép buộc ngươi, nhưng mà vẫn còn có chuyện, di nương nói với ngươi.”
“Phương di nói đi.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, tính cách Phương di nương không quan tâm đến danh lợi, không biết là có chuyện gì muốn nói với nàng.
Phương di nương buông đũa bát, phất tay ra hiệu cho toàn bộ nha hoàn lui xuống, sau đó nhìn thoáng qua A Tát Lôi đứng bảo vệ ngoài cửa, có chút khó xử, Hoàng Bắc Nguyệt đành bảo bọ họ đi ra ngoài.
“Nguyệt nhi, năm nay ngươi cũng đã mười bảy tuổi, nữ tử trong nước đến tuổi này, đều đã lập gia đình, ngươi cũng nên lo lắng một chút chuyện đại sự cả đời.” Phương di nương còn sợ nàng sẽ ngượng ngùng, vì vậy khi nói chuyện cũng có chút khéo léo.
Hóa ra Phương di nương muốn nhắc đến hôn sự của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt hào phóng cười rộ lên: “Phương di, một cuộc hôn nhân tốt không phải nói muốn là có thể tìm được, còn phải xem duyên phận nữa.”
Thấy nàng không ngại ngùng giống những thiếu nữ bình thường, Phương di nương cũng nói thẳng luôn: “Nhân duyên tốt ở đây ta cũng có một lựa chọn không tồi, bất kể là nhân phẩm, tính cách, diện mạo, gia thế, đều rất xứng đôi với ngươi, hơn nữa ta cũng quan sát hắn hai năm nay, hắn cũng rất thích ngươi.”
“Ồ, người này là ai?” Tại sao nàng không biết ở Nam Dực quốc còn có nam nhân nào tài năng như vậy.
Phương di nương vừa định nhắc đến người này, thì Hương Ngâm từ bên ngoài chạy vào, nói: “Quận chúa, di nương, Thái tử điện hạ tới!”
“Nhắc đến liền xuất hiện, thật khéo!” Phương di nương vui vẻ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, có chút giật mình hỏi: “Người di nương đang nhắc đến, chẳng lẽ là —.—”
Phương di nương lập tức gật đầu: “Vừa vặn thân càng thêm thân, thật tốt, Nguyệt nhi, nữ nhân Nam Dực quốc đều mơ mộng được gả cho thái tử điện hạ, ngươi cũng không thể bỏ mất!”
Nhìn Phương di nương vui vẻ như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cảm thấy đau đầu, vẫn còn rất nhiều chuyện Phương di không biết, hiện tại Hoàng thượng, Thái hậu, ngay cả Chiến Dã cũng nghĩ, bọn họ là huynh muội ruột, nếu nói hôn sự này ra, thật sự rất kì quặc!
“Phương di.” Nàng đang định giải thích, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, Phương di nương lập tức đứng lên, hành lễ, nói: “Tham kiến thái tử điện hạ.”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể xoay người, vẻ mặt mỉm cười bình tĩnh.
Trên người Chiến Dã là quân phục, rõ ràng vừa từ trong quan doanh trở về, lập tức tới đây thăm nàng, trên tóc còn dính một lớp sương sớm, xem ra đang rất mệt mỏi.
“Muội đã trở lại.” Câu đầu tiên liền hỏi cái này, trong giọng nói ẩn chứa biết bao lo lắng.
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt hơi hơi chua xót, gật đầu cười, nói: “Ta đã trở về.”
Chiến Dã nhìn nàng, đột nhiên không biết nên nói cái gì tiếp theo, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, vì dính khí lạnh mùa thu, nên có phần hiện ra không rõ ràng.
Phương di nương nhìn bọn họ như vậy, liền biết có hi vọng, che môi cười trộm, bảo nha hoàn mang lên thêm một ít điểm tâm sáng, rồi dẫn người ra ngoài.
“Di nương, lão đại của chúng ta....” A Tát Lôi ở bên ngoài thấy Phương di nương đi ra, liền ngó đầu vào bên trong nhìn.
Phương di nương nói: “Đừng nhìn, thái tử điện hạ cùng Nguyệt nhi cần ôn lại chuyện xưa, nói không chừng có thể thành một mối nhân duyên tốt!”
Lúc này đi gặp thái hậu, bầu không khí khó xử cũng chả giúp ích gì, ngược lại sẽ làm cho lão nhân gia càng thêm lo buồn.
