Công chúa Hi Hòa lớn lên rất giống hoàng thượng, khuôn mặt trái xoan đầy đặn, mày như trăng rằm, mâu quang như nước, sống mũi nhỏ mà cao thẳng, đôi môi xinh xắn hồng nhuận, là điển hình của mỹ nữ phương Nam, khi mặc quân trang, khuôn mặt nàng còn có thêm vài phần âm nhu xinh đẹp.
Thế nhưng, bởi vì đã từng rèn luyện trong quân đội, hơn nữa còn phải bôn ba quanh năm nên công chúa Hi Hòa rất có nét uy nghiêm của quân nhân, quả thật chính là một nữ tướng quân uy phong lẫm liệt.
Xem ra khí chất đều là do rèn luyện mà thành!
Thấy đầu tóc mình rối tung, công chúa Hi Hòa có chút ngượng ngùng, nói: “Khi tới ta vội vàng quá, định nhân lúc chờ con sẽ đi rửa mặt, chải lại đầu tóc một chút, ai ngờ con lại đến nhanh như vậy.”
“Vậy để ta giúp cô cô chải tóc nhé.” Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy cây lược, chậm rãi chải lên mái tóc dài mềm mại đen nhánh của công chúa Hi Hòa.
Công chúa Hi Hòa nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trong gương, khuôn mặt quen thuộc này sao có thể giống Hoàng tỷ đến như vậy chứ?
Khi còn bé, Hoàng tỷ cũng đã từng giúp nàng chải tóc như vậy, tình cảnh này thật giống với năm đó, thế nhưng bây giờ đã là cảnh còn người mất.
“Sao cô cô lại khóc? Người đó đã qua đời, sớm đến miền cực lạc, cô cô nên vui mừng cho bọn họ mới đúng.” Hoàng Bắc Nguyệt ôn hòa nói.
Gương mặt của công chúa Hi Hòa ướt đẫm nước mắt, nàng xoay người, nhẹ nhàng ôm Hoàng Bắc Nguyệt vào lòng: “Bắc Nguyệt, thật xin lỗi con…”
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm, chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày “khóc” hay sao, lúc nãy nàng vừa mới an ủi xong một vị công chúa Anh Dạ đang gào khóc thảm thương, bây giờ lại phải an ủi thêm cả một vị công chúa Hi Hòa.
Đều là công chúa, sao cả hai lại thích khóc như vậy nhỉ?
“Những người đã từng gây bất lợi cho ta, ta đã để cho bọn họ gánh chịu sự trừng phạt thích đáng rồi, tiếp theo sẽ là Ngụy Vũ Thần của Đông Ly Quốc.”
Cả người của Công chúa Hi Hòa thoáng chấn động, nàng vội vã ngẩng đầu, nói: “Bắc Nguyệt, tên Ngụy Vũ Thần đó không phải là hạng người tầm thường, hắn rất lợi hại, con không nên đi trêu chọc hắn, ta sẽ tự mình đối phó với hắn!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười lắc đầu: “Ta muốn tự tay giết chết kẻ thù của mình, cô cô không cần nhiều lời, cho dù tên Ngụy Vũ Thần đó là thần, ta cũng sẽ kéo hắn từ trên thần đàn xuống chém thành trăm mảnh.”
[thần đàn: đàn tế của thần linh]
Thấy biểu tình tàn nhẫn thoáng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Bắc Nguyệt, công chúa Hi Hòa hơi ngẩn ra, còn cho là mình đã nhìn nhầm, trái tim nàng đập mạnh như gõ trống, cảm thấy tiểu nha đầu trước mặt thật chói mắt.
Một Bắc Nguyệt nhu nhược nhát gan khi trước đã hoàn toàn biến mất, đây là vì sao?
Là bởi vì được rèn luyện nhiều năm nên nàng đã trưởng thành ư?
Hoàng Bắc Nguyệt nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền rực rỡ: “Cô cô làm sao vậy?”
“Bắc Nguyệt, ta quên hỏi con, một thân bản lĩnh hiện tại của con là học được từ ai vậy?” Công chúa Hi Hòa hỏi.
“Hiên Viên Vấn Thiên.” Hoàng Bắc Nguyệt không chút do dự nói ra cái tên này.
Hành động này của nàng quả thật là xuất kì bất ý, về phần công chúa Hi Hòa, vừa nghe đến cái tên này, cả người nàng giống như đã hóa đá, chỉ ngơ ngác nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, đến nửa ngày sau mới run rẩy hỏi ngược lại: “Hắn, hắn còn sống sao?”
[xuất kì bất ý: hành động bất ngờ, khiến người khác không kịp đề phòng]
“Cô cô biết hắn ư?” Hoàng Bắc Nguyệt giả vờ làm ra vẻ mặt ngây thơ và mừng rỡ, hỏi.
“Hắn và mẫu thân của con…” Công chúa Hi Hòa vội vã che miệng lại, ý thức được chính mình vừa nói sai cái gì, nàng vội vã lắc đầu: “Không có gì, sao ta có thể quen hắn được chứ! Ta không biết hắn!”
Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi vẻ mặt tươi cười, nói: “Cô cô, người có chuyện gạt ta.”
Ngữ khí của nàng lúc này đây không phải dùng để hỏi nữa mà là hoàn toàn khẳng định.