Phương di nương ảo não, hốc mắt ửng đỏ, gật đầu nói: “Được, Nguyệt nhi, ngươi không muốn tiến cung cũng không ai ép buộc ngươi, nhưng mà vẫn còn có chuyện, di nương nói với ngươi.”
“Phương di nói đi.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, tính cách Phương di nương không quan tâm đến danh lợi, không biết là có chuyện gì muốn nói với nàng.
Phương di nương buông đũa bát, phất tay ra hiệu cho toàn bộ nha hoàn lui xuống, sau đó nhìn thoáng qua A Tát Lôi đứng bảo vệ ngoài cửa, có chút khó xử, Hoàng Bắc Nguyệt đành bảo bọ họ đi ra ngoài.
“Nguyệt nhi, năm nay ngươi cũng đã mười bảy tuổi, nữ tử trong nước đến tuổi này, đều đã lập gia đình, ngươi cũng nên lo lắng một chút chuyện đại sự cả đời.” Phương di nương còn sợ nàng sẽ ngượng ngùng, vì vậy khi nói chuyện cũng có chút khéo léo.
Hóa ra Phương di nương muốn nhắc đến hôn sự của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt hào phóng cười rộ lên: “Phương di, một cuộc hôn nhân tốt không phải nói muốn là có thể tìm được, còn phải xem duyên phận nữa.”
Thấy nàng không ngại ngùng giống những thiếu nữ bình thường, Phương di nương cũng nói thẳng luôn: “Nhân duyên tốt ở đây ta cũng có một lựa chọn không tồi, bất kể là nhân phẩm, tính cách, diện mạo, gia thế, đều rất xứng đôi với ngươi, hơn nữa ta cũng quan sát hắn hai năm nay, hắn cũng rất thích ngươi.”
“Ồ, người này là ai?” Tại sao nàng không biết ở Nam Dực quốc còn có nam nhân nào tài năng như vậy.
Phương di nương vừa định nhắc đến người này, thì Hương Ngâm từ bên ngoài chạy vào, nói: “Quận chúa, di nương, Thái tử điện hạ tới!”
“Nhắc đến liền xuất hiện, thật khéo!” Phương di nương vui vẻ nói.
Hoàng Bắc Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, có chút giật mình hỏi: “Người di nương đang nhắc đến, chẳng lẽ là —.—”
Phương di nương lập tức gật đầu: “Vừa vặn thân càng thêm thân, thật tốt, Nguyệt nhi, nữ nhân Nam Dực quốc đều mơ mộng được gả cho thái tử điện hạ, ngươi cũng không thể bỏ mất!”
Nhìn Phương di nương vui vẻ như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cảm thấy đau đầu, vẫn còn rất nhiều chuyện Phương di không biết, hiện tại Hoàng thượng, Thái hậu, ngay cả Chiến Dã cũng nghĩ, bọn họ là huynh muội ruột, nếu nói hôn sự này ra, thật sự rất kì quặc!
“Phương di.” Nàng đang định giải thích, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, Phương di nương lập tức đứng lên, hành lễ, nói: “Tham kiến thái tử điện hạ.”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể xoay người, vẻ mặt mỉm cười bình tĩnh.
Trên người Chiến Dã là quân phục, rõ ràng vừa từ trong quan doanh trở về, lập tức tới đây thăm nàng, trên tóc còn dính một lớp sương sớm, xem ra đang rất mệt mỏi.
“Muội đã trở lại.” Câu đầu tiên liền hỏi cái này, trong giọng nói ẩn chứa biết bao lo lắng.
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt hơi hơi chua xót, gật đầu cười, nói: “Ta đã trở về.”
Chiến Dã nhìn nàng, đột nhiên không biết nên nói cái gì tiếp theo, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, vì dính khí lạnh mùa thu, nên có phần hiện ra không rõ ràng.
Phương di nương nhìn bọn họ như vậy, liền biết có hi vọng, che môi cười trộm, bảo nha hoàn mang lên thêm một ít điểm tâm sáng, rồi dẫn người ra ngoài.
“Di nương, lão đại của chúng ta....” A Tát Lôi ở bên ngoài thấy Phương di nương đi ra, liền ngó đầu vào bên trong nhìn.
Phương di nương nói: “Đừng nhìn, thái tử điện hạ cùng Nguyệt nhi cần ôn lại chuyện xưa, nói không chừng có thể thành một mối nhân duyên tốt!”