“Không có, là do con suy nghĩ nhiều quá thôi.” Công chúa Hi Hòa đã trấn định lại, thế nhưng nét bối rối khi nãy vẫn để lộ ra vài thứ.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ tiếp tục cầm lược giúp Công chúa Hi Hòa chải tóc.
Thế nhưng, bởi vì đã từng rèn luyện trong quân đội, hơn nữa còn phải bôn ba quanh năm nên công chúa Hi Hòa rất có nét uy nghiêm của quân nhân, quả thật chính là một nữ tướng quân uy phong lẫm liệt.
Xem ra khí chất đều là do rèn luyện mà thành!
Thấy đầu tóc mình rối tung, công chúa Hi Hòa có chút ngượng ngùng, nói: “Khi tới ta vội vàng quá, định nhân lúc chờ con sẽ đi rửa mặt, chải lại đầu tóc một chút, ai ngờ con lại đến nhanh như vậy.”
“Vậy để ta giúp cô cô chải tóc nhé.” Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy cây lược, chậm rãi chải lên mái tóc dài mềm mại đen nhánh của công chúa Hi Hòa.
Công chúa Hi Hòa nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trong gương, khuôn mặt quen thuộc này sao có thể giống Hoàng tỷ đến như vậy chứ?
Khi còn bé, Hoàng tỷ cũng đã từng giúp nàng chải tóc như vậy, tình cảnh này thật giống với năm đó, thế nhưng bây giờ đã là cảnh còn người mất.
“Sao cô cô lại khóc? Người đó đã qua đời, sớm đến miền cực lạc, cô cô nên vui mừng cho bọn họ mới đúng.” Hoàng Bắc Nguyệt ôn hòa nói.
Gương mặt của công chúa Hi Hòa ướt đẫm nước mắt, nàng xoay người, nhẹ nhàng ôm Hoàng Bắc Nguyệt vào lòng: “Bắc Nguyệt, thật xin lỗi con…”
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm, chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày “khóc” hay sao, lúc nãy nàng vừa mới an ủi xong một vị công chúa Anh Dạ đang gào khóc thảm thương, bây giờ lại phải an ủi thêm cả một vị công chúa Hi Hòa.
Đều là công chúa, sao cả hai lại thích khóc như vậy nhỉ?
“Những người đã từng gây bất lợi cho ta, ta đã để cho bọn họ gánh chịu sự trừng phạt thích đáng rồi, tiếp theo sẽ là Ngụy Vũ Thần của Đông Ly Quốc.”
Cả người của Công chúa Hi Hòa thoáng chấn động, nàng vội vã ngẩng đầu, nói: “Bắc Nguyệt, tên Ngụy Vũ Thần đó không phải là hạng người tầm thường, hắn rất lợi hại, con không nên đi trêu chọc hắn, ta sẽ tự mình đối phó với hắn!”
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười lắc đầu: “Ta muốn tự tay giết chết kẻ thù của mình, cô cô không cần nhiều lời, cho dù tên Ngụy Vũ Thần đó là thần, ta cũng sẽ kéo hắn từ trên thần đàn xuống chém thành trăm mảnh.”
[thần đàn: đàn tế của thần linh]
Thấy biểu tình tàn nhẫn thoáng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Bắc Nguyệt, công chúa Hi Hòa hơi ngẩn ra, còn cho là mình đã nhìn nhầm, trái tim nàng đập mạnh như gõ trống, cảm thấy tiểu nha đầu trước mặt thật chói mắt.
Một Bắc Nguyệt nhu nhược nhát gan khi trước đã hoàn toàn biến mất, đây là vì sao?
Là bởi vì được rèn luyện nhiều năm nên nàng đã trưởng thành ư?
Hoàng Bắc Nguyệt nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền rực rỡ: “Cô cô làm sao vậy?”
“Bắc Nguyệt, ta quên hỏi con, một thân bản lĩnh hiện tại của con là học được từ ai vậy?” Công chúa Hi Hòa hỏi.
“Hiên Viên Vấn Thiên.” Hoàng Bắc Nguyệt không chút do dự nói ra cái tên này.
Hành động này của nàng quả thật là xuất kì bất ý, về phần công chúa Hi Hòa, vừa nghe đến cái tên này, cả người nàng giống như đã hóa đá, chỉ ngơ ngác nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, đến nửa ngày sau mới run rẩy hỏi ngược lại: “Hắn, hắn còn sống sao?”
[xuất kì bất ý: hành động bất ngờ, khiến người khác không kịp đề phòng]
“Cô cô biết hắn ư?” Hoàng Bắc Nguyệt giả vờ làm ra vẻ mặt ngây thơ và mừng rỡ, hỏi.
“Hắn và mẫu thân của con…” Công chúa Hi Hòa vội vã che miệng lại, ý thức được chính mình vừa nói sai cái gì, nàng vội vã lắc đầu: “Không có gì, sao ta có thể quen hắn được chứ! Ta không biết hắn!”
Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi vẻ mặt tươi cười, nói: “Cô cô, người có chuyện gạt ta.”
Ngữ khí của nàng lúc này đây không phải dùng để hỏi nữa mà là hoàn toàn khẳng định.
“Không có, là do con suy nghĩ nhiều quá thôi.” Công chúa Hi Hòa đã trấn định lại, thế nhưng nét bối rối khi nãy vẫn để lộ ra vài thứ.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ tiếp tục cầm lược giúp Công chúa Hi Hòa chải tóc